Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 18: Lòng biết ơn của dịch thân người



Translator: Waveliterature Vietnam

Nhắm mắt chuẩn bị lại tâm trạng một chút, vì phải hoàn thành nhiệm vụ bằng một lời cầu nguyện chân thành, hai tay Ellen cầm lên quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn Foles, cất cao giọng đọc to lên câu thần chú. Một ma lực từ cơ thể của Ellen chuyển vào trong quả bóng ma thuật. Quả bóng ma thuật phát ra ánh sáng bạc và rồi từ từ ánh sáng ôn hòa lan tràn ra. Những tinh linh may mắn tiếp xúc với ánh sáng đã thoát khỏi xiềng xích và ngã nhào xuống đất, mừng rỡ vuốt ve tay chân mình vì đã lấy lại được tự do.

Fornice và Ford hoàn toàn được tự do. Và họ đi đến sau lưng Ellen đặt tay lên lưng của Ellen: "Để chúng tôi giúp ngài một tay."

Sức mạnh của sự cầu nguyện lớn lên khiến cho ánh sáng của quả bóng ma thuật lan truyền nhanh chóng. Âm thanh của chú ngữ vang lên khắp tàu điện ngầm, rất trang trọng và nghiêm túc. Nội tâm Ellen tràn đầy sự thiêng liêng vì anh đang giải cứu cả một gia tộc, điều này có ỹ nghĩa hơn bất kỳ vinh dự nào.

Tất cả dịch thân người đã được giải cứu, chưa đợi đến những người còn lại thoát ra họ đã gấp rút hân hoan ăn mừng. Nhưng vào thời điểm này, có sự phát sinh lạ thường, có rất nhiều quái vật đột nhiên xuất hiện từ bốn bức tường tàu điện ngầm. Cơ thể của Ellen toàn thân dường như bị đóng băng, và lạnh đến thấu xương, tất cả niềm hạnh phúc và vui vẻ dường như đều cách xa anh, và chỉ còn chìm trong nỗi đau tuyệt vọng vô tận.

Ellen định tâm và nhớ lại trong những bộ phim có sự xuất hiện của những nhiếp hồn kỳ quái. Mặc dù cơ thể của chúng giống như những bong bóng nước, nó thối rữa, nhưng chúng không được khoác lên mình bằng những tấm vải rách của áo choàng đen mà áo choàng của chúng được làm bằng lông Vũ Nha, mặc dù có lớp vảy bằng lòng bàn tay nhưng chính giữa lòng bàn tay của nhiếp hồn kỳ quái này được khảm lên một thứ giống như gương.

« Nó là Nhiếp hồn kỳ quái của Eris! » Fornice sau lưng nhắc nhở Ellen.

« Ma chú của thần bảo hộ có thể đối phó với những con quái vật này, nhưng tôi căn bản không biết dùng loại ma chú đẳng cấp này « Ellen nhớ lại lời giới thiệu của « ma chú Bách KHoa Toàn thư ». Rồi liền lấy ra cây đũa phép thuật cầm trong tay, ra sức sử dụng ma chú của thần bảo hộ, nhưng thật không may cây đũa phép thuật trong tay lại chẳng có chút phản ứng nào.

Ellen cố gắng nhớ lại các điều kiện để phóng ra ma chú, « Ta cần nghĩ đến những chuyện hạnh phúc, sự ấm áp của hai đời sống chung một nhà, thời gian hạnh phúc ở bên bạn bè. » Sau khi thành công giải phóng một chút sương trắng, nhưng mọi nhận thức đều chỉ còn là cái lạnh thấu xương và không có điều gì nữa.

Nhiếp hồn kỳ quái của Eris đã bắt đầu tấn công những con thằn lằn khi mà họ cởi bỏ chiếc mũ và tiến hành công kích.

Đột nhiên, xuất hiện một tín hiệu của Tháng Quang, những tinh linh may mắn vây quanh Ellen tạo thành hình ngôi sao 6 cánh, đọc lên những chú ngữ mà Ellen không thể hiểu được. Toàn bộ cỗ xe rung động theo nhịp điệu của câu thần chú. Ellen đứng ở giữa ngôi sao 6 cánh trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng, cảm nhận được sự tương trợ từ những con thằn lằn, Ellen lần nữa sử dụng ma chú của vị thần bảo hộ.

"Hỡi thần hộ vệ!" Đỉnh của cây đũa phép thuật miễn cưỡng hóa ra năng lượng không mạnh có thể nhìn thấy trong hình dạng của con chim trắng khổng lồ. Năng lượng này bay lượn vòng quanh tàu điện ngầm, mặc dù hiệu quả này khác với lời nguyền của thần bảo hộ thật sự có thể tồn tại trong thời gian dài.

Những năng lượng này đang tiêu tan trong suốt chuyến bay, nhưng bù lại những nhiếp hồn kỳ quái trong tàu điện ngầm càng ngày càng ít đi, chúng giống như đang trốn làn sóng thủy triều, và cuối cùng biến mất toàn bộ. So với trước tiếng hoan hô cuồng nhiệt vang lên trong tàu điện ngầm.

