Ellen ngạc nhiên nhìn về phía của giáo sư Snape, thật không hổ danh là một vương tử Huyết Vương lăn lộn, nhanh như vậy đã nhanh chóng giải trừ được lời nguyền mà mà tự mình áp đặt lên mình.
"Tuy nhiên tại sao ông ta lại đổ vào hơn nửa bình khi ông ấy đang cố thẩm vấn tiểu Batty Crouch trong tương lai…" Lắc đầu, tránh nghĩ ngợi lung tung Ellen quyết định giải trừ sợi dây thừng đang trói buộc trên người của giáo sư dạy lớp học ma được.
"Giáo sư Snape, thầy đồng ý xuất thủ tất nhiên không gì có thể tốt hơn." Albert dường như nhìn rõ được giáo sư Snape, nói một cách trân trọng. Nhưng dường như người đàn ông bị trói chặt nằm trên mặt đất, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nó cả.
Trên khuôn mặt của Ellen không nhìn qua người bên kia mà chỉ nở một nụ cười mà người khác rất khó phát hiện, ngay cả khi người anh trai thẳng thắn cũng có phần đẩy lên một chút.
Giáo sư Snape nhếch môi mình lên, khuôn mặt tái xanh hướng về Peter Pettigrew đi tới.
"Severus! Giáo sư Snape!" Ngôi sao lùn nhỏ kêu lên, "nếu như ta là đồng lõa với người bị ẩn, thì tại sao ta không làm tổn thương Harry?"
Nhìn thấy được có người đang chăm chú lắng tai nghe, giọng hắn lần nữa cất cao lên.
"Ta đã ở cùng với cậu ấy trong ký túc xá tận ba năm, ta cũng không hề đụng đến một sợi tóc của Harry! Tại sao ta phải làm như vậy?"
"Ta sẽ đến nói cho ngươi biết lý do tại sao." Black ngay sau đó nói.
"Bởi vì ngươi từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy một con thỏ bị phân tán bởi một con đại bàng. Voldemort mai danh ẩn tích 12 năm, có người nói hắn sống dở chết dở. Ngươi tất nhiên sẽ không vì một người tàn phế, bị thất thế trong mắt của Albus • Dumbledore, có phải không?"
Ánh mắt hùng hổ dọa người của Black, khiến ngôi sao lùn kia không thể dời ánh mắt mình đi chỗ khác.
"Ngươi phải xác định hắn nhất định còn là bá chủ lớn nhất, mới cùng với hắn trở về, có phải hay không? Bằng không tại sao lại tìm một gia đình phù thủy để thu nhận ngươi? Bởi vì bằng cách này ngươi có thể nghe tin tức bằng tai, phải không, Peter? Trong trường hợp người lão đại che chở cho ngươi đông sơn tái khởi, tình thế an toàn, thì ngươi nhất định sẽ cùng hắn trở về…"
Miệng của ngôi sao lùn há lớn vài lần, dường như không còn khả năng nói chuyện nữa.
Giáo sư Snape bắt lấy cằm của Peter Pettigrew, không để cho hắn trốn, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, mắt của hắn phát ra ánh sáng, và ngôi sao lùn dường như cố định, không cách nào dời ánh mắt đi chỗ khác.
Giáo sư Snape giơ cây đũa phép thuật của mình lên và để đầu gậy chống lại bên kia, từ bên trong trán của Peter Pettigrew ông lấy ra một chất màu trắng bạc.
Ellen rất nhanh tiến lên, lấy ra một cái bình nhỏ, để tiếp nhận chất màu trắng bạc này.
Cuối cùng, giáo sư Snape cũng buông đũa phép xuống, nhìn ngôi sao lùn bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Ellen lo lắng nhìn qua ông ta, anh sợ giáo sư Snape không kiềm chế được bản thân mình, trực tiếp khiến cho ngôi sao lùn gặm một quả dưa Avada lớn…
Nhưng Slytherin cuối cùng không phải Gryffindor, giáo sư vẫn là giáo sư, ông ta bật ra, dứt khoát đứng dậy, và bước sang một bên mà không nói lời nào.
Ellen âm thầm than thở, ngôi sao lùn kia vẫn chưa chết, sự thanh bạch của Black vẫn chưa được chứng minh hoàn toàn được, anh đậy nắp chai lại, rồi muốn bình đựng ký ức này giao lại cho Albert.
Thế nhưng Albert lắc đầu, ý bảo Ellen đưa bình kia cho Lao Eder.
Lao Eder không khách khí tiếp nhận bình ký ức. Nếu anh ta không đoán sai, Fudge nên sẵn sàng làm điều đó, Crouch sẽ xuyên tạc ký ức của ngôi sao lùn trước phiên tòa.
Ngôi sao lùn vẻ mặt xám xịt, trong lòng hắn hiểu rõ, mình còn sống trên đời này, chính là một sơ hở lớn, khó có thể phủ nhận điều này.
Còn chắt lọc ký ức kia…
Toàn thân hắn run rẩy. buồn bã khóc nức nở, gần như không thể thở nổi.
Bộ dạng của hắn vô cùng kinh hoàng, như một đứa trẻ đầu trọc, to lớn, co rút trên mặt đất.
