Hạo Vương Gia

Chương 37: Chương 37: Tình thế nguy kịch




Chương 37: Tình thế nguy kịch
*******
Ngọc Cư Trai – Trấn Hà Thành.
Giữa trưa trời nắng ghắt, phố chợ yên bình. Thì từ trong Ngọc Cư Trai liên tục có tiếng người cãi vã phát ra.
“tướng công! Ta van chàng, số ngân lượng này… ngàn vạn lần không thể dùng tới…” Đỗ Nương quỳ xuống dưới đất nước mắt lã chã, ôm chặt lấy chân của Đỗ Bình luôn miệng van nài.
“tránh ra! Đừng có cản đường ông đây đi phát tài” Đỗ Bình lớn tiếng quát tháo Đỗ Nương, không chút chần chừ đá vào người của Đỗ nương.
“Á...a...!” Đỗ Nương chao đão té ngã xuống đất
“hừm..!!” Hắn tức giận nhìn Đỗ Nương, rồi xoay người bỏ đi.
Khi Đỗ Bình vừa cất bước thì Đỗ Nương chạy tới chắn trước mặt hắn.
“tướng công! Số ngân lượng này dùng để trả cho chủ nợ, chàng lấy đi đánh bạc thua hết, thì thiếp biết làm sao”
Đỗ Nương còn chưa dứt lời, thì…
“Chát ! Tiện nhân” Đỗ Bình hung hăng tát vào mặt của Đỗ Nương, tức giận mắng chữi.
“ta còn chưa đến đổ phường, ngươi dám trù ta thua hết ngân lượng, hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học”
Hắn còn chưa chịu dừng tay, định tiến lên tát thêm cái thứ hai, chân vừa bước tới tay vừa giơ cao, thì ..
“ngươi có phải là nam nhân không, lại đi ức hiếp một nữ nhân yếu đuối” Đinh Tâm Lăng nắm chặt tay của Đỗ Bình, lớn tiếng quát vào mặt Đỗ Bình.
“ta đánh thê tử của mình, liên quan gì ngươi” Đỗ Bình lớn tiếng nhìn Đinh Tâm Lăng, hất tay nàng ra bước tới.
“thê tử của ngươi, không phải người sao” Đinh Tâm Lăng lại quát vào mặt của Đỗ Bình
“ta còn chưa đi phát tài, ả dám trù ta thua hết ngân lượng"
"tránh ra! Ta phải đánh cho ả ta một trận” Đỗ Bình không ngừng lấn tới, tràn qua người của Đinh Tâm Lăng.
“được! nếu ngươi không sợ thì qua đây” Đinh Tâm Lăng giọng nói hào sảng, thủ thế.
Nàng quay sang tìm kiếm khắp trong tiệm, cuối cùng cũng đã nhìn thứ cần tìm, thì lập tức..
“bộp ! bốp..! bộp..!!”
“á..á..á…!!!!”
Tay phải cầm gậy, tay trái cầm chổi. Đinh Tâm Lăng liên tục đánh về phía Đỗ Bình, đánh tới tấp, không cần biết trước sau hay trái phải, cứ thấy đâu là đánh đó.
“ngươi…ngươi giỏi lắm” Đỗ Bình lùi ra xa, chỉ tay về phía Đinh Tâm Lăng, ra vẽ hoảng sợ rồi xoay người bỏ chạy.
“có gan thì đứng lại…lão nương sẽ đánh gãy chân ngươi” Đinh Tâm Lăng đuổi theo Đỗ Bình ra tới tận ngoài cửa, không ngừng mắng chữi.
“hừ..m..m!! coi như ngươi biết khôn” Đinh Tâm Lăng thở hồng hộc, bước vào trong, thì nhìn thấy Đỗ Nương đang quỳ trên đất dáng vẽ suy sụp, nàng chạy tới dìu Đỗ nương đứng dậy .
“Đỗ phu nhân! Bà không sao chứ”
“xong rồi…phu quân lấy ngân lượng đi đánh bạc, chủ nợ đến ta phải làm sao đây..hu..hu..!!!” Đỗ Nương ôm mặt khóc như mưa, lệ không ngừng chảy xuống.
Đinh Tâm Lăng nhìn thấy càng thêm bối rối.
“Đỗ phu nhân! Bà đừng có khóc nữa, khóc không thể nào giải quyết được vấn đề” Đinh Tâm Lăng lên tiếng trấn an Đỗ Nương.
“giải quyết…làm sao giải quyết ta và phu quân đã chuyển đi rất nhiều nơi, để tránh mặt chủ nợ, tưởng đâu đến đây chàng sẽ thay đổi, nào ngờ…” Đỗ Nương tuyệt vọng ảo não nhìn Đinh Tâm Lăng, giọng nói đầy uất ức.
“chứng nào tật nấy, tiểu thư sẽ không hiểu nổi cảm giác của ta lúc này, nên mới nói như vậy ..hu..hu...số của ta thật khổ mà” Đỗ Nương đẩy tay Đinh Tâm Lăng ra tiếp tục gục mặt lên bàn khóc lóc kể lễ.
“sao ta lại không hiểu cảm giác của phu nhân” Đinh Tâm Lăng bức xúc lên tiếng, không ai rõ cảm giác khi có người thân là một tên nghiện tứ đổ tường hơn nàng, vì nó mà Đinh gia nàng bị đẩy đến bước đường này.
“tiểu thư không có ở trong hoàn cảnh như ta, làm sao hiểu được cảm giác của ta lúc này” Đỗ Nương mặt lấm lem nước mắt ngẩn đầu lên nhìn Đinh Tâm Lăng chất vấn.
“sao lại không” Đinh Tâm Lăng giọng nói có hơi nóng nảy, ánh mắt cương nghị nàng nhìn Đỗ Nương, sau đó nhìn thấy vẽ mặt sợ sệt của Đỗ nương mới biết vừa rồi nàng nói có bao nhiêu lớn tiếng, đã hù dọa người khác, nên hạ giọng xuống.
