Dịch Trúc Quân nhìn Thường Hộ Hoa, lại nhìn Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên, lại thở dài một hơi, chầm chậm đưa tay ra.
Diêu Khôn cầm còng đứng kề bên, mục quang lạc trên song thủ của Dịch Trúc Quân, lại không đặt còng khóa lên tay Dịch Trúc Quân.
Dương Tấn liền phất tay, lại lên giọng:
– Còng lại!
Tiếng nói không hung hãn như hai lần trước, Diêu Khôn nghe lệnh còng tay Dịch Trúc Quân.
Thường Hộ Hoa lần này không cản trở, chỉ thốt:
– Vô luận sự tình ra sao đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ được đưa ra ánh sáng.
Dịch Trúc Quân cười buồn.
Dương Tấn nghĩ ngợi, lại phân phó Truyện Tiêu và Diêu Khôn:
– Bọn ngươi đi chuẩn bị một cỗ kiệu, đưa Thôi phu nhân về trước.
Y không nói “áp giải” mà nói “đưa”, lại còn phân phó chuẩn bị kiệu, tựa hồ cũng không muốn Dịch Trúc Quân bị ngượng quá.
Có phải thái độ của Dịch Trúc Quân đã khiến cho y tư lự đối với chuyện này?
Diêu Khôn, Truyện Tiêu đồng thanh:
– Dạ.
Truyện Tiêu bước một bước ra ngoài cửaa, Diêu Khôn lại né người cúi mời:
– Thôi phu nhân, mời!
Dịch Trúc Quân cước bộ trù trừ, nghiêng đầu nhìn Dương Tấn:
– Tôi có thể xem phần ký lục đó không?
Dương Tấn đáp:
– Phần ký lục đónãy ta đã sai thủ hạ đưa về nha môn.
Dịch Trúc Quân cười khổ:
– May là tôi bây giờ cũng đi về nha môn.
Nàng cười khổ cất bước, như bóng u linh bước ra.
Thường Hộ Hoa mắt dõi theo bóng dáng của Dịch Trúc Quân tan biến, không khỏi trầm ngâm trở lại.
Đỗ Tiếu Thiên tới lúc này dĩ nhiên đã bước xuống thang, hắn đến bên cạnh Thường Hộ Hoa:
– Thường huynh đối với chuyện này tựa hồ thủy chung vẫn còn hoài nghi?
Thường Hộ Hoa gật đầu nhè nhẹ:
– Đỗ huynh đối với chuyện này lẽ nào không có hoài nghi sao?
Đỗ Tiếu Thiên đáp bằng tiếng thở dài.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nếu quả là nàng đã hạ thủ, tựa hồ không có lý do gì đem thi thể lưu giữ trong căn gác đó.
Dương Tấn nói:
– Có lẽ ả không tưởng được bọn ta lại mau mắn đến đây lục tìm như vậy.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ta thấy nàng cũng là một người thông minh, làm sao lại không tưởng được cho được.
Dương Tấn bỗng rùng mình:
– Có lẽ ả nghĩ đám Hấp Huyết Nga đó đã ăn trọn thi thể từ sớm hơn.
Y lại phát lãnh lần nữa:
– Có lẽ ả không thể buông tha thi thể đó, còn muốn tự mình cắn vài miếng ...
Thường Hộ Hoa ngắt lời:
– Nói như vậy, Dịch Trúc Quân là một nga tinh, là hóa thân của Hấp Huyết Nga?
Dương Tấn đáp:
– Ừm.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nếu quả là vậy, sự tình trái lại giản đơn hơn nhiều, ít ra mấy quái
sự từ mùng một tới mười lăm tháng ba mà Thôi Bắc Hải ghi chú rành rành
trong phần ký lục kia, còn cả sự thất tung thần bí của y, nguyên do sự
xuất hiện của thi thể y trong căn gác, căn bản đều không cần bọn ta phí
tâm truy tra gì nữa, chỉ cần một lý do yêu tinh tác quái đó đã có thể
giải thích rõ ràng.
Đỗ Tiếu Thiên xen lời:
– Vậy trước tiên cũng phải chứng minh nàng là yêu tinh đã.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Nàng nếu là yêu tinh, sớm muộn gì cũng hiện hình, bọn ta chỉ cần đợi đến khi nàng hiện hình, chỉ sợ là nàng không phải.
Dương Tấn gãi gãi đầu:
– Cái vòng lẩn quẩn này làm bọn ta phải đau đầu.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Hiện tại bọn ta nên đề ra hai giả thiết, một thì Dịch Trúc Quân là yêu tinh, một thì hoàn toàn không có chuyện đó.
Dương Tấn hỏi:
– Nói như vậy bọn ta nên tiếp tục điều tra?
Thường Hộ Hoa gật đầu.
Dương Tấn bỗng hỏi:
– Điều tra từ phương diện nào?
Câu hỏi vừa thoát khỏi miệng, y liền hối hận.
Y là một đại bộ đầu thông minh như vầy, thật không có lý do gì đi hỏi
Thường Hộ Hoa, tự mình đáng lẽ phải biết tiếp tục điều tra theo hướng
nào mới đúng.
Thường Hộ Hoa lại không để ý, trầm ngâm:
– Vô luận là giả thiết nào, bọn ta hiện tại đều nên điều tra một người.
Dương Tấn hỏi:
– Ai?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Quách Phác!
Dương Tấn hỏi:
– Biểu ca của Dịch Trúc Quân?
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Xem trong phần ký lục, gã không phải cũng là một nhân vật có vấn đề sao?
Dương Tấn vỗ tay:
– Trong bọn ta có ai biết người đó không?
Bốn bộ khoái vẫn còn đứng chực bên ngoài cửa, một người ứng lời:
– Tôi biết.
Dương Tấn hỏi:
– Gã làm gì?
Bộ khoái đó đáp:
– Là một đại phu, mở quán ở thành nam, nghe nói y thuật rất cao minh, trước sau đã từng cứu sống không ít người.
Dương Tấn ngắt lời:
– Bốn người các ngươi mau đi tìm gã về.
Ba bộ khoái nhất tề lên tiếng:
– Dạ!
Còn một người lại hỏi:
– Đưa về đâu?
Dương Tấn quát nhẹ:
– Hồ đồ, ở đây là chỗ nào?
Bộ khoái đó ngơ ngác:
– Tụ Bảo Trai.
Dương Tấn hỏi:
– Tụ Bảo Trai có thể là chỗ thẩm vấn phạm nhân sao?
– Không.
– Vậy chỗ nào mới có thể.
– Nha môn.
Dương Tấn thốt:
– Tìm người, áp giải về nha môn!
– Dạ!
Bộ khoái kia liền thoái ra, ba bộ khoái còn lại cũng không dám chậm trễ.
Thường Hộ Hoa liền nói:
– Bọn ta không phải cũng nên đi một chuyến sao?
