[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 6: Rời đi



Buổi trưa ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, tới chiều lại bắt đầu đổ tuyết.

Hoa tuyết bay múa đầy trời, bao phủ cả London, mặt đất đọng tuyết dày, con đường nối thẳng đến cửa cô nhi viện vừa được quét sạch sẽ lại lập tức phủ một tầng tuyết bạc, chân dẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang “Chi chi”, rồi sau đó để lại dấu chân rõ ràng.

Harry nắm chặt thánh giá phu nhân Carat tặng bọn họ, quay đầu nhìn mặt đất phủ đầy dấu chân của cậu và Voldemort, nho nhỏ, dày đặc, như một hàng dây leo lan tràn cả cô nhi viện.

Tên đánh xe cầm lấy túi đồ trong tay Voldemort, không cần phải ra sức, sự thật, hành lý của bọn họ chỉ có vài bộ quần áo cũ mà thôi.

“Các con, lên xe đi.” Stargram mở cửa xe ngựa, cúi người nói với hai người con trai.

Harry mở to mắt nhìn cô nhi viện, như muốn khắc sâu hình ảnh của nó vào tâm trí mình.

“Đi thôi.” Voldemort đã lên xe, tựa vào khung cửa, cúi đầu nói với cậu.

“Ừ.” Harry gật gật đầu, vẫy tay chào những đứa nhỏ đang lấp ló sau cửa với khuôn mặt tràn ngập hy vọng và ghen tị, xoay người lên xe ngựa. Dù chỉ ở cô nhi viện này ba năm, hơn nữa cuộc sống vô cùng khốn khổ, nhưng đây là nơi cậu bắt đầu kiếp này, nên sắp phải rời đi, trong lòng Harry có chút không nỡ. Ngay cả những đứa nhỏ thường gây phiền toái cho cậu và Voldemort, hiện giờ Harry lại thấy có vài phần đáng yêu.

Xe ngựa chậm rãi chuyển động, tốc độ dần dần nhanh hơn, cảnh vật ven đường lướt qua. Voldemort tựa vào cửa sổ xe, như một đứa trẻ thích tò mò, cẩn thận quan sát phong cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng hỏi một số cậu, mà ngài Stargram vô cùng hết lòng giải đáp cho hắn.

Nhất thời, không khí trong xe có vẻ ấm áp hơn.

Hai giờ sau, xe ngựa chậm lại, không phải đột ngột mà là từ từ giảm tốc độc, đương nhiên, điều này không thể gạt được chúa tể hắc ám đại nhân đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hắn quay đầu, khinh bỉ nhìn Stargram đang an ủi Harry buồn bã vì phải rời khỏi cô nhi viện, trong lòng hắn, trí tuệ của phù thủy xuất thân từ Gryffindor lại hạ điểm, được rồi, trí tuệ của bọn họ vốn là phụ. Xem ra hắn đã quên biểu hiện lúc này của Harry hoàn toàn xuất phát từ đề nghị của hắn.

“Ngoan, đừng buồn, đứa con đáng yêu của ta.” Ngài Stargram hiền lành mà đầy thương yêu xoa đầu Harry, thấp giọng nói, “Ta nghĩ đến một ý kiến hay, gần đây có một cửa hàng, chocolate nóng ở đó rất ngon, thế nào, các con, muốn thử một chút không?”

Harry nghe xong, ngẩng đầu lên, hai mắt vì khóc mà hơi đỏ, con ngươi xanh biếc còn đọng nước, phát sáng, cậu cắn môi, như muốn trả lời “Vâng”, lại vì xấu hổ mà cúi đầu, nắm chặt vạt áo, im lặng.

“Ta nghĩ một ly chocolate nóng sẽ giúp tâm trạng của con tốt hơn nhiều.” Giọng nói của Stargram mang theo vui vẻ, ông ta quay đầu nhìn Voldemort ngồi đối diện, “Thế nào, đứa nhỏ kia, có muốn một ly không?”

“Được, thưa ngài.” Voldemort lễ phép gật đầu, đáp.

Stargram nhận được câu trả lời, ý bảo tên đánh xe dừng lại, bước xuống hướng đến cửa hàng, Voldemort nghiêng đầu thoáng nhìn, sau đó ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ, khiêu mi: “Được rồi, nhanh thu hồi vẻ mặt ghê tởm của ngươi, tên chết tiệt kia đã đi xa.”

