Hạo Vương Gia

Chương 35: Chương 35: Nhan Song Song ghen




Chương 35: Nhan Song Song ghen
*******
Bình minh vừa ló dạng, ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua kẽ lá, động lại bên trên là những giọt sương đêm lóng lánh.
Khí trời vẫn còn se lạnh, sương khói mờ ảo thì cứ chập chờn ẩn hiện, bốn bề lại vắng lặng không có tiếng động, chỉ có âm thanh của tiếng núi rừng vang vọng.
"bộp..!! bộp..!!
Và tiếng bước chân của những người đang đi tới.
Nhan Tư Đồ thở dài nhìn Đường Ân, chỉ tay về phía trước : "không phải các ngươi đang tìm người của Đinh gi, họ đều ở đây”
“cái này..…” Đường Ân bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt hắn, quay sang nhìn Nhan Tư Đồ
Phía trước sương mờ giăng phủ, sau bức màn sương dày đặc là vô số những bia mộ lạnh tanh, trải dài đến cuối bìa rừng.
“nhị thúc! Họ đều là người của Đinh gia sao” Nhan Song Song cũng rất sửng sốt chỉ tay về phía trước.
“một năm trước, Đinh gia xảy ra một trận hoả hoạn, tất cả đều chết trong đám cháy”
“không ai sống sót” Dinh Hạo ngờ vực nhìn Nhan Tư Đồ, lập lại lời vừa rồi của Nhan Tư Đồ.
“đúng vậy! hơn một trăm mạng người của Đinh gia, bao gồm cả hạ nhân" Nhan Tư Đồ thở dài lên tiếng
" hừm...!! đúng là thảm cảnh nhân gian"
“không thể nào...” Đường Vô Thường tức giận cùng thất vọng đang xen.
Hắn còn nghĩ nếu tìm được người Đinh gia sẽ minh oan cho phụ thân, nào đâu manh mối đến đây lại đứt đoạn.
Trong lúc mọi người còn đang đứng yên đó, thì Dinh Hạo lại một mình đi dọc theo từng ngôi mộ, lướt nhìn lên những dòng chữ ghi trên bia mộ, cho tới hai ngôi mộ cuối cùng, hai mắt hắn trở nên phát sáng, cước bộ cũng dừng lại.
“ngươi đang nhìn gì” Nhan Song Song bất ngờ đứng phía sau Dinh Hạo, nàng cũng nhìn theo hướng của Dinh Hạo, khó hiểu lên tiếng.
“không thấy lạ sao” Dinh Hạo lên tiếng nhưng mắt vẫn không rời khỏi tấm bia trước mặt.
“lạ ở chổ nào” Nhan Song Song càng trở nên mù mit, giơ mắt nai lên nhìn Dinh Hạo
Nàng không biết hai bia mộ này có gì đặc sắc lại khiến hắn chăm chú như vậy, cũng chỉ là hai bia mộ bình thường như bao bia mộ khác ở đây.
“những ngôi mộ khác thì được quét dọn sạch sẽ, riêng chỉ có hai ngôi mộ này là cỏ dại mọc cao, lại có ít nhan khói” Dinh Hạo đão mắt nhìn xung quanh.
“có gì lạ…” Nhan Song Song thở dài lên tiếng
“hai ngôi mộ này nằm xa như vậy, xung quanh còn rất nhiều ngôi mộ, họ bỏ xót một vài ngôi mộ là chuyện rất bình thường”
Nàng còn tưởng chuyện gì quan trọng, thì ra chỉ là chuyện này, cũng rất bình thường có gì đâu mà hắn phải bận tâm chứ.
“Đinh gia đã không còn ai, thỉnh thoảng có thân hữu đến dọn dẹp đã rất tốt” Nhan Tư Đồ ảo não lên tiếng, lão cũng đồng ý với cách nói của Song Song.
Có người đến viếng mộ đã là chuyện hi hữu, cũng không ai trả ngân lượng cho họ làm vậy, còn yêu cầu họ phải chăm sóc từng ngôi mộ một, có phải là đòi hỏi quá cao chăng.
“những ngôi mộ khác dù không mang họ Đinh vẫn có người dọn dẹp thấp hương, trong khi hai người nằm đây đều mang họ Đinh, không phải rất đáng ngờ..” Dinh Hạo tiếp tục lên tiếng
“Họ Đinh…” Nhan Bách Thiên, cũng bị thái độ của Dinh Hạo làm cho phân vân, lão tiến lại gần hai bia một trước mặt.
“Đinh Hữu Thiên, Đinh Tâm Lăng” Nhan Tư Đồ bất ngờ đọc ra hai tên trên bia mộ.
“nhị thúc! Người có biết hai người này không ” Dinh Hạo nhận ra trên mặt của Nhan Tư Đồ có chút kích động, nên lập tức lên tiếng.
“là đại thiếu gia và nhị tiểu thư của Đinh gia” Nhan Tư Đồ quay sang nhìn Dinh Hạo.
“hai người này đều là con cháu Đinh gia, tại sao lại chôn cất ở đây, đáng lý họ phải dược chôn cạnh những người mang họ Đinh khác” Đường Ân cũng khó hiểu, lên tiếng.
“Khi đó có quá nhiều người chết, mọi người chỉ lo chôn cất cho xong, có ai đâu mà sắp xếp từng ngôi mộ một” Nhan Tư Đồ thở dài nói tiếp.
Mọi người nghe xong lời giãi thích của Nhan Tư Đồ cũng không phải là hoàn toàn vô lý, nên cũng không còn nghi ngờ gì, chỉ có mỗi một người là không nghĩ vậy..
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên mỉm cười , rồi phe phẩy cây quạt trong tay rời đi.
