Dumbledore nhìn Voldemort, trong lòng dâng lên nghi hoặc về cặp anh em sinh đôi này, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức khôi phục nguyên dạng, hòa ái cười chào hỏi Tom: “Xin chào, đứa nhỏ, ta nghĩ con là Tom đúng không.”
“Vâng, thưa ngài.” Voldemort lễ phép đáp, thanh âm trầm ổn cố ý mang chút khẩn trương, đúng vậy, một đứa nhỏ Muggle nhìn thấy phù thủy đầu tiên trong cuộc đời, sao có thể không khẩn trương?
“Harry, đừng buồn.” Voldemort tiến lên ôm bả vai Harry, thấp giọng an ủi, “Nhanh tránh ra cho ngài ấy vào cửa.”
“A, thực xin lỗi ngài.” Harry nghe xong lời Voldemort, cả người chấn động, vội vàng tránh khỏi cửa, để Dumbledore tiến vào, trong đôi mắt hồng hồng hiện lên chút khiếp sợ.
Dumbledore nhịn không được vươn tay ra xoa đầu cậu: “Không sao, đứa nhỏ.”
“Ngươi không sao, còn ta thảm.” Harry kêu rên trong lòng. Trước đó Voldemort đã dặn dò cậu phải giữ đúng mực, thế mà cậu vẫn thất thố, có lẽ Dumbledore nhìn không ra, nhưng Harry rất dễ dàng nghe được trong ngữ khí có vẻ bình thường của Voldemort ẩn chứa ba từ – ngươi chết chắc.
Mình sẽ chết thế nào đây? Avada hay bị mổ bụng kiểu Muggle? Harry không ngừng tưởng tượng thảm trạng của mình, đôi mắt vốn hồng hồng vì rơi lệ càng thêm đỏ au.
Dumbledore nhịn không được nhìn áo choàng màu vàng đầy sao và trăng trên người, trong lòng suy tư, có phải quần áo đặc biệt của mình dọa đến đứa nhỏ, dù sao bọn chúng chưa từng gặp phù thủy. (Tin ta, ngài Dum, dù cậu bé đã từng gặp phù thủy cũng bị dọa,= =!)
“Ông Steven thu dưỡng chúng cháu, nhưng ông và bà Steven đã mất cách đây không lâu.” Voldemort thấy hành động của Dumbledore, trong lòng sớm cười lăn lộn, trên mặt lại không chút biểu cảm, “Mà ngài rất giống ông, nên Harry mới như vậy, thật có lỗi, thưa ngài.”
“Ồ, không, không sao.” Dumbledore theo Harry và Voldemort vào phòng khách, tùy ý quan sát cả phòng, đồ vật không quá xa hoa, có cảm giác ấm áp của gia đình, bên cạnh tường gần lò sười treo một tấm ảnh, đó là một đôi vợ chồng già, hẳn là ông bà Steven, diện mạo không giống hắn, nhưng thực hiền lành, có lẽ đây là lý do cậu bé khóc.
Nghĩ vậy, ánh mắt Dumbledore nhìn về phía Harry lại hiền lành thêm vài phần, từ nhỏ được Muggle thu dưỡng, có cảm tình thâm hậu với Muggle, xem ra sẽ không bị tính cách của Slytherin ảnh hưởng, còn Tom, một khi đã được thu dưỡng, trước kia hẳn ở cô nhi viện hoặc nơi nào đó, chiếu cố em trai mà chịu không ít khổ cực, vì thế mới luôn đề phòng người ngoài, điều này có thể hiểu, hơn nữa, dù cậu bé có tác phong của xà viện, đứa nhỏ xuất thân Muggle không có khả năng tiến Slytherin, mà tiến vào Gryffindor là phần lớn, do đó, trong lòng Dumbledore ôm một tia chờ mong với hai đứa trẻ lần đầu gặp mặt.
Dù thế nào, lần đầu tiên cựu chúa tể hắc ám gặp mặt phù thủy vĩ đại nhất lịch sử, đã thể hiện thành công bộ dáng “thương yêu em trai”, từ nay về sau không thể xóa bỏ.
“Mời ngài ngồi.”
Dumbledore xuyên qua kính bán nguyệt mỉm cười nhìn chăm chú Voldemort, ngồi xuống sofa đối diện lò sưởi: “Các con, không cần khách khí như vậy, các con có thể gọi ta giáo sư Dumbledore.”
