Chương 33: Mạc Nhi biến mất
************
“vương phi là đang mang thai..”
Bên ngoài thì phẳng lặng như mặt hồ, trong phòng thì yên lặng không một tiếng động.
Tần ngự y vừa dứt lời, thì tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng đều đặt cả trên người Mộ Dung Vân Tịnh…
Mộ Dung Vân Tịnh ngỡ ngàng đặt tay sờ lên bụng “một sinh mạng nhỏ đang lớn dần trong bụng nàng” rạo rực, lo lắng, nôn nóng.. đây là tâm trạng của những người sắp làm mẫu thân sao.
“Tần ngự y! ngươi nói có thật không…” Mộ Dung Kiên là người lên tiếng đầu tiên.
“Thiên Tuế! người phải tin vào y thuật của lão thần …“ Tần ngự y thở dài nhìn Mộ Dung Kiên.
Lão làm đại phu cũng hơn hai mươi năm, nếu mạch hỉ đơn giản cũng bắt không ra, thì làm sao chữa bệnh cứu người.
“chúc mừng lão gia…chúc mừng lão gia, chuyện vui đến liên tiếp…” Trần quản gia vui mừng hớn hỡ nhìn Đông Phương Bình.
“ha..ha...!! tin vui…tin vui…” Đông Phương Bình vui mừng rạng rỡ, quay sang nhìn Mộ Dung Vân Tịnh cười típ cả mắt “..Tịnh nhi! ngươi phải nghĩ ngơi cho tốt vào..”
“Biểu tỷ! chúc mừng tỷ…” Tư Mã Phi Yến phấn khởi chạy đến trước giường của Mộ Dung Vân Tịnh “…muội thật ngưỡng mộ tỹ …”
“Tiểu thư! hoàng hậu mà biết người mang thai, chắc chắn sẽ rất vui mừng..” Xuân Trúc lên tiếng
Mọi người ai nấy đều rất phấn khởi, ngay cả Tống Lệ Tình là người ghét Mộ Dung Vân Tịnh nhất, cũng tỏ ra rất vui mừng, miệng cười không ngừng còn nguyên nhân vì sao ả vui mừng thì không cần nói ai cũng biết rõ.
“Ngũ muội chúc mừng..chúc mừng…đây đúng là một tin vui…đáng ăn mừng” Tống Lệ Tịnh phẩy áo lười biếng đứng dậy, tới gần Mộ Dung Vân Tịnh, khéo miệng nhếch lên, liếc nhìn Lăng Thiên Phong:
“Vương gia! ngũ muội đang mang thai, người không mừng thay cho ngũ đệ sao…”
Lăng Thiên Phong đứng ngẫn cả người, lòng rối như tơ “nàng mang thai…nàng mang thai…”, suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu hắn, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nhất thời hắn vẫn không thể nào tiếp nhận được.
“ta… ta đương nhiên là vui…” Lăng Thiên Phong gượng cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, sắc mặt hắn lúc này còn khó coi hơn khi khóc, những lời thốt ra cứ nghẹn lại:
“ngũ muội! huynh…chúc mừng muội”
“nô tài phải đi báo chuyện vui này cho vương gia….” Tiểu lục tử lời nói còn nhanh hơn hành động, chưa dứt lời thì hắn đã vọt ra tới cửa, còn va vào một bức tường “thịt”.
Tiểu lục ngẩn đầu lên nhìn người trước mặt, bất ngờ lên tiếng: “vương gia...”
Hắn Dinh Hạo sống qua hai kiếp người lần đầu tiên được làm cha “hắn sắp được làm cha, hắn sắp được làm cha…” sắc mặt từ sững sốt, kinh ngạc, vui mừng..vô số biểu cảm hiện lên trên mắt hắn.
“Thiên Hàn! ngươi đã đi đâu…Tịnh nhi hôn mê suốt đêm, ngươi làm phu quân kiểu gì vậy..” Mộ Dung Kiên vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa không đợi hắn bước vào, đã lên tiếng trách cứ.
“ta..” Dinh Hạo ánh mắt lại vẫn luôn đặt trên bụng của Mộ Dung Vân Tịnh, vừa lên tiếng thì..
“vương gia! đã có tin tức của quận chúa Mạc Nhi…” Vô Tình từ phía sao chạy đến, hối hã lên tiếng.
“Mạc Nhi..” Dinh Hạo hắn giựt mình xoay người lại nhìn Vô Tình
“nàng hiện giờ đang ở đâu…” Dinh Hạo nôn nóng bước tới gần Vô Tình.
“Phủ Tề vương…”
**************
Không khí trầm mặt yên lặng, Lăng Thiên Lạc sắc mặt còn đen hơn than, La Thanh thì rục rè khúm num đứng hầu bên cạnh.