Dương Tấn đáp:
– Không cần, bốn người bọn họ đều là hảo thủ, đối phó một mình Quách Phác, vậy cũng đã dư dã rồi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không sợ Quách Phác cũng là nga tinh?
Dương Tấn cười cười:
– Giữa ban ngày ban mặt, yêu ma quỷ quái tin rằng không thể nào diệu võ dương oai, nếu khôngnãy chỉ một Dịch Trúc Quân đã đủ cho bọn ta xem
rồi.
Thường Hộ Hoa mỉm cười.
Dương Tấn nói tiếp:
– Hà huống hiện tại còn có một chuyện đang đợi bọn ta làm.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ồ?
Dương Tấn nói:
– Cái chết của Thôi Bắc Hải đã được chứng thật, hai phong di thư y để lại nên mở ra xem.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngươi nói bọn ta hiện tại nên đi gặp Cao thái thú?
Dương Tấn đáp:
– Trên hai phong di thư đó viết rất rõ, phải do Cao đại nhân tự tay mở ra.
Thường Hộ Hoa gật đầu, chuyện đó chàng tịnh chưa quên.
Dương Tấn nói:
– Có lẽ qua di thư của y, ta có thể có được thêm nhiều chứng cứ.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Có thể.
Ba người cơ hồ đồng thời cất bước, bọn họ hiển nhiên đều rất muốn biết trong di thư của Thôi Bắc Hải đã viết những gì.
Gió chưa lặn, mưa chưa dừng, khói sương vẫn lất phất. Con đường trường mờ mịt giữa sương khói, một trời thê lương u ám khó tả.
Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn trong đầu cũng là một màn ảm đạm.
Bọn họ lẳng lặng bước trên đường trường, mặt mày buồn bã tịch mịch, không ai mở miệng nói gì nữa.
Hiện tại bọn họ chỉ muốn mau chóng trở về nha môn, gặp Cao thái thú, đọc phong di thư của Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên ba người vừa quẹo khỏi góc đường, nha môn đã lọt vào tầm mắt.
Ba người đang định tăng tốc. Cũng ngay lúc đó, một người đột nhiên từ đằng sau bọn họ rượt tới.
Người đó một mặt đuổi theo, một mặt kêu:
– Thường đại hiệp! Dương đại nhân! Đỗ đại nhân!
Thường Hộ Hoa, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên không khỏi nhất tề dừng bước
quay đầu nhìn, vừa nhìn, ba người cũng không khỏi nhất tề ngây ngẩn tại
đương trường.
Người lên tiếng kêu như vậy, đương nhiên là biết bọn họ, ba người bọn họ lại thấy người đó hoàn toàn xa lạ.
Người đến vận trang phục nho sĩ, thanh niên anh tuấn.
Thường Hộ Hoa mục quang loé lên, quay hỏi Dương Tấn:
– Người đó có phải là thủ hạ của ngươi?
Dương Tấn lắc đầu:
– Ta căn bản không biết người đó!
Thường Hộ Hoa quay sang nhìn Đỗ Tiếu Thiên:
– Đỗ huynh có nhận ra không?
Đỗ Tiếu Thiên cũng lắc đầu.
Thường Hộ Hoa nói:
– Thật là kỳ quái, bọn ta đều không quen biết gã, gã lại biết bọn ta.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Ta cứ nghĩ là bằng hữu của ngươi.
Thường Hộ Hoa nói:
– Người đó hoàn toàn xa lạ đối với ta.
Đỗ Tiếu Thiên “ồ” lên.
Nói tới đó, người đó đã rượt kịp, dừng chân trước mặt Dương Tấn, không ngừng thở hổn hển.
Dương Tấn trừng trừng nhìn gã, không nhịn được phải hỏi:
– Ngươi là ai?
Người đó thở hổn hển:
– Tiểu dân Quách Phác!
Dương Tấn lại ngây người.
Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên cũng ngạc nhiên không thua gì Dương Tấn, nhất tề nhìn lên nhìn xuống người Quách Phác.
Quách Phác xem ra tịnh không giống như một tên lưu manh.
– Bốn thủ hạ của ta đều là hảo thủ, không tưởng được lại bị ngươi đánh gục mau như vậy.
Quách Phác ngạc nhiên:
– Dương đại nhân nói gì vậy?
Dương Tấn cười lạnh:
– Không ngờ còn giả như không biết, giỏi, hảo tiểu tử!
Y đột nhiên thò tay nắm cán đao, Đỗ Tiếu Thiên bên cạnh liếc thấy, vội nắm lấy tay y.
Dương Tấn xoay mắt nhìn Đỗ Tiếu Thiên, đang muốn hét kêu hắn buông tay, Đỗ Tiếu Thiên đã hỏi Quách Phác:
– Ngươi có gặp bốn bộ khoái ta phái đi tìm ngươi không?
Quách Phác lắc đầu:
– Không.
Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi:
– Ngươi hiện tại đang chuẩn bị đi đâu vậy?
Quách Phác đáp:
– Nha môn.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Đến nha môn làm gì?
Dương Tấn liền xen miệng hỏi:
– Có phải là đến tự thú?
Quách Phác ngạc nhiên:
– Tự thú?
Dương Tấn hỏi truy:
– Có phải không?
Quách Phác xem chừng không hiểu, vẫn mặt mày kinh ngạc.
Dương Tấn đang muốn hỏi nữa, Đỗ Tiếu Thiên đã chặn y lại:
– Trước hết hãy nghe gã nói gì cái đã.
Dương Tấn “hừ” một tiếng, miễn cưỡng ngậm miệng.
Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi Quách Phác:
– Ngươi đến nha môn có chuyện gì?
Quách Phác đáp:
– Hồi nãy Dịch lão đầu có đến y quán của tôi ở thành nam báo cho tôi
biết, nói là các ông đã bắt biểu muội của tôi dẫn về nha môn, cho nên
tôi đến xem hư thực.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ngươi là biểu ca của Dịch Trúc Quân?
Quách Phác đáp:
– Phải.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Dịch lão đầu có liên quan gì với Dịch Trúc Quân?
Quách Phác đáp:
– Là một người bà con xa của biểu muội tôi, già cả nghèo khổ, biểu muội tôi thấy lão tội nghiệp, hai năm nay đã giữ lão lại trong nhà làm bộc
phó mở cửa.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Lão còn nói gì với ngươi nữa?
Quách Phác đáp:
– Cho tôi biết nguyên nhân các ông bắt giữ biểu muội tôi.
Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi:
– Dịch lão đầu đó bao nhiêu tuổi rồi?
Quách Phác đáp:
– Cũng phải hơn sáu chục.
Dương Tấn lại xen miệng hỏi:
– Sáu chục?
Quách Phác đáp:
– Tuổi chính xác cũng không rõ.
Dương Tấn cười lạnh:
– Người đó tuy tuổi đã lớn, tai lại rất thính, chân cũng nhanh nhẹn,
bốn thủ hạ của ta còn chưa tới, lão ta không ngờ đã tới trước.
Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi tiếp:
– Lão nói với ngươi bọn ta tại sao lại câu thúc Dịch Trúc Quân?
Quách Phác đáp:
– Nghe lão nói các ông bắt nàng là vì nàng đã sát hại Thôi Bắc Hải.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Không sai!
Gã kêu lên:
– Nàng sao lại có thể là thứ người đó? Sao lại có thể là hung thủ sát nhân? Hung thủ sát phu?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Có phải hay không vẫn chưa chứng minh được, trước mắt ai ai cũng không thể khẳng định.
Quách Phác hỏi:
– Đã không thể khẳng định, tại sao lại phải bắt giữ nàng?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Bởi vì nàng là người bị hiềm nghi nặng nhất.
Quách Phác hỏi:
– Các ông phái người đi tìm tôi, lẽ nào tôi cũng bị hiềm nghi sát nhân?
Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.
Quách Phác hỏi:
– Tại sao?
Đỗ Tiếu Thiên còn chưađáp, Dương Tấn đột nhiên lại hỏi:
– Ngươi sao lại biết bọn ta?
Quách Phác đáp:
– Ở đây không có mấy ai là không biết hai vị đại nhân.
Dương Tấn hỏi:
– Ta lại không biết ngươi.
Quách Phác cười khổ:
– Tôi là ai chứ, Dương đại nhân đương nhiên không biết đến tôi. Cũng
như người ở đây cho dù chưa gặp mặt Cao thái thú Cao đại nhân, cũng
không khó gì biết tới danh tánh của Cao đại nhân, ngược lại, dân cư ở
đây có quá nửa Cao thái thú không những không biết hình dạng ra sao, cả
danh tánh cũng chưa từng nghe qua.
Dương Tấn nghe Quách Phác nói như vậy, trong lòng cũng khoái trá, y muốn cười mà không cười, bỗng lại nghiêm mặt hỏi:
– Thường đại hiệp lần đầu tiên đến đây, sao ngươi cũng nhận biết vậy?
Quách Phác không hoang không mang:
– Dịch lão đầu cho tôi biết Thôi Nghĩa đã dẫn đến một vị là Thường đại hiệp!
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi chỉ nghe nói, làm sao từ xa vừa thấy đã có thể nhận ra, miệng liền kêu tên?
Quách Phác đáp:
– Bởi vì Dịch lão đầu từng miêu thuật cho tôi biết hình dạng tướng mạo của Thường đại hiệp.
Dương Tấn cười lạnh:
– Lão còn nói cho ngươi biết gì nữa?
Quách Phác đáp:
– Không còn gì.
Dương Tấn thốt:
– Tiếng ngươi gọi Thường đại hiệp xem ra cũng thành thục ghê.
Quách Phác nói:
– Đây tuy là lần đầu gặp mặt, trước đây tôi lại đã nhiều lần nghe nói về con người của Thường đại hiệp.
Dương Tấn hỏi:
– Ai nói cho ngươi biết?
Quách Phác đáp:
– Là bệnh nhân của tôi, tôi chưa từng đi lại trên giang hồ, nhưng người tìm đến tôi để khám bệnh cũng không ít người giang hồ.
Dương Tấn “ồ” lên.
Quách Phác nói:
– Từ cửa miệng của bọn họ, tôi đã sớm biết Thường đại hiệp là người ra
sao, Thường đại hiệp ra mặt, chuyện này nhất định sẽ mau chóng minh
bạch.
Dương Tấn “hừ” khan:
– Nói như vậy, nếu chỉ do bọn ta lo liệu thì sẽ không minh bạch?
Quách Phác nói:
– Tôi tịnh không có nói như vậy.
Dương Tấn thốt:
– Chỉ là trong lòng có ý đó?
Quách Phác đáp:
– Không dám.
Dương Tấn lại hỏi:
– Ngươi nghĩ bọn ta bắt lầm người, Dịch Trúc Quân bị oan uổng?
Quách Phác đáp:
– Có oan uổng hay không, chính như Đỗ đại nhân đã nói, vẫn còn chưa
chứng minh được, nhưng đứng trên lập trường của riêng tôi, thủy chung
nghĩ rằng biểu muội của tôi tuyệt không phải là thứ người đó!
Dương Tấn hỏi:
– Còn ngươi thì sao?
Quách Phác cười khổ:
– Đến bây giờ bọn tôi vẫn chưa biết chuyện này là sao.
Dương Tấn hỏi:
– Nghe ngươi nói như vậy, xem chừng thật sự không biết?
Quách Phác đáp:
– Vốn thật là vậy.
Dương Tấn cười lạnh, chỉ cười lạnh.
Thường Hộ Hoa một mực không mở miệng, tới lúc này bỗng thoát khỏi sự im lặng, hỏi Quách Phác:
– Cái ngày mười hai tháng ba, ngươi đã từng đến Tụ Bảo Trai?
Quách Phác đáp:
– Ừm.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Dịch Trúc Quân kêu ngươi tới?
Quách Phác ngạc nhiên:
– Sao ông biết? Có phải biểu muội của tôi đã nói cho ông biết?
Thường Hộ Hoa không đáp mà hỏi:
– Dịch Trúc Quân tìm ngươi đến Tụ Bảo Trai làm gì?
Quách Phác đáp:
– Là đi xem bệnh.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Xem bệnh cho ai?
Quách Phác đáp:
– Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Đó là chủ ý của ai?
Quách Phác đáp:
– Biểu muội của tôi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Chuyện đó Thôi Bắc Hải có biết không?
Quách Phác đáp:
– Không biết.
Thường Hộ Hoa lại hỏi tiếp:
– Tại sao nàng đột nhiên tìm ngươi tới?
Quách Phác đáp:
– Nàng nói y đã mấy ngày liền tân thần hình như thác loạn, cử chỉ thất
thường, cứ nói năng lảm nhảm mấy lời kỳ quái, hoài nghi là y có bệnh gì
đó, cho nên kêu tôi đến khám cho y.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngươi thấy y có bệnh gì?
Quách Phác đáp:
– Theo tầm nhìn của tôi, y không có bệnh gì hết.
Thường Hộ Hoa quay sang hỏi Dương Tấn:
– Phần ký lục đó có phải đã ghi như vậy?
Dương Tấn đáp:
– Ta đã sớm nghĩ phần ký lục tuyệt đối không có vấn đề.
Quách Phác ngạc nhiên:
– Các ông nói phần ký lục nào vậy?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Do Thôi Bắc Hải để lại, ghi hết những tao ngộ từ mùng một đến mười lăm tháng ba.
Quách Phác hỏi:
– Sự tình ngày mười hai tháng ba cũng ghi trong đó?
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Ghi tận tường phi thường.
Quách Phác “ồ” lên.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Sau khi xem bệnh xong, Thôi Bắc Hải có phải đã lưu ngươi lại dùng cơm trưa?
Quách Phác đáp:
– Phải.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Dịch Trúc Quân có phải đã tận tay nấu một dĩa thủy tinh mật nhưỡng hà cầu?