"Ta bắt đầu hiểu được những điều vui vẻ mà tù trưởng Fornice vừa nói đã mang đến cho mọi người." Khi Ellen sử dụng câu thần chú vượt xa khả năng hiện tai của mình, các tinh linh may mắn đã truyền hạnh phúc và niềm vui cho anh, để cho anh tạm thời sử dụng câu thần chú của vị thần bảo hộ không hoàn chỉnh này.

"Nếu bạn không biết câu thần chú của thần bảo hộ, thì dù chúng tôi có truyền hạnh phúc và niềm vui cho bạn cũng không có tác dụng gì. Nó cũng sẽ giống như những năm nay, trở thành thức ăn cho nhiếp hồn kỳ quái của Eris, ngài Ellen bạn chính là vị cứu tinh đã cứu vớt cả gia tộc chúng tôi."

Dứt lời, tất cả thằn lằn đều theo sự hướng hướng dẫn của tù trưởng Fornice cúi đầu cảm ơn đến Ellen. "Chúc mừng bạn đã thành công nhận được sự cảm kích từ dịch thân người." Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên đúng lúc. Nhưng Ellen vẫn không có ý định xem xét kỹ càng, và một bước cuối cùng – đưa những tinh linh may mắn thoát ra khỏi tàu điện ngầm và hoàn toàn lấy lại sự tự do.

Những tinh linh may mắn tự nhiên kết hợp tạo thành một mảnh lá cây và niệm lên một câu thần chú mà Ellen không thể nào hiểu được, toàn bộ chiếc xe vặn vẹo theo nhịp câu thần chú. Ford đưa tay ra, ý bảo Ellen hãy cầm chặt lấy, Ellen vội vàng bắt lấy tay của Ford.

Trong chớp mắt, toàn bộ chiếc xe nâng lên tạo một cảm giác không trọng lượng, và ánh sáng chói lọi ngay lập tức khiến những tinh linh may mắn vui mừng hân hoan.

Những con thằn lằn thoát khỏi xiềng xích của tàu điện ngầm, thoát khỏi xiềng xích của lời nguyền và sự mê hoặc, và đám người trong tàu điện ngầm cũng trở nên ồn ào náo động trở lại.

Cuối cùng, trên một bãi cỏ yên tĩnh, không có người, thân thể Ellen đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

"Ông Harris, cám ơn ngài đã giúp đỡ những tinh linh may mắn như chúng tôi, ngài sẽ luôn là người bạn tốt của chúng tôi." Ford nhỏ bé dường như đang bị choáng ngợp vì đã lấy lại, "Đây là cảm giác tự do."

"Đây là thần dược tiềm năng mà chúng tôi có được từ nữ thần may mắn được dùng dành cho các phù thủy tăng trưởng ma lực. Chúng tôi đã cố gắng giữ nó để không bị người khác cướp mất, nó thật sự mang lại tiềm năng tăng trưởng rất hiệu quả. Nữ thần may mắn đã căn dặn chúng tôi sau khi vị cứu tinh đã hoàn thành nhiệm vụ thì hãy giao cho người đó." Ford không từ chỗ nào lấy ra lọ thần dược đưa cho Ellen.

"Được rồi, tôi nhận, cảm ơn mọi người!" Ellen không từ chối trực tiếp nhận lấy nó. Trước những điều tốt đẹp anh ta không muốn giả bộ thanh cao.

"Đối tác, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải trở về." Nhìn lên bầu trời, Ellen vội vã cáo từ.

"Không biết bạn muốn đi đến đâu, Ellen? Nếu được hãy để chúng tôi đưa bạn đi đến đó." Ford hỏi.

"Tôi cần đi đến góc đối diện ngõ hẻm." Ellen nhìn bốn phía hoang vắng không có người, nên cũng không muốn từ chối lòng tốt của Ford.

Tù trưởng xen vào nói với Ford: "Ford, cháu hãy đưa cả gia tộc về nghỉ ngơi, ông sẽ đưa ân nhân của chúng ta đi."

Fornice nắm lấy cánh tay của Ellen, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ánh sáng khiến anh hoa mắt, và bọn họ đã xuất hiện ở trước cửa của quán bar Nồi Đồng.

Fornice lần nữa cúi đầu chào Ellen tạm biệt anh, sau đó liền biến mất trong chớp mắt.

Ellen thoải mái đi vào trong quán Bar Nồi Đồng. Ellen dạo một vòng trong quán rượu, bà Harris vẫn còn chưa tới. Đối với phụ nữ, việc mua những phụ kiện thì cần thảo luận trong thời gian dài, huống hồ bà mua rất nhiều quần áo như vậy.

"Cũng không tệ lắm, ta vẫn còn chút thời gian, hay là đi liên hệ với Harry vì mình đã bỏ lỡ cuộc hẹn này." Ellen nhanh chân đến trạm liên lạc con cú mèo và thuê một con cú mèo tốt để giúp anh liên lạc với Harry.

"Không biết Harry đã rời khỏi góc đối diện hẻm hay chưa." Ellen viết xong tấm da dê liền buộc lên đùi con cú mèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.