Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 282: Tiếp theo



Editor: Waveliterature Vietnam

Các thành viên của Wissen Gamo đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Sirius.

Giống như một sự hiểu ngầm, họ bắt đầu lặng lẽ sắp xếp các tài liệu, rời khỏi căn phòng mang đến nỗi đau này, và trở về với cuộc sống mới.

Thật lâu, Dumbledore hướng về Sirius Black.

Ông cúi người và vỗ nhẹ vào vai của Black.

Khuôn mặt của Black đây nước mắt, đối diện với đôi mắt đầy yêu thương của giáo sư Dumbledore.

Tuy giáo sư Dumbledore không nói một câu nào, nhưng trong nội tâm của Black cũng dâng lên một tình cảm rất mãnh liệt, khiến anh cảm thấy rất an tâm và tràn đầy hy vọng.

Black bỗng nhiên giật mình.

Giáo sư Dumbledore vỗ nhẹ bờ vai của anh lần nữa, gật đầu sau đó quay người rời khỏi căn phòng tối này.

"Đi thôi, Ellen." Owen Harris nghĩ rằng đã đến lúc rời đi.

Thế nhưng Ellen không hề động đậy, anh ta chỉ vào một hàng phía sau họ, một phù thủy nữ ngồi ở vị trí trung tâm.

Trong số ít người còn lại, Owen theo ánh mắt của con trai mình, nhìn thấy cô gái ấy trong nháy mắt.

Mái tóc ngắn màu vàng, áo choàng màu đỏ tươi, cầm cây bút lông màu xanh lá rực rỡ.

Không cần suy nghĩ gì nữa đây chính là Rita Skeeter, phóng viên chính của "Nhà tiên tri hàng ngày".

"Bố, trước khi gặp Fudge tốt nhất nên nói chuyện với cô ấy một chút. Con một lát sẽ tự mình rời khỏi." Ellen thì thầm nói.

Owen hiểu ý gật đầu và đi đến Rita.

Ellen nhận thấy rằng Rita Skeeter sau khoảng thời gian kinh khủng ngắn ngủi kia, cô cũng đã có cuộc trò chuyện vui vẻ với cha của mình.

Ellen hoàn toàn không lo lắng về sự ghi hỗn loạn của Rita, cô ấy là một người thức thời, đối với những người nắm quyền lực sẽ không dễ dàng khiêu khích họ.

Trong căn phòng tối tăm này chỉ còn lại hai người là Ellen và Black, Ellen vẫn không rời đi.

Anh biết rằng Black cần có thời gian để ổn định tâm trạng của mình.

Black đứng dậy với cơ thể yếu ớt, sau đó Ellen mới tiến lên.

Black giơ tay áo lên, lau mặt của mình một cách loạn xạ.

"Cậu không nên xem vụ hành quyết này." Black nhìn về hướng Ellen với con mắt đầy sự ảm đạm, chân thành nói.

Anh ta cảm thấy, tuy Ellen là một phù thủy có thực lực rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu phù thủy, không nên để cho anh nhìn thấy những cảnh tàn nhẫn như vậy.

"Hầu hết mọi người, lo lắng nhất là cái chết, Voldemort cũng như thế này, và Peter Pettigrew cũng như vậy. Và bi kịch của cặp vợ chồng Porter là do Voldemort theo đuổi cuộc sống vĩnh cửu, còn Peter Pettigrew cũng sợ hãi với cái chết." Ellen một tiếng thở dài, một nửa nhắc nhở.

"Cái chết có thể là một hình phạt, nhưng không thể chuộc lỗi.. Phải mất vài giây để thoát khỏi nỗi đau của linh hồn để bù đắp cho mười ba năm đau đớn về tinh thần, tôi không biết liệu sự đền bù này có đủ không!" Sirius rất ngạc nhiên, khi chính mình đã mở rộng nội tâm với một đưa trẻ.

Có lẽ bởi vì sự điềm tĩnh của anh ta, anh có một sức mạnh lớn hơn các phù thủy thông thường khi còn nhỏ tuổi điều này khiến anh cảm thấy Ellen không giống như một đứa trẻ.

Ellen nhìn vào đôi mắt ảm đạm của Sirius và trả lời một cách nghiêm túc: "Anh nói không sai, đôi khi công lý không đủ để xoa dịu lòng người."

`

"Trong ánh mắt của nhân thế, thì Peter Pettigrew nhận lấy hình phạt xứng đáng, rửa sạch tội lỗi, thì mới có thể nhận lấy sự khoan dung của Mai Lâm được." Ellen chậm rãi nói.

Black cau mày lại.

"Nhưng mà, nếu như một người khác làm cho nỗi đau chậm rãi, thắm thiết, vô tận và kéo dài, như vậy tôi nghĩ sẽ muốn trả thù và cố gắng gây ra cho đối phương một sự đau khổ tương tự. Như câu nói nổi tiếng của Muggle nói: Ăn miếng trả miếng, một tay cho một tay, và một bàn chân cho một bàn chân."