Harry nhếch miệng, nước mắt biến mất, đáng chết, gừng quả nhiên quá cay.

“Tiếp theo nên làm thế nào?” Harry vừa đùa giỡn chữ thập trong tay vừa hỏi, mà Voldemort sớm tức giận tới nghẹn, hắn không giống Gryffindor có thể chịu được thứ rác rưởi đó.

“Ta nghĩ, dù chúng ta không uống chocolate, hắn cũng sẽ cho chúng ta ăn thứ khác.” Voldemort trầm giọng nói, “Đứa trẻ ngủ say sẽ ngoan ngoãn hơn đứa trẻ đang tỉnh.”

“Ý ngươi là?” Harry lên giọng, nhưng nhìn thấy ánh mắt giết người của Voldemort lập tức bưng kín miệng, thì thầm, “Ngươi nói, ông ta muốn hạ thuốc mê?”

Voldemort nhíu mày: “Ta cho rằng ý của ta rất rõ ràng.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Harry đã hoàn toàn bại dưới tay Voldemort, không, là bại về trí tuệ.

Voldemort nâng cằm, trong mắt hiện lên vài tia đen tối:”Lão muốn dẫn chúng ta tới sào huyệt, chúng ta không thể để bọn họ làm vậy, nhưng thân thể của chúng ta còn quá nhỏ rất yếu ớt, không thể sử dụng quá nhiều pháp thuật.”

“Chúng ta nhân cơ hội trốn đi?” Harry nhảy lên, một tay kéo Voldemort, muốn chạy ra ngoài.

Voldemort nhìn Harry đang nắm lấy tay mình, có chút sững sờ, nhưng lập tức phục hồi tinh thần, kéo Harry lại: “Ta không thể không nói, trình độ ngu ngốc của ngươi lại nâng lên một bậc nữa, lão đã yên tâm để chúng ta ở lại trên xe, ngươi nghĩ là vì cái gì?”

“Ý ngươi là?” Harry nhìn qua cửa, nhỏ giọng nói, “Tên đánh xe?”

Voldemort gật đầu, kéo Harry ngồi xuống: “Chúng ta phải nghĩ cách khác.”

“Ngươi chưa nghĩ ra sao?” Harry thu hồi tay đang nắm Voldemort, xoa mái tóc hỗn độn, cười hỏi.

Tay Voldemort trống không, hắn có chút tức giận nhìn Harry đang vò tóc, nhưng lại không rõ vì sao mình tức giận, đành phải mạnh mẽ xua tan cảm giác này trong đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng cần sự phối hợp của ngươi.”

Harry lập tức gật đầu: “Được.”

Voldemort có chút bất ngờ nhìn Harry: “Ta chưa nói gì mà.”

Harry nhếch miệng cười cười, đeo vòng thánh giá trên tay vào cổ: “Ta tin tưởng quyết định của ngươi.”

Voldemort cười lạnh ra tiếng: “Cậu bé cứu thế tin tưởng chúa tể hắc ám? Lão ong mật ở địa ngục sẽ khóc vì ngươi.”

Đã quen với sự trào phúng của Voldemort, Harry chỉ nhún vai, không trả lời.

“Nghe.” Tuy Voldemort rất muốn đánh giá trí tuệ của con sư tử ngu ngốc này, nhưng thời gian không nhiều, hắn phải nói ngắn gọn, “Ngươi cố ý làm đổ ly chocolate trên người lão, thừa dịp lão phải xử lý, ta dùng đoạt hồn chú, chú ý, cơ hội chỉ có một lần.”

“Đoạt hồn chú? Từ từ.” Harry thấp giọng reo lên, đang chuẩn bị mở miệng tiếp, cửa lại mở.

Stargram cười giơ hai chén chocolate nóng bước vào xe ngựa, quần áo dính vài bông tuyết. Hắn đưa ly ấm cho hai người, phủi tuyết, đóng cửa xe, ngồi xuống.

“May mắn ta đã sự uống một ly trước, nếu không đã bị đông lạnh.” Stargram khoa trương nói, “Đến, các con, nhấm nháp ly chocolate này, tin ta, các con sẽ rất thích.”