“ca của ta từng là một người nghiện cờ bạc, ta hiểu tâm trạng của phu nhân cũng giống như mẫu thân ta trước đây”
“thật sao…” Đỗ Nương ra vẽ kinh ngạc, lau đi dòng lệ trên mặt, chắm chú nhìn Đinh Tâm Lăng.
“phụ mẫu ta cũng nhiều lần cản ngăn đại ca, nhưng huynh ấy cũng giống như tướng công của phu nhân, đều nghe không lọt tai ” Đinh Tâm Lăng mỉm cười nhìn Đỗ nương nói tiếp.
“nhưng bây giờ ca đã thay đổi, huynh ấy tốt hơn trước rất nhiều, cũng không còn lui tới đổ phường”
“làm cách nào” Đỗ Nương lớn tiếng hối thúc, vẽ mặt tràn đầy mong đợi.
"có thể cho ta biết không , ta cũng muốn tướng công mình giống như đại ca của cô nương đây”
“chuyện này…ta…” Đinh Tâm Lăng do dự lên tiếng, khi nghĩ đến chuyện xưa, nhưng lại gặp người có cùng cảnh ngộ, cảm xúc cứ dâng tràn.
“đại ca ta trước đây suốt ngày đều ở đổ phường, sự nghiệp gia tộc đều do thê tử huynh ấy trông coi” Đinh Tâm Lăng ánh mắt tức giận cùng phẩn nộ khi nói đến đại tẩu của nàng.
“đại tẩu của cô nương cũng thật lợi hại” Đỗ Nương lên tiếng chen ngang, ánh mắt và giọng điệu đều hiện rõ sự ngưởng mộ.
Đinh Tâm Lăng mỉm cười, lắc đầu nhìn Đỗ Nương “nhưng ả lại không giữ phụ đạo, không chỉ gian díu với quản sự mà còn cùng hắn bòn rút ngân lượng, dối trên lừa dối” Đinh Tâm Lăng dừng lại không kể tiếp, ánh mắt đầu u thương.
“việc làm ăn trong nhà bị ả làm cho hư hết, gia môn ly tán phụ mẫu ta qua đời, đại ca tự trách, nên..”
“sao nữa tiểu thư…” Đỗ Nương giọng điệu rất hào hứng.
Đinh Tâm Lăng ban đầu có hơi ngạc nhiên nhìn Đỗ Nương, nhưng sau đó cũng nói tiếp: “ca tự chặt đứt tay mình, thề suốt đời này không đặt chân đến đổ phường”
“cái gì..” Đỗ Nương kinh ngạc hét lên
Không chỉ riêng Đỗ Nương bất ngờ với kết quả này, mà những người ở gian phòng bên cạnh cũng sửng sốt không kém.
Căn phòng sát vách.
“các người nghĩ sao” Dinh Hạo dáng vẽ trầm tư, hắn xoay người đi đến bàn, cầm ly trà lên từ từ uống.
Dương Chính do dự nhìn những người quanh hắn, thấy mọi người vẫn bất động không ai lên tiếng, nên bước ra đứng trước mặt Dinh Hạo: “năm đó Đường tướng quân đem theo mười vạn quân sĩ ứng chiến Diệp Kỳ quốc, sau khi phát hiện binh khí có vấn đề, liền cấp báo cho Tề vương”
“nhưng Tề vương lại bát bỏ, tiếp tục cho xuất chinh, kết quả binh bại như núi, phụ thân ta bị bị kết tội mưu phản, toàn gia tru di” Đường Vô Thường ánh mắt tức giận, giọng nói đầy bi phẫn .
Dương Chính nhìn thấy sự câm phẫn của Đường Vô Thường hừng hực như lửa nóng, thật cũng không muốn cắt ngang.

"tiếp theo là Trần Khải, người chịu trách nhiệm kiểm tra lại số binh khí, thì lại giả chết, mai danh ẩn tích”
“và người của Đinh gia cũng bị diệt môn trong một đêm, tất cả chuyện đều do Tề vương gây ra” Dương Chính vừa dứt lời thì Đỗ Bình lập tức lên tiếng
“Tề vương ra tay độc ác với người của Đinh gia, chắc chắn trong tay họ có thứ khiến hắn phải bận tâm” Dinh Hạo đặt tách trà xuống, khéo miệng nhếch lên.
“Nhưng đã lục soát tất cả các nơi trong khách điếm, vẫn không tìm ra thứ nào khả nghi” Đường Vô Thường bức xúc lên tiếng.
Dinh Hạo quay sang mỉm cười nhìn Đường Vô Thường
“không phải còn một căn phòng nữa sao ”
“ngươi nói căn phòng đó”
*************
Khách điếm Phụng lâu.
Bên ngoài bầu trời đêm u ám, mây đen kéo giăng phủ kín cả ánh nguyệt trên cao.
Trong phòng cảnh vật đều tối đen và vô cùng tĩnh lặng, nhưng…
Lại có những bóng đen thấp thoáng qua lại.
“đã tìm thấy chưa” Nhan Song Song đang canh giữ bên giường, nóng lòng quay sang nhìn hai người Đường Vô Thường và Dinh Hạo.
“Nhan đại tiểu thư! nàng muốn cả khách điếm này nghe thấy sao” Dinh Hạo đang tìm kiếm trong thư phòng, bị Nhan Song Song làm cho giựt mình.
“ta..” Nhan Song Song bộ dáng thẹn thùng, nàng cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Dinh Hạo.
Từ sau khi nhận ra mình thích hắn, Nhan Song Song nàng mỗi lần nhìn thấy hắn, thì mặt ửng đỏ trống ngực đập liên hồi, không biết có phải là bệnh rồi chăng, tại sao lại đập nhanh như vậy. Nhan Song Song hai tay đặt trước ngực, thấp thỏm lo âu.