Đại sãnh- Tề vương phủ không ai dám mở miệng
“vương gia! thuộc hạ nghĩ sớm muộn gì hoàng thượng cũng triệu người vào cung…” La Thanh bên cạnh lên tiếng
“khốn kiếp..” Lăng Thiên Lạc tức giận vò nát sấp giấy trên bàn, sau đó ném hết tất cả xuống đất: “..chuyện này là do ai làm…”
Hắc y nhân im lặng, nhìn Lăng Thiên Lạc, lo sợ lên tiếng: “… vẫn chưa điều tra ra ,nhưng nếu hắn dám ra tay lần nữa, người của thuộc thuộc hạ , chắc chắn sẽ bắt được hắn..”
“nếu hắn không không xuất hiện, có phải phải cả đời này các ngươi cũng không tìm ra hắn…” Lăng Thiên Lạc tức giận nhìn hắc y nhân.
Từ ngoài cửa một tên nô tài chạy vào..
“tham kiến vương gia… ”
“người đâu..” Lăng Thiên Lạc lạnh lùng lên tiếng
“người… không bắt được…” Tên nô tài lo sợ cúi đầu.
“Ầmm..!!!!”
“không bắt được…”
Lăng Thiên Lạc đập bàn đứng dậy, ánh mắt như gươm đặt trên hắn y nhân. “.. vậy còn giữ lại các ngươi làm gì…“
Hắn liếc nhìn tên hắc y nhân mâu quang lạnh lùng nhếch lên, hắc y nhân lập tức đoán ra ý hắn, bước lại gần tên nô tài.
“rẹt..ttt..”
Một thanh kiếm sắt bén sáng bóng được rút ra khỏi vỏ, hướng đến tên nô tài trước mặt.
“vương gia! xin tha mạng…xin tha mạng…” Tên nô tài liên tục dập đầu xuống đầu, lớn tiếng cầu xin.
“người nô tài đã bắt được, nhưng giữa chừng lại xuất hiện hai tên thiếu niên phá hư chuyện, người cũng bị họ dẫn đi… “ Tên nô tài hoảng sợ nhìn tên hắc y nhân và lưỡi kiếm sắc bén đang tới gần.
Hắn dập đầu liên tục, trán cũng đã trầy xướt máu cũng đã đổ, nhưng vẫn không làm cho Lăng Thiên Lạc cảm động, vẫn đôi mắt lạnh lùng, thái độ bàng quang vô cảm.
“Vương gia! nô tài nhất định sẽ bắt được họ xin người cho nô tài thêm một cơ hội…chắc chắn sẽ bắt được người” hắn liên tục cầu xin, còn không ngừng lùi ra sau, cho tới khi không lùi được nữa thì..
“A…aa..á…!!”
Tiếng kêu thảm thiết của tên nô tài vừa dứt, cũng là lúc lưỡi kiếm của hắc y nhân rút ra khỏi người hắn, mùi máu tanh hôi phảng phất khắp đại sãnh, trên sàn máu đỏ tươi chảy khắp nơi.
“Nô tài nghĩ có lẽ do Đường Ân, hắn còn đang điều tra tin tức của Trần Khải, chắc chắn chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến hắn…” La Thanh bất ngờ lên tiếng
“Đường Ân…” Lăng Thiên Lạc lầm bầm trong miệng, ánh mắt nhìn xa xăm, bỗng nhiên…
“Keng.. Keng…!!”
“Bịch..ch..!!!”
“Ầm..mm!!”
Hàng loạt những âm thanh ồn ào, hỗn loạn từ bên ngoài không ngừng lọt vào, khiến cho Lăng Thiên Lạc và La Thanh bực bội khó chịu, không thể yên tĩnh bàn tiếp.
“sảy ra chuyện gì..” La Thanh nhăn nhó nhìn ra cửa, quát tháo hai tên hậu vệ bên ngoài, nhưng không thấy ai hồi âm, hắn bực bội định bước ra ngoài xem, thì…
“Bịch..bịch….bịch…!!”
Một đám hậu vệ bị đá bay vào bên trong, bộ dáng thê thảm nằm lê lếch trước mặt của Lăng Thiên Lạc, kẽ ôm chân, người thì ôm bụng còn kêu đau không ngừng.
Lăng Thiên Lạc kinh ngạc đứng dậy nhìn người đang đi vào.
Lam y nữ tữ xinh đẹp diễm lệ, tóc đen tung bay, tay cầm dây trường tiên, xung quanh nàng toát lên một nguồn sát khí cuồng dã muốn giết người, đặc biệt đối với Lăng Thiên Lạc cái nhìn đó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
“Mạc Nhi…!” Lăng Thiên Lạc ngơ ngác nhìn nữ Mạc Nhi, hai chân vô thức đang bước tới gần nàng, nhưng….