"ngươi đi đâu vậy, đợi ta với" Nhan Song Song gấp rút đuổi theo Dinh Hạo
*****************
Ánh trăng lên cao, gió đưa cành liễu nhè nhẹ lắc lư…
Trong đại sảnh
Nhan Song Song thì dáng vẽ ngóng trông, như người đang đợi tin, nóng lòng nhìn ra cửa.
Đường Vô Thường thì tựa cửa nhìn trăng, tay ôm bảo kiếm. Dáng vẽ tuy rất bình thản nhưng, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt hắn cũng lóe lên những tia sáng khó đoán.
Dinh Hạo thì vẫn rất nhàn nhã uống trà.
“vương gia!” Vô Tình hối hả chạy vào, đến trước mặt Dinh Hạo.
Đường Vô Thường và Nhan Song Song cũng nôn nóng đi theo sau Vô Tình.
“giống như suy đoán của người, trong quan tài trống không, cả xương cốt cũng không nhìn thấy” Vô Tình gấp rút lên tiếng
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, tà mị mỉm cười. Nếu hắn đoán không sai, thì hai người vốn dĩ phải nằm trong quan tài đó Đinh Hữu Thiên, Đinh Tâm Lăng, vẫn còn sống.
“Vô Tình! ngươi có chắc không” Đường Vô Thường phấn khởi lên tiếng, ít ra cũng còn một chút manh mối để tiếp tục.
“chính tay ta và đệ đệ ngươi, đã mở nắp quan tài ra, nếu không tin, ngươi có thể hỏi hắn”
“vương gia! người nghĩ tại sao hai người đó lại giả chết, họ may mắn sống sót là chuyện đáng mừng” Vô Tình quay sang nhìn Dinh Hạo lên tiếng.
“chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là họ không muốn chết thêm lần thứ hai ” Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, nhìn Đường Vô Thường. Sau đó đưa tách trà lên chầm chậm thưởng thức.
"ý người là... có người muốn giết họ"
***********
Phùng gia bảo.
Khắp nơi lồng đèn đỏ treo cao, khách khứa trang phục sang trọng, người đến mỗi lúc một đông, tiếng cười nói lời chúc thọ còn lớn hơn cả tiếng pháo đang nổ bên ngoài.
Tiền sảnh yến tiệc tưng bừng, có hơn cả trăm bàn, toàn là những nhân sĩ trong giang hồ, mặc dù yến tiệc mới bắt đầu nhưng có kẽ đã say không biết gì, mùi rượu thoang thoảng hòa theo gió.

“đại ca! đệ mời huynh” người kia đưa ly rượu về phía người ngồi bên cạnh.
“đệ say rồi…”
Đang đứng trước cửa tiền sảnh của Phùng gia là hai nam tử, một già một trẻ , vị thiếu niên tuấn lãng nhìn cảnh tượng tưng bừng trước mặt, khó hiểu quay sang nhìn người bên cạnh.
“Nhạc phụ! tại sao lại dẫn ta đến đây"
“Không phải ngươi muốn biết chuyện của Đinh gia sao…tất cả người trong giang hồ đều có mặt ở đây, nếu muốn biết gì thì đây là nơi tốt nhất” Nhan Bách Thiên mỉm cười nhìn Dinh Hạo, nhưng lại giống như người bị chột dạ, vừa nói xong lập tức xoay người đi tránh đi ánh mắt của Dinh Hạo.
Dinh Hạo cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, nhưng “quái” ở điểm nào thì hiện thời, hắn vẫn chưa nghĩ ra, sau khi Nhan Bách Thiên tiến vào trong, thì hắn cũng lập tức đi theo sau.
“Ha ha…! Phùng huynh, chúc huynh phước như đông hải thọ tỷ tề thiên” Nhan Bách Thiên hướng tới chổ ngồi của Phùng lão đầu, tiếng cười còn lớn hơn tiếng nói.
Phùng lão đầu nhăn mày, hai mắt hẹp dài nhìn Nhan Bách Thiên, khi nhớ đến chuyện xảy ra ở Nhan gia, vẽ mặt càng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Dinh Hạo xuất hiện ở phía sau, khóe miệng lão lại nhếch lên mỉm cười.
“Nhan đệ! sao đến muộn vậy” Phùng lão đầu cũng đứng dậy, tiến vài bước lại gần Nhan Bách Thiên, tỏ ra thân thiện.
“Phùng huynh! thứ lỗi…trong phủ cảy ra một số chuyện nên đệ đến hơi muộn” Nhan Bách Thiên mỉm cười nhìn phùng lão đầu.
“không sao, thọ yến cũng chỉ mới bắt đầu”
Ánh mắt của Phùng lão đầu bắt đầu chuyển sang trên người Dinh Hạo, lão càng nhìn càng thấy hắn hợp nhãn, khí chất tôn quý vương giã, dung mạo và bản lĩnh đều trên người thiên hạ, chỉ đáng tiếc lại là rễ của Nhan Bách Thiên, nếu là rễ lão thì tốt biết bao.
Dinh Hạo vừa tiến vào thì ánh mắt mọi người đều hướng nhìn hắn, người thì chỉ trỏ người thì bàn tán.
“có phải là hắn..” Một lục y nam tử tay đang cầm bình rượu, vừa nhìn thấy Dinh Hạo bước vào, liền đặt bình rượu xuất, xoay sang người bên cạnh hỏi
“ai chứ..” Nam tử mặc cẩm y, ngó tìm kiếm xung quanh.
“người đã đánh bại Giang Ngọc Lâm” Một lục y nam tử tiếp tục lên tiếng.