Dinh Hạo lại càng khó hiểu, mấy ngày nay Nhan đại tiểu thư rất kỳ lạ nha, có phải không quen với khí hậu nóng bức ở trấn Hà Thành nên ảnh hưởng tới não rồi chăng, dễ dàng đỏ mặt như vậy, trước đây gặp hắn không đòi đánh đòi giết cũng hung hăng mắng chữi, nhưng bây giờ tránh hắn hơn tránh tà, gặp thấy là quay đầu bỏ chạy, nữ nhân này càng ngày càng khó hiểu.
“hắn đã bị điểm huyệt mê, sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy” Đường Vô Thường liếc người nằm trên giường, rồi lên tiếng đở lời cho Nhan Song Song.
Dinh Hạo chán nản đặt đóng sách đang cầm trên tay xuống dưới bàn, thở dài quay sang nhìn Đường Vô Thường, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi chăng.
“ngươi có phát hiện gì không”
Đường Vô Thường chỉ lắc đầu, không nói gì. Rồi lại tiếp tục sang nơi khác tìm kiếm…
“để ta giúp mọi người ”
Nhan Song Song sau khi nói xong, vừa cất bước đi, thì Dinh Hạo bất ngờ lên tiếng.
“xuỵt…!!! im lặng…” Dinh Hạo thần sắc nghiêm trọng.
Mọi người đều đứng yên không dám phát ra tiếng động, hai mắt nheo lại, dõi nhìn theo nhất cử nhất động của Dinh Hạo.
Dinh Hạo tiến sát gần cửa, kề sát tai lên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“cộp!! cộp..cộp!!!”
Tiếng bước chân gấp rút dồn dập, càng lúc càng gần và đang đứng trước cửa phòng.
Dinh Hạo giựt mình quay sang nhìn Nhan Song Song và Đường Vô Thường : “bên ngoài có người”
Nhan Song Song và Đường Vô Thường lập tức xoay người, thổi tắt hết tất cả nến trong phòng, lo tìm nơi ẩn núp.
Bên ngoài…
“cốc! cốc..!!
“Trần đại ca! huynh ngủ rồi sao” Đinh Tâm Lăng nhiều lần gõ cửa nhưng không thấy có ai trả lời, giọng nói rất ngờ vực.
“cốc! cốc..!! Trần đại ca..”
Đinh Tâm Lăng càng bất an, có chút hoang mang. Với hiểu biết của nàng thì người trong phòng không thể nào ngủ sớm như vậy, mới vừa rồi nàng còn nhìn thấy trong phòng sáng đèn.
Nàng giựt mình, ngẩn đầu lên đôi mắt sáng rực như muốn xuyên thủng vào bên trong phòng.
“Trần đại ca vốn dĩ không nhìn thấy gì, cho nên trước giờ đều không thắp đèn”
“cốc! cốc…!! muội vào đó..” Đinh Tâm Lăng tiếp tục gỏ cửa, nhưng không thấy ai trả lời, nên chuẩn bị đẩy cửa vào.
Trong phòng…
“là tiếng của Đinh Tâm Lăng” Đường Vô Thường vội vàng lên tiếng.
Dinh Hạo vội bước tới giường vén màn lên, giải huyệt cho người thanh niên đang nằm mê trên giường.
Sau đó cả ba người Dinh Hạo, Nhan Song Song và Đường Vô Thường nhanh chóng núp sau bức bình phong, nhẹ nhàng không để lại chút dấu vết.
Ngay lúc này...
“két..tt..!”
Cánh cửa bị Đinh Tâm Lăng đẩy vào, trong phòng vẫn lạnh tanh không ánh sáng, giống như mọi khi không có điểm hoài nghi.
Đinh Tâm Lăng vội chạy đến giường vén màn lên, vẽ mặt hoảng loạn liền trở nên buông lỏng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, khi nhìn thấy vị thiếu niên vẫn còn nằm yên ổn trên giường.
Người thanh niên cũng vừa kịp lúc mở mắt ra nhìn Đinh Tâm Lăng, đương nhiên là hắn không nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể ngửi ra.
“Tâm Lăng..là Tâm Lăng đúng không” Người thanh niên ngồi dậy, mò mẩm nhìn xung quanh hắn.
Đinh Tâm Lăng đang qua lại trong phòng, trên tay cầm theo một cây nến cháy lung linh, nàng dừng lại ở đâu thì ngọn đèn nơi đó liền được thấp sáng.
“Trần đại ca! vừa rồi muội gọi, sao huynh không trả lời” Đinh Tâm Lăng sau khi thấp xong ngọn đèn cuối cùng, quay lại nhìn người thanh niên đang ngồi trên giường.
“muội có gọi huynh sao” người thanh niên ngơ ngác nhìn Đinh Tâm Lăng với đôi mắt vô thần.
“phải..” Đinh Tâm Lăng mỉm cười đi tới.
Nàng bước tới đỡ người thanh niên xuống giường, đặt hắn ngồi lên xe lăn, sau đó đẩy tới cạnh bàn, chầm chậm đưa tách trà lên miệng y.
Sau bức bình phong..
Đường Vô Thường vẽ mặt sửng sốt, kinh ngạc, hai tay bám chặt vào bức bình phong, đôi chân vô thức mà bước tới.
“là hắn..” Đường Vô Thường bất ngờ thốt lên. khi nhìn thấy người thanh niên trước mặt.

“ngươi biết hắn” Dinh Hạo đôi mắt hẹp dài nhìn Đường Vô Thường, tay kéo hắn lại.
Bên ngoài…
“đại ca muội đi bao lâu rồi” Người thanh niên lên tiếng, ánh mắt hướng Đinh Tâm Lăng.
“đại ca muội mới đi có hai ngày, huynh đã thấy nhớ rồi sao” Đinh Tâm Lăng giọng điệu châm chọc, khi nhìn thấy vẽ mặt của ai kia đang ửng hồng, thì càng thỏa chí.
“ta..” Người thanh niên hai má ửng đỏ, lời nói ấp úng.
Đúng là hắn có chút nhớ người kia, nhưng lo lắng lại càng nhiều hơn, từ trấn Hà Thành đến đó cả đi lẫn về cũng chưa tới một ngày, nhưng đã hai ngày trôi qua, mà người kia vẫn chưa thấy bóng dáng.