“Ầm…m”
Bụi bay khắp nơi, tấm bãng treo phía trên đầu của Lăng Thiên Lạc, bị dây trường tiên của Mạc Nhi đánh vào, gãy đôi rớt ngay dưới chân hắn tạo thành giới tuyến ngăn cách giữa hắn và Mạc Nhi.
“Lăng Thiên Lạc! tên tiểu nhân bỉ ổi, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi..” Mạc nhi dứt lời, liền phóng dây trường tiên về phía Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc trực tiếp nắm lấy dây trường tiên của Mạc Nhi giữ chặt trong tay, tức giận nhìn nàng : “Mạc Nhi! nàng nói ai tiểu nhân bỉ ổi..”
Nếu hắn tiễu nhân thì tối qua đã không giao nàng lại cho Lăng Thiên Hàn, nếu hắn bỉ ổi thì sẽ mặc kệ nàng xem hắn là “nó” mà cường bạo chiếm đoạt nàng.
Chứ không phải lo sợ nàng bị tình dược bộc phát đến chết, mà đứng chờ như một tên ngốc đợi “nó” tới, rồi nhìn hai người ân ái hoan lạc trên giường. Lần đầu tiên trong đời hắn làm được một viêc tốt, lại bị nàng xem như tiểu nhân bỉ ổi.
“Lăng Thiên Lạc … tên khốn kiếp…” Mạc Nhi tức giận quát tháo, giựt dây trường tiên ra khỏi tay hắn.
Mạc Nhi không phải là nữ nhân vô lý gây sự, hắn tự hỏi chuyện tối hắn làm với Mạc Nhi, cũng xem là một chuyện mà bọn người tự xung “chính nhân quân tử” thường làm, lý nào nàng lại tức giận, chẳng lẽ có hiểu lầm gì chăng.
“Mạc Nhi ! bỗn vương đã làm gì ….khiến nàng phải tức giận, tối qua không ta đã…”
“câm miệng! không được nhắc đến chuyện tối qua, đó là nỗi ô nhục lớn nhất trong đời của Mạc Nhi này…” Nàng tức giận cắt ngang lời của Lăng Thiên Lạc.
Sự trong sạch của nàng đã bị hủy hoại trong tay hắn, làm sao nàng còn mặt mũi nhìn mặt Thiên Hàn, trong lúc mơ màng nàng của tưỡng hắn là chàng, nhớ đến phút giây ân ái của hắn và nàng tối qua, khiên nàng muốn buồn nôn.
“nàng nói cái gì…” Lăng Thiên Lạc càng nhăn nhó nhìn nàng
Chuyện hắn “đùa bỡn” trên thân thể nàng tối qua là ô nhục ư.., nhưng cuối cùng hắn đã không đụng tới nàng, đáng lý ra nàng phải biết ơn hắn đã làm vậy, tại sao lại có bộ dạng như hùm như hổ trước mặt hắn..
“không hiểu…” Mạc Nhi khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nhìn hắn “..ngươi cường bạo ta, khiến ta không còn mặt mũi nhìn mặt Thiên Hàn, sự trong sạch của ta bị ngươi hủy hoại…”
“Ta cường bạo nàng…” Lăng Thiên Lạc càng thêm khó hiểu, tối qua hắn chưa hề chạm qua nàng, sao nói hắn cường bạo nàng, người cùng nàng triền miên là “nó”, nhưng tại sao nàng tức giận, trừ phi....
“Mạc Nhi nàng nói…người cùng nàng ân ái trên giường tối qua là bổn vương…”…” Lăng Thiên Lạc nghi hoặc lên tiếng.
“khốn kiếp! ngoài ngươi ra trên đời này làm gì còn kẽ nào hạ lưu đê tiện…” Mạc Nhi tức giận nghiến răng nhìn Lăng Thiên Lạc.
“ha…ha..aa!!!” Lăng Thiên Lạc mỉm cười nhìn Mạc Nhi “thì ra là vậy”, hắn không hiểu tại sao “nó” không nói cho nàng biết, hắn cũng không quan tâm, sự oán giận trong lòng hắn như nham thạch đang bùng nỗ.
“ta hạ lưu, ta đê tiện…nhưng lúc nàng nằm dưới thân ta rên rĩ thì gọi là gì…lẵng lơ dâm đãng ..” Lăng Thiên Lạc tức giận phản bác lời Mạc Nhi, nói ra những lời này hắn cũng không vui vẽ gì, nhớ tới Mạc Nhi kiều diễm rên rĩ dưới thân Lăng Thiên Hàn khiến hắn tức điên.
“Ngươi…!!” Mạc Nhi tức giận ném dây trường tiên về phía hắn, nhanh như một con rắn dây trường liền quấn quanh cổ của Lăng Thiên Lạc xiết chặt.