“Giáo sư Dumbledore?” Harry nghi hoặc nghiêng đầu, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, thành công khiến Dumbledore cười khẽ.
Kỳ thật cậu không cố ý, bởi vì lúc cậu đến thế giới pháp thuật thì Dumbledore đã là hiệu trưởng của Hogwarts, mà hiện tại Dumbledore chỉ là phó hiệu trưởng Hogwarts, giáo sư môn biến hình, nhất thời gọi hắn là giáo sư Dumbledore, cậu không quá quen.
Nói đến môn biến hình, lần đầu tiên cậu nhập học là do giáo sư McGonagall dạy, dựa theo tuổi ở kiếp này, hẳn đến lúc cậu tốt nghiệp cũng chẳng thấy được bà, giáo sư McGonagall tới Hogwarts vào tháng 12 năm 1956, nghĩ vậy, Harry có chút tiếc nuối.
Biểu hiện này của Harry trong mắt Dumbledore là cậu không hiểu ý nghĩa của từ giáo sư, hắn liền chủ động giải thích: “Tại Hogwarts, giáo sư là người dạy các con học, mà ta là giáo sư môn biến hình.”
“Môn biến hình?” Voldemort tiếp lời, biểu đạt bọn họ rất hiếu kì về Hogwarts.
“A, đúng vậy, môn biến hình.” Dumbledore đứng dậy, ra hiệu với hai cậu bé, “Nghe ta giải thích nhàm chán không bằng tự mình nhìn, các con, chúng ta cùng tới Hẻm Xéo, nếu các con có hứng thú với Hogwarts, cuốn (Hogwarts một lịch sử) sẽ giải thích toàn bộ nghi hoặc của các con. Giờ, chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Voldemort không thể không thừa nhận, lão ong mật có tài dỗ trẻ trời cho, thảo nào tên nhóc ngu ngốc ngốc này bán mạng cho lão, nghĩ vậy, Voldemort liếc Harry, quả nhiên, sắc mặt cậu vì kích động mà đỏ bừng, trong mắt đầy hứng phấn.
Tên nhóc này, quả thực là—
Thôi, đợi lão ong mật đi rồi xử lý cậu ta.
Khóe miệng Voldemort khẽ cong, trong mắt Dumbledore là biểu hiện hưng phấn, mà Harry bên cạnh thì rùng mình, ô, cậu có thể yêu cầu quyền giám hộ, cùng Dumbledore chạy không? (Lưu Li: Harry, ngươi làm như vậy, chỉ biết thế giới này sẽ hủy diệt trước)
Nhưng không thể phủ nhận, Voldemort cũng cảm thấy hưng phấn, càng gần càng nhiều, lại phải giả vờ như lần đầu tới đó, điều này khiến hắn có chút không kiên nhẫn, thẳng đến khi quán Cái Vạc Lủng xuất hiện trước mắt, hắn mới hít sâu một hơi, âm thầm nói với chính mình, không thể thất bại, tuy sinh mệnh hắn bắt đầu từ thế giới Muggle, nhưng cuộc đời hắn bắt đầu từ thế giới pháp thuật, vì thế, hắn phải làm được hết thảy.
Harry nhìn Dumbledore dùng đũa phép gõ vào tường, lặng im, không ngờ nhiều năm như vậy nơi này vẫn không chút thay đổi, Voldy nói đúng, thế giới pháp thuật phát triển quá chậm.
Nhưng những điều này không chiếm quá nhiều suy nghĩ của cậu, bởi vì, tường đã dần dần mở ra.
“Hoan nghênh tới Hẻm Xéo.”
Một câu lặp lại từ nhiều năm trước, Harry cơ hồ không ức chế được xúc động, mà cậu cũng không ức chế, cậu hô một tiếng vọt vào, dọa sợ những người trên đường, cậu không thèm để ý, đứng ngay giữa, miệng nở nụ cười rạng rỡ.
Thế giới pháp thuật, ta đã trở lại.
Phía sau cậu, Voldemort chậm rãi đi tới, bước chân trầm ổn, đến bên cạnh Harry, vươn tay nắm chặt tay cậu, lòng bàn tay Voldemort đã có chút ướt át, Harry nghiêng đầu nhìn hắn.
Mà Voldemort cũng quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đỏ sẫm đối diện với đôi mắt xanh lá, chỉ có hình ảnh lẫn nhau, mỉm cười.