Đang lúc người thanh niên miên mang suy tư, thì một mùi hương lạ xông thẳng vào mũi hắn, người mù khuyết điểm duy nhất của họ là thị giác, nhưng ưu điểm của họ là thính giác và cứu giác cực kỳ nhạy.
Nhưng mùi hương này hắn biết chắc không phải của Đinh tiểu muội, nếu không phải của Đinh tiểu muội, thì chỉ là.…
“Tâm Lăng! trong phòng này ngoài muội ra, còn có ai khác không ” Người thanh niên bất ngờ lên tiếng.
“không có, chỉ có muội và huynh” Đinh Tâm Lăng ngẩn ra vì câu hỏi này của người thanh niên, nhưng vẩn ngơ ngác nhìn xung quanh, khó hiểu lên tiếng.
“thật sao..” Người thanh niên vẫn thái độ nghi ngờ như cũ.
Đường Vô Thường lại bất ngờ bước ra, hắn muốn nhìn thật kỹ người thanh niên đang ngồi trên xe lăn kia, có phải là người hắn đang tìm kiếm bấy lâu.
“Trần Khải! có phải là huynh không..”
“Trần Khải" Dinh Hạo sửng sốt nhìn người thanh niên.
“hắn là Trần Khải” Nhan Song Song trố mắt nhìn người Thanh niên, sau đó quay sang nhìn Đường Vô Thường.
“Tiểu Thường! Tiểu Hạo sao…sao các ngươi ở đây” Đinh Tâm Lăng quay đầu lại nhìn đám người của Dinh Hạo đang bước, sửng sốt thốt lên.
Đinh Tâm Lăng kinh ngạc hoảng thốt đang xen khi thấy có người xuất hiện trong phòng, nhưng ánh mắt liền chuyển sang Nhan đại tiểu thư xinh đẹp “vị cô nương này là ai..”
Dù mắt mù lòa không phân định được ánh sáng, nhưng giọng nói này quá sức quen thuộc, dù không nhìn thấy thấy, Trần Khải vẫn đích xác vẫn biết người trước mặt hắn là ai.
“Đường Nghĩa! Có phải là đệ” Trần Khải đẩy xe lăn, lần mò đến chổ của Đường Vô Thường.
“Trần đại ca! đúng thật là huynh rồi, rốt cuộc đệ cũng đã tìm được huynh” Đường Vô Thường vui mừng chạy đến trước.
Hai huynh đệ trùng phùng, vui đến không còn gì để tả, giữa họ còn có muôn vạn chuyện để nhắc đến, khóe mắt nhuộm một màu đỏ và tầng sương mõng.
“sao đệ tìm được huynh” Trần Khải vui mừng lên tiếng
“là Liêu mẫu, đệ biết huynh mỗi tháng đều nhờ người đem ngân lượng đến cho bà, cho nên…” Đường Vô Thường còn chưa kịp nói dứt lời thì Trần Khải nóng vội cắt ngang.
“nguy…!” Trần Khải vẽ mặt hoảng loạn, hối thúc người xung quanh.
"Thiên đang gặp nguy hiểm, mọi người mau đi cứu hắn”
Ngay cả Đường Nghĩa cũng biết phải ra tay từ nghĩa mẫu của hắn, thì lý nào Tề vương lại không, chắc chắn Tề vương đã cho người mai phục chờ đợi hắn sa lưới, nhưng hắn đi lại bất tiện nên trước giờ đều nhờ Hữu Thiên đi, nếu như vậy thì giờ này Hữu Thiên đang gặp nguy hiểm.
“mọi người mau đi cứu hắn…” Trần Khải vừa hối thúc, vừa giơ tay xua đuổi người.
Mọi người trong phòng vẫn chưa kịp có phản ứng gì, thì giọng nói của một người bất ngờ vang lên.
“Khải! đã xảy ra chuyện gì…”
Trần Khải hắn nghe được giọng nói cương nghị mà trầm ấm của người kia, vẽ mặt liền trở nên tươi cười, lập tức lăn bánh xe theo hướng giọng nói vừa rồi đẩy tới.
Đinh Hữu Thiên từ bên ngoài tiến vào, bộ dáng gấp rút, vì từ bên ngoài hắn đã nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Trần Khải, khiến hắn lo lắng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Đi theo sau Đinh Hữu Thiên là hai người Vô Tình và Đường Ân.
“Thiên! Ngươi có sao không, có bị thương không ” Trần Khải lo lắng mà sờ khắp người của Đinh Hữu Thiên.
“ta không sao…” Đinh Hữu Thiên mỉm cười đáp lại, giọng nói rất bình tĩnh.
“ca! tay huynh..” Đinh Tâm Lăng hoãng hốt lên tiếng, khi nhìn thấy vết thương trên tay của Đinh Hữu Thiên đang chảy máu không ngừng, nhưng vừa mở miệng thì..
“xuỵt..!!” Đinh Hữu Thiên giơ tay lên, ra dấu cho tiểu muội im lặng.
“Tâm Lăng! có chuyện gì, có phải hắn bị thương không, muội nói huynh biết đi” Trần Khải ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn hận nhất chính là những giây phút yên lặng như thế này, hận mắt hắn không nhìn thấy gì không biết chuyện gì đang diễn ra.
“ta ngữi thấy mùi máu, Thiên có phải ngươi đang bị thương” Trần Khải tức giận lớn giọng với Đinh Hữu Thiên.
Đinh Hữu Thiên nhìn thấy vẽ lo lắng của Trần Khải, có hơi khó chịu quay sang liếc trừng tiểu muội, Đinh Tâm Lăng lập tức lùi ra xa, trốn sau lưng của Trần Khải.
“người bị thương là họ, không phải ta” Đinh Hữu Thiên mở to mắt nói dối, còn nói giống y như thật.
“họ...” Trần Khải bây giờ mới nhận ra khi bước vào đây ngoài người này ra, hình như còn một vài người theo sau hắn. Đôi mắt vô thần lại hướng nhìn ra cửa.