Đúng vậy nàng quá vô sĩ, trong đêm tối tăm đó nàng tại sao lại có cảm giác tên bỉ ổi này là Thiên Hàn, còn không ngừng rên rĩ cầu hoan, mặc dù trúng dược tình, nhưng việc nàng rên rĩ dưới thân tên nam nhân khác không phải Thiên Hàn là sự thật, đây này là nguyên nhân làm nàng không dám đối diện với chàng.
“Ư..ư…m” Lăng Thiên Lạc đang vật vã với dây trường tiên trên cổ hắn, khiên hắn không tài nào thở nổi, thì..
“vương gia! Hạo vương mang rất nhiều người tới..” Một tên nô tài từ bên ngoài chạy vào, vẽ mặt hoảng hốt..lời nói tới cữa miệng, khựng lại khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt hắn.
“Thiên Hàn..!!” Mạc Nhi sững sốt lên tiếng, tay nắm chặt dây trường tiên cũng nới lõng ra.
“ặc..ặc…” Lăng Thiên Lạc nhanh chống thoát khỏi dây trường tiên, sắc mặt đỏ bừng, miệng thở gấp “..hắn…hắn..tới có chuyện gì…”
“Nô tài không biết, nhưng Hạo vương đang rất tức giận, còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ, gặp người là đánh đó…” tên nô tài vẽ mặt hốt hoảng, nói năng gấp gáp.
Nàng không thể gặp mặt Thiên Hàn lúc này, càng không biết làm sao để đối diện cùng chàng, tất cả cũng là do tên tiểu nhân Lăng Thiên Lạc mà ra…
“Lăng Thiên Lạc! chuyện giữa ta và ngươi vẫn chưa giãi quyết xong, ngươi hãy chờ đó…”
Mạc Nhi thu trường tiên lại, rồi xoay người bỏ đi, không để lại chút dấu vết, tất cả đều diễn ra trước khi Dinh Hạo xuất hiện.
“Bộp..pp!! bộp..pp!!!”
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, nghe ra cũng đủ biết có cả một đoàn người đang đi vào…
“Ngũ đệ! mang theo cả một đám người đến đây…là có ý gì..” Lăng Thiên Lạc liếc nhìn Dinh Hạo đang đứng trước cửa và đám người đứng phía sau
“ý gì…huynh phải rõ hơn đệ..” Dinh Hạo bước vào, lạnh lùng nhìn Lăng Thiên Lạc, mắt nhìn xung quanh“…Mạc Nhi đâu..”
“thật nực cười, đệ tìm thê tử lại tìm đến tận Tề vương phủ…” Lăng Thiên Lạc mỉm cười châm chọc.
Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên liếc nhìn Lăng Thiên Lạc. Chuyện tối qua chắc chắn có liên quan đến “tên này”, nếu không Mạc Nhi đã không tỉnh dậy vội đi tìm ngươi tính sổ.
“ta hỏi huynh Mạc Nhi đâu…” Dinh Hạo vẫn lạnh lùng như trước.
Lăng Thiên Lạc bất ngờ giựt mình, hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẽ này trước đây của “Lăng Thiên Hàn” uy phong, khí tức bức người này còn đáng sợ hơn cả hắn. Nhưng hắn không cho phép mình thua thiệt hơn người.
“đi rồi…nếu bây giờ đệ đuổi theo may ra còn kịp..” Lăng Thiên Lạc giọng điệu ngông cuồng tự đại
“Nếu Mạc Nhi sảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không tha cho huynh...” Dinh Hạo lạnh lùng nhìn Lăng Thiên Lạc.
Dinh Hạo xoay người đuổi theo Mạc Nhi, tới cửa thì gặp một đám nô tài y phục nội quan đang tới gần, dẫn đầu là lão thái giám già nua quen thuộc Quế công công.
“may quá…Hạo vương cũng có mặt ở đây..” Quế công công cúi người hành lễ, vẽ mặt hớn hở.
“Quế công công! Có chuyện gì…” Lăng Thiên Lạc trong lòng bất an, lo lắng nhìn Quế công công.
“Hoàng thượng có khẩu dụ mời, hai vị vương gia vào cung…” Quế công công lên tiếng.
“Quế công công! Phụ hoàng có nói... vì sao triệu ta vào cung…” Lăng Thiên Lạc lên tiếng
“lão nô cũng không rõ, kiệu bên ngoài đã chuẩn bị xong, hai vị vương gia..mời"
************
Đại điện- Lăng Thiên quốc.
Bầu không khí căng thằng trầm trọng, xung quanh không ai dám lên tiếng. Dưới đại điện Lăng Thiên Lạc và Dinh Hạo vẫn còn đang quỳ, hai bên trái phải là Lăng Thiên Kỳ, Thiên Phong, Thiên Bảo, Thiên Từ đứng yên bất động.
