Happy Time

Chương 26: Nguyễn Hoàng Bảo Nam



Bàn ăn mới đầu vui vẻ đã bị câu chuyện về nó làm cho quá mức trầm tĩnh, cơ hồ như tiếng kim rơi còn có thể nghe thấy

Không khí vốn đang rất im lặng thì bị giọng nói của hắn phá vỡ:

-Chuyện đấy thì liên quan gì đến câu nói của cô ấy chứ?_chính là không hề liên quan nha, chuyện này vốn không nên kể cho hắn, chắc nó cũng không muốn ai biết chuyện này

-Sao lại không liên quan chứ? Rất liên quan là đằng khác..._Mèo nhìn hắn đáp lời

--------------ta là dải phân cách thời gian, hồi tưởng tiếp--------------

Một năm sau ngày nó mắc chứng trầm cảm...

Dù ba nó đã cố gắng hết sức nhưng tình hình của nó vẫn không khả quan hơn chút nào, vẫn không chịu mở miệng lấy một lần

Nhưng chính vào khoảng thời gian này, cạnh nhà nó có một gia đình mới chuyển từ Mĩ về, vừa hay, gia đình đó cũng có một cậu con trai bằng tuổi nó, cậu dù mới bốn tuổi nhưng có khuôn mặt quá mức hoàn hảo, mái tóc nâu hơi xoăn nhẹ, đôi mắt màu xám tro cực kỳ hút hồn, cậu còn nhỏ nhưng rất thông minh và vô cùng lanh lợi, vì vậy, hầu như tất cả mọi người trong nhà đều yêu thương, cưng chiều cậu

Một ngày nọ, nó được người làm đưa ra ngoài sân chơi, ngồi trên xích đu, mắt đen của nó vô hồn nhìn lên bầu trời...

Đúng lúc này, có một quả bóng nhỏ từ đâu bay vào chân nó khiến nó phải rời tầm mắt khỏi bầu trời mà nhìn xuống bàn chân mình...

Từ cổng nhà, cậu bé nhà bên chạy ra chỗ nó, cúi xuống nhặt quả bóng của mình, ngước đôi mắt xám tro của mình lên nhìn nó, nhỏ giọng nói:

-Cho tôi lấy lại quả bóng nhé!!!

Nó không trả lời câu hỏi của cậu bé kia, lại tiếp tục đưa mắt lên nhìn bầu trời

Cậu bé kia hơi nhíu mày, ôm lấy quả bóng của mình, nhìn nó mà nói:

-Sao cậu không trả lời tôi?

-...

Đáp lại cậu vẫn là một khoảng im lặng, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua. Cậu bé nhìn kĩ khuôn mặt của nó, nhẹ giọng nói:

-Cậu có chuyện buồn sao? Vậy, có thể nói cho tôi không?_mắt xám vẫn ngây thơ nhìn nó hỏi một câu đầy tò mò

Nó vẫn không trả lời cậu bé, kiên định nhìn mảng trời trong vắt

Cậu bé kia thấy vậy, rất tự nhiên ngắt một bông hoa lưu ly ở gần hàng rào, đặt vào tay nhỏ bé của nó nói:

-Nếu cậu không thể nói với tôi, hãy chia sẻ nỗi buồn cùng bông hoa này, nói ra hết sẽ thoải mái hơn đấy !!!_Nói rồi cậu bé liền ôm quả bóng chạy ra khỏi nhà nó

Tim nó sinh ra một loại cảm giác ấm áp, ngơ ngác nhìn bông hoa lưu ly trên tay mình, lại quay ra nhìn bóng dáng nhỏ của cậu bé kia, trong đầu cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của cậu bé, miệng nhỏ rõ ràng đã nở một nụ cười nhưng không ai có thể nhìn thấy

Chính vì việc này mà từ bé đến lớn, loài hoa nó yêu thích nhất luôn là hoa lưu ly

***

Tối hôm sau, nó theo ba mình đến dự tiệc sinh nhật của con gái lớn nhà bên, chính là nhà của cậu bé kia....