Quách Phác gật đầu:
– Món nàng nấu ngon nhất là món nhấm đó.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Thôi Bắc Hải ăn hà cầu vào có phải đã xảy ra chuyện kỳ quái phi thường?
Quách Phác hỏi:
– Chuyện đó y cũng viết xuống?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Phải.
Quách Phác nói:
– Chuyện đó quả thật kỳ quái phi thường, y gắp một viên hà cầu cho vào
miệng, mới vừa cắn đã nhổ ra, sau đó không ngừng ói mửa, lại nói đó tịnh không phải là hà cầu, mà là Hấp Huyết Nga cầu.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Sự thật có phải như vậy không?
Quách Phác thở dài:
– Sao có thể như vậy được chứ? Tôi vốn tin kết quả chẩn đoán của mình,
nhưng thấy tình hình như vậy, không thể không có hoài nghi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngươi hoài nghi cái gì?
Quách Phác đáp:
– Tôi nghi đầu óc y có bệnh, tôi tuy trên phương diện mạch lý cũng có
chút tâm đắc, nhưng bệnh nếu phát ra từ não, lại không dễ gì chẩn đoán
ra, lần chẩn đoán trước đó vị tất là không có sai lầm.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Đã có hoài nghi, sao ngươi không khám lại cho y tử tế?
Quách Phác cười khổ:
– Tôi cũng tính như vậy, nhưng lúc đó y cứ một mực coi bọn tôi là yêu quái, thét cấm bọn tôi đến gần y, rồi chạy vụt ra ngoài.
Dương Tấn nhìn Quách Phác chằm chằm:
– Y thật đã coi bọn ngươi như yêu quái.
Quách Phác ngạc nhiên:
– Sao y lại có ý niệm như vậy trong đầu?
Dương Tấn thốt:
– Tự ngươi nên hiểu rõ.
Quách Phác lại cười khổ một tiếng:
– Tôi không hiểu gì hết.
Dương Tấn thốt:
– Ngươi giả bộ?
Quách Phác thở dài, bỗng hỏi:
– Thôi Bắc Hải thật đã chết sao?
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi còn chưa thể khẳng định y đã chết sao?
Quách Phác thở dài:
– Dương đại nhân sao lại khẳng định cái chết của Thôi Bắc Hải có liên quan đến hai người bọn tôi như vậy?
Dương Tấn đáp:
– Hai nguyên nhân.
Quách Phác nói:
– Xin nói.
Dương Tấn đáp:
– Một, trong phần ký lục của Thôi Bắc Hải có đề cập đến hai người bọn ngươi có ý đồ muốn sát hại y!
Quách Phác nói:
– Chuyện đó ...
Dương Tấn không để gã phân biện, nói tiếp:
– Hai, thi thể của Thôi Bắc Hải được phát hiện trong một gian tiểu thất đằng sau phòng ngủ của phu phụ bọn họ, muốn vào tiểu thất đó, tất phải
tiến nhập phòng ngủ, đồng thời lúc phát hiện thi thể của Thôi Bắc Hải,
bọn ta còn phát hiện Hấp Huyết Nga.
Quách Phác hỏi:
– Hấp Huyết Nga?
– Trăm ngàn con Hấp Huyết Nga đang hút máu của thi thể, ăn thịt thi thể.
Quách Phác rùng mình:
– Có chuyện đó sao?
Xem bộ dạng, gã tựa hồ thật sự không biết gì hết.
Mục quang của Thường Hộ Hoa thủy chung không ly khai khuôn mặt của
Quách Phác, một mực lưu ý thần tình biến hóa trên mặt Quách Phác, thấy
hết tất cả, không khỏi tự thắc mắc:
“Chuyện này lẽ nào thật sự không có bất cứ quan hệ gì với gã?”.
Dương Tấn lại liền nói:
– Trừ hai phu phụ bọn họ ra, ta tuyệt không tin còn có người có thể đem thi thể cùng bao nhiêu Hấp Huyết Nga đó giấu trong gian tiểu thất mà
không bị ai phát giác.
Quách Phác trầm ngâm:
– Tôi cũng không tin.
Dương Tấn hỏi:
– Người bị hại lại là một trong hai phu phụ bọn họ, người còn lại không phải sẽ bị hiềm nghi nặng nhất sao?
Quách Phác không thể không gật đầu:
– Là vì hai nguyên nhân đó cho nên ông bắt bọn tôi?
Dương Tấn hỏi:
– Hai nguyên nhân đó không phải đã đủ sao?
Quách Phác gật đầu:
– Không sai, đủ rồi.
Dương Tấn thốt:
– Vậy còn nói gì nữa, theo ta về nha môn.
Tả thủ của y đưa qua muốn nắm lấy vai Quách Phác.
Quách Phác không đợi y nắm, thân người co lại rụt lui về phía sau.
Dương Tấn lập tức nhướng mày:
– Hảo tiểu tử, ngươi dám chống cự?
Quách Phác lắc đầu:
– Không phải tôi chống cự, chỉ là còn có chuyện muốn nói.
Dương Tấn thốt:
– Có gì về nha môn rồi hãy nói.
Quách Phác nói:
– Đến lúc đó nói ra chỉ sợ đã quá trễ.
Dương Tấn thốt:
– Ngươi trì hoãn thời gian như vậy, cũng vô dụng thôi.
Thường Hộ Hoa bỗng xen lời:
– Cứ để coi gã muốn nói gì.
Dương Tấn liếc Thường Hộ Hoa, bất đắc dĩ phải đồng ý:
– Cũng được.
Quách Phác hít một hơi:
– Vô luận Dương đại nhân có tin hay không, có câu này tôi phải nói trước cho rõ cái đã.
Dương Tấn không muốn càm ràm:
– Muốn nói thì mau nói đi.
Quách Phác thốt:
– Tôi không có sát hại Thôi Bắc Hải.
Dương Tấn hỏi:
– Không là ngươi, vậy là Dịch Trúc Quân đã hạ thủ?
Quách Phác đáp:
– Chuyện này tin rằng không có liên quan tới tôi và biểu muội của tôi.
Dương Tấn cười lạnh:
– Ồ?
Quách Phác thốt:
– Người nếu quả là do bọn tôi sát hại, làm sao lại không hủy thi diệt
tích, nếu nói riêng từng cá nhân, tôi không có lý do, cũng không thể đem thi thể đặt trong gian tiểu thất đó, biểu muội của tôi càng không có lý do, sau khi giết người mà vẫn giữ lại thi thể.
Dương Tấn nói:
– Phương diện đó ngươi bất tất phải lo giùm bọn ta, bọn ta đã có lý do rất tốt để giải thích những chuyện đó.
Quách Phác thốt:
– Tôi biết, bất quá tin rằng đều chỉ là suy đoán.
Dương Tấn tịnh không phủ nhận.
Quách Phác liền hỏi:
– Chỉ không biết Dương đại nhân có hoài nghi cũng có thể là người khác đã di thi giá họa?