“Trần đại ca! là đệ… Đường Ân" Đường Ân bước vào trong đứng trước mặt Trần Khải, cười đến tỏa nắng.
“Đường Ân! là đệ thật sao” Trần Khải vui mừng ra mặt, quên cả Đinh Hữu Thiên, trước mắt hắn chỉ có tiểu huynh đệ họ Đường mà thôi, đưa tay với tới chổ Đường Ân
“là đệ” Đường Ân vui vẻ trả lời.
Tình cảnh tương phùng trước mắt thật là cảm động, mọi người đều vui mừng, nhưng chỉ có một người duy nhất là đang sốt ruột, hắn chỉ chờ đợi, nhưng đợi hoài không phải cách, nếu không sẽ không còn kịp.
“vương gia! rất nhanh nữa người của Tề vương sẽ đuổi đến đây, chúng ta mau chóng đi thôi” Vô Tình vội vàng lên tiếng.
“Tiểu Hạo! ngươi..ngươi là vương gia” Đinh Tâm Lăng ngu ngốc chỉ tay về phái Dinh Hạo.
“ta..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn vẽ mặt của Đinh Tâm Lăng đang không ngừng biến hóa.
Bất ngờ…
“phụt..!!”
“phụt..!!”
“phụt..!!”
Vô số nhưng mũi tên lửa bay về phía khách điếm phụng lâu, chẳng khác nào những cơn sao băng từ trên cao bắn xuống. Cùng những tên sát thủ tay cầm đoản đao sắc bén, sát khí ngút trời vây chặt lấy cửa ra vào.

“sát..tt…!!!”
“rẹt..t.tt!!”
Sau khi tiếng hét kinh người đầy oán khí, là hàng ngàn thanh đao rút ra khỏi vỏ, hơn mấy trăm tên sát thủ như một đám thú hoang đói khát, đạp cửa mà vào, lao thẳng đến đám người Dinh Hạo.
“cạch …ch.. !!!”
“keng…ng..!!!”
“rầm..m!!
Những tiếng va đập, tiếng bàn ghế vỡ nát, tiếng quyền cước đánh nhau, tiếng binh khí gãy đôi, liên tục phát ra trong đêm đen tĩnh lặng.
Cũng như những đêm khác bầu trời của thiên hạ đều là một màu đen huyền ảo, nhưng riêng chỉ đêm nay vùng trời của trấn Hà Thành là rực đỏ, vô cùng sáng chói.
Khách điếm phụng lâu đang tràn ngập trong biển lửa, những ngọn lửa đói khát kia, vẫn không có chút chần chừ, tham lam nuốt hết mọi thứ xung quanh, cho đến tận sáng hôm sau.
**********
Trên đỉnh núi
Sương mờ như một tấm màn mõng che cả ngọn đòi, cảm giác âm u lạnh lẽo xung quanh đang được ánh bình minh sưỡi ấm.
Từ trên cao nhìn xuống trấn Hà Thành.
Khách điếm phụng lúc này chỉ là một đóng đổ nát lộn xộn, tro tàn và những làn khói đen phảng phất, lưu lại sau trận hỏa hoạn đêm qua.
Mọi người thì xơ xác dơ bẩn, trên người còn đầy thương tích, đang giúp nhau băng bó vết thương.
“Trần đại ca! thật ra thì năm đó đã xảy ra chuyện gì” Đường Ân nóng lòng lên tiếng, một tay vẫn ôm chặt lấy vết thương trên người, quay sang nhìn Trần Khải.
Trần Khải có chút do dự, với hai huynh đệ Đường gia, Thì Trần Khải cảm thấy vô cùng hổ thẹn, tuy hắn không trực tiếp đẩy Đuờng gia đến bước đường này, nhưng cũng là gián tiếp, tiếp tay cho kẻ xấu làm bậy.
“năm đó… Tề vương thống soái hơn mười vạn binh sĩ đi đánh Diệp Kỳ quốc, tướng dưới trướng là phụ thân đệ Đường tướng quân" Trần Khải lên tiếng, nhưng chỉ vừa mở màn thì Đường Ân đã vội vàng cắt ngang
“chuyện này thì đệ biết..” Đường Ân gấp rút lên tiếng.
“nhị đệ! để Trần đại ca nói hết đã” Đường Vô Thường lên tiếng
“Tề vương lần đầu xuất chinh, không muốn xảy ra sơ sót, nên đích thân hắn vận chuyển tất cả binh khí đến biên quan, nhưng trên đường đi, không biết tại sao....số binh khí đó lại vô cớ mất tích” Trần Khải lại tiếp tục nói tiếp
“sao..!” Trăm miệng một lời, tất cả đều há mồm hét lên nhìn Trần Khải.
Mười vạn binh khí không phải là con số nhỏ, muốn cướp từ tay triều đinh thần không biết quỷ không hay, không phải là một chuyện đơn giản, làm ra được sự tình này càng không phải là người tầm thường.
“Tề vương đã không báo chuyện này lên cho triều đình, một là sợ bị trách tội, hai là … đây là lần đầu hắn xuất chinh muốn tạo chút công tích trước mặt hoàng thượng”
Cũng thật dễ hiểu, nếu để hoàng thượng biết số binh khí bị mất, có thể sẽ ngưng ngay cuộc chiến, nếu có cũng sẽ không cho Tề vương lãnh binh, Tề vương hắn lo lắng là đương niên.
“vì vậy mà hắn đã đến Đinh gia trang, đặt rèn tất cả số binh khí đó”
“khi dó mọi việc trong Đinh gia, đều do tẩu tẩu lo liệu, vì muốn bỏ túi riêng cao bay xa chạy với nhân tình, nên đã cắt giảm đi số thép rèn binh khí, lại thêm thời gian quá gấp rút, kết quả…” Đinh Tâm Lăng nói thêm vào, thái độ vô cùng phẩn nộ, nhưng vẫn không thể nào nói tiếp.