Nó, dù được nhiều người trong bữa tiệc khen mình dễ thương nhưng khóe miệng một chút cũng không nhếch lên, cứ như thể là nó không biết cười vậy?

Nó trốn ba mình chạy ra một góc khuất để ngồi...Vừa đặt mông xuống chưa được bao lâu, nó đã nghe thấy giọng của ai đó vang lên bên tai:

-Vì sao mà cậu không nói lấy một lời vậy?_cậu bé kia từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh nó, chán nản hỏi nó một câu

-..._nó chỉ quay sang nhìn cậu một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cậu

-Không nói cũng không sao, vậy chúng ta làm bạn nhé, tôi tên là Nguyễn Hoàng Bảo Nam, nhớ kỹ đó!!_cậu bé nở một nụ cười, mắt xám ngước lên nhìn những ngôi sao trên bầu trời, giọng nói như người lớn đang kết bạn chứ không phải một cậu bé mới bốn tuổi

Nó mở to mắt đen của mình, ngơ ngác nhìn Bảo Nam, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại khô khốc, cứng đờ không thể phát ra âm thanh. Trong đầu nó sớm đã đem cái tên "Nguyễn Hoàng Bảo Nam" mà ghi nhớ

Sau đó, Bảo Nam vẫn nói nhưng nó lại không trả lời, một người nói một người lại im lặng, cứ như thể cậu bé đang nói chuyện một mình vậy

Lúc rời tiệc, nó theo chân ba mình ra ngoài cổng, lại lưu luyến nhìn về phía Bảo Nam, chỉ thấy cậu bé kia mỉm cười vẫy vẫy tay chào nó

Ba nó quay sang đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi vui vẻ, dắt nó ra khỏi cổng liền ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ nhàng nói:

-Con gái, con quen cậu bé đó sao?_từ lúc xảy ra vụ tai nạn đó, ông chưa thấy nó nhìn ai đầy lưu luyến như vậy, cậu bé kia là trường hợp đầu tiên

Sau đó chỉ thấy nó khẽ gật đầu, miệng cố gắng nói nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm:

-L...là....Bảo....Nam...._vì đã rất lâu chưa nói chuyện nên thanh âm của nó có phần ngắt quãng

-Con gái, con vừa nói phải không? Giỏi lắm, con gái của ba là giỏi nhất mà !!! Mai ba đưa con sang chơi cùng cậu bé đó nhé !!!_Ba nó mừng rỡ đem cả thân thể nhỏ bé của nó ôm vào lòng, lâu lắm rồi ông mới được nghe lại giọng nói của con gái, làm sao không mừng rỡ cho được chứ?

Nó gật gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười đến là ngọt ngào

***

Nó từ lúc đó, cũng không nói thêm lời nào, chỉ im ỉm như mọi ngày, đến một cái nhếch mép còn không có....Cứ như thể nụ cười khi nãy không hề tồn tại

Sáng hôm sau, nó được ba mình đưa sang nhà Bảo Nam....

Thấy nó sang nhà mình, Bảo Nam cực kỳ vui vẻ, cúi đầu chào ba nó, cười tươi đưa mắt xám nhìn nó nói:

-Cậu đến chơi sao?

Nó núp sau ba mình, len lén nhìn Bảo Nam, cắn môi dưới nhìn cậu bé gật gật đầu...

-Vậy chúng ta vào nhà chơi nhé, chiều tôi đưa cậu về_Bảo Nam ra vẻ người lớn, dùng tay mình bao trọn tay nhỏ bé của nó, nở nụ cười hướng ba nó mà nói:

-Bác cứ về trước ạ, chiều cháu sẽ đưa cậu ấy về !!!

-Được...