“Rầm..!!!”
Một đóng giấy tinh khôi bay tán loạn rơi giữa đại điên, rớt xuống trước mặt hai người đang quỳ bên dưới.
“Thiên Lạc! ngươi giãi thích sao với trẫm…” Lăng Thiên Thần tức giận quát tháo, vang vọng khắp kim loan điện.
Dinh Hạo cúi người nhặt mảnh giấy trước mặt lên xem, hai mắt liền trở nên sáng rực...
“Phụ hoàng! Đường Hoành Liễu là phản thần, chứng cớ xác thực, không còn gì phải nghi ngờ, người không nên tin vào những lời bịa đặt bên trong …” Lăng Thiên Lạc nhanh chống lên tiếng giãi thích, nhưng lại có kẽ sợ không đủ loạn, nên cố châm dầu vào lữa.
“đại hoàng huynh! Không có lữa sao lại có khói..” Lăng Thiên Bảo mỉm cười lên tiếng.
“ý đệ..là nghi ngờ ta..” Lăng Thiên Lạc trừng mắt lạnh nhìn Lăng Thiên Bảo.
“đại hoàng huynh! Lục ca không có ý đó…” Lăng Thiên Từ rồi mỉm cười nhìn Lăng Thiên Lạc “…nhưng nếu huynh không làm thì sợ gì người khác nói…
“đệ..” Lăng Thiên Lạc trừ mắt nhìn Lăng Thiên Từ
“câm miệng hết…” Lăng Thiên Thần tức giận nhìn từng người một dưới đại điện.
“Thiên Lạc! việc của Đường Hoành Liễu thật sự không liên quan đến ngươi..”Lăng Thiên Thần thâm sâu khó đoán, giọng điệu ngờ vực.
Trước giờ Lăng Thiên quốc chưa bao giờ đánh thua trận nào, nhưng năm đó binh sĩ tử thương vô số , thây chất thành núi, máu chảy thành sông, Đường Hoành Liễu thân làm tướng quân phải chịu tránh nhiệm, nhưng hắn lại kháng chỉ không hồi kinh còn đào tẩu.
“trẩm cho người điều tra lại vụ án của Đường Hoành Liễu, ngươi nghĩ sao…” Lăng Thiên Thần ánh mắt dò xét luôn đặt trên người Lăng Thiên Lạc, một cử chỉ nhỏ của hắn cũng không qua được mặt Lăng Thiên Thần.
“Đường Hoành Liễu là người có tội, cầu xin phụ hoàng trả lại sự trong sạch cho nhi thần..” Lăng Thiên Lạc hắn có thể nói sao chứ, nếu hắn nói không chắc chắn họ sẽ nghi ngờ hắn có tật giựt mình.
“vậy được..Thiên Kỳ trẫm giao việc này cho ngươi…” Lăng Thiên Thần quay sang nhìn Lăng Thiên Kỳ, giọng điệu uy nghiêm dứt khoát…
“Nhi thần lãnh chỉ..” Lăng Thiên Kỳbước ra giữa đại điện.
“được rồi …các ngươi có thể lui ra…” Lăng Thiên Thần bộ dáng mệt mõi, lười biếng lên tiếng.
“chúng Nhi thần cáo lui…” cả đám người đồng thanh lên tiếng…
“Thiên Hàn! hoàng thái hậu và hoàng hậu muốn gặp ngươi, trước khi xuất cung, ghé qua Ninh Thọ một chuyến..”Lăng Thiên Thần lạnh lùng xoay người bỏ đi..
Từ đầu đến cuối không đã động gì tới hắn, thì ra người triệu hắn vào cung là hai người kia, chắc chắn là vì chuyện của Tinh nhi, nhưng phụ hoàng có cần dùng thái độ này với hằn không…giống như hắn giành mất nữ nhân của người không bằng.
***********
Ánh chiều tà xuất hiện đỏ rực cả chân trời.
Hạo vương phủ
“Thiên Hàn! đệ tin vào lời của họ” Lăng Thiên Kỳ quay sang nhìn Dinh Hạo, nghi ngờ lên tiếng.
“đệ tin” Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên, giọng điệu quả quyết.
“Lão thiên tuế! Người cũng tin vào lời của họ” Lăng Thiên Kỳ tiếp tục quay sang nhìn Mộ Dung Kiên.
“Huệ vương! lão phu nhân ở chổ chúng ta, Trần Khải sớm muộn gì cũng sẽ hiện thân, khi đó người sẽ biết, lời ta nói có thật không” Đường Vô Thường lên tiếng.