“đúng..chính là hắn”
Ở góc trái tiền sảnh…
“chàng thật là tuấn tú” Một vị cô nương mỹ mạo xinh đẹp, ánh mắt si mê nhìn Dinh Hạo.
“ngươi có biết chàng là ai không” Một vị cô nương khác, vẽ mặt si ngốc không rời khỏi người Dinh Hạo, còn tay thì níu lấy áo người ngồi bên cạnh.
Ở giữa tiền sảnh thì…
“thật là anh hùng xuất thiếu niên, mà người đó có phải là rễ của Nhan gia” Một nam tử trung niên lên tiếng nhìn người đối diện.
“Nhan trang chủ thật khéo kén rễ” Người khác lên tiếng nói thêm vào
Những lời này đều lọt hết vào trong tai Nhan Bách Thiên, lão càng nghe càng phấn khích, càng đắc chí, còn cười đến típ cả mắt.
Dinh Hạo khóe miệng lại nhếch lên, nhìn mọi người xung quanh, sau đó quay sang nhìn nhạc phụ đại nhân. Rốt cuộc thì hắn đã hiểu “quái” ở chổ nào.
“Lăng công tử ! mời ngồi..” Phùng lão đầu hướng Dinh Hạo vui vẽ lên tiếng, thái độ như đối với một thượng khách.
Không ít người cảm thấy sửng sốt cùng ghen tị, đường đường là Phùng trang chủ của Phùng gia bảo đệ nhất tiêu cục danh trấn giang hồ, lại đích thân ra tiếp đãi, còn nhấc ghế mời hắn ngồi.
“Đa tạ Phùng lão trang chủ” Dinh Hạo mỉm cười đáp lễ Phùng lão đầu.
Khi Dinh Hạo vừa ngồi xuống ghế, chồ ngồi còn chưa an định thì Bạch lão đầu lại đi tới. Đi theo sau lưng của Bạch lão đầu, là Bối nhi xinh đẹp dịu dàng.
“Lăng công tử đã đến rồi sao” Bạch lão đầu vẽ mặt hớn hở như gặp được cố nhân.
Thấy Bạch lão đầu đi tới, thì Dinh Hạo cũng đứng dậy, vui vẽ đáp lễ Bạch lão đầu : “ chào Bạch lão trang chủ”
“chào Bối nhi cô nương” Hắn quay sang nhìn mỉm cười nhìn Bối nhi
“Bối nhi! xin ra mắt công tử” Bối nhi thẹn thùng, nghiên dáng ngọc cúi chào Dinh Hạo, dịu dàng như một cành liễu mõng manh trong gió.
“hừm…”
Lại nữa…không ít người thở dài, tuyệt vọng nhìn Dinh Hạo, đường đường là Bạch bang chủ của đệ nhất Tàu Bang, tất cả tàu bè của ngũ hồ tứ hải khắp thiên hạ đều thuộc về Bạch bang, cũng phải ân cần hòa nhã với mỹ thiếu niên này, thật đáng ngưỡng mộ. Không biết kiếp trước hắn tu được mấy kiếp mà được ông trời ưu đãi như vậy.
“Nhan lão đệ thật diễm phước, có được một chàng rễ quý như Lăng công tử đây” Tần lão đầu lên tiếng, ánh mắt đố kỵ nhìn Nhan Bách Thiên.
“ha ha!!! Tần huynh nói quá lời, Cảnh phong của huynh cũng là nhất biểu anh tài” Nhan Bách Thiên lên tiếng, lướt nhìn thiếu niên bên cạnh Bạch lão đầu.
“khuyển tử làm sao sánh bằng Lăng công tử đây, đệ đừng có trêu chọc huynh” Tần lão đầu tiếp tục lên tiếng.
Tần Cảnh Phong nghe phụ thân nói vậy trong lòng lại khó chịu,. Hành động còn nhanh hơn cả lý trí, tức giận cầm bình rượu đi đến trước mặt Dinh Hạo.
“Lăng công tử! Cảnh Phong mời người” Tần Cảnh Phong khóe miệng nhếch lên, đưa ly rượu về phía Dinh Hạo.
“đạ tạ” Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng, rồi cũng tiếp nhận ly rượu từ Tần Cảnh Phong.
Nhưng ly rượu vừa đến tay thì bị Tần Cảnh Phong giựt lại, Dinh Hạo hai mắt hẹp dài ngước lên nhìn hắn, đáp lại là nụ cười đầy sự khiêu khích của Tần Cảnh Phong.
Mặt đấu mặt, những tia lửa giận không ngừng phóng ra.
Mâu quan nhếch lên, đối phương là đến khiêu chiến gây sự, nếu hắn không đáp trả có phải là quá thất lễ chăng.
Dinh Hạo bắt đầu xuất thủ, Tần Cảnh Phong cũng lập tức phản công, thế là… cuộc đọ sức giữa họ bắt đầu.
Ánh mắt của mọi người trong tiền sảnh đều hướng về hai người Tần Cảnh Phong và Dinh Hạo lúc này.
Rượu trong ly như muốn tràn ra bên ngoài, lắc lư không ngừng theo từng động tác giằng co qua lại của hai người họ, cứ thế người đưa kẽ đẩy qua lại, nhưng người tinh mắt có thể nhận ra lợi thế đang đứng về phía Dinh Hạo.
Dinh Hạo bất ngờ xoay người, dùng lực kẹp tay của Tần Cảnh Phong, kéo về phía hắn rồi giữ chặt lấy.
Sau đó bóp chặt lấy cổ tay đang cầm ly rượu của Tần Cảnh Phong, đưa lên miệng hắn và từ từ nhấp cạn.
Tần Cảnh Phong đương nhiên không để yên cho Dinh Hạo, không ngừng kháng cự nhưng sức lực có hạn, đành căm hận “đút” rượu cho Dinh Hạo cho đến giọt rượu cuối cùng.
