Bỗng nhiên, đôi mắt của Ellen mờ đi, sương mù dày đặc, sau đó ngày càng tối đi, rồi tối đi. Chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của Gaia đọc chú ngữ vào lúc này khiến điếc tai nhức óc.
Gaia nhắc nhở không sai nhưng Ellen không thể diễn tả chính xác cảm giác kỳ lạ đó, giống như một người đang chơi tàu lượn siêu tốc – họ chỉ có thể bất lực mà tiến về phía trước và dường như lập tức bị đâm cho thịt nát xương tan.
Ellen không thể di trì vẻ mặt ôn hòa của anh trước đó. Tiếng ồn đọc thần chú của Gaia đã dịu xuống, và với những cơn đau dài hạn đã khiến anh ta bận tâm.
Anh nghĩ rằng đây là giới hạn nhưng nào biết Ellen còn thể chịu đựng hơn nữa, một màng mỏng bao vây lấy Ellen dường như anh bị một vật cứng đâm vào, đẩy ra rồi không ngừng quay cuộn trên không trung. Thật lâu, nghe tiếng "xoẹt xoẹt", màng bảo vệ bị vỡ ra, đầu óc anh cảm thấy nặng nề rồi bị quang một cái ra ngoài.
Sau đó, một tiếng nổ sấm sét vang lên bên tai Ellen, khi không đề phòng, Ellen cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng và hoa mắt. Rồi vô tình một cơn mưa đá đổ ập xuống trên đầu anh, Ellen kinh ngạc khi thấy mình đang ngồi trên một đồng cỏ mềm mại. Nhìn xung quanh, anh thấy mình một công viên trên một bãi cỏ, xung quanh được bao quanh bởi hoa đỗ quyên.
Anh ta nhận thấy hoa oải hương và hoa đỗ quyên đã bị tàn phai sau khi trận mưa đá rơi xuống. Dần dần, mưa đá xuyên qua tầng mây đen tối rồi một lần nữa đổ ập xuống, giống như một làn sương mù quýt qua trái đất.
May mắn thay, anh đã có chiếc áo choàng phù thủy bảo vệ, nếu không anh đã bị ướt sũng với cơn mưa đá bất ngờ này. "Thật là hiếu khách, như một sự đối đãi với những vị khách khi đến chơi vậy"
Ellen đứng dậy, nhìn xung quanh. Qua cơn mưa và làn sương mù, anh nhìn thấy một bức tượng khổng lồ được điêu khắc bằng những khối đá màu trắng đang đứng sừng sững đằng sau hoa đỗ quyên. Trừ nó, cũng không thể nhìn thấy cái gì nữa.
"Thật xin lỗi, Ellen, có lẽ sự mất tích của tôi đã khiến ông mất bình tĩnh đối với mọi người cho nên thời tiết ở chỗ này mới trở nên như vậy. Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ đi trước một bước và rồi sẽ quay trở lại." Gaia cực kỳ lo lắng, không chờ phản ứng của Ellen, nhanh chóng rời đi, biến mất trong sương mù và mưa đá.
"Cứ như thế mà bỏ tôi ở đây!" Ellen có chút dở khóc dở cười. nhưng thông qua lời nói của Gaia anh nhận thấy có chút tin tức. Đầu tiên, có thể thân phận của Gaia không tầm thường; thứ hai, nơi này chính là lãnh thổ của Độc Giác thú; thứ ba, cha của Gaia có thể kiểm soát được thời tiết trong lãnh thổ, chính vì vậy thời tiết và khả năng liên quan đến cảm xúc của cha của Gaia.
Cũng không lâu, mưa đá đã nhỏ hơn, bức tượng màu trắng có thể nhìn rõ ràng hơn. Bức tượng vô cùng lớn, một gốc cây cổ thụ Bạch Hoa chỉ có thể chạm đến vai nó. Bức tượng này dùng đá cẩm thạch màu trắng điêu khắc, có điểm giống như mọc ra cánh Sphinx, nhưng đôi cánh ở hai bên thì không có rơi xuống, mà là dang rộng dường như đang muốn bay lượn.
Theo sự quan sát của Ellen, bức tượng chính là được đúc từ đồng và phủ lớp gỉ sét màu xanh lá. Bức tượng đối diện với Ellen, hai con mắt trống rỗng dường như đang kiểm tra Ellen, khóe miệng còn nở một nụ cười mờ nhạt thản nhiên. Bức tượng bị bào mòn bởi gió mưa, và chỉ khiến cho người nhìn cảm giác hơi khó chịu.
Ellen đứng dò xét trong chốc lát – màn mưa rạn nứt, mặt trời dần sáng lên và đang ló dạng.
Đúng lúc này, Ellen nhìn thấy vật thể có hình dạng lớn khác, các tòa nhà với lan can và các cột cao chót vót, và còn có có một sườn đồi rậm rạp.
Từng ánh sáng chiếu xuyên qua ánh mặt trời rồi rơi xuống, khói xám quét qua một bên, dần dần rồi biến mất. Bầu trời lại trở lại một màu xanh thẳm, một vài đám mây màu lục nhạt trôi nổi, rồi biến mất không chút tung tích.