Voldemort nhận ly chocolate, thấy Harry đang do dự, trong lòng cười lạnh, quả nhiên Gryffindor đều là một đám nói dối, cái gì mà tin tưởng? Lời ghê tởm mà hắn lại cảm động, thật quá ngu xuẩn.

Xem ra chỉ có thể tự mình giải quyết, Voldemort cúi đầu tính khả năng thành công, hạ quyết tâm sau khi chuyện này kết thúc sẽ chấm dứt quan hệ với tên nhóc kia.

“Làm sao vậy? Tiểu Harry, tiểu Tom, các con không thích chocolate nóng sao?” Stargram thấy Harry và Voldemort đang cầm chocolate mà ngẩn người, trên mặt liền có chút khác thường.

“Không, không phải, thưa ngài.” Harry ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá lại ngập nước, “Ngài biết, tới giờ chúng con chưa từng được uống qua……”

Sắc mặt Stargram khôi phục bình thường, lão khẽ cười, thầm mắng mình ngu ngốc, hai đứa nhỏ ba tuổi có thể phát hiện gì chứ, mình đúng là cẩn thận quá hóa rồ.

“Tin ta, sau này các con sẽ được uống thường xuyên.” Stargram xoa đầu Harry, “Đến, nhân lúc còn nóng liền uống, để lạnh không tốt lắm.”

“Vâng.” Harry cắn môi, ngượng ngùng cười, giơ ly trong tay lên, “Tiên sinh, ngài muốn uống một chút không?”

“Không, ta đã uống rồi.” Stargram liên tục khoát tay, đẩy ly Harry đưa tới trước mặt.

Voldemort mở to mắt nhìn, tiểu quỷ này thực sự làm như hắn nói? Cảm giác bất an biến mất, hắn khẽ cong môi cười, thực nhạt, cũng thực ấm.

Đẩy qua đẩy lại, tay của tiểu Harry yếu ớt, ly chocolate nóng rơi xuống, đổ lên quần ngài Stargram, Harry vội vàng nhặt mảnh vỡ của ly, lớn tiếng hỏi: “Ngài không sao chứ?”

“Oh, shit, mày—.” Ngài Stargram nắm cổ áo Harry, lớn tiếng mắng.

Harry thấy Stargram bị đau tới mức mặt đỏ bừng, đôi mắt nhờ nhanh chóng quyệt gừng lại ngập nước, cậu lắp bắp: “Thực xin lỗi, con, con, con không cố ý.”

Rốt cục Stargram phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Harry bị mình dọa sợ mà run rẩy như mèo nhỏ, vội vàng buông tay: “Không, đứa nhỏ, ta không trách con, ý ta là……”

“Thưa ngài, có lẽ ngài cần khăn tay.” Thanh âm của Voldemort vang lên, cho lão cơ hội giải trừ xấu hồ.

Lão cảm động nhìn Voldemort, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ nên bán đứa nhỏ này cho một nhà khá tốt, đúng vậy, cái loại hơi bình thường một chút, không quá thích trò ngược đãi.

“Ta……” Stargram quay đầu, nhìn vào đôi mắt bảo thạch đỏ sậm, đây là một đôi mắt thật đẹp? Lão nhịn không được mà quan sát nhiều hơn, màu đỏ kia như lốc xoáy, dần dần cắn nuốt lão, khiến lão vùi sâu vào, không muốn giãy dụa, có thanh âm nào đó đang nói với lão, “Thả lỏng, cái này sẽ làm ngươi thực thoải mái”. Nụ cười của lão đọng trên mặt, ánh mắt dần dần ngốc trệ, như rối gỗ không sức sống.

“Được, hiện tại lệnh tên đánh xe đưa chúng ta tới một nơi yên tĩnh, rừng nhỏ vừa đi qua lúc nãy.” Voldemort thấp giọng ra lệnh, thanh âm mềm mại như tơ lụa tràn ngập mê hoặc, khiến người ta không nhịn được mà phục tùng.

Vẻ mặt Harry có chút phức tạp, cậu cũng từng sử dụng đoạt hồn chú với nhân viên của Gringotts. Cậu không thích cảm giác nắm người khác trong tay, có lẽ là vì vậy, cậu không đạt đến độ thuần thục như Voldemort khi sử dụng nó, nhưng có gì khác nhau chứ? Chúa tể hắc ám và cậu bé cứu thế, đều thích dùng lời nguyền không thể tha thứ, khác nhau, chỉ có thuần thục và không.