Dương Tấn cười lạnh:
– Ai di thi giá họa cho bọn ngươi?
Quách Phác đáp:
– Có lẽ là Sử Song Hà.
“Sử Song Hà?” Dương Tấn nhíu mày:
“Danh tánh đó ta chừng như có nghe nói tới ở đâu rồi”.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Sử Song Hà là chủ nhân đầu tiên của Tụ Bảo Trai.
Dương Tấn vừa nghe Đỗ Tiếu Thiên nói, tựa hồ cũng nhớ liền tới người đó, thoát miệng:
– Là hắn!
Đỗ Tiếu Thiên quay sang Thường Hộ Hoa:
– Thường huynh có từng nghe nói đến con người đó chưa?
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Thanh thiết kiếm của Sử Song Hà, Tam Mai Phi Hoàn, trên giang hồ không phải là không có phân lượng.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
– Theo ta biết, ngoại hiệu của hắn là Phi Hoàn Thiết Kiếm.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Những năm gần đây rất ít nghe đến tin tức của hắn.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Thường huynh nghĩ con người của hắn ra sao?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Ta với hắn còn chưa gặp mặt, người ra sao thì làm sao mà biết rõ được, nhưng nghe nói hắn cũng là một hiệp khách.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
– Tin rằng đó là sự thật.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngươi có qua lại với hắn không?
Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:
– Chỉ là tình cờ gặp mặt vài lần trên đường.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Giữa hắn và Thôi Bắc Hải có hục hặc?
Quách Phác lập tức đáp:
– Biểu muội của tôi nếu không phải là vì Thôi Bắc Hải thì đã sớm thành vợ của hắn rồi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Bọn họ là tình địch?
Quách Phác đáp:
– Có thể nói như vậy.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Vậy thì kỳ quái thật.
Dương Tấn xen miệng hỏi:
– Ngươi kỳ quái cái gì?
Thường Hộ Hoa đáp:
– Sử Song Hà không ngờ lại chịu bán Tụ Bảo Trai cho tình địch của mình.
Dương Tấn trầm ngâm:
– Ta cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái phi thường.
Quách Phác giải thích:
– Lúc Sử Song Hà bán Tụ Bảo Trai cho Thôi Bắc Hải, tịnh không biết Thôi Bắc Hải là tình địch của hắn, gian Tụ Bảo Trai của hắn trên sự thật
cũng tịnh không phải là bán cho Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Không phải bán, lẽ nào là cho?
Quách Phác lắc đầu:
– Cũng không phải cho, là thua.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Ngươi nói Tụ Bảo Trai đó là do Thôi Bắc Hải thắng từ trong tay Sử Song Hà?
Quách Phác đáp:
– Sự thật là như vậy.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Chuyện này ta cũng biết một biết hai, Tụ Bảo Trai quả thật là Sử Song Hà thua cho Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa nói:
– Hắn vung tay cũng kinh hồn thật.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Con người đó vốn nghiện cờ bạc cực kỳ, nhưng thua trọn cả một trang viện rộng lớn như vậy, quả thật là chuyện kinh nhân.
Thường Hộ Hoa nói:
– Không tưởng được Thôi Bắc Hải cũng đánh cá hung như vậy.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Điểm đó cũng ngoài ý liệu của ta.
Quách Phác nói:
– Y lúc đó đã tồn tâm muốn đánh cá một cách ngoan độc với Sử Song Hà cho bằng được!
Thường Hộ Hoa kinh ngạc:
– Sao y lại tính như vậy?
Quách Phác đáp:
– Bởi vì y đã sớm để mắt tới Tụ Bảo Trai, nhất tâm muốn chiếm cứ cho mình.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Tụ Bảo Trai, không còn nghi ngờ gì nữa, là một nơi rất tốt.
Quách Phác nói tiếp:
– Trước chuyện đó y trước sau đã mấy lần cho người tới nói chuyện với Sử Song Hà, tính toán mua Tụ Bảo Trai.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Sử Song Hà không chịu bán?
Quách Phác đáp:
– Không chịu.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Người làm chủ một trang viện to lớn như vầy, tin rằng cũng không
nghèo nàn đến mức phải đi nơi khác kiếm sống, bản thân hắn có tiền, tự
nhiên không chịu bán.
Quách Phác nói:
– Lúc đó hắn cũng không có tiền.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Ồ?
Quách Phác nói:
– Tụ Bảo Trai vốn là một gian điếm bán châu bảo, nhưng lúc đó nghề nghiệp cơ hồ đã hoàn toàn kết thúc.
Dừng một chút, gã lại nói:
– Sử Song Hà nghiện cờ bạc, lại không rành kinh doanh, trước đó từ lâu, nơi gọi là Tụ Bảo Trai đó đã không còn chữ “Bảo” gì nữa.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Đã là như vậy, Sử Song Hà tại sao không chịu bán đi?
Quách Phác đáp:
– Chỉ là vì đó là sản nghiệp tổ tiên hắn truyền lại.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Vậy thì tại sao hắn lại chịu đánh cá lần đó?
Quách Phác đáp:
– Bởi vì lần đó hắn đã uống không ít rượu, một người sau khi say, thường hay bất chấp hậu quả.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Là Thôi Bắc Hải kêu hắn đem Tụ Bảo Trai ra cá hay là ý của hắn?
Quách Phác đáp:
– Bọn họ vốn đánh ăn tiền, nhưng sau thì số tiền thắng đã đủ để mua luôn Tụ Bảo Trai.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Sử Song Hà lúc đó không còn tiền bạc gì nhiều?
Quách Phác đáp:
– Không còn.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Uống rượu say cũng phải có ba phần tỉnh, hắn đã biết mà còn muốn đổ sao?
Quách Phác đáp:
– Đó là vì Thôi Bắc Hải lên tiếng nói khích, gợi ý hắn có thể dùng Tụ Bảo Trai để đặt.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Hắn lại càng phải do dự thận trọng mới đúng.
Quách Phác nói:
– Chỉ tiếc hắn đã say trước rồi, bản tính hiếu thắng, dưới con mắt của
đám đông vây quanh, càng sợ người ta chê cười, nói hắn sợ thua, hà huống hắn còn nghĩ mình nhất định không thể thua, nhất định sẽ thắng.
Thường Hộ Hoa hiểu thấu thứ tâm lý đó. Đó không phải cũng là tâm lý của tất cả các đổ đồ sao?
Quách Phác nói tiếp:
– Lại không biết, trừ khi là hắn không đổ, nếu không nhất định sẽ thua cho Thôi Bắc Hải.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Thôi Bắc Hải về mặt đánh bạc, theo ta biết, tịnh không cao minh gì.
Quách Phác nói:
– Sử Song Hà cũng vậy, hà huống lúc đó hắn đã say lắm rồi, hà huống
Thôi Bắc Hải có đủ kim tiền để đánh bạc với hắn bằng bất cứ giá nào.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Đó cũng là chìa khóa quyết định thắng bại lớn nhất.