“đúng đó! Điều quan trọng là giữ an toàn cho lão phu nhân, nghĩa mẫu của Trần Khải" Đường Ân lên tiếng
“nhưng lần này, các ngươi hành sự quá lỗ mãn” Mộ Dung Kiên bất ngờ quát tháo
“lão thiên tuế! người nói gì chúng tôi không hiểu” hai huynh đệ họ ngơ ngác nhìn nhau.
“ngươi xem đi” Mộ Dung Kiên thở dài, đưa sấp giấy cho hai người họ
“Đường Ân! là đệ làm” Đường Vô Thường quay sang trừng mắt nhìn Đường Ân, vẽ mặt tức giận.
“đại ca! mấy lần trước là đệ làm, nhưng lần này không phải đệ, huynh phải tin đệ” Đường Ân cũng rất bất ngờ, có kẻ lại bắt trước cách làm của hắn.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Đường Ân, ngoài họ ra thì trên đời này, còn ai có thù oán với Tề vương, lại hiểu rõ về vụ án năm xưa.
“không phải đệ làm…thật không" Đường Vô Thường ngờ vực nhìn Đường Ân
“không phải đệ, thật đó ” Đường Ân giống như có miệng mà không thế nói vậy, hắn nhăn nhó quay sang nhìn Dinh Hạo và Mộ Dung Kiên
“mọi người phải tin ta”
“ai đó” Đường Vô Thường bất ngờ lên tiếng
Một cây thủy thủ từ tay hắn phóng ra, xuyên thẳng qua cửa.
“á…á…” Người bên ngoài giựt mình hết lên.
Đường Vô Thường lập tức tông cửa, kéo bóng đen đang lắp ló bên ngoài vào. Cảm giác mềm mại và hương thơm quen thuộc mà hắn mơ tưởng hàng đêm, hắn có mơ chăng nhưng cảm giác rất thật.
“là nàng..”
Nhan Song Song trao đảo ngả vào lòng Đường Vô Thường, hai người dính sát vào nhau, nàng ngẩn đầu lên nhìn dung nhan tuấn mĩ trước mặt, bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn đang nhìn nàng. Hai người vẫn giữ nguyên một tư thế, bốn mắt nhìn nhau.
Dinh Hạo tay xiết chặt đặt trên bàn, trong lòng có chút ghen tức, chỉ muốn chạy tới kéo Nhan Song Song ra, nhưng tâm nàng không đặt trên người hắn, giữ được người nàng có ích gì, hắn phải buông tay.
“ực…ực…” Đường Ân giả vờ ho vài tiếng.
“nàng không sao chứ” Đường Vô Thường đỏ mặt đẩy Nhan Song Song ra.
“ta không sao” Nhan Song Song mỉm cười nhìn Đường Vô Thường
Nàng cảm thấy hắn thật đáng yêu, một đại hiệp hành chỉ vì một chút chuyện nhỏ cũng đỏ mặt, khác xa tên hạo vương chết bầm, kia làm toàn chuyện vô lại không biết xấu hổ.
Nhan Song Song quay sang nhìn Dinh Hạo, bỉu môi nhìn hắn.
“ngũ đệ! huynh về trước, còn chuyện đó....ta sẽ hỏi lại nhạc phụ đại nhân” Lăng Thiên Kỳ bật người đứng dậy, nhưng vừa đi được vài bước thì từ trên người hắn rớt ra một mãnh giấy.
Nhan Song Song khinh ngạc nhặt thứ dưới chân nàng lên xem, Lăng Thiên Kỳ bước tới giựt lấy mãnh giấy.
“cái đó…trông thật quen” Nhan Song Song bất ngờ lên tiếng
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nhan Song Song.
“Song nhi! nàng nhìn thấy cái này ở đâu” Dinh Hạo gấp rút bước lại gần.
Con dấu được vẽ trên tờ giấy này, là thứ hắn sao chép từ quyển số Song Song trộm được từ binh bộ, chỉ đáng tiếc trên đó chỉ có duy nhất một ký tự, cũng không phải là chữ, nên không thể điều tra được gì.
“trong thư phòng của phụ thân"
**********
Ánh trăng lên cao
Nam viện
Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh đang ngồi chơi cờ trong thư phòng, xung quanh là Tú nương được lệnh của Hoàng thái hậu đến chăm sóc cho Mộ Dung Vân Tịnh, và Xuân Trúc nha đầu thân cận,đang ngủ gục trên bàn.
“Vương gia! chàng có tâm sự" Mộ Dung Vân Tịnh đặt quân cờ xuống bàn, lên tiếng.
Dinh Hạo vẫn im lặng không nói gì tiếp tục đánh cờ.
“vì chuyện của quận chúa hay là chuyện của Đường gia” Mộ Dung Vân Tịnh tiếp tục hỏi
“cả hai…” Dinh Hạo mỉm cười nhìn nàng, Tịnh nhi càng ngày càng hiểu ý hắn.