Sau khi Dinh Hạo uống sạch ly rượu mới chịu thả tay của Tần Cảnh Phong ra, người kia gần như chao đảo sắp ngã xuống đất.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn Tần Cảnh Phong, giọng điệu trào phúng giễu cợt : “thì ra… là Tần công tử có sở thích hầu rượu cho người khác , nhưng lần sau không cần như vậy, ta có thể tự mình uống”
“Ha…ha…ha!!!”
Mọi người trong tiền sãnh đều phá lên cười, cười ngã cười nghiêng có kẻ còn đập bàn đập ghế.
“hừm..” Tần Cảnh Phong tức giận, đang định bước tới tiếp tục so tài với Dinh Hạo, nhưng chân vừa cất bước.

“lui xuống " Tần lão đầu tức giận quát tháo Tần Cảnh Phong
Tiếng cười giễu cợt của mọi người vừa rồi, khiến cho Tần lão đầu vô cùng xấu hổ, giận dữ nhìn Tần Cảnh Phong, Lão chỉ muốn lập tức rời khỏi đây nhưng yến tiệc còn chưa bắt đầu nếu rời khỏi lúc này, càng trở thành trò cười cho mọi người, đành mặt dày ở lại.
Bầu không khí đang cao trào căng thẳng thì bỗng nhiên…
“Bộp…bộp..”
Tất cả lồng đèn trong tiền sảnh đều bị thổi tắt, sau tiếng vỗ tay vừa rồi, bầu trời Phùng gia trở nên tối đen, yên lặng không một tiếng động, tiếp theo…
Đột nhiên xuất hiện những ánh sáng nhỏ lấp lánh của đom đóm và những cánh bướm xinh tươi sặc sỡ màu sắc, đang bay lượn khắp tiền sảnh.
Mọi người như bị mê hoặc, dõi mắt theo từng chuyễn động của chúng, trong khi mọi người vẫn chưa thỏa mãn thì cảnh đẹp lại tan biến.
Những đom đóm, cánh bướm xinh kia đều bị hút về một chổ tạo thành một khối cầu to.
“bùm…mmm..!!!!” giống như pháo hoa bắn ra trong đêm, vô cùng rực rỡ vô cùng sáng chói.
Đèn lồng lại được thắp sáng, tiếng nhạc từng từng cùng lúc vang lên, rộn rã khắp nơi.
“ồ..ồ…”
Mọi người đều phấn khích, nhìn lên khán đài cao chót vót.
Xuất hiện trước mặt họ, là một mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm, môi đỏ thoa son, ánh mắt đa tình và làn da trắng hơn tuyết, nhất là thân hình tuyệt mỹ của nàng khiến nam nhi nhìn thấy, đều dễ dàng nỗi lên dục vọng.
Bộ phục y màu đỏ trên người bó sát cơ thể, tôn lên những đường cong mê người của nàng, đôi tay mềm dẽo và đôi chân linh hoạt nhảy múa theo tiếng đàn, kiêu sa như một tiên nữ, ma mị quyến rũ như một yêu tinh. Đó chính là hình ảnh Phùng Nhu Nhi lúc này.
“bốp..!! bốp!!!” tiếng vỗ tay cỗ vũ từ bên dưới không ngừng vang xa.
“hay lắm..hay lắm..”
“hay lắm..hay lắm..”
Nhu nhi say mê nhảy múa trên khán dài cao, xung quanh là những vũ kỹ xinh đẹp, đương nhiên người xinh đẹp nhất đêm nay vẫn là nàng, nam nhân càng say mê, thì Nhu nhi càng thêm kiêu ngạo, họ nhìn nàng với ánh mắt nóng bõng khao khát.
Nàng không tin trên đời này có người nam nhân nào có thể khước từ nàng, kễ cả hắn.
Ánh mắt của Nhu nhi từ khi xuất hiện vẫn luôn đặt ở trên người Dinh Hạo, trong mắt nàng cũng chỉ có hắn, và cũng chỉ muốn múa cho một mình hắn xem .
Dinh Hạo đương nhiên nhận ra tâm tư nhỏ này của Nhu nhi, nói hắn không run động bởi vẽ đẹp này của Nhu nhi là lời nói dối, hắn cũng chỉ là một nam nhân biết thưởng thức và nâng niu cái đẹp.
Trong lúc mọi người đang say sưa thưởng thức điệu vũ mê người của Bối nhi mang đến, thì từ trên khán đài.
“Á..á..a..!!!!”
Chân của Nhu Nhi đang vướng vào vạt váy của vũ kỹ bên cạnh, cả người lắc lư không vững nàng sợ hãi hét lên, tưởng chừng mình sắp ngã xuống khán đài…
Thì một bóng trắng vọt bay tới, phi thân bay lên đón lấy Nhu nhi, ôm chặt vào trong lòng, Nhu nhi thì hai tay theo bản năng vòng qua cổ hắn giữ thật chặt.
Ánh mắt long lanh đọng nước, Nhu nhi si mê nhìn Dinh Hạo, nàng nép sát vào lòng ngực hắn, ngửi thấy mùi hương thơm nam tính trên người hắn.
Khác với những tên nam nhân cục mịt thô lỗ trong giang hồ, trên người luôn hôi hám bẩn thỉu, thì mùi hương của hắn thật dễ chịu, như mùi hương của nắng mai, nếu cả đời đều được nằm trong lòng ngực của người nam nhân này, nàng có chết cũng cam.
