Hạo Vương Truy Thê

Chương 12: Động Tâm(3)



Mặt trời ngày một lên cao hơn, Ánh nắng gay gắt xuyên qua khe cửa chiếu vào nhà. Uyển Uyển giật mình thức giấc vì mùi vị hấp dẫn ngào ngạt của món cháo cá, nàng như tỉnh hẳn cả người, mùi thơm kia khiến nàng cảm tấy đói bụng. Cất bước đi theo mùi thơm của món cháo,nàng nhìn thấy Quân Viễn đang quấy nồi cháo với cái bếp dựng tạm ngay phía ngoài căn nhà. Gió làm khói bếp thốc vào mặt hắn khiến hắn ho sặc sựa, mí mắt cay chảy cả nước mắt. Uyển Uyển nhăn mày nhớ đến Vô Tình…. Hắn cũng từng nấu cho nàng ăn, nhưng liệu có khổ sở, vất vả như Hạo ca ca lúc này hay không.

– Vì sao huynh không nấu bên nhà ta….bên đó có bếp…. ….sẽ không bị gió thổi khói vào mặt thế kia….Đứng tựa cửa căn nhà tranh,Uyển Uyển cau mày hỏi.

– Ta không yên tâm giao nàng cho muội….Muội đến bản thân mình còn không thể tự lo được….sao có thể lo cho người khác….Khụ…khụ…Quân Viễn vừa ho sặc sụa vừa trả lời nàng.Hắn chăm chú vào nồi cháo mà chẳng thèm ngước lên.

– Huynh mới chính là kẻ ngốc thì có….Mắt của huynh nếu không sớm tìm thuốc trị….ta cá là nó sẽ không bao giờ chữa khỏi nữa….Hôm qua Tử Ni có đến….Huynh cần thảo dược gì cứ nói,ta sẽ bảo bà ấy đem đến….Uyển Uyển ở một bên bực mình nói….

– Tử Ni…??? Thuộc hạ của muội à?….tốt nhất muội nên bảo bà ta nhanh rời khỏi đây đi…Muội có biết ta đã khó khăn thế nào khi lừa Thập Thất là chúng ta không biết đường ra khỏi nơi này  không??? Giờ tự nhiên thuộc hạ của muội xuất hiện….ta phải giải thích thế nào??? Quân Viễn thở dài nói vẫn tiếp tục khuấy nồi cháo của hắn

– Thật ra hì bà ta đã đi rồi…..nhưng mà để lại cho chúng ta một vị khách….Uyển Uyển vừa mỉm cười chột dạ vừa len lén nhìn thái độ của Quân Viễn nói. Cũng không phải nàng muốn thế, nhưng để Nhật nhi ở lại tổng giáo đàn, nàng không thể yên tâm. Nhất là hiện giờ nàng cũng đã giả chết….không thể tùy tiện lộ diện giải quyết mọi việc.

– Đừng nói với ta vị khách kia chính là Thọ Vĩnh vương phi của Thổ quốc?? Hắn nhấn mạnh câu nói, dường như đã khẳng định câu trả lời. Uyển Uyển tỏ ra hết sức kinh ngạc,…. Hạo ca ca củ nàng hình như đang ko vui???

– Huynh gặp nàng ta rồi à….??? Uyển Uyển vừa nhỏ giọng rụt rè hỏi vừa len lén nhìn sắc mặt của Quân Viễn. Nàng hít một hơi thật sâu, hoa tay múa chân lớn tiếng giải thích, sợ hắn sẽ đuổi nghĩa muội kia của nàng ra khỏi Huyền cốc.

– Huynh yên tâm, ta hỏi muội ấy rồi….Tiểu Sát chưa từng gặp muội ấy..hẳn rằng sẽ không biết. Chúng ta chỉ cần giấu thân phận vương Phi của muội ấy, hẳn sẽ không có vấn đề gì….Uyển Uyển ở một bên vừa nuốt nước miếng vì mùi cháo hấp dẫn vừa cố đảm bảo, sợ hắn sẽ không đồng ý cho Nhật Nhi ở lại cùng họ.

