"Gia tộc Black của hắn có các loại phép thuật đen mà chúng ta có nằm mơ cũng không thể có được!" Ngôi sao lùn la toáng lên, "Nếu không thì làm sao hắn có thể trốn ra? Ta còn đoán rằng cái tên đã dạy cho hắn một vài bàn tay!"
Mặc dù Peter Pettigrew hét lên một cách đau lòng, nhưng lời nói của hắn nghe cũng rất có lý, thế nhưng Lao Eder đã nghĩ đến cảnh tượng trước khi rời khỏi văn phòng của Fudge.
Hắn đang báo cáo với Fudge về những động thái gần đây của văn phòng Ngạo La, thì Owen Harris đã dẫn theo Albert gõ cửa đi vào.
Ông nói, ""Bộ trưởng, một tin tốt, Sirius Black đang ẩn náu ở Hogwarts. Nhưng làm ơn cho phép các Ngạo La đi, thay vì cử những linh hồn kỳ quái. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Peter Pettigrew còn sống. Hiển nhiên, chuyện này có điều gì khác thường, năm đó, ông Crouch có lẽ đã phạm phải một sai lầm lớn."
Lao Eder mãi mãi không quên được ánh mắt đầy ẩn ý của ông Owen Harris, và Bộ trưởng đầu tiên là ngạc nhiên nhưng về sau cũng gật đầu đồng ý.
Với nhiều năm kinh nghiệm của một phù thủy bóng đêm, việc của Peter Pettigrew có quá nhiều sơ hở.
Theo hắn, chân tướng của vấn đề không phải là điều mà mọi người đã công nhận trước kia – Sirius Black phản bội vợ chồng Potter, phá hủy đường phố, sát hại Peter.
Từ góc độ chính trị thực sự cần cân nhắc, người vui cười khi nhìn thấy những điều này rõ ràng chính là lão đại, Fudge.
Lúc này, Black mới nở một nụ cười, một nụ cười đáng sợ, không có sự vui vẻ trong đó, tràn ngập khắp không gian này.
Ellen giải trừ ma chú hóa đá cho hắn.
Hai vị Ngạo La bên cạnh hắn, lập tức làm nhiệm vụ của mình chỉ đũa phép vào hắn, cũng không vì sự việc Peter Pettigrew xuất hiện mà lơ đãng hắn.
"Voldemort? dạy ta mấy tay?"
Ngôi sao lùn kia tỏa ra một sự sợ hãi, dường như Black đã rút cây roi về phía của hắn.
"Như thế nào? Anh có sợ khi nghe tên chủ nhân cũ của anh không?" Black nói, "Chuyện của Peter là đương nhiên. Những người dưới quyền của anh ta có rất ít người không hài lòng với ngươi, phải không?"
"Không biết – ngươi đang nói cái gì, Sirius…" Ngôi sao lùn lẩm bẩm, hơi thở của hắn càng thêm gấp ráp, và khuôn mặt cũng đã toát đầy mồ hôi.
"12 năm ngươi không phải cố gắng trốn ta," Black nói, "Mà là trốn tránh bộ phận cũ của Voldemort. Ta đã nghe thấy được một chuyện khi ở Azkaban."
Đôi mắt đen bừng lên vì giận dữ, và mỗi lần nói ra một câu nói hắn điều nghiên răng.
"Peter…Tất cả họ nghĩ rằng ngươi đã chết, nếu không thì sẽ thẳng thắn giao ngươi cho… Ta nghe được họ la hét trong giấc mơ của họ, có vẻ như nói về kẻ phản bội họ. Voldemort đã đến nhà của Peter theo thông tin của tình báo…"
Snape một bên thở dồn dập, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Peter.
Black hoàn toàn tập trung vào Peter, trong giọng nói của hắn đầy sự uy hiếp, và có chút chế giễu.
"Voldemort đã bị đánh bại tại nhà của James. Toàn bộ người của Voldemort cũng không phải ai cũng vào Azkaban, có đúng không? Có rất nhiều ở bên ngoài, chờ đợi cơ hội, giả vờ làm người hối cải mới… Nếu họ biết ngươi còn sống, Peter…"
"Không biết…Ngươi đang nói điều gì…." Ngôi sao lùn nói, giọng nói sắc bén hơn. Hắn dùng tay xoa xoa mặt của mình, ngẩng đầy nhìn Lao Eder. "Ngươi đừng tin điều này – đang ăn nói điên khùng, Lao Eder…"
Mà Lao Eder mở mắt nhìn về hướng của Albert.
Việc này, do Albert là người đứng đầu.
"Ta phải thừa nhận, Peter. Ta không nghĩ ra vì cái gì một người có trái tim trong sáng lại biến thành con chuột trong 12 năm. » Albert nói một cách công bằng.
"Trong sạch là trong sạch, thế nhưng lại sợ hãi!" Ngôi sao lùn hét lớn, "Nếu người của Voldemort đang tìm ta, đó là vì ta đã đưa những người đắc lực nhất của họ vào Azkaban – gian tế, Sirius Black!"
