Scor dụi mắt, tỉnh lại. Cậu bé mơ mơ màng màng đi xuống giường, ngáp một cái, đôi mắt xinh đẹp mông lung buồn ngủ, mặt còn dấu hồng. Scor nhắm nửa mắt đi đến phòng khách.
“Ba, con muốn uống nước…” Cậu bé nuốt nước bọt, giọng trẻ con mềm mại mang theo làm nũng.
Nếu thường ngày chắc chắn sẽ có người không quá ôn nhu mà ôm lấy Scor sau đó cứng ngắc cho cậu uống nước.
Scorpio đợi một hồi, không có người đi tới ôm cậu hoặc là đưa cho cậu một cốc nước.
“Ba?” Scor ủy khuất mở to mắt.
Trong phòng khách không có ai. Căn phòng to vắng vẻ chỉnh tề, sô pha cũng lẳng lặng nằm đó. Đồ điện cũng ngoan ngoãn đứng tại chỗ, Scorpio nhắm mắt cũng có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí của chúng nó, nhưng ba bạch kim luôn đen mặt phải dậy ngồi ở trên ghế không thấy.
Scorpio giật mình, buồn ngủ hoàn toàn bị xua đuổi. Scor nhìn khắp nơi hy vọng ba đang chơi trốn tìm với mình.
Ba đâu? Scor sốt ruột đi ra phía sau ghế nhìn, không ai cậu quyệt mông nhòm dưới sô pha trừng lớn ánh mắt, cũng không ai cậu kéo ngăn kéo, khóc nức nở gọi ‘Ba’, vẫn không có ai. Cậu bé lướt qua mỗi một góc phòng khách, không nhìn thấy ba.
Ba không thấy! Scor dọa khi ba đột nhiên biến mất. Ba không cần bảo bối? Ủy khuất đến cực điểm Scor vội vàng chạy tới phòng bếp.
“Cha!” Scor ôm đùi Harry.
Harry vội vàng đem tắt bếp để tránh dầu bắn đến con. Harry lau tay rồi mới xoay người ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình ngang với tầm mắt Scorpio. Nhìn thấy con mình ủy khuất, anh có chút đau lòng lại có chút buồn cười. Anh xoa đầu con, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
“Ba, ba không thấy.” Scor bĩu môi, kéo tay Harry không chịu bông, sợ cha giây sau cũng giống ba biến mất.
Harry có chút buồn cười, anh vươn tay véo hai má hồng hồng của Scor, làn da trẻ con nhẵn nhụi trơn mềm, sờ rất tốt, dưới ánh nắng sớm còn có thể nhìn thấy lông tơ trên làn da mịn màng đó.
“Ba đi ra ngoài có việc, rất nhanh sẽ trở lại.” Harry cười an ủi. Từ ‘Ba’ nhẹ nhàng bay ra từ trong miệng anh, rất tự nhiên.
“Dạ…” Scorpio bĩu môi không vui.
Xoa đầu Scor, Harry đứng lên, cười thúc giục: “Hôm nay còn phải đến trường, nhanh lên đi thay quần áo, nếu không lại muộn.”
Scorpio bĩu môi, không quá vui lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người trở về phòng thay quần áo.
Nhìn con trai rầu rĩ không vui, Harry bất đắc dĩ lại có chút lo lắng, Scorpio là thật thích Malfoy.
Từ sau ngày đó Malfoy cũng không nói đến ‘Hai lựa chọn’, mà anh cũng vui vẻ tự tại làm bộ không biết. Cứ như vậy, hai người lại bình an ở chung nửa tháng.
Nếu là Malfoy không đề cập tới Scorpio, Harry cũng sẽ không bài xích, thậm chí rất thích ý anh ta trở thành ba Scorpio. Ngay cả anh có không thích Malfoy như thế nào, nhưng sự hiện hữu của anh ta có thể bù lại cảm thụ của Scorpio, Scorpio cần yêu, hai phần yêu. Thậm chí ngay cả Harry cũng cảm thấy mình rất ti bỉ. Anh vừa muốn Malfoy không quấy rầy sinh hoạt của bọn họ, ngoan ngoãn đi, lại muốn trói buộc Malfoy muốn anh ta bù lại phần yêu Scorpio khuyết thiếu.