Quách Phác nói:
– Trừ khi vận khí của hắn đặc biệt may mắn, thắng liên tiếp, khiến cho Thôi Bắc Hải không thể không buông tay.
Thường Hộ Hoa gật đầu:
– Đó là vì có thể thua rất nhiều lần, hắn lại chỉ có thể thua Thôi Bắc Hải một lần.
Quách Phác nói:
– Vận khí của hắn lại đen đủi, mới bắt đầu đã thua Thôi Bắc Hải rồi.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Xong bàn đó, cuộc cá đương nhiên không thể tiếp tục nữa.
Quách Phác nói:
– Ngoại trừ Tụ Bảo Trai ra, hắn không còn cái gì khác để đặt.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Sự tình ngoài mặt xem ra tựa hồ cũng công bình!
Quách Phác nói:
– Sử Song Hà say rượu cho đến tụ tập đánh cá lại toàn đều là do Thôi Bắc Hải an bài, là một thòng lọng.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Sử Song Hà chắc cũng nghĩ như vậy.
Quách Phác nói:
– Lúc đó hắn lại không nói gì, chắp tay đem Tụ Bảo Trai dâng cho Thôi
Bắc Hải, hắn là dạng người cầm lên được thì buông xuống cũng được.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Tụ Bảo Trai cũng không còn, về phương diện Dịch Trúc Quân đương nhiên càng không tranh được với Thôi Bắc Hải.
Quách Phác nói:
– Hắn tới lúc đó mới nổi nóng.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Hai chuyện xảy ra cách nhau bao lâu?
Quách Phác đáp:
– Trước sau cũng không tới hai tháng, cho nên Sử Song Hà mới nghĩ mọi
chuyện đều là hành động có kế hoạch của Thôi Bắc Hải, mục đích là để
đoạt được biểu muội của tôi.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Sử Song Hà có hành động báo thù gì không?
Quách Phác đáp:
– Hắn không báo thù, cái ngày biểu muội của tôi gả về nhà Thôi Bắc Hải, thu dọn tất cả lủi thủi bỏ đi.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Đi đâu?
Quách Phác đáp:
– Hắn không tiết lộ, cũng không ai lý gì tới hắn nữa.
Nhân tình ấm lạnh, thế thái nóng mát, Thường Hộ Hoa tịnh không khó tưởng tượng được:
– Con người đó quả thật cần lên được thì buông xuống được.
Đỗ Tiếu Thiên im lặng nãy giờ, chung quy nhịn không được xen miệng:
– Hắn đã ly khai chỗ này, chuyện Hấp Huyết Nga sao lại có thể liên quan tới hắn?
Quách Phác đáp:
– Trước tháng ba, hắn đã trở về.
Đỗ Tiếu Thiên thừ người.
Quách Phác nói:
– Lần này về, mục đích của hắn là tìm Thôi Bắc Hải thanh toán.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Nếu muốn tìm Thôi Bắc Hải thanh toán, đáng lẽ đã tìm tới từ lâu rồi.
Quách Phác nói:
– Ba năm trước hắn biết mình không phải là địch thủ của Thôi Bắc Hải.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Ba năm trôi qua, lẽ nào hắn đã luyện thành tuyệt kỹ kinh nhân gì?
Quách Phác đáp:
– Về phương diện đó, tôi cũng không rõ lắm, có lẽ đã luyện thành tuyệt
kỹ kinh nhân gì đó, có lẽ đã tìm ra bàng môn tả đạo gì đó, chỉ nghe hắn
nói là lúc nào cũng có thể dồn Thôi Bắc Hải vào tử địa.
Thường Hộ Hoa bỗng cười lên:
– Con người đó thật có tác phong quân tử.
Quách Phác “ồ” lên.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Gọi là quân tử phục thù, ba năm cũng chưa muộn.
Quách Phác mỉm cười:
– Nguyên lai là ý đó.
Thường Hộ Hoa lại liền thu tóm nụ cười, trừng trừng nhìn Quách Phác:
– Chuyện của hắn sao ngươi biết rõ như vậy?
Đỗ Tiếu Thiên tiếp tục hỏi:
– Ngươi gặp hắn khi nào? Tại sao hắn lại kể mấy chuyện đó cho ngươi biết?
Dương Tấn cũng xen miệng hỏi một câu:
– Hắn và ngươi có quan hệ gì?
Ba người nhất tề hỏi, Quách Phác nhất thời cũng không biết phải trả lời ai trước.
Gã thở dài một hơi:
– Hắn từng là bệnh nhân của tôi.
Dương Tấn nhịn không được lại hỏi:
– Hắn bị bệnh gì mà tìm đến ngươi?
Quách Phác đáp:
– Lần đó hắn nhất thời không cẩn thận, bị cảm lạnh, uống một liều thuốc, nghỉ ngơi chốc lát là khỏe ngay.
Dương Tấn hỏi:
– Sao ngươi có thể khẳng định như vậy?
Quách Phác đáp:
– Liều thuốc đó sắc uống tại chỗ tôi mà.
Gã nghĩ ngợi, lại nói:
– Vừa phát hiện mình hết bệnh, hắn nhất định muốn tôi theo hắn uống vài chén.
Dương Tấn hỏi:
– Kết quả ngươi có theo hắn đi không?
Quách Phác đáp:
– Không đi cũng không được.
Dương Tấn hỏi:
– Tại sao?
Quách Phác đáp:
– Lực khí của tôi không mạnh bằng hắn, hơn nữa đó cũng là hảo ý của hắn.
Dương Tấn hỏi:
– Hắn đem mấy chuyện đó kể cho ngươi nghe?
Quách Phác đáp:
– Lúc đó hắn đã có mấy phần say sưa, cho nên tôi tin lời hắn nói là sự thật.
Dương Tấn hỏi:
– Hắn có nói cho ngươi biết mục đích lần này về là để báo thù?
Quách Phác gật đầu.
Dương Tấn lại hỏi:
– Hắn có đề cập tới vật gọi là Hấp Huyết Nga với ngươi không?
Quách Phác đáp:
– Cái đó không có.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi có đem chuyện này nói cho ai khác biết không?
Quách Phác đáp:
– Không có.
Dương Tấn hỏi:
– Cũng không nói cho Thôi Bắc Hải biết?
Quách Phác đáp:
– Giữa tôi và y luôn luôn không có lai vãng qua lại.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi cũng một mực không có đến Tụ Bảo Trai?
Quách Phác đáp:
– Chỉ tới cái ngày mười hai tháng ba, biểu muội của tôi mới sai người đến tìm tôi đi xem bệnh cho y, đó là lần đầu tiên.
Dương Tấn thốt:
– Lúc đó ngươi chắc cũng có nói chuyện với y.
Quách Phác nói:
– Tôi nhất thời lại không nhớ tới, đến khi tôi nhớ, y lại đã coi tôi là quỷ quái! Chạy mất mà còn sợ không kịp, làm sao có thể nói gì với tôi
nữa, làm sao có thể nghe tôi nói nữa?