Trước giờ nàng chưa bao giờ gặp người nam nhân nào khiến mình mê luyến như hắn, cho tới khi hai người tiếp đất an toàn, mà Nhu nhi vẫn không hay biết gì. Còn tưởng mình đang ở trên không trung, vẽ mặt mơ màng, vẫn quấn chặt lấy hắn không buông.
“nàng có sao không” Dinh Hạo đặt Nhu nhi xuống đất.
“thiếp..thiếp không sao” Nhu nhi e lệ xấu hổ, khi nghĩ đến dáng vẽ vừa rồi của nàng sẽ bị Dinh Hạo nhìn thấy.
Chính nàng cũng không ngờ mình lại có bộ dáng rụt rè này, nàng ghét như là nữ nhi trong ngoài không đồng nhất, luôn tỏ ra e dè khép nép.
“Nhu nhi! Có chỗ nào bị thương không” Phùng lão đầu lo lắng chạy tới.
“phụ thân! Nữ nhi..nữ nhi không sao” Nhu nhi thẹn thùng núp sau lưng của phụ thân.
Phùng lão đầu càng kinh ngạc hơn, bất động “lão không nhìn lầm chứ ” sau khi nghĩ ngợi một lúc, lão mới gần như thông suốt, Khóe miệng nhếch lên nhìn Dinh Hạo, không ngờ đến nữ nhi kiêu ngạo coi trời bằng vung của lão cũng có ngày thay đổi.
“Ha..ha..” Phùng lão đầu bỗng dưng cất tiếng cười to.
Mọi người xung quanh càng ngơ ngác không hiểu gì.
“mọi người! chúng ta tiếp tục” Phùng lão đầu giơ cao bình rượu trong tay, vui vẽ lớn tiếng nói với mọi người xung quanh.
****************
Thiên hạ trang
“Két…tt..”
Cánh cửa phòng bị mở ra, người còn chưa kịp bước vào thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai của…
“Á..á…”
Dinh Hạo lấy tay bịt lấy hai lỗ tai của hắn, hắn phải thừa nhận một điều là cô vợ hung dữ của hắn ngày càng lợi hại, với trình độ cở này, dù cách trăm dặm cũng còn nghe ra.
“Ra ngoài” Nhan Song Song hét lớn chỉ tay về phía Dinh Hạo.
Nhan Song Song đang từ thùng tắm bước ra, trên người trần trụi không một mãnh vải che thân, trên tay còn đang cầm y phục chưa kịp mặc thì Dinh Hạo lại đẩy cửa bước vào.
“ta bảo ngươi ra ngoài” Nhan Song Song một tay cầm y phục che chắn trước ngực, một tay chỉ về phía Dinh Hạo không ngừng hét lớn tiếng.
Dinh Hạo coi như không nghe thấy gì, vẫn tiến về trước. Nhan Song Song thì lo sợ lùi ra sau.
“Ngươi…ngươi.. đừng có bước tới” Nhan Song Song lo sợ, nói năng lấp bắp.
Dinh Hạo vẫn không dừng bước, còn Nhan Song Song lại liên tục lùi ra sau, cho đến khi chân chạm vào bức bình phong không còn chổ để nàng lui, thì đành bất lực đứng yên. Hai mắt nhắm chặt lại như một con thú nhỏ run rẩy trước bầy sói.
Dinh Hạo rất khó chịu với thái độ này của nàng, tại sao trong mắt nàng hắn luôn là sắc lang, hắn giựt mạnh y phục trên tay của Nhan Song Song.
Ngọn gió mạnh thổi qua, cảm giác toàn thân trống trải lạnh run, Nhan Song Song mở mắt ra. Thì nhìn thấy khuôn mắt phóng đại của Dinh Hạo cách nàng rất gần, còn mình thì trần truồng không gì che chắn, nên lập tức hành động theo bản năng.
“á….a..á..!!!”

Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, mắt lướt lên trên, rồi lướt xuống dưới người của Nhan Song Song, không một chút e dè, cũng không bỏ sót điểm nào.
“cần gì phải che, cũng chẳng có gì đặc biệt, chổ nào trên người nàng mà ta chưa sờ qua” Hắn lạnh lùng lên tiếng, rồi lướt qua người Nhan Song Song đi thằng đến giường.
“ngươi…” Nhan Song Song tức giận chỉ tay về phía hắn , cái gì là không có gì đặc biệt chứ, càng nghe càng tức.
“xoạt…”
Dinh Hạo ném y phục về phía Nhan Song Song, bộ dáng mệt mỏi ngã xuống trên giường. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ tiếc chưa kịp gặp Chu Công đã bị Nhan Song Song đánh thức.
“dậy mau…dậy….ngươi ngủ ở đây, thì ta ngủ ở đâu chứ” Nhan Song Song tay kéo chân đạp, nhất quyết lôi Dinh Hạo khỏi giường.
“chuyện này nàng phải hỏi nhạc phụ đại nhân, nếu người chịu…ta cũng không ngại chuyển sang phòng khác.” Dinh Hạo không thèm mở mắt ra, thái độ hờ hững.
“ngươi biết phụ thân ta sẽ không đồng ý” Nhan Song Song tức giận lên tiếng.
Còn nhớ hai ngày trước nàng vừa mới lên tiếng phản đối, thì đã bị phụ thân mắng cho một trận.
Trong mắt mọi người họ là phu thê, đã là phu thê thì phải chung phòng, không ai chia phòng ra mà ngủ. Nàng biết điều này nhưng quan hệ giữa nàng và hắn làm sao nói cho phụ thân hiểu đây.
“vậy thì đừng có làm loạn, ta đang rất mệt, không có sức đâu mà tranh cãi với nàng” Dinh Hạo xoay người, đưa lưng về phía Nhan Song Song.