Nói rồi ba nó cũng quay lưng bước đi. Thật ra tối qua ông đã nói chuyện với ba mẹ Bảo Nam về tình hình của nó, muốn nhận được sự giúp đỡ từ gia đình họ, họ cũng rất vui vẻ chấp nhận, Bảo Nam mới chuyển về đây, họ cũng muốn cậu bé có bạn, nếu cho Bảo Nam chơi với nó có thể khiến bệnh trầm cảm của nó khá hơn thì gia đình cậu cũng không có gì phải ngăn cấm

Bảo Nam dẫn nó lên phòng mình, để nó ngồi trên giường còn cậu đi lấy đồ chơi bày đầy trước mặt nó, vui vẻ nói:

-Chúng ta cùng nhau chơi nhá!!!

Nó không đáp Bảo Nam, cúi đầu nhìn bàn tay mình

-Nếu cậu không thích thì chúng ta không chơi mấy cái này nữa..._Bảo Nam gạt mấy cái đồ chơi của mình sang một bên rồi nói tiếp:

-Cậu tên gì?_Bảo Nam thản nhiên ngồi cạnh nó, nghiêng đầu nhìn nó mà hỏi

Nó ngước mắt lên, mắt đen chạm phải ánh mắt cậu đang nhìn mình, lúng túng nói:

-Ừm.....là...Minh..h....Trang...g....

Bảo Nam nhận ra sự lúng túng trong lời nói của nó liền mỉm cười nhìn nó nói:

-Tên cậu hay thật đó, rất dễ thương a~_cậu nói câu này, một phần là vì thật muốn khen nó

-Ừm...

-Từ bây giờ chúng ta là bạn thân, nếu có chuyện gì buồn, không được giấu, hết thảy đều phải nói cho nhau nghe, hứa nhé!!!_giọng nói non nớt của một cậu bé bốn tuổi nhưng lại khiến cho người nghe đặt một niềm tin cực lớn ở cậu, muốn đem tất cả tâm sự cùng cậu chia sẻ

Nó dương mắt đen nhìn Bảo Nam, đầu nhỏ gật cái rụp.Từ đó, một tình bạn đẹp được bắt đầu...



Ngay sau hôm đó, nó cũng hay đến nhà Bảo Nam hơn, cùng cậu chơi đùa rất vui vẻ

Nhưng chính vào hôm sinh nhật tròn 4 tuổi của mình, dường như kí ức đáng sợ vào ngày này một năm trước lại làm nó hoảng sợ đến mức không dám rời phòng nửa bước, khóa chặt cửa một mực ở trong phòng

Đúng lúc này, Bảo Nam cầm quả bóng nhỏ của mình, chạy sang nhà nó, cậu bé là muốn rủ nó đi chơi nha. Nhưng Bảo Nam vừa lên tới cửa phòng thì thấy ba nó cùng vài người làm đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng...Bảo Nam lon ton chạy đến, mỉm cười nói:

-Cháu chào bác, Nhóc đâu ạ?_thấy mọi người gọi nó là Nhóc cậu bắt chước gọi theo a~

Ba nó quay sang nhìn cậu bé, nhân hậu mỉm cười một cái nhưng trong mắt ẩn chứa một niềm lo lắng vô cùng lớn, nói:

-Con bé...ở trong phòng, không chịu ra ngoài..._Ánh mắt ba nó đầy đau thương hướng về phía cửa phòng nó...con gái của ông, nó còn rất nhỏ nhưng lại phải chịu nỗi đau lớn như vậy, có phải ông trời đã quá nhẫn tâm không?

-Sao lại không chịu ra ạ?_Bảo Nam ngây thơ hỏi một câu, không ngờ chính mình lại động đến nỗi đau của ba nó

-Thật ra....

Ba nó ngập ngừng, nửa muốn kể chuyện một năm trước, nửa lại không...

-Á....á....aaaaaaaa

Tiếng kêu phát ra từ phòng nó làm tất cả mọi người đều giật mình, Bảo Nam hướng ánh mắt lo lắng về phía cửa phòng, lại nhìn về phía ba nó nói:

-Bác có chìa khóa dự phòng không ạ?