Voldemort hạ xong mệnh lệnh, tựa vào chỗ ngồi thở dài, quả nhiên có chút miễn cưỡng. Sau khi sống lại, pháp thuật của hắn không giảm mà còn tăng lên theo thời gian, điểm ấy làm hắn thập phần hài lòng, nhưng thân thể trẻ con rất yếu ớt, không thể gánh vác nhiều pháp thuật như vậy, hắn đành phong ấn phần lớn pháp thuật, chỉ duy trì trong phạm vi có thể khống chế, nhưng cũng vì thế, dùng đoạt hồn chú khiến hắn mất hết sức lực. Đối với tình trạng này, Voldemort vô cùng căm hận, nhưng không thể làm gì.

“Ngài Stargram, đã đến.” Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại, tên đánh xe cao giọng hô.

Voldemort đứng dậy, thấp giọng hạ lệnh: “Lý do gì cũng được, bảo hắn rời đi.”

Stargram nhanh chóng phục tùng mệnh lệnh của Voldemort, tên đánh xe liền rời đi, đoạt hồn chú quả nhiên hữu hiệu, Voldemort vừa lòng gật đầu, từ lúc sống lại đến giờ hắn mới có cảm giác vui vẻ, tuy dùng trên muggle chết tiệt, nhưng hắn không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt này.

“Tiếp theo, giao tiền của ngươi cho ta, sau đó hoàn toàn quên đi chuyện hôm nay.” Voldemort ra khỏi xe ngựa, không hề áp chế âm lượng, “Nếu người khác hỏi, ngươi nói đã bán chúng ta, mà tiền này, là ngươi làm mất.”

Vốn giết Stargram và tên đánh xe là phương pháp đơn giản nhất, dù sao lão chuyên làm điều ác, dù chết cũng không ai phí tâm điều tra, mà phu nhân Carat? A, trừ phi bà ta muốn chi tiểu số tài sản thật vất vả mới kiếm được cho nhà tù Anh quốc, nếu không bà ta sẽ lựa chọn câm miệng.

Nhưng, nếu giết họ, Gryffindor ruồi bọ nào đó sẽ “Vo ve” không ngừng, Hogwarts nên sớm mở lớp tạo côn trùng, tin hắn, cái này sẽ có lợi cho thế giới pháp thuật.

Chúa tể hắc ám hoàn toàn không ý thức được mình đã đặt ruồi bọ nào đó vào vị trí quan trọng trong lòng, ý bảo Harry xuống xe đi theo hắn, lúc trước hắn đã quan sát, cách rừng cây không xa là một ngôi nhà, bọn họ có thể giả vờ lạc đường xin tá túc một đêm, sau đó ngày mai đi xe ngựa trở về London, đến quán Cái Vạc Lủng rồi vào hẻm Xéo, từ lúc sống lại, hắn luôn muốn tới nơi đó, nơi khởi đầu của cuộc đời hắn, kiếp này cũng như thế.

Voldemort nắm chặt vạt áo, dương cằm ý bảo Harry cùng hắn xuống xe, hướng Merlin thề, hắn không muốn ở cùng Muggle khốn khiếp kia thêm một phút nào.

Nhảy xuống, Voldemort không kiên nhẫn đứng trước cửa xe, nói với Stargram, giọng điệu không hề thân thiện: “Nhanh lên, đưa túi đồ cho chúng ta.”

Stargram vội vàng xoay người, lấy túi đồ cho Harry và Voldemort, đưa tới tay họ, không cẩn thận đạp lên mảnh vỡ sót lại của cốc chocolate, ngã xuống đất.

“Đúng là muggle vô dụng.” Voldemort khinh thường nhìn Stargram, như nhìn một con côn trùng.

“Được rồi, đưa tiền cho chúng ta.”

Stargram nghe mệnh lệnh của hắn, chật vật đứng dậy, tay từ từ luồn vào áo, lấy ra một thứ.

Harry nheo mắt lại, trực giác lại phát huy tác dụng. Voldemort luôn xem thường cuộc sống của Muggle nên không biết hàm nghĩa của động tác này, nhưng cậu sống 11 năm trong thế giới Muggle, cậu rất hiểu.