Khuôn mặt của Black nản lòng.
"Sao ngươi dám!" Hắn gào lên, giống như một con Đại Cẩu biến thành một con gấu lớn.
« Ta, gián điệp của Voldemort? Ta lúc nào cũng nịnh bợ những người có thế lực hơn ta, mạnh mẽ hơn ta? Mà ngươi – ta không hiểu nổi tại sao lúc đầu ta không nhìn ra ngươi chính là một gian tế. Ngươi luôn thích những người bạn mạnh mẽ, vì vậy sẽ có được sự chiếu cố của họ, có phải không? Trước kia chúng ta.. Ta và Remus... và James... "
Ngôi sao lùn xoa mặt, hắn gần như không thở nổi.
"Ta, gian tế…Ngươi thật sự là điên rồi…Không thể nào…Không hiểu vì sao ngươi có thể nói ra như vậy…"
"Lily và James đã lắng nghe lời khuyên ngu ngốc của ta trước khi họ giữ bí mật." Black nghiến răng của mình, giọng nói vô cùng mãnh liệt, "Ta nghĩ đáy là một ý tưởng rất hay…Một ý tưởng đánh tráo…Voldemort nhất định sẽ đến tìm ta, nhưng ta không nghĩ đến bọn họ lại sử dụng ngươi một thứ yếu đuối, vô năng như vậy…Ngươi báo cho Voldemort, ngươi có thể đem cặp vợ chồng Potter giao cho hắn, đó là khoảnh khắc ti tiện nhất trong cuộc đời của hắn khi còn sống."
Black tức giận đấm mạnh vào lòng ngực của mình, như dao cắt.
Giáo sư Snape trên mặt đất trong cổ họng phát ra một âm thanh rầm vang lên, vẻ mặt của ông tím tái, phẫn nộ nhìn Peter Pettigrew – Người hiểu rõ nhất về chính mình chính là kẻ thù của mình, lời này đối với Snape, Sirius Black vô cùng có tác dụng.
Giáo sư Snape tức giận hận Sirius, ghét nhưng đệ tử xấu xa của họ, ông cũng ghét sự kiêu ngạo và sự vô lý của mình, càng hận khi anh đã bán rẻ Lily – Nhưng cùng lúc này, ông cũng hiểu Sirius cao ngạo, cũng rất coi thường lời nói dối.
Lúc trước, Sirius không có biện pháp cho bản thân, càng không kêu oan, mà chấp nhận hình phạt bị giam giữ ở Azkaban. Điều này khiến Snape nghĩ rằng hắn chính là kẻ đầu sỏ, nhưng khi thông qua cuộc đối thoại, tuy biểu hiện của Snape rất ghét sự tự cao tự đại và ngu ngốc của Sirius, nhưng khi giáo sư Snape bị trói chặt trên mặt đất cuối cùng cũng hiểu rõ được sự việc, người mình muốn báo thù chính là một người hoàn toàn khác.
Ngôi sao lùn kia nói năng lộn xộn, Ellen nghe được các từ "Hoang đường", "Bệnh thần kinh", nhưng từ gương mặt đầy bụi đất kia, không khó để nhận thấy, hắn vô cùng sợ hãi và hốt hoảng.
"Có một biện pháp có thể giúp chúng ta biết sự thật rất nhanh." Ellen đề nghị.
Albert hướng mắt về phía em trai thân yêu, khuôn mặt dịu dàng.
"Ta có được ký ức của Sirius Black, chỉ cần lấy thêm ký ức của Peter Pettigrew, so sánh hai sự thật thì chân tướng sẽ rõ thôi." Dừng một chút, Ellen bổ sung thêm, "Mặc dù luật pháp không công nhận bằng chứng này có thể bị can thiệp, nhưng chính ngôi sao lùn là bằng chứng lớn nhất."
"Hắn có thể không phối hợp, như vậy rất khó khăn để chắt lọc ký ức." Albert không phủ nhận, đó là một cách tốt, nhưng Ngạo La đứng ở đây, thì e rằng không có người nào có thể thành công làm được, trong trường hợp đối phương có sự phòng bị, vẫn có thể trích xuất hoàn chỉnh ký ức của một phù thủy trưởng thành.
Lão Eder mặc dù có trình độ rất cao, nhưng về thực lực mà nói có lẽ hắn không giỏi bằng mình.
"Ta có thể làm được điều này, và sẽ không thiên vị bất cứ người nào, Dù không thành công, trong văn phòng của ta có một tác nhân nhả thực vô cùng mạnh mẽ - chỉ cần ba giọt, thì bất kỳ ai cũng sẽ tiết lộ bí mật đen tối nhất ẩn sâu trong lòng." Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, giống như một con rắn đang phun ra nọc độc nguy hiểm ngay đầu lưỡi.