-Có...bà quản gia, bà về phòng tôi lấy nhanh lên...!!_ba nó đáp lời Bảo Nam xong liền quay ra nói với bà quản gia

-Vâng..._nói xong bà quản gia cũng quay người nhanh chóng đi lấy chìa khóa

Một lúc sau, bà quản gia quay lại cầm trên tay một chùm chìa khóa, ba nó nhanh chóng lấy chìa và mở cửa phòng nó

Cánh cửa được mở ra, trong phòng tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít của nó ở góc phòng

Ba nó nghe thấy tiếng khóc của nó, nửa muốn đi vào dỗ dành nó, nửa lại không, ông thật không muốn nhìn con gái mình yêu thương nhất khóc đến thương tâm như vậy...

Nó như một con mèo nhỏ đang sợ hãi, ngồi co ro tại một góc, cơ thể vì khóc mà run lên từng hồi

Bảo Nam từng bước tiến về chỗ nó, cậu bé nhẹ nhàng lên tiếng:

-Nhóc, cậu sao vậy?

-....

Không một tiếng đáp lại, Bảo Nam đã đứng trước mặt nó, chỉ thấy mặt nó lấm lem nước mắt, cậu bé đưa tay ra muốn lau hàng nước mắt đi lại bị nó né tránh, hoảng sợ ôm lấy đầu mình, giọng nói run run:

-Mama...Nhóc...sợ...lắm...mama mau trở về đi...

Bảo Nam lo lắng nắm lấy hai bả vai của nó, nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói đầy ấm áp:

-Đừng sợ, mình ở đây rồi!!!!_Bảo Nam không hiểu, tại sao nó phải sợ chứ, không phải hôm qua còn rất vui vẻ sao?

Nó dường như đã nhận ra giọng nói của Bảo Nam, ngước lên nhìn cậu bé, hốc mắt vẫn còn nước chờ trực rơi xuống, nhưng có vẻ như đã bình tâm hơn, nói:

-...Bảo...Nam...cậu...đến....rồii..., mình sợ, mình sợ.... có nhiều máu lắm...huhu_trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh của vụ tai nạn, chỉ còn hình ảnh mẹ nó nằm giữa vũng máu...thực sự quá khủng khiếp

-Không sao cả, không có máu nữa, mình ở đây rồi, nín đi!!!_Bảo Nam dù không hiểu tại sao nó lại nhắc đến máu nhưng vẫn nhẹ nhàng dỗ dành nó, tay nhỏ lau đi hàng nước mắt trên mặt nó

Nó vì khóc quá lâu cộng với sức khỏe không tốt cho lắm nên chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi

Bảo Nam ra khỏi phòng nó, đóng cửa lại, nhìn ba nó cùng mấy người làm nói:

-Bác, Nhóc ngủ rồi ạ, cháu về trước !!!_cậu bé xoay người chạy về nhà, trong đầu có rất nhiều thắc mắc về việc của nó...

Ba nó thở phào một cái, may là con gái ông không sao, cũng nhờ Bảo Nam, cậu bé đúng là cứu tinh của nó mà

***

Từ ngày gặp Bảo Nam, chứng trầm cảm của nó mỗi ngày một thuyên giảm, cười nói nhiều hơn, người vui mừng nhất đương nhiên là ba của nó

Mà nó, mỗi ngày một ỷ lại vào Bảo Nam, mở miệng một cái là lập tức nhắc đến Bảo Nam, khiến cả hai đứa bạn thân là Xuân và Mèo nghe riết cũng phải ngán ngẩm...

Bảo Nam lúc này đã biết về vụ tai nạn của mẹ nó vì ba mẹ cậu cũng đã kể cho cậu nghe. Vậy nên, vào ngày sinh nhật hàng năm của nó, cậu chính là luôn ở bên nó, giúp nó dần dần đưa vụ tai nạn vào quên lãng

Nó, Bảo Nam cùng Xuân và Mèo cứ như vậy chơi thân với nhau kéo dài đến 10 năm, hầu như lúc nào cũng dính vào nhau đến không dứt ra được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.