Nhưng không một ai ở nơi này, có vẻ mặt cảm thông với hắn.
Ellen không dám kết luận rằng, hắn là khóc do vì sợ hãi, hay là khóc do vì hối hận.
Mà sự xuất hiện làm vẻ ta đây của hắn đã khiến cho cơn giận của Black càng thêm lớn hơn, và hắn thậm chí cảm thấy vô cùng choáng vàng.
Một phù thủy nam kinh tởm trước mắt, cũng đã gợi lên ký ức đau lòng của hắn.
Black thậm chí giết người còn nhiều hơn, hắn rất muốn hóa giải lời nguyền Avada Kedavra trong sự tuyệt vọng!
Ham muốn giết chóc giống như một cơn sốt cao lan tràn xâm chiếm cơ thể của hắn.
Hai vị Ngạo La chịu trách nhiệm giám sát Sirius vẫn còn giữ lấy vai của hắn.
"Cương thi trôi nổi." Albert chỉ đạo hai vị Ngạo La, người chịu trách nhiệm áp giải ngôi sao lùn, chuẩn bị về bộ pháp thuật để báo cáo kết quả công tác.
Cổ tay, cổ và đầu gối của ngôi sao lùn dường như bị buộc chặt bằng một sợi dây vô hình, hắn bị kéo đứng dậy, nhưng đầu của hắn vẫn xấu xí khó coi, như một con rối quái đản, đôi chân yếu ớt của hắn bị treo cách mặt đất vài inches.
"Ellen, em và giáo sư Snape tốt nhất hãy đến bộ một chuyến với chúng tôi. Về chỗ của hiệu trưởng Dumbledore, bộ trưởng sẽ đi giải thích." Albert nói với em trai của mình.
Ellen gật đầu, giữ im lặng đứng bên cạnh của Sirius.
Giáo sư Snape vô cùng hài lòng, ông có thể tận mắt nhìn thấy kết cục của Peter Pettigrew.
Giáo sư Snape cũng nghĩ đến Draco và Weasley, nhưng đường hầm là lối đi của căn nhà la hét, họ đã có thể tự rời khỏi. Có lẽ hiện tại cũng đã ở trong ký túc xá – ông vĩnh viễn cũng không thể nghĩ ra được tình cảnh của Draco và Ron lúc này như thế nào.
Draco và Ron bị bắt ở dưới gốc rễ cây liễu. Nó không phải là tuyết tan, lá thối.
Mà là – thuốc xổ mà hai an hem lúc trước đã nghiên cứu cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Đối với trò nghịch ngợm này của hai anh em song sinh nhất định không ai có thể nghĩ đến, họ đã xem thuốc xổ mà mình phát minh được đỗ tràn ngập trên gốc rễ của cây liễu đánh người, vốn xuất phát từ sự thuận tiện và sự nhắc nhở bí mật, bởi vì bình thường ở đây cũng ít người lui đến, nên không có sự va chạm vào cây liễu, do đó tránh được nguy cơ chạm vào cặn mà sản sinh ra nguy hiểm.
Nhưng không nghĩ đến, trong lúc vô tình, hai anh em song sinh đã xa vào hố của chính mình.
Draco và Ron chỉ đơn giản là không thể kìm nén các xúc động sinh lý.
Một sự kiềm chế không nổi, Ron đã thả ra một sự kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp - Ừ, khí tự nhiên của trời đất.
Áo choàng của anh dường như cũng vì điều này mà nhanh chóng nhấc lên cũng nhanh chóng rơi xuống.
Draco che mũi lại trong sự ghê tởm, và ánh mắt khinh bỉ ngay lập tức ý thức được rằng chính mình vừa thả một cái rắm không chỉ là cái rắm, mà còn là cơn giận dữ của Ron.
Khuôn mặt của Ron như một ngọn lửa đang cháy, đỏ gần như mái tóc của anh.
Không biết là xấu hổ hay là tức giận, dưới tình thế cấp bách này, anh nhào tới trên người của Draco, và hai người uốn éo vật lộn với nhau.
Draco bị chấn động, nhưng anh ta không sợ hãi chút nào, ngược lại vì tranh giành chiến thắng đã solo cùng với Ron.
Trong cơn thịnh nộ, trong đường hầm âm thanh như sâm không ngừng vang lên.
Mùi hôi thối tràn ngập khắp đường hầm, hai người hít phải gần như đang muốn buồn nôn, nhưng họ giống như hai con gà trống lớn với đôi mắt đỏ. Không ai chịu thua kém.
Malfoy dùng đũa phép để dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, nhưng trong khi hỗn loạn, hai cây đũa phép không biết đã mất ở đâu, ẩn trong bóng tối, và lấp đầy sự dơ bẩn.
Đoàn người của Ellen nhanh chóng rút khỏi khu rừng cấm.
Ellen cảnh giác nhìn Black, nếu như con Đại Cẩu kia có hành động lỗ mãng, thoát khỏi Ngạo La, thật sự giết chết ngôi sao lùn, anh ta hoàn toàn rất vui mừng, nhưng ngược lại thỏa thuận giữa anh và hắn sẽ bị biến mất.