Ellen không chú ý đến việc hệ thống sẽ xử lý chiếc vương miện ẩn chứa linh hồn của Voldemort như thế nào, anh đã nhanh chóng rời khỏi căn phòng này và nắm bắt thời cơ khám phá bức tượng Royna Ravenclaw mới là quan trọng.
Rời khỏi căn phòng đáp ứng nhu cầu của mình, Ellen lần nữa sử dụng thuật tàng hình. Quyết định này hoàn toàn đúng. Vì vừa mới từ căn phòng bước ra, anh đã thấy giáo sư Kỳ Lạc với gương mặt nghiêm trang tái nhợt, hốt hoảng từ tầng dưới chạy lên.
Thoạt nhìn thì thấy giáo sư Kỳ Lạc là người nhát gan nhưng cũng có thể chính giáo sư đã đã ngâm con quái vật trong bình ma dược. Rõ ràng bộ mặt của giáo sư được ẩn đằng sau chiếc khăn đầy mùi tỏi kia, chắc có lẽ ngũ quan của giáo sư Voldemort không bình thường, cho nên mới có thể chịu được mùi tỏi vây quanh cả ngày, có lẽ hiện tại bây giờ giáo sư chỉ còn có chiếc mũi…
Suy nghĩ miên man về điều đó, Ellen nhanh chóng quay lại phòng ngủ chung của Ravenclaw. Vì quá vui vẻ nên các sinh viên của Ravenclaw vẫn chưa về, Ellen nắm bắt thời gian lấy ra vương miện đã bị hệ thống tinh lọc, đặt lên đầu của Ravenclaw, hình dạng và kiểu tóc của cô trong nháy mắt phản ứng với nhau, vương miện bị một lực tác động đánh rơi ra khỏi đầu từ rồi rơi xuống trên mặt đất, phát ra một âm thanh va chạm khi rơi xuống đập vào tấm thảm.
Nó đã sai lầm ở đâu? Ellen vội vàng nhảy xuống và nhặt vương miện lên. Đây thật sự không giống với vương miện của Ravenclaw, vương miện cũ kỹ không một chút sáng bóng. Ellen rút đũa phép thuật ra, chỉ vào vương miện nói, "Khôi phục như lúc ban đầu" – vương miện không mảy may thay đổi và nó vẫn cũ nát như cũ.
Ellen không có manh mối và dứt khoát đem ma chú dán lên vương miện một lần nữa "Đổi mới hoàn toàn, "Mau hiện nguyên hình", vương miện vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Thẳng đến- Ellen bắt đầu nhớ lại quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn Foles mà anh ta có được trước khi bắt đầu đi học. Lần cuối cùng mà anh sử dụng quả bóng ma thuật này là trong sự kiện giải trừ ma chú cho những con thằn lằn, có lẽ đối với vương miện nó vẫn có tác dụng.
Dù sao bây giờ đối với chiếc mũ này Ellen cũng không còn cách nào khác, nên chỉ có thử một lần thôi, biết đâu sẽ có kỳ tích gì!
Ngay khi Ellen chuẩn bị thử lại, thì một giọng nói phát ra từ cửa để trả lời câu hỏi, Ellen bừng tỉnh, buổi lễ hóa trang Halloween bên bờ hồ đã kết thúc, phòng ngủ lập tức náo nhiệt hẳn lên. Để bảo đảm an toàn, Ellen lập tức thu toàn bộ trở về, dù sao bức tượng cũng không di chuyển vẫn ngây ở chỗ đó, đợi đến vấn đề vương miện được giải quyết thì anh lại thử một lần nữa.
Nhanh chóng đặt ghế trở lại vị trí, Ellen chạy nhanh về ký túc xá. Chẳng máy chốc, phòng ngủ chung vang lên tiếng ồn ào.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra một lực mạnh "Ầm", Edward nhanh chóng đi vào, thấy Ellen ngồi trước bàn không có chút ngạc nhiên nào, như thể Ellen không cảm thấy có chút kỳ lạ nào.
"Ellen, bạn trở về nhanh vậy sao? Tôi không thể lý giải được suy nghĩ của những học bá, một lễ hội vui nhộn như thế mà bạn lại có thể ngồi ở đây đọc sách." Ellen vừa cởi áo lông vừa nói, tất nhiên trông anh ta rất hạnh phúc, chiếc áo lông này chính là minh chứng cho lối chơi điên rồ của anh ta.
Edward nhận thấy Ellen không có chút phản ứng gì, tiếp tục nói: "Bạn thật sự không nên rời khỏi, vừa nảy Penelop trong lễ hội có hỏi qua mấy lần có ai gặp bạn ở đâu không, tôi muốn nói, ngoại trừ cặp song sinh, thì thật sự không có một ai có dung mạo ngang hàng với cô ấy, có vẻ cô ấy rất thích bạn."
"Bạn đừng nói vậy, coi chừng bị đánh, cô ấy vóng dáng so với chúng ta cao hơn rất nhiều, nên sẽ không xem chúng tôi là đối tượng đâu." Ellen vẫy tay để ngăn những suy nghĩ táo bạo của bạn cùng phòng.
Ellen ngủ một giấc đến sáng, khi mà anh bước vào nhà hàng để ăn sáng thì cả căn phòng đột nhiên im lặng như tờ rồi sau đó mọi người lại bắt đầu nói chuyện lớn tiếng. Một tiểu phù thủy thò đầu ra nhìn anh ta chằm chằm. Ellen phát hiện vị phù thủy lãnh đạo khi chào hỏi anh đã không còn xem anh ta là một đứa trẻ như trước nữa và bọn họ nói chuyện với anh ta một cách bình đẳng hơn.
Tại một giọng nói ồn ào, Harry vui mừng nói: "Thật may mắn chúng ta không gặp con quái vật lớn kia, nếu không chúng ta thảm rồi."
Sau khi bước vào tháng 11, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn. Những ngọn núi xung quanh trường học trở nên mờ mịt, bị băng tuyết bao phủ, mặt hồ giống như một khối thép cứng và lạnh. Mỗi buổi sáng, mặt đất đều có sương giá. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy Hagrid, mặc một chiếc áo khoác dài có hình chú chuột, đeo một đôi găng tay lông nhỏ, mang một đôi giày da hải ly khổng lồ, đang chỉ huy cây chổi bay quyets sương trên sân bóng Quidditch.
Trận Quidditch cũng đã sắp bắt đầu. Roger tràn đầy năng lượng như gà đang sôi máu đánh nhau.
Chỉ cần khi có thời gian anh ta kiền bắt lấy Ellen để huấn luyện, Việc huấn luyện cho trận Quidditch đã tăng từ ba buổi trên một tuần thành năm buổi trên một tuần.
Các giáo sư cũng không buông lỏng việc tập luyện cho trận Quidditch của họ, "Đúng là một phù thủy giỏi có thể chống lại bất kỳ mọi áp lực!"" giáo sư Snape vừa nói vừa xếp tấm da dê cao 10 tấc Anh.
So với các sinh viên khác, Ellen rõ ràng bận rộn hơn nhiều. Trận Quidditch này tuyệt đối không thể lơ là. Ngoài việc hoàn thành chương trình học trên lớp, anh còn thức sớm để luyện tập thuật luyện thân thể, không những thế anh còn nghiên cứu sách ma dược trong thư viện...