"Tuy nhiên, lòng thù hận khiến người ta mù quáng và sự tức giận có thể gây ra sự liều lĩnh. Những người theo đuổi sự trả thù cuối cùng sẽ uống lấy sự đau khổ." Ellen liếc nhìn Black và nói tiếp:

"Trong mắt của ta, thì Peter Pettigrew đã sớm chịu sự trừng phạt vì những sai lầm. Mười ba năm, chỉ với thân phận là một con chuột, ẩn tránh trong một gia đình phù thủy, đây không phải là một chuyện dễ dàng. Quá trình đuổi bắt đã mang đến cho anh ta một sự tra tấn đau khổ khốn cùng, có lẽ nó còn tổn thương hơn nụ hôn mà linh hồn kỳ quái mang đến cho hắn."

Black đem những lời nói của Ellen đặt vào trong lòng, nỗi đau và oán giận dường như kéo dài trong lòng anh dường như được giảm bớt.

Đối với những cảm xúc còn lại, rõ ràng nó sẽ biến mất theo thời gian.

Sirius nhìn Ellen bằng một ánh nhìn sâu sắc và đột nhiên chuyển đổi chủ đề, "Cậu đã đáp ứng lời hứa với ta, ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa đối với cậu, hoàn thành lời thề."

Nghe vậy, Ellen không nhịn được cười rộ lên, tuy không thích tính cách của đối phương, nhưng anh đương nhiên tin tưởng và phẩm chất của Black, nếu không lúc trước anh cũng không cùng với anh ta lập giao ước – Mặc dù để tránh Dumbledore anh đã tạo ra thêm một tầng bảo hiểm.

"Có tốt hơn khi chấp nhận nó với tôi bây giờ không?" Sirius nói.

Black là một người nôn nóng nên anh ta không muốn mắc nợ Ellen.

Ellen suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy vẫn còn đủ thời gian, nhưng cũng không muốn đêm dài lắm mộng, liền gật đầu đồng ý.

Sau khi viết một lá thư cho cha mình, Owen, ghi rõ hướng đi, Ellen theo sau Sirius Black, nghênh ngang rời khỏi Bộ Pháp thuật.

Trên đường đi phù thủy Sirius nhìn thấy, có một chút không rõ ràng cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, anh có chút kinh hãi khó hiểu.

"Đây là cảm giác tự do!" Sau khi rời Bộ Pháp thuật, Sirius mở rộng vòng tay và ôm lấy bầu trời.

Ellen mỉm cười với Sirius, đặc biệt là hiểu cảm giác của tù nhân đã từng trốn đông núp tây.

Đợi cho Sirius hồi phục tâm trạng, hai người thực hiện ảo ảnh di hình, đi thẳng đến ngôi nhà cũ của gia tộc Black (tổ tiên để lại) – QUảng trường Grimmauld số 12.

Ngôi nhà cổ trước mặt Ellen có những bức tường bẩn thỉu và những ô cửa sổ đầy sự u ám.

Họ bước lên những bậc thang đá cũ nát, phát hiện nước sơn trên cửa sổ của ngôi nhà cũ này tất cả điều đã bị bong tróc ra, cả hai bên điều phủ đầy vết xước.

Tay cầm gõ cửa bằng bạc có hình dạng của một con rắn lớn. Trên cửa không có lỗ để đút chìa khóa vào, cũng không có hộp thư.

"Làm phiền, có thể mượn đũa phép của cậu được không?" Black hỏi.

Ellen chớp mắt, gỡ đũa phép và đưa nó cho Black.

Black vẫy đũa phép phát hiện có thể thực hiện một động tác nhỏ, cau mày rồi suy nghĩ về trọng lượng, dường như nó nặng hơn so với những gì anh nghĩ, tuy nhiên anh ta lập tức nhún vai và dùng đũa phép của Ellen gõ lên cửa một cái nhẹ nhàng. Ellen nghe thấy rất nhiều âm thanh vang dội va chạm vào thanh kim loại, cùng với âm thanh răng rắc của dây xích.

Cánh cửa mở ra.

Black đưa cây đũa phép lại cho Ellen.

Hai người vượt qua ngưỡng cửa và bước vào một hội trường tối đen.

Ellen nghe thấy được mùi hương của sự ẩm ướt, mùi bụi bẩn, mùi hôi thối ngọt ngào. Nơi này làm cho người ta cảm giác như một phòng trống bỏ hoang.

Sau đó, anh nghe thấy một âm thanh sột soạt, rồi một dãy đèn cũ kỹ đột nhiên thắp sáng lên, chiếu ra một ánh sáng không chân thật, chiếu vào cánh cửa có giấy dán tường bong tróc ra và chiếu sáng tấm thảm được đánh bóng.

Trên đỉnh đầu một chiếc đèn chùm hình mạng nhện lóa ra ánh sáng mờ nhạt, Trên tường có một số bức tranh vì đã treo lâu ngày nên cũng biến thành màu đen.

Ellen nhận thấy rằng, chiếc đèn trùm và những chân nến trên chiếc bàn bên cạnh điều có hình con rắn lớn.

Ngôi nhà cũ này được ấn ký dày đặc của Slytherin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.