Dương Tấn “ồ” một tiếng, mặt mày đầy vẻ hoài nghi.
Đỗ Tiếu Thiên liền hỏi:
– Sau đó ngươi có gặp lại Sử Song Hà không?
Quách Phác gật đầu:
– Gặp một lần.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Lại là hắn tìm đến ngươi khám bệnh?
Quách Phác đáp:
– Phải, là khám bệnh, bất quá là sai người đến thỉnh tôi đến chỗ hắn ở.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Thật sự là hắn?
Quách Phác đáp:
– Phải.
Đỗ Tiếu Thiên hỏi:
– Lần này bị bệnh gì?
Quách Phác đáp:
– Cũng như lần trước, chỉ nặng hơn một chút.
Dương Tấn chợt hỏi:
– Hắn trú ở đâu?
Quách Phác đáp:
– Trong một gian khách sạn ở ngoại ô thành đông, gian khách sạn đó nghe nói là sản nghiệp của hắn.
Dương Tấn hỏi truy:
– Gian khách sạn đó tên là gì?
Quách Phác đáp:
– Vân Lai.
Dương Tấn quay lại nhìn Thường Hộ Hoa:
– Bọn ta đến Vân Lai khách sạn một chuyến xem sao.
Thường Hộ Hoa không dị nghị.
Dương Tấn nói:
– Có lẽ ở đó, bọn ta sẽ có phát hiện.
Mục quang của y lại chuyển lên mặt Quách Phác:
– Ngươi cũng đi, theo bọn ta chỉ đường.
Quách Phác cười điềm đạm:
– Tôi không đi có được không?
Dương Tấn đáp:
– Đương nhiên là không thể, bắt đầu từ bây giờ, chưa có sự cho phép của ta, ngươi không nên ly khai nửa bước.
Quách Phác thở dài:
– Dương đại nhân xin đừng quá lo, sự tình chưa giải quyết xong, tôi sẽ không tự tiện bỏ đi đâu.
Dương Tấn thốt:
– Vậy thì tốt, ai cũng tránh được phiền hà.
Quách Phác không nói gì, cất bước, thần thái thong dong trấn định.
Thường Hộ Hoa, Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên đều thấy được, không khỏi có ý nghĩ:
“Chuyện này lẽ nào thật sự không liên quan gì đến gã? Là do Sử Song Hà tác quái?”.
Bọn họ liền theo sau.
Vô luận là sao đi nữa, chỉ cần tìm ra Sử Song Hà, có thể có giải đáp,
bọn họ chỉ hy vọng Sử Song Hà vẫn còn ở Vân Lai khách sạn.
Không tệ, Vân Lai khách sạn có một cái tên rất hay, chỉ tiếc là ở tuốt ngoại ô thành đông.
Đường xá ngoại ô thành đông tịnh không tốt mấy. Thôn làng chỗ khách sạn đó tuy không gần thành lắm, lại cũng không xa, những người cước bộ
nhanh, cho dù đến lúc chạng vạng tối, vẫn có thể kịp vào thành.
Cho nên Vân Lai khách sạn tịnh không phải là là nơi khách đến như mây. Thôn làng đó cũng căn bản là một thôn làng bần cùng.
Cả thôn làng chỉ có một con đường lát thạch bản. Vân Lai khách sạn đương nhiên là nằm bên con đường đó.
Trên đường chỉ có vài đứa nhỏ đang đùa giỡn, trước cửa khách sạn càng lạnh lẽo tịch mịch hơn.
Bọn Thường Hộ Hoa tới gần mới phát hiện hai cánh cửa khách sạn đóng
chặt, trên một cánh có dán một thông cáo viết hai chữ “đóng cửa”.
Giấy đã rách, chữ cũng đã phai màu, thông cáo “đóng cửa” của Vân Lai
khách sạn hiển nhiên cũng đã dán lên từ lâu, bọn Thường Hộ Hoa ba người
không hẹn mà cùng liếc nhìn Quách Phác.
Quách Phác nói:
– Khách sạn này trước đây sáu tháng nghe nói đã đình chỉ doanh nghiệp.
Hắn bước lên hai bước, cầm lấy vòng cửa, gõ lên cửa vài cái.
Một thanh âm liền từ bên trong truyền ra:
– Ai đó?
Quách Phác lên tiếng:
– Là tôi, Quách Phác!
Thanh âm kia lập tức biến thành sắc bén hẳn:
– Nguyên là Quách huynh!
Tiếng bước chân theo đó vang lên. Tiếng bước chân rất kỳ quái, phảng phất người bước đi đứng cũng không thể đứng vững.
Tiếng bước chân dừng lại đằng sau cửa, cửa lại tịnh không mở lập tức, cử mộtsau mới mở ra.
Một hơi rượu nồng nặc lập tức bộc phát lên mặt bốn người. Bốn người đồng thời nhìn thấy người vừa mở cửa.
Người đó đang dựa vào một cánh cửa, thân người loạng choạng không ngưng.
Hữu thủ của hắn nắm chặt một chén rượu, rượu trong chén còn đầy, trên y phục lam bố cũng đẫm rượu.
Hắn đầu tóc bù xù, râu ria mọc loạn bảy tám hướng, cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi chưa tắm.
Bên trong cửa không có đèn, tất cả cửa sổ hoàn toàn đóng kín mít, âm âm sâm sâm một màn, người đơn giản như là từ trong u minh đi ra.
Trên sự thật sắc mặt của hắn cũng chính như u minh quần quỷ trong
truyền thuyết, không còn một tia huyết sắc, trắng nhợt đáng sợ, nhưng
đôi mắt lại ngập tràn những tia máu li ti, đỏ đến mức phảng phất như
muốn nhỏ máu.
Đột nhiên nhìn thấy một người bộ dạng như vậy, ai ai cũng khó tránh khỏi thất kinh.
May là hiện tại còn đang giữa ban ngày, lòng can đảm của bọn họ hiện tại còn to lắm.
Trải qua một phen tao ngộ trong căn gác của Tụ Bảo Trai, sự tình như vầy cũng rất khó làm cho bọn họ thất kinh.
Cho nên thật sự thất kinh chỉ có một mình Quách Phác. Quách Phác tựa hồ lần đầu tiên nhìn thấy con người đó, ngây ngô tại đương trường.
Thường Hộ Hoa mục quang nhấp nháy, lạc trên mặt Đỗ Tiếu Thiên:
– Người đó có phải là Sử Song Hà?
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Không sai, là hắn.
Thường Hộ Hoa hỏi:
– Trước đây hắn cũng có bộ dạng như vậy?
Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:
– Trước đây hắn coi trọng chuyện ăn mặc phi thường.
Thường Hộ Hoa thốt:
– Cách ăn mặc của một người có thể khác biệt mỗi ngày, tướng mạo lại không thể biến đổi hết trong vòng ba năm.