“người vẫn chưa có tin tức của quận chúa” Mộ Dung Vân Tịnh lên tiếng.
“Ta thật không biết Mạc nhi đã đi đâu” Dinh Hạo thờ dài, Đông Lộ hắn cũng đã cho người tìm kiếm nhưng không có tin tức, thật ra nàng đã đi đâu.
“có thể quận chúa sẽ đi tìm sư phụ chàng”
“sư phụ ta…” Dinh Hạo kinh ngạc nhìn Mộ Dung Vân Tịnh.
Tại sao hắn không nghĩ ra, Mạc Nhi lo lắng cho tiểu đệ như vậy, chắc chắn là đi tìm sư phụ để xin thuốc giãi cho tiểu đệ, hắn thật quá ngu ngốc.
“Tịnh Nhi! nàng thật thông minh” hắn vui mừng lên tiếng, rồi chòm người qua hôn lên trán Mộ Dung Vân Tịnh.
Kết quả…
Cả hai người bất động như tượng, đôi môi của hắn vẫn còn đặt trên trán của Mộ Dung Vân Tịnh, hai tay thì đặt trên vai của Mộ Dung Vân Tịnh, gần đến mức cả hai có thể nghe rõ cả nhịp tim của đối phương.
Tuy hắn và nàng là phu thê, nhi tử giữa họ cũng sắp có, nhưng những cữ chỉ thân mật vẫn không có nhiều, nên có chút gượng gạo không quen.
Một trận gió mạnh thổi qua khiến cho Tú Nương và Xuân Trúc rùn mình tỉnh giấc nhình thấy cảnh tượng trước mặt, mỉm cười len lén rời đi.
“ào ào…!!!!”
“ầm…ầm..!!”
Bất ngờ bên ngoài nổi giông bão, mưa to gió lớn sấm sét liên hồi...
Dinh Hạo cũng bị tiếng sét làm cho giựt mình lùi ra xa..
“vương gia! trời đang mưa, hay tối nay chàng ngủ lại ở Nam viện” Mộ Dung Vân Tịnh cảm thấy từ khi nàng mang thai có phải tính tình đã thai đổi, dễ dàng đỏ mặt.
…………..
Trong phòng chỉ còn ánh nến mờ ảo, mọi thứ càng trở nên lung linh huyền ảo.
Trên giường một mãng yên lặng, hai người nằm trên cùng một chiếc giường đắp chung một tấm chăn, nhưng lại xoay lưng về phía đối phương, không ai mở miệng nói lời nào.
Mộ Dung Vân Tịnh bỗng nhiên co mình lại, nép mình vào trong chăn.
“nàng lạnh” Dinh Hạo ôn nhu lên tiếng
Tay hắn lập tức luồng vào trong chăn bông, kéo Mộ Dung Vân Tịnh về phía hắn. Đặt nàng gối đầu lên tay hắn, tay còn lại ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng.
Cảm giác như hai người họ là một cặp tình nhân ân ái, nhưng nàng và hắn hiểu rõ họ cũng chưa đến mức ấy, chỉ là xuất hiện của đứa trẻ, đã rút ngắn dần khoảng cách giữa hai người họ.
Lưng nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực của hắn truyền sang, dựa vào khiến nàng có một cảm giác thật an toàn, thư thái, nhưng…
“Ta chỉ muốn sờ vào bụng nàng”
Sắc mặt của Mộ Dung Vân Tịnh không vì câu nói này của Dinh Hạo đở đi chút nào, mà càng đỏ bừng hơn, thật đáng xấu hổ.
“thật lạ... ” Dinh Hạo ôn nhu lên tiếng, hơi thở của hắn phà vào cổ nàng.
“lạ…lạ ở chổ nào” Mộ Dung Vân Tịnh xoay người lại, ngẩn đầu nhìn hắn.
“sao vẫn nhỏ như vậy” Dinh Hạo bàn tay vẫn sờ soạn trên người Mạc Nhi, nhưng..
“mới có…” Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười lên tiếng, nhưng nụ cười cũng dần tắt hẳn, thay vào là sự xấu hổ, nàng cúi mặt xuống “mới có hai tháng..”
Mộ Dung Vân Tịnh vì bất ngờ xoay người lại, khiến cho bàn tay Dinh Hạo bất ngờ tuột dọc xuống dưới.
Nhìn vẽ mặt đỏ ửng của nàng, khiến si ngốc, quả thật Mộ Dung Vân Tịnh là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp, đặc biệt dáng vẽ thẹn thùng càng mê người, so với sự nghiêm nghị của nàng thì càng say lòng người.
Đặt hắn kéo cằm nhỏ nhắn của Mộ Dung Vân Tịnh, hắn muốn nhìn thấy vẽ đẹp của nàng lúc này, hắn như một tên si tình ngốc nghếch.