– Muội đừng có nghĩ nàng là trẻ con chứ….Ta nghe nói, kẻ mà Ám vệ phục vụ không phải là vua của thổ quốc mà là Nhị vương gia của họ. Muội nghĩ xem, Triệu Mộng Nhật kia nói gì thì cũng là chủ mẫu của Thập Thất. Nàng ta có thể chưa gặp hoặc không biết sự tồn tại của Thập Thất. Nhưng Thập Thất sao có thể không biết về nàng ấy kia chứ??? Quân Viễn lại thong thả quấy nồi cháo nhưng giọng nói của hắn thì thể hiện rõ hắn đang tức giận và không có ý nhượng bộ.

– Nhưng muội không thể muội ấy đi….muội sẽ không yên tâm….Uyển Uyển cũng không thua kém….Nàng vừa nói vừa nghẹn ngào….Lệ rơi lã  chã đầy mặt.Uyển Uyển cứ thế gào thật to trong không khí nóng bức, gay gắt của buổi trưa cứ như một đứa trẻ to xác. Lúc này Quân Viễn mới thôi không ngoáy nồi cháo nữa, hắn rút củi bớt lửa nồi cháo mới quay sang phía Uyển Uyển.

– Vậy…. muội tìm người dịch dung cho nàng ta trong khi ở lại nơi này…việc này muội làm được không??? Quân Viễn thở dài, cuối cùng hắn cũng chịu nhượng bộ một bước. Nghĩa muội tinh quái này….nàng rõ ràng biết hắn luôn mềm lòng mỗi khi nàng khóc…..

– Được….Việc này không khó….Mộng Nhật là bậc thầy về khoản này, ta sẽ nói với muội ấy….Uyển Uyển vui đến mức nhảy cẫng lên định ôm lấy cổ Quân Viễn…Nhưng hắn nghiêng người né tránh, cứ như hắn có thể nhìn thấy nàng định làm gì ấy.

– Thanh Thanh muội cũng đã lớn rồi sắp làm mẫu thân rồi phải hành xử cho giống người lớn chứ….Quân Viễn thở dài với tay tìm cái tô bên cạnh bếp để múc cháo

– Hai người có vẻ thân thiết thật đấy….Chẳng biết Tiểu Sát đã tỉnh lại từ khi nào, nàng xuất hiện phía sau lưng họ. Uyển Uyển thầm tóat mồ hôi lạnh, với võ công của nàng, nàng ta đứng ở khoảng cách gần như vậy vẫn không phát hiện ra. Nếu nàng ta vẫn còn ý định ám sát nàng hẳn nàng đã mất mạng rồi. Quân Viễn thì ngược lại, hắn chẳng có chút gì ngạc nhiên chỉ mỉm cười như đoán trước nàng sẽ xuất hiện ở đó. Hắn bưng tô cháo nóng đến trước mặt Tiểu Sát, lại tiếp tục mỉm cười

– Thất Nhi, nàng tỉnh rồi à? Ta vừa nấu xong bữa trưa, chúng ta cùng ăn trưa nhé….Mùi thơm của tô cháo cá khiến cơn thèm ăn của Tiểu Sát dâng lên, Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn tô cháo trước mặt dù đã cảm thấy có chút mềm lòng nhưng nàng vẫn cố nói cứng

– Ta tên là Tiểu Sát….Không phải là Thập Thất nữa…. Vừa nói nàng lại nhìn Hạo Quân Viễn, khuôn mặt hắn còn dính chút muội than mồ hôi chảy dài từng giọt, lại nhìn bát cháo trên tay hắn và nụ cười luôn trên môi kia của hắn khiến những lời cứng rắn kia cũng phải nuốt trở lại.

-Nhưng…Nhưng có thể tạm thời để ngươi gọi như vậy… “Thất Nhi?” Nghe cũng không đáng ghét lắm…. Tiểu Sát Ngập ngừng. Nàng thua rồi……. Dù lời cứng nhưng lòng thì ngọt  ngào, Tiểu Sát cảm thấy thích nghe hắn gọi nàng như thế…. “ Thất Nhi” nghe cũng rất hay. Tiểu Sát khẽ mỉm cười trong hạnh phúc nhẹ nhàng đang bước vào cuộc sống mới của nàng….Cái hạnh phúc mà nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng hay mơ về nó.

Trong căn nhà tranh nhỏ mới lợp đơn sơ ba người cùng dùng bữa trưa một cách ngon lành. Bên kia khu rừng trúc trong căn nhà tranh của Uyển Uyển vị khách mới của mặc Uyển cốc Triệu Mộng Nhật đang cắm cúi ăn con cá nướng mà nàng nhận được từ một đại thúc mù tốt bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.