“Trần đại ca! huynh là người kiểm tra chất lượng số binh khí đó, chắc chắn biết binh khí đó có vấn đề, sao lại không báo lên triều đình” Đường Vô Thường lên tiếng, giọng điệu trong lời nói và thái độ của hắn nghe ra là đang trách cứ Trần Khải.
“đúng vậy! ta biết số binh khí đó và những binh khí trước đây khác nhau, nhưng không ngờ chúng lại tệ đến mức đó, cho tới khi mười vạn binh sĩ tử mạng, ta mới biết mình đã mắc một sai lầm rất lớn” Trần Khải nghe thấy lời chất vấn của Đường Vô Thường thì cảm giác ái nái và tự trách bấy lâu nay một lần nửa sống dậy, bắt đầu dày vò hắn.
“ngươi cũng đừng trách hắn, năm đó Tề Vương lấy sinh mạng của Liêu mẫu ra uy hiếp, hắn cũng không còn cách nào khác” Đinh Hữu Thiên vội nói bước tới, đứng phía sau trấn an Trần Khải, giữ chặt lấy đôi vai đang khẻ run của Trần Khải.
“Thiên! ngươi không cần nói giúp ta, năm đó nếu ta có đủ can đảm hơn, trình tấu chuyện này cho hoàng thượng, thì đã không có chuyện này xảy ra…ta là một kẻ hèn nhát, chính ta mà mười vạn binh sĩ mất mạng” Trần Khải vẽ mặt vô cùng thống khổ khi nghĩ đến số số mười vạn binh sĩ đó áo nái cùng tự trách.
“Trần đại ca! huynh không hề hèn nhát, nếu không có huynh thì muội và ca ca đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó, huynh cũng không ra kẻ tàn phế như bây giờ” Đinh Tâm Lăng lên tiếng an ủi. Với nàng thì Trần Khải là một đại ân nhân.
“cộp! cộp..!!!”
Vô Tình từ xa đi tới, nhìn thấy không khí có phần kỳ lạ lại căng thẳng, mọi người không ai nói gì, nhưng rất nhanh sự tập trung của hắn đã dồn sang một người khác.
“vương gia đâu..” Dáng vẽ vô cùng gấp gáp, hắn nhìn ngó xung quanh.
“vừa rồi hắn và Nhan cô nương còn ở đây mà”
*********
Bầu trời và mặt nước như hòa nguyện vào nhau, cả mặt nước đều bị nhuộm đỏ bởi hào quang sáng chói của mặt trời, những tia nắng phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh đẹp như những vì sao đêm.
Một cảnh tượng thật nên thơ, đặt biết là hai đôi nam nữ kia, nhìn xa cứ ngở như một đôi tình nhân thắm thiết, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, nhưng khi cận cảnh thì sự thật luôn khiến người ta ngỡ ngàng.
“ngươi thật ngu ngốc, tại sao lại đỡ đao thay ta” Nhan Song Song lớn tiếng trách cứ Dinh Hạo,
Dinh Hạo thì đang cầm thấy khế ước buôn bán giữa Tề vương và Đinh gia, mà Đinh Hữu Thiên giao cho hắn đêm qua.
Đang rối rắm suy nghĩ làm sao để “đáp” lại những chuyện tốt và Tề vương đã làm với hắn, thì lại nghe Nhan đại tiểu thư mắng cho tỉnh hồn.
Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vì ai mà hắn bị thương. Giờ còn lớn giọng trách cứ hắn chứ. Tức giận ấm ức hắn đặt tờ khế ước xuống đất, muốn nhìn rõ khuôn mặt của Nhan đại tiểu thư không gan không phổi này, nhưng cảm giác ươn ướt dưới tay hắn là gì, trời đang đổ mưa sao.
“Ngươi là tên ngốc..thật ngốc mà..”
Nhan song song tay cầm lấy vải ướt, đang tỉ mỉ lau đi vết máu trên người hắn, hai mắt đẩm lệ, sóng mắt lanh lanh nhìn vết thương đang chảy máu trước ngực Dinh Hạo, luôn miệng chữi, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi, rơi ướt cả tay Dinh Hạo.
Dinh Hạo có phần sửng sốt, nàng là đang lo lắng cho hắn sao.
Hắn giơ tay vén đi những lọn tóc mai đang vướng víu trên mặt Nhan Song Song, và lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt nàng.
Trong lòng có chút đau xót, lại có một vị ngọt tận tâm can, Nhan đại tiểu thư vì hắn mà khóc, vì hắn mà đau lòng ư. Nếu nàng mà cứ như vậy đối đãi với hắn, hắn sợ mình sẽ không nở buông tay.
“khóc cái gì, ta chết rồi thì nàng trực tiếp thăng cấp trở thành quả phụ, không cần hưu thư vẫn có thể đi tìm người nam nhân nàng thích, mà…” Dinh Hạo còn chưa nói xong thì người nào đó đã đùng đùng đứng dậy.
“Bộp.. !! Lăng Thiên Hàn ngươi giỏi lắm” Nhan Song Song tức giận ném tấm vải đang lau vết máu trên người hắn xuống đất, xoay người bỏ đi.
Dinh Hạo cũng bật người đứng dậy, kịp thời kéo nàng lại ôm trong ngực hắn, biết mình đã chọc Nhan đại tiểu thư giận, nên hạ giọng xuống nước : “nàng đi rồi ai giúp ta xử lý vết thương ”
“bộp..!! bộp..!!! không phải ngươi tài giỏi lắm sao, cả đao ngươi còn không sợ, cần gì đến ta” Nhan Song Song tức giận xoay người lại, tay đập vào người hắn.
Nàng giận hắn coi rẽ sinh mạng của chính mình, giận hắn thay nàng nhận lấy một đao hại nàng lo lắng, càng giận hắn muốn đẩy nàng cho nam nhân khác, cái gì là hưu thư chứ… từ lâu nàng đã không cần.
“Á..á..á ..!!!” Dinh Hạo bất ngờ hét lên, tay ôm lấy vết thương .