“Tịnh nhi! nàng thật đẹp…”
Môi hắn lập tức áp đảo hai cánh môi mềm mại của Mộ Dung Vân Tịnh, từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào từ cánh môi anh đào mê người, lưỡi hắn liếm nhè nhẹ cánh môi trên rồi đến môi dưới, sau đó đem quân thần tốc tham lam tiến sâu vào trong, mút lấy lưỡi nàng. Như một con dã thú đói khát tham ăn, cắn chặt môi nàng không buông.
Hắn phát điên vì bộ dáng này của
Sau bức màn lụa, hai thân ảnh đang quấn chặt lấy nhau, triền miên ân ái.
*************
Sáng hôm sau..
Bầu trời vẫn còn âm u, hơi lạnh còn phãng phất đâu đây, đường sá khá lầy lội do trận mưa đêm qua…
Trong màng sương mờ ảo bóng dáng một đoàn người ngựa đang xuất hiện…
“cộp..!! cộp…!!!”
“quận chúa! Chúng ta có nên đi tiếp…” tên hắc y nhân phía sau Mạc nhi lên tiếng.
Mạc Nhi thắng cương, dừng lại giơ tay lên ra hiệu “..dừng lại..” sau đó quay lưng lại nhìn hắc y nhận “ngươi lên trước dò đường…”
“dạ! quận chúa…”
“zá..á..á!!!” hắn lập tức thúc ngựa, phóng về phía trước.
“quận chúa ! người nhìn xem…” một y nhân khác lên tiếng,.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn theo hướng hắc y nhân vừa nói, toàn thân họ ớn lạnh không khỏi rùng mình, cái lạnh truyền từ đầu đến chân nhưng không phải vì cơn gió vừa rồi mà là cảnh tượng phía trước.
Cơn gió như một trận cuồng phong, đánh tan lớp sương mù trước mặt, mọi thứ đều trở nên rõ ràng …
Trước mặt họ vô số bia mộ không tên, nối đuôi nhau xếp hàng dài có ít nhất trên một trăm bia mộ vô danh, hương khói thoang thoảng cô quạnh tà mị. Còn có…
Môt nam tử trung nhiên đang ngồi lau dọn, từng bia mộ.
“đại thúc! Cho hỏi đây là đâu…” Mạc Nhi nhảy khỏi ngựa, tiến gần đến nam tử trung niên kia…
“đại thúc..!!”
Người kia vẫn trầm mặt không trả lời, vẫn cấm cúi lao dọn, ngay cả một cái nhích người, hắn cũng không thèm làm.
“ngươi…” Đám hắc y nhân theo sau Mạc Nhi cảm thấy họ bị xem thường, nên một người trong số họ đã bước ra.
Hắn nắm chặt tay của nam tử trung niên kéo gã đứng dậy, nhưng…
Thần sắc của nam tử trung niên lúc này, khiến hắc y nhân trùng tay, không nói được lời nào.
Người này chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng dáng vẽ phờ phạt, ánh măt tan thương, đặt biệt bị cụt mất một tay. Bàn tay cụt của nam tử trung niên đang được hắc y nhân kéo lên cao, cũng dần buông thả.
Người nam tử kia vẫn lạnh lùng vô cảm, xem trước mặt chưa hề sảy ra chuyện gì, coi đám người của Mạc Nhi là vô hình, cúi người tiếp tục công việc.
“cộp..!!cộp…!!!”
“quận chúa! Nô tài đã tìm được đường ra…” Tên hắc y nhân khi nãy từ xa phi ngựa trở về.
Mạc Nhi bất ngờ xoay người lại, rồi phi thân lên lưng ngựa, trước khi đi còn khó hiều nhìn nam tử trung niên.
“lên đường…”
“cộp..!!cộp…!!!”
“cộp..!!cộp…!!!”
Khi đám người của Mạc Nhi rời khỏi, thì có một mỹ nữ tử xuất hiện, dáng vẽ lã lướt…
“đại ca! đám người vừa rồi là ai…” mỹ nữ nhìn theo bóng đoàn người đang khuất dần,
“người qua đường, muội không cần quan tâm” thái độ của nam tử khi nhìn muội muội thì hoàn toàn khác biệt, ôn nhu hơn..
“thứ huynh nhờ muội đã mua xong…” nam tử trung niên lên tiếng.
“xong rồi..xong rồi..không hiểu nổi huynh mua nhiều giấy mực như vậy để làm gì, muội cũng đâu thấy huynh dùng chúng…” mỹ nữ nhân nó nhìn đại huynh.
Nam tử trung niên mĩm cười nhìn muội muội:
“về thôi..!”
“đại ca! huynh cần nhiều giấy như vậy làm gì…”
“đại ca…!! sao không trả lời muội..”
**********hết chương 33**************