“cả ngày không thấy bóng dáng, ngươi làm cái gì mà mệt chứ” Nhan Song Song khó chịu khi thấy thái độ khinh thường của Dinh Hạo, nàng vẫn chưa nói xong, hắn lại xoay lưng về phía nàng, là sao…
Nàng dùng hết sức lôi Dinh Hạo dậy, nhưng sức lực có hạn, cuối cùng vẫn phải ngã trên người Dinh Hạo.
Dinh Hạo hai tay vòng qua eo của Nhan Song Song ôm chặt lại, khéo miệng nhếch lên nhìn nàng.
“Nhan đại tiểu thư bây giờ còn để ý đến cả việc đi lại của bổn vương, người nàng nên quan tâm.. không phải Đường đại hiệp của nàng sao”
Nhan Song Song không hiểu sao, khi nghe hắn nói như vậy trong lòng lại không được thoải mái “cái gì là Đường đại hiểu của nàng”, chuyện nàng để ý nam nhân khác, hắn thật sự không bận tâm sao.
“Đường đại ca là quân tử, hành hiệp trượng nghĩa, làm việc gì cũng đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, không giống như ngươi” Nhan Song Song ngẩn mặt lên tức giận nhìn hắn.
Dinh Hạo vì những lời này mà lửa giận lại bùng cháy “Đường đại ca” nghe ngọt ngào làm sao, với nam nhân khác thì tha thiết mặn nồng, còn với phu quân là hắn thì chỉ biết la hét, động một chút là dùng kiếm dùng đao, chỉ hận không tiễn hắn đi sớm mà thôi.
“như ta thì sao” Dinh Hạo nén lửa giận trong lòng, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng.
Nhan Song Song càng cứng đầu hơn, trước mặt Dinh Hạo luôn không chịu thua, đâu phải chỉ có hắn biết trừng mắt nhìn người khác, nàng cũng biết. Tưởng sẽ làm nàng sợ sao.
“cả ngày không thấy mặt ngươi, đi đâu không ai biết, về tới thì nồng nặc mùi rượu, trên người lại có mùi yên chi của …” Nhan Song Song ương bướnglên tiếng, nhưng khi nói tới đây, thì dừng lại.
Trên bạch y trắng tinh khôi, lại có vết son cực kỳ sáng chói, hai mắt của Nhan Song Song như dán chặt trên người Dinh Hạo.
“ngươi..ngươi đến kỹ viện” Nhan Song Song tức giận chỉ tay trước mặt Dinh Hạo, bộ dáng uất ức.
“nàng nói nhãm gì vậy” Dinh Hạo khó chịu lại xoay người sang chổ khác
“Nói nhãm, vậy cái này là cái gì” Nhan Song Song giận dữ xoay hắn lại, chỉ tay vào vết son dính trên người hắn.
“cái này …” Dinh Hạo vừa định nói, nhưng lại không biết giãi thích sao.
Có lẽ là vết son do Nhu nhi để lại trên người hắn, khi hắn ôm chặt nàng từ trên khán đài xuống.
“trên người không chỉ có mùi rượu, còn có mùi hương của nữ nhi, ngươi lại nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không phải đến kỹ viện phong lưu, thì là gì” Nhan Song Song tiếp tục lên án Dinh Hạo, bộ dáng như người vợ nhỏ đang uất ức khi chồng đi ăn vụng.
“nàng nghĩ đi đâu vậy, nhạc phụ dẫn ta đến tiệc mừng thọ của Phùng lão trang chủ, nếu không tin có thể hỏi người..” Dinh Hạo thở dài nhìn nàng.
Hắn phải công nhận một điều, Nhan đại tiểu thư không chỉ có tiếng hét kinh khủng hơn người ra, thì ra trí tượng cũng vô cùng phong phú, chuyện như vậy nàng cũng có thể nghĩ được.
“tại sao phụ thân lại dẫn ngươi đi, chắc chắn ngươi ghạt ta” Nhan Song Song vẽ mặt ngờ vực nhìn hắn
“đi mà hỏi phụ thân nàng…ta muốn ngủ” Dinh Hạo lạnh lùng lên tiếng, rồi xoay lưng về phía nàng.
Hắn suốt cả ngày nay, bị nhạc phụ đem đi triễn lãm, đã rất mệt mỏi lắm rồi, về tới đây còn bị Nhan đại tiểu thư làm ồn. Cũng may nàng cuối cùng đã để yên cho hắn.
Nhan Song Song cũng không còn tiếp tục hồ nháo, nhưng một lúc sau lại nhớ đến một việc rất quan trọng chưa được làm rõ.
“vậy vết son môi này đâu ra”
Người nào đó lại không báo trước, bất ngờ hét lên. Dinh Hạo đang trên đường đi gặp Chu Công, giữa đường cũng bị kéo trở về.
…………
Sáng ngày hôm sau.
Chỉ với tờ mờ sáng, bầu không khí xung quanh vẫn còn khá tĩnh lặng, mọi người vẫn còn đang chìm sâu vào trong giấc mộng, thì đã có người tay chân không yên phận, giở trò trêu chọc.
Bàn tay Nhan Song Song lượn lờ trước mặt Dinh Hạo, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẽ ngủ say của hắn, “Thật đẹp” dùng hai từ này để miêu tả một người nam nhân thật không phù hợp, nhưng nàng phải thừa nhận “tên sắc lang” có dung mạo còn đẹp hơn cả nữ nhân, đúng là yêu nghiệt trời sinh.
Lông mi thì đen dài cong vuốt, môi đỏ da trắng, mũi của hắn còn rất cao, tay nàng vừa chạm vào chóp mũi của Dinh Hạo, thì…
“Ầm..m..mmm”
Tiếng đập cửa từ bên ngoài vọng vào trong phòng.