“có phải rất đau không…ta xin lỗi..ta xin lỗi“
Nhan Song Song cuốn cuồng, tay chân lúng túng không biết làm sao, vẽ mặt lại hốt hoảng nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó và vết thương trên người Dinh Hạo.
Nàng tự trách bản thân, tại sao nàng lại quên mất hắn đang bị thương, còn đánh vào người hắn. Nàng thật ngu xuẩn, đại ngu ngốc mà.
Dinh Hạo cảm thấy Nhan đại tiểu thư, gần như bị dọa sắp phát khóc, hắn không biết nàng ngày thường ngang bướng ương ngạnh lại dễ dàng phát khóc đến như vậy, nhưng…
"những giọt nước mắt này của nàng đều là vì ta sao.. Song nhi"
“Song nhi! nàng lo cho ta sao..” Dinh Hạo giọng nói cực ôn nhu như một dòng suối ngọt rót vào tai của Nhan Song Song.
Bốn mắt nhìn nhau ngập tràn trong biển nhu tình, nàng chưa bao giờ chân thật mà đối diện hắn như thế này, ngượng ngùng xấu hổ, nàng xoay mặt đi chổ khác.
Dinh Hạo khẻ nâng càm nàng lên, xoay mặt nàng đối diện cùng hắn, khi hắn còn chưa nghe được câu trả lời tuyệt không cho phép nàng trốn tránh. Nhan Song Song buộc phải đối diện cùng hắn.
“phải! ta lo cho ngươi, ta thích ngươi, ngươi vui lòng chưa, bây giờ ngươi có thể tha hồ cười nhạo ta” Nhan Song Song tức giận xoay người đẩy hắn ra, bỏ chạy.
Dinh Hạo lập tức kéo nàng lại, tâm trạng hắn lúc này vui mừng phấn khích, sửng sốt kinh ngạc, thật khó mà diễn tả chính xác tư vị lúc này. Từ phía sau ôm chặt lấy Nhan Song Song.

“Song nhi! tại sao ta phải cười nhạo nàng” Dinh Hạo , khóe miệng nhếch lên, thủ thỉ bên tai của Nhan Song Song, giọng nói như rót mật vào tai khiến nàng khẻ run lên.
“ta..ta trước đây luôn hung dữ, mắng chữi … còn đánh ngươi, bây giờ lại nói thích ngươi, chắc chắn trong lòng người đang không ngừng cười nhạo ta” Nhan Song Song có chút ngượng ngùng, nhưng đây cũng thật sự là điều nàng đang bận tâm, hắn sẽ chê cười nàng sao.
“nàng cũng biết mình có nhiều tính xấu như vậy sao” Dinh Hạo mỉm cười châm chọc, nói nhỏ bên tai nàng.
“Ngươi..” Nhan Song Song tức giận dập chân, nàng xoay đầu lại định mắng hắn một trận, nhưng…
“ưm..m…” Nhan Song Song quơ tay múa chân, có miệng mà không thể nói.
Vì tất cả lời Nhan Song Song muốn nói, đều bị Dinh Hạo nuốt vào trong bụng, môi hắn cường bạo dán chặt vào hai cánh môi mềm mại của nàng, không ngừng liếm mút.
Hai tay Dinh Hạo giữ chặt lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, luồn tay ra sau gáy vuốt ve lấy làn tóc dài mềm mại như lụa của Nhan Song Song.
Nhan Song Song sau hồi kháng cự, cũng bắt đầu tỏ ra hợp tác.
Nàng xoay người nhóm gót chân lên, đáp trả lại nụ hôn của Dinh Hạo, hai tay cũng chủ động đặt trên vai hắn. Bờ môi hai người dính chặt vào nhau, phối hợp vô cùng nhịp nhàng day dưa không dứt.
“Song nhi! ta thật rất muốn yêu nàng ngay tại đây” Dinh Hạo có hơi luyến tiếc, nhưng cuối cùng cũng đã chịu buông tha cho hai cánh môi tội nghiệp sưng đỏ của Nhan Song Song.
Hắn ôm chặt mỹ nhân trong tay, thủ thỉ vào tay nàng.
Nhan Song Song bị hôn đến rã rời, mọi khí lực của nàng đều bị hắn hút sạch, vô lực mà dựa vào người Dinh Hạo, bên tai lại truyền đến giọng nói ma mị của hắn, như có một dòng điện chạy qua khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo, vì cuối cùng nàng đang hiểu ra, ý nghĩa trong lời nói vừa rồi.
“Đồ bại hoại! tay chàng đang đặt ở đâu vậy”
Nhan Song Song trừng mắt nhìn Dinh Hạo, nhưng đáp lại là vẽ mặt tỉnh bơ, xem như không có chuyện gì của ai kia, nàng lại cúi đầu nhìn xuống thì bàn tay của hắn vẫn đang đặt ở trước ngực không có ý định dời đi, còn đang bóp rất rất chặt là đằng khác.
“chàng không lấy tay ra, có tin ta chặt đứt tay chàng không” Nhan Song Song tức giận đến muốn nổi điên, nghiến răng nghiến giọng, nhưng người kia vẫn xem nhẹ lời nàng.
“thật mềm nha” Dinh Hạo thấy Nhan Song Song tức giận càng muốn trêu chọc, còn cố ý bóp vài cái vào ngực Nhan Song Song, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn Nhan Song Song.
“Song Song có phải ngực nàng to hơn trước…”
“Hạo vương chết bầm! nếu hôm nay thiếp không đập chàng một trận, chàng tưởng thiếp dễ bắt nạt sao” Nhan Song Song giận đến mức bốc khói, giơ tay xuất thủ.
Dinh Hạo lùi người nhảy ra xa, trước khi Nhan đại tiểu thư tiến tới thì hắn đã cao bay xa chạy.
“chàng đứng đó cho ta” Nhan Song Song không ngừng chạy phía sau Dinh Hạo
“đứng lại cho nàng đánh sao” Dinh Hạo mỉm cười xoay người chạy tiếp.