Những tòa nhà to lớn bên cạnh Ellen dần dần hiện rõ ra. Sau một cơn mưa, chúng đang tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh. Mưa đá không tan chảy được chất thành đống theo các lớp gạch, khiến chúng trở nên trắng và chói mắt hơn.
Ellen không sợ hãi nhìn vào khu quần cư của Độc Giác thú, và lòng hiếu kỳ của anh càng mở rộng.
Cách đó không xa có một căn nhà, một ô cửa hình tròn trên bức tường cao của ngôi nhà. Ellen nhìn thấy Gaia đang dẫn đầu và sau đó là một Độc Giác thú màu trắng bạc đang nhảy, trên đầu của hai con Độc Giác thú phía sau Gaia, ngoài cặp sừng giống với Gaia nó còn có một vương miện bằng vàng được khảm đá quý màu đỏ.
"Vị khách tôn kính, đã đợi lâu, xin hay tha th vì sự thất lễ của chúng tôi. Gaia có thể trở về tộc đàn, chúng tôi thật sự rất cảm kích." Con Độc Giác Thú đội vương miện cúi đầu nói.
Ellen vội vàng đáp lễ, "Không sao, có thể đến vùng đất của bạn đó là điều vinh hạnh của tôi."
Sau một cơn ớn lạnh, sự nghi vấn của Ellen đã khiến hệ thống bố trí một nhiệm vụ mới. "Nơi này là quần cư của Độc Giác thú, vậy tại sao bức tượng Sphinx lại được dựng ở đây?"
« Đây là lời nguyền của Eris! » vua Độc Giác thú Gehlis thể hiện sự bi thương.
"Lại là Eris." Ellen cảm thấy bị sốc và không thể không thốt lên.
"Bạn có biết nữ thần diệt vong không?" Vua Độc Giác thú Gehils rất nhạy bén.
Ellen trình bày rõ ràng về quá trình cứu dịch thân người của anh, nhóm Độc Giác thú chăm chú lắng nghe. Sau khi nghe xong câu chuyện đầy sự khó tin này, Gehlis không cảm thấy vô lý mà ngược lại thấy rất phấn khích, "Nói như vậy, quả bóng ma thuật Foles của nữ thần may mắn đang trong tay của bạn?"
"Đúng vậy, xin thứ cho sự tò mò của tôi, dân tộc của bạn cũng bị Eris nguyền rủa sao?"
"Điều này phải nói về một ngàn năm trước. Vào thời điểm đó, Độc Giác thú là một sinh vật rất mạnh mẽ và có một cuộc sống rất thoải mái, chúng tôi sinh sống trong rừng rậm với thức ăn là lá cây mọc trong rừng, Vào thời điểm đó, chúng tôi không chỉ có một ma lực mạnh, mà còn có một đôi cánh rất to lớn và cường tráng. Bởi vì vậy, chúng tôi không chỉ có thể tự do chạy nhảy trên mặt đất mà còn có thể bay lượn trên bầu trời. Không có một động vật nào có thể đuổi kịp chúng tôi, cho dù là phù thủy. Thế nhưng tất cả những điều tốt đẹp này điều bị phá vỡ bởi cuộc cá cược của nữ thần may mắn và nữ thần diệt vong, và chúng tôi trở thành một bộ tộc bị nguyền rủa.
"Lại là một vụ cá cược? Không phải nữ thần may mắn lại thua cuộc đấy chứ?" Ellen cảm thấy bối rối, và cảm thấy có chút kỳ quặc.
"Dựa theo những tin tức mà tổ tiên để lại, đó là vào mùa xuân trăm hoa đua nở, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt và thiên trường bao la. Nữ thần Eris và nữ thần may mắn sẽ cùng đến đây du lịch, thấy gia tộc của Độc Giác thú có cuộc sống rất nhàn nhã, vì vậy hai nữ thần đã cá cược: Nữ thần diệt vong thì nghĩ chúng tôi sẽ hái những bông hoa đẹp nhất để ăn; nữ thần may mắn thì cho rằng chúng tôi không làm như vậy, mà chắc chắn sẽ tránh xa những đóa hoa xinh đẹp đó ra, để không ăn trúng những bông hoa đó."
"Vậy kết quả như thế nào?" Gaia là người đầu tiên nghe về một điều như vậy, nên lo lắng và muốn biết kết quả hơn cả Ellen.
"Thứ nhất, tổ tiên chúng ta không sẵn sàng phá hủy những thứ đẹp đẽ. Ngoài ra, những bông hoa sẽ không lâu sau sẽ mọc ra những quả mọng, và Độc Giác thú chúng ta thích nhất ăn các loại dâu dại, củ cải và quả của cây anh đào. Cho nên tổ tiên chúng ta đã không ăn những bông hoa xinh đẹp đó. Nữ thần diệt vong thua cuộc." Gehlis kể về sự tình ngàn năm trước, trong lời nói mạnh mẽ phảng phất chút bị thương.
"Nữ thần diệt vong thua cuộc vậy tại sao các bạn vẫn bị nguyền rủa?" Ellen kinh ngạc hỏi.