Đỗ Tiếu Thiên nói:
– Cho nên hắn tuy nhếch nhác luộm thuộm, ta vẫn vừa gặp lại nhận ra hắn ngay.
Dương Tấn nói tiếp:
– Ta cũng nhận ra hắn.
Thường Hộ Hoa nói:
– Hắn xem ra lớn tuổi hơn Thôi Bắc Hải nhiều.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Điểm đó ta không rõ lắm.
Dương Tấn nói:
– Theo hiện tại mà nhìn, hắn tối thiểu cũng phải năm chục.
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Điểm đó ta cũng không rõ lắm.
Sử Song Hà bên kia thở dài não nuột:
– Ta nhìn thật già đến mức vậy sao?
Ba người nói chuyện, Sử Song Hà tựa hồ đều nghe hết.
Dương Tấn quay sang hỏi:
– Năm nay thực tế ngươi bao nhiêu tuổi?
Sử Song Hà đáp:
– Thêm một tháng nữa là vừa đúng ba mươi chín.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi còn chưa tới bốn chục?
Sử Song Hà đáp:
– Ta không phải là nữ nhân, không cần che giấu tuổi tác.
Dương Tấn thốt:
– Nhưng theo mặt mũi mà nhìn, ngươi quả thật giống như đã năm chục, không giống như ba mươi chín.
Sử Song Hà gãi đầu:
– Ba năm trước lại có người nói bề ngoài ta nhìn tối đa chỉ khoảng ba chục.
Hắn lại thở dài một hơi:
– Mới chưa tới ba năm, ta sao lại nhìn già đi hai chục tuổi như thế?
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi không phát giác ra?
Sử Song Hà đáp:
– Ta chỉ phát giác ra một chuyện.
Dương Tấn hỏi:
– Chuyện gì?
Sử Song Hà thở dài:
– Tim của ta đã gần già chết.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi cũng cứ nhớ tới chuyện ba năm trước?
Sử Song Hà gật đầu.
Dương Tấn không khỏi thở dài một tiếng.
Sử Song Hà nói tiếp:
– Ta đã tận lực nghĩ cách quên đi chuyện đó.
Dương Tấn hỏi:
– Ngươi uống rượu lẽ nào cũng là vì nguyên nhân đó?
Sử Song Hà gật đầu:
– Đó vốn là một biện pháp rất tốt, chỉ tiếc gần đây đã không còn hữu hiệu lắm.
Dương Tấn “ồ” lên.
Sử Song Hà nói:
– Bởi vì tửu lượng của ta ngày một tăng tiến, gần đây không dễ gì say gục được.
Dương Tấn hỏi:
– Sao không thấy ngươi kiếm Thôi Bắc Hải báo thù?
Sử Song Hà bỗng cười lên:
– Bởi vì sau đó không lâu, ta đã hoàn toàn nghĩ thông.
Dương Tấn ngạc nhiên:
– Nghĩ thông cái gì?
Sử Song Hà đáp:
– Chuyện đó tuy là do Thôi Bắc Hải cố ý an bài, nhưng nếu ta không muốn đánh cá, y căn bản không có cách nào, Tụ Bảo Trai căn bản không thể lọt vào tay y, mọi thứ kỳ thực đều do ta tự tác nghiệt, không trách người
khác được.
Hắn nghỉ một chút, lại nói:
– Cũng không ngại gì nói thẳng, lúc đó ta nghiền cờ bạc quá rồi, Tụ Bảo Trai nếu không thua mất lần đó, thủy chung cũng không tránh khỏi thua
mất, bất quá chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Dương Tấn trừng trừng nhìn Sử Song Hà, thần sắc càng tỏ vẻ kinh ngạc.
Sử Song Hà nói tiếp:
– Lần đó đánh cá công bình, vận khí mình không tốt thì đâu phải là chuyện bất đắc dĩ.
Dương Tấn hỏi:
– Còn về Dịch Trúc Quân thì sao?
Sử Song Hà mặt mày u buồn:
– Cho dù Tụ Bảo Trai còn trong tay ta, về phương diện Dịch Trúc Quân, ta cũng không phải là đối thủ của y.
Dương Tấn thốt:
– Ngươi tịnh không giống hạng người cam chịu thất bại.
Sử Song Hà nói:
– Sự thật đã rành rành trước mắt, không còn nguyên do gì không cúi đầu.
Hắn thở dài một tiếng:
– Lúc đó, cộng hết sản nghiệp đất đai còn lại của ta, tối đa cũng không vượt qua giá trị của Tụ Bảo Trai, cho dù có thể tranh đua với Thôi Bắc
Hải, đại khái bất tất phải nói nhiều, cũng căn bản vô phương thỏa mãn
đòi hỏi của Dịch đại mụ.
Dương Tấn hỏi:
– Cho nên ngươi chỉ còn nước buông tay?
Sử Song Hà đáp:
– Không thể không buông tay.
Dương Tấn thốt:
– Ngươi xem ra tựa hồ còn chưa say.
Sử Song Hà cười khục khục:
– Ta hiện tại tuy cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thần trí vẫn còn thanh tỉnh.
Dương Tấn lại hỏi tiếp:
– Lời ngươi nói đều là sự thật?
Sử Song Hà cười:
– Ta lạc tới vùng đất hiện tại, dĩ nhiên là bí mật đã công khai, căn bản bất tất phải húy kỵ gì nữa.
Dương Tấn hỏi:
– Đối với bất cứ người lạ nào cũng vậy?
Sử Song Hà gật đầu:
– Ngươi cũng đâu có phải là người lạ.
Dương Tấn hỏi:
– Lẽ nào ngươi biết ta là ai?
Sử Song Hà cười đáp:
– Dương tổng bộ đầu đỉnh đỉnh đại danh, đâu có mấy ai ở chỗ này không biết tới.
Dương Tấn không nhịn được cười:
– Không trách gì ngươi hễ hỏi là đáp, hoàn toàn không giống như đang đối đãi người xa lạ.
Sử Song Hà mục quang chuyển về phía Đỗ Tiếu Thiên:
– Nếu ta nhớ không lầm, vị này nghĩ chắc là Đỗ phó bộ đầu.
Đỗ Tiếu Thiên đáp:
– Chính là Đỗ mỗ.
Hắn quay sang nhìn Thường Hộ Hoa:
– Vị huynh đài này là ai?
Sử Song Hà nhướng đôi mắt say, nhìn Thường Hộ Hoa lên lên xuống xuống mấy lần, lắc đầu:
– Mặt mày lạ quá, không biết ...
Đỗ Tiếu Thiên thốt:
– Thường Hộ Hoa Thường đại hiệp.
Sử Song Hà ngẩn người, liền phá lên cười:
– Nguyên lai là Thường huynh!
Dương Tấn hỏi:
– Sao bây giờ lại nhận ra y?
Sử Song Hà cười:
– Ta chỉ nhận ra cái tên của Thường huynh, trên giang hồ, người chưa biết tới cái tên đó chỉ e là một trong vạn người.