Nhan Song Song giựt mình rút tay về, vờ nhắm mắt ngủ say, trong khi trống ngực thì đánh liên hồi, trong lòng lại lo lắng “nếu hắn biết nàng ngắm hắn lúc ngủ say, chắc nàng xấu hổ đến chết mất”, hi vọng hắn không nhìn thấy.
Dinh Hạo mơ màng mở mắt ra, nhìn người ngủ say bên cạnh mà không dám phát ra tiếng động mạnh, nhẹ nhàng bước xuống giường, hắn kéo chắn đắp cho Nhan Song Song rồi đi ra cửa.
“két..tt.”
Đập vào mắt Dinh Hạo là dáng vẽ phờ phạt của Vô Tình.
“vương gia! đã điều tra được chổ ở của hai huynh muội Đinh gia”
**************
5 ngày sau..
Tề vương phủ
Bầu không khí trầm lặng đến đáng sợ, trong thư phòng chỉ có Lăng Thiên Lạc, La Thanh và một số thuộc hạ thân tính, nhưng không ai dám nói lời nào.
Lăng Thiên Lạc sau khi đọc xong phong thư, thì tức giận vò nát sau đó ném xuống đất.
“đã có tin tức gì của huynh đệ Đường gia” Lăng Thiên Lạc lạnh lùng lên tiếng.
“chưa có tin tức, nhưng có người đã nhìn thấy họ xuất hiện ở trấn Tri An” La Thanh kúm núm đứng phía sau Lăng Thiên Lạc.
“lại là trấn Tri An” Lăng Thiên Lạc ánh mắt thâm sâu khó đoán, nhìn ra cửa sổ.
“trùng hợp vậy sao”
“ý người là... Hạo vương cũng đang ở trấn Tri An” La Thanh do dự nhìn theo bóng lưng của Lăng Thiên Lạc .
“hắn đi bao lâu rồi” Lăng Thiên Lạc quay lưng lại nhìn La Thanh.
“Hơn mười ngày” La Thanh lên tiếng
“mười ngày.. ” Lăng Thiên Lạc nhìn La Thanh, sau đó ngồi xuống bàn.
“Vương gia! Bạch Liên sơn và huynh đệ Đường gia có quan hệ mật thiết, Hạo vương dễ dàng cứu thoát hoàng thái hậu từ tay bọn cướp Bạch Liên, bây giờ họ lại cùng xuất hiện ở trấn Tri An, điểm này rất là đáng nghi” La Thanh vừa nói vừa rót trà cho Lăng Thiên Lạc.
“theo như lời ngươi thì Thiên Hàn và huynh đệ Đường gia có thể biết nhau” Lăng Thiên Lạc đặt ly trà xuống, liếc nhìn La Thanh
“Huệ vương đang điều tra vụ án của Đường gia, huynh đệ Đường gia và Hạo vương lại cùng có mặt ở trấn Tri An, hai chuyện này nhất định có liên quan” La Thanh lập tức lên tiếng nói tiếp.

“cho người dám sát Lăng Thiên Hàn, nếu như hắn và huynh đệ Đường gia thật sự như lời ngươi vừa nói, lập tức hạ sát” Lăng Thiên Lạc ánh mắt đầy sát khí, nắm chặt ly rượu trong tay.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chỉ trách trước đây hắn không triệt để xử lý người của Đường gia, nên mới để lại hậu quạ đến tận bây giờ.
“dạ! vương gia” La Thanh nhận lệnh, rồi nhanh chống rời khỏi phòng.
Trước khi đi ánh mắt của La Thanh còn dừng lại trên người hắc y nhân đang quỳ bên dưới, nhưng chỉ là thoát qua cũng không dám nán lại lâu.
“đã bắt được bà ta chưa” Lăng Thiên Lạc bất ngờ lên tiếng.
“vẫn chưa, nhưng người yên tâm, việc Liêu thị mất tích Trần Khải không hề hay biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự tìm đến, thuộc hạ tin lần này sẽ bắt được hắn” Tên Hắc y nhân bên dưới, vừa nghe Lăng Thiên Lạc nhắc đến hắn thì mừng rỡ lên tiếng.
“đừng nói bổn vương không cho ngươi cơ hội, nếu lần này lại thất bại, ngươi biết phải làm sao rồi chứ…” Lăng Thiên Lạc khéo miệng nhích lên, lạnh lùng nhìn hắc y nhân.
“vương gia yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không để người phải thất vọng”
La Thanh mới vừa rời khỏi, lại hối hả chạy vào, vẽ mặt hốt hoảng:
“Vương gia! ”
“lại có chuyện gì” Lăng Thiên Lạc cũng rất lo lắng lên tiếng
“nô tài vừa nhận được tin, Hạo vương đã rời khỏi Thiên hạ trang, cách đây sáu ngày”
“cái gì…”
***************
Trấn Hà Thành
Bên ngoài thì phố chợ huyên náo, người qua lại. Tuy không có ngựa xe sang trọng, hay kiệu lớn trên đường, nhưng so với một trấn nhỏ, hoang sơ cùng cốc như là trấn Hà Thành, vậy đã là quá tốt đẹp rồi.
Ngọc cư trai
“tiểu thư! yên chi này rất hợp với người, nhìn xem, có phải rất đẹp không” Đổ nương lên tiếng, vừa giơ chiếc gương lên đưa cho Đinh Tâm Lăng
“thật không” Đinh Tâm Lăng có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, khiến nàng rất hài lòng
“phải rồi..bà chủ, trước giờ ta không nhìn thấy bà, bà mới dọn đến trấn này sao” Đinh Tâm Lăng mỉm cười nhìn vị phu nhân trước mặt.