Khi hắn vừa xoay người thì nhìn thấy đám người cũa Vô Tình và Đường Ân đang hối hả đi tới.
“vương gia! không hay rồi” Vô Tình gấp rút lên tiếng
“có chuyện gì” Dinh Hạo ánh mắt ngờ vực nhìn Vô Tình và giọng điệu khá nghiêm nghị.
“Tề vương cho binh lính phong tỏa cả hai cửa thành Bắc Nam không cho phép ai ra vào trấn Hà Thành” Vô Tình lớn tiếng nói tiếp.
“phong tỏa cửa thành..hắn có quyền gì chứ” Nhan Song Song đứng phía sau tức giận lên tiếng.
“hắn còn huy động hơn năm vạn binh sĩ đang mai phục bên ngoài thành, dù chúng ta có ra khỏi trấn, cũng không còn mạng về kinh thành…” Đường Ân thở dài lên tiếng, khi hắn nghe Vô Thường nói thì tâm trạng cũng giống như Nhan Song Song bây giờ.
“năm vạn binh sĩ…ở đâu mà hắn có chứ” Dinh Hạo khó hiểu nhìn Vô Tình và đám người xung quanh.
“là thánh chỉ của hoàng thượng, Tề vương khải tấu với hoàng thượng, vương gia bị bọn cướp Bạch Liên sơn bắt giữ, hoàng thượng rất tức giận, hạ chỉ cho Tề vương dẫn theo năm vạn quân , truy bắt bọn thổ phỉ giải cứu vương gia..”
Giải cứu hắn, thật nực cười. Tên Tề vương còn không nhân cơ hội này giết hắn sao.
“vương gia! bây giờ chúng ta phải làm sao” Vô Tình lên tiếng, đưa vấn đề nan giải cho Dinh Hạo.
Bây giờ hắn và mọi người không thể hiện thân, chắc khắp nơi đều là cáo thị truy nã, dù hắn có tài giỏi mấy, thì năm vạn binh sĩ kia, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết Dinh Hạo hắn.
“Song nhi! lần này chỉ có thể trông cậy vào nàng..”
“ta..!!”
*********
Cổng thành phía Bắc- trấn Hà Thành
Quân sĩ tuần tra qua lại không ngớt, luân phiên thay ca.
Không ít dân chúng đang vây lấy cổng thành, một số thì đang đang bận đọc cáo thị truy nã, số còn lại thì đang giằng co qua lại với sai nha.
“các vị quan sai, tại sao không có chúng tôi ra thành chứ..” Một lão ông già nua khó khăn lên tiếng.
“ông không nhìn thấy cáo thị sao” tên quan sai hống hách chỉ tay về phía tờ cáo thị đang dáng lên cổng thành.
“tất cả bọn họ đều là tội phạm triều đình, Tề vương đang truy bắt bọn cướp Bạch Liên sơn, nếu ai biết họ ở đâu sẽ được triều đình trọng thưởng…còn bây giờ thì không ai được phép ra khỏi thành”
“nhưng mà…” lão ông vừa lên tiếng thì tên quan sai tức giận cắt ngang.
“ông đi đi, đừng ở đây cản trở ta làm việc” Tên quan sai lớn tiếng nói rồi xua đuổi ông lão như đuổi tà.
Tội cho ông lão già nua bị đẩy xuýt té, rất may có một vị cô nương đỡ lấy lão.
“lão ông! không sao chứ” Nhan Song Song lên tiếng.
“đa tạ cô nương ta ..không sao…“ ông lão bộ dáng thất vọng não nề, sau khi đa tạ Nhan Song Song, thì lủi thủi lặng lẽ rời đi.
Nhan Song Song bước tới dìu lấy người phụ nữ bên cạnh nàng, hướng cổng thành mà đi, đúng như dự đoán khi nàng vừa tới cổng thành thì vô số cây đao chỉa về phía nàng.
“rẹt…ttt”
“Triều đình có lệnh không cho phép ai ra khỏi trấn Hà Thành”
“các vị quan sai thông cảm, mẫu thân của tiểu nữ bị mắc bệnh khá nặng, cần phải sang trấn khác tìm đại phu” Nhan Song Song giọng điệu van nài, rất thành khẩn.
“trong trấn không có đại phu sao, phải sang trấn khác chứ” tên quan sai nghi hoặc lên tiếng.
Hắn bước tới gần Nhan Song Song, liếc nhìn người nữ nhân đang mặc áo choàng, kín từ đầu đến chân : “tháo khăn xuống”
“vị đại ca đây! Mẫu thân tiểu nữ đang mắc bệnh, thật không tiện gặp người” Nhan Song Song bước tới chắn trước mặt.
Tên quan sai, càng tăng thêm nghi hoặc trong lòng, hắn đẩy Nhan Song Song ra, trực tiếp kéo khăn trùm đầu của nữ nhân kia xuống.
“á..!”
Mọi người đều hoảng hốt nhìn khuôn mặt đang lở loét của Dương thị, nhìn xong ai cũng ôm bụng buồn nôn.
“ả mắc bệnh gì thật gớm ghiếc, nhìn thấy muốn buồn nôn” Tên quan sai thái độ kinh miệt ghét bỏ chỉ tay về phía Dương thị
“tiểu nữ cũng không biết, từ sau khi đến trấn Thanh Hà thăm đại ca, trở về thì mẫu thân đã trở thành như vậy”
“Trấn Thanh Hà, tại sao không nói sớm chứ..cho qua, cho qua..” Tên quan sai hoảng hốt thốt lên như nhìn thấy ôn thần, sau đó giơ tay xua đuổi.
“đa tạ quan sai..” Nhan Song Song liên tục cúi đầu, rồi nhanh chống kéo theo Dương thị rời đi.
“đội trưởng! tại sao cho họ đi vậy” tên sai đứng phía sau khó hiểu lên tiếng
“trấn Thanh Hà đang có trận dịch ôn dịch lớn, nhìn ả tám chín phần là đã mắc bệnh dịch, giữ trong trấn…ngươi muốn chết sao”
*******hết chương 37*****



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.