“Cẩn thận.” Cậu hét to, đẩy Voldemort ra, chắn trước mặt hắn.

“Phanh!” Một thanh âm không lớn vang lên, Voldemort lại cảm thấy lỗ tai chấn động, trong đầu ông ông.

Khoảnh khắc ngã xuống, khóe mắt Harry đảo qua tấm thảm đỏ trong xe, ánh mặt trời bao phủ, mảnh vỡ thủy tinh lập lòe sáng, vừa rồi Stargram ngã xuống nên dính máu. Vì cái này, đoạt hồn chú của Voldemort mới thất bại? Harry cười gượng, cậu tự làm tự chịu?

“Không.” Voldemort đứng phía sau đỡ lấy Harry, vì thân thể yếu ớt nên hắn chỉ có thể ôm Harry ngã xuống đất.

“Không— không—” Voldemort thấy sắc mặt Harry dần tái nhợt, tay ôm chặt cậu run nhè nhẹ, nói không nên lời.

Stargram cười, giơ súng hướng Voldemort: “Chết đi, tên nhóc chết tiệt.”

Voldemort nhìn về phía hắn, đôi mắt đỏ sậm càng thêm âm trầm, sâu không thấy đáy. Tay Stargram run nhè nhẹ, lão chưa từng thấy đôi mắt đáng sợ như vậy, đây không phải người, đây là ma quỷ, phải giết hắn.

Voldemort quay đầu, không nhìn lão, cúi đầu, chăm chú nhìn Harry trong lòng, đôi mắt đỏ nheo lại, lông mi thật dài hạ xuống, một tầng một tầng, môi hắn khẽ cong, bỗng dưng nở nụ cười, khoảnh khắc kia, vạn vật thất sắc.

Thanh âm trầm thấp, nhả ra từng chữ: “Ngươi chết đi.”

Như đáp lại lời hắn, tuyết vốn đã dừng bỗng nhiên nổi lên, lấy hắn làm trung tâm, lan tràn khắp rừng, cây cối dao động, tuyết đọng đều rơi xuống, phát ra tiếng vang.

Stargram đứng giữa tuyết, tầng tầng lớp lớp tuyết không làm lão bị thương mà chỉ vây quanh lão, nhưng càng khiến lão cảm thấy hoảng sợ.Taylão run rẩy kịch, răng va chạm nhau, lão dùng hết sức lức bóp có.

” Phanh!” Lại một thanh âm vang lên.

Stargram thở phào, như vậy đã xong, hai tên quái vật cùng nhau xuống địa ngục đi.

“A.” Một tiếng cười trầm thấp truyền vào tai lão, lại khiến cả linh hồn lão run rẩy, đây là báo hiệu trước cái chết.

“Cứu—” Stargram chỉ thốt một tiếng, bởi vì lão hoảng sợ phát hiện, lão không thể mở miệng, một tiếng kia vang lên, là tiếng súng nổ mạnh, vết thương dọc theo cổ tay, từ từ gãy rời, không được thống khoái chết đi, mà bị tra tấn đến chết. Mắt lão trừng lớn, nhìn thấy từng phần trên thân thể rơi xuống, yết hầu bị ngăn lại, điều này khiến lão không thể phát ra một tiếng vang, ngay cả tiếng rên thống khổ cũng không, đến cuối cùng, đầu lão nổ, cảnh tượng cuối cùng là đôi mắt của đứa nhỏ giết chết lão — đôi mắt màu máu đỏ tươi.

Từng sợi tóc của Voldemort theo gió bay lên, bông tuyết xoay xung quanh hắn, hắn lại không có lòng dạ nào ngắm nhìn, thẳng đến khi tên muggle hắn căm hận hóa thành một bãi máu đỏ, gió lốc bên cạnh hắn mới dần dần biến mất, hắn ngẩng đầu, hai mắt không chút ánh sáng, kiếp này, lần đầu tiên hắn giết người, nhưng, giết chóc không cho hắn thỏa mãn và vui vẻ như trước kia, bây giờ tâm hắn trống rỗng, tựa hồ có cái gì đó bị lấy đi, hắn muốn thoát khỏi nó, nhưng không thể.

Chỉ có thể vươn tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt non nớt của đứa trẻ trong lòng: “Harry.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.