"đúng vậy, ta từ nơi khác chuyển đến” vị phu nhân mỉm cười lên tiếng.
“thảo nào…” Đinh Tâm Lăng mỉm cười, sao đó cầm yên chi lên: “bà chủ! ta lấy cái này”
“được..! ta sẽ gói lại cho tiểu thư” vị phu nhân vui mừng lên tiếng.
Vị phu nhân xinh đẹp kia, sau khi đi ra còn mang theo một thứ vô cùng tinh sảo đưa cho Đinh Tâm Lăng.
“cái này …” Đinh Tâm Lăng khó hiểu nhìn vị phụ nhân xinh đẹp
“không có gì, chỉ là thấy cây trâm này rất hợp với tiểu thư, coi như là quà gặp mặt…ta tặng cho tiểu thư”
“tặng cho ta..” Đinh Tâm Lăng có chút kinh ngạc, nhưng cây trăm thật đẹp nàng cũng không nở từ chối.
“lần sau nhất định ta sẽ ghé lại tiệm của bà” Đinh Tâm Lăng vui vẽ nhận quà, rồi xoay người rời đi.
“tiểu thư đi thông thả” vị phu nhân mỉm cười lên tiếng, còn tiễn Đinh Tâm Lăng ra tới cữa.
Khi nhìn thấy Đinh Tâm Lăng đã đi rất xa, mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào trong tiệm. Nhưng vị phu nhân vừa xoay lưng thì chạm ngay một bức tường người cao lớn phía trước.
“chàng đột nhiên xuất hiện, muốn hù chết thiếp sao” Đỗ nương tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Bình.
“nương tử! nàng thật giỏi đóng kịch” Đỗ Bình sủng nịnh nhìn thê tử của mình.
“hừm! bây giờ mới biết thê tử của chàng giỏi sao”
*************
Khách điếm Phụng Lâu
Khách điếm thì xiu vẹo, bàn ghế thì cũ kỹ, bày trí trong tiệm cũng không có gì đặc biệt, nhưng lạ một điều.
Khách trong tiệm lại rất đông, một điều lạ hơn nữa là…
Tất cả họ đều là nữ nhi.
“tiểu nhị! cho hai dĩa màn thầu”
“tiểu nhị! cho một dĩa cải xanh”
“tới ngay..tới ngay” một tiểu huynh đệ từ trong bếp lập tức chạy ra, vẽ mặt tươi cười.
Vị tiểu huynh đệ, trên vai vắt theo một chiếc khăn, dáng vẽ có chút lôi thôi, y phục lại cũ kỹ nhưng vẫn không làm mờ đi sự tuấn mỹ trên gương mặt của hắn, đặc biệt là nụ cười “câu hồn đoạt phách” của hắn, như một ly rượu thơm ngon, khiến họ ngây ngất.
“chàng thật là khôi ngô” Hồng y nữ tử miệng cười tươi, si mê nhìn vị tiểu huynh đệ.
“chàng..chàng vừa mới cười với ta kìa” Lam y nữ tử thì vẽ mặt lúng túng, đứng dậy chỉ tay về phía vị tiểu huynh đệ.
“ngươi đừng có mơ…chàng đang là cười với ta” Lục y nữ tử bên cạnh tức giận nói chen vào
“chàng cười với ta..”
“với ta…”
Hai người họ gần như là muốn đánh nhau, xíu chút nửa là động thủ…
“ngồi xuống! thật là mất mặt” vị phu nhân mặc y phục sặc sỡ, tức giận quát họ.
Hai người kia cũng không còn hồ nháo, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nhưng vẫn còn phùng mang trợn má nhìn đối phương.
“hai ngươi dù sao cũng là hai trong tứ đại mỹ nhân của Lan Quế phường, phải biết giữ chút nhìn tượng, các ngươi phải học hỏi Bạch …”
Vị phu nhân tức giận giáo huấn hai vị mỹ nhân vừa rồi, nhưng khi quay sang nhìn Bạch y nữ tữ cạnh mình, thì không biết làm sao để nói tiếp.
“Ma ma! nếu ngày nào cũng được nhìn thấy chàng, giãm thọ mười năm ta cũng chịu” Bạch y nữ tữ bên cạnh thì càng “cuồng” hơn, nước miếng gần như chạm được tới đất.
“ha…ha..ha!!!!” Lục y nữ tử và Lam y nữ tữ cười đến nghiêng ngã, đến mỏi cả miệng
Vị tiểu huynh đệ sao khi thu dọn xong bàn bên kia, thì bước qua bàn của các vị mỹ nhân bên này.
“tiểu nhị ngươi bao nhiêu tuổi rồi” Một phu nhân xinh đẹp chụp lấy đôi tay đang thu dọn chén bát của vị tiểu huynh đệ.
Tiểu huynh đệ khựng người lại, nhưng chỉ là bất động trong chốc lát, cũng không rút tay về, hắn mỉm cười nhìn vị phu nhân trước mặt : “phu nhân! Năm nay ta mười bảy tuổi”
“còn quá trẻ, có hứng thú đến Lan quế phường của ta không, ở đây làm tiểu nhị mỗi tháng kiếm được bao nhiêu ngân lượng chứ” Bạch ma ma tiếp tục lên tiếng.
Bất ngờ từ ngoài cửa vang lên tiếng hét kinh hồn của một nữ nhân.
“Bạch ma ma..!"
Tất cả mọi người trong tiệm đều quay sang nhìn Đinh Tâm Lăng đang tức giận tiến vào, Bạch ma ma giựt mình rút tay khỏi người của vị tiểu huynh đệ.
“Lan quế phường từ khi nào trở thành nam kỹ, sao ta không biết”
****hết chương 35****



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.