Mà Malfoy hai tuần này ăn không ít khổ, đương nhiên có một ít Harry tận lực làm khó. Vốn tưởng rằng đại thiếu gia được hầu hạ thư thư phục phục sẽ ngoan ngoãn biết khó mà lui, nhưng anh ta đen mặt, toàn bộ nhịn xuống.
Ví dụ như anh cố ý mang Malfoy đến chợ hỗn loạn ồn ào, bên cạnh quầy hàng chồng chất rau dưa ủ rũ, phía sau quán bầy thịt tươi đỏ hồng, phía trên mấy con ruồi bọ ghê tởm quấn quanh, tiếng mặc cả khó nghe, đủ loại kiểu dáng người. Mặt Malfoy lạnh như băng, sắc mặt khó coi nhưng vẫn theo sát anh, đi dạo hơn nửa chợ.
Lại như bảo Malfoy không biết đường đi mua một chai dầu Trung Quốc anh chưa từng thấy, làm người chưa bao giờ làm việc nhà đến vườn hoa làm cỏ, làm người sạch sẽ đến mức làm người hoài nghi có chứng yêu sạch quá không bò lên nóc nhà sửa chỗ bị hỏng. Malfoy đen mặt cứng người nhận nhiệm vụ, lại cực kỳ nghiêm túc hoàn thành, chuyên chú nghiêm túc. Khi bọn họ vẫn là học sinh, Harry cũng chỉ nhìn đến vẻ mặt này khi Malfoy chế tác độc dược.
Lại vì phòng khách phủ đầy bụi lâu lắm, hai cái chân giường đều bị con chuột gặm sạch sẽ, Malfoy không thể không cuộn mình trên ghế. Tuy rằng sô pha cũng không nhỏ nhưng buổi tối luôn có thể nghe được tiếng bịch từ trên ghế sa lông rơi xuống. Harry thề với Merlin anh không cố ý làm vậy.
Malfoy lại nhẫn nhịn, ở lại. Mỗi lần về nhà đều có thể nhìn thấy người kia dựa vào cửa lẳng lặng chờ đợi, dưới ánh chiều làm Harry có ảo giác hạnh phúc.
Harry thừa nhận, anh có trong nháy mắt cảm động.
Mà khi anh cho rằng Malfoy giống như con gián vĩnh viễn không có khả năng triệt để đuổi đi thì lại có chuyển biến.
“Harry, vài ngày này anh có một số việc phải xử lý.”
Harry ngẩn người. Vài giây sau anh mới kịp phản ứng. Cho nên đi?
Nhiều ngày như vậy rốt cục có một việc hài lòng. Harry nghĩ. Giống như khi còn ở Hogwarts, anh mỉm cười khinh miệt: “Muốn rời khỏi?”
Quý tộc bất đắc dĩ cười cười, không nói gì.
Quả nhiên, sáng ngày thứ hai đã không có bóng dáng người kia. Sô pha sạch sẽ, không có một chút dấu vết. Đại khái đêm qua anh ta lại ngủ trên mặt đất.
Harry xoa thái dương, thu hồi suy nghĩ bay xa. Nếu anh ta đi rồi, như vậy là có thể trở lại sinh hoạt bình tĩnh thường ngày.
Trong đầu phảng phất có một giọng nói rất nhỏ phản bác cái gì đó, như có như không.
“Malfoy, giúp tôi bưng đồ ăn ra bàn.” Harry cao giọng nói.
Trong nồi màu cá từ từ biến thâm, mùi thịt cá đã bay lơ lửng trong bếp. Trên trán Harry xuất hiện mồ hôi tinh mịn.
Liếc bên cạnh, đồ ăn còn ở trên bàn bếp, Malfoy không vào bưng? Harry vừa định mở miệng gọi lại đột nhiên phản ứng —— anh ta đã đi.
Sự thật này rất khó hiểu làm anh cảm thấy trống trơn. Harry gãi tóc, lại ảo não chính mình lại cọ dầu lên tóc.
“Cha, hôm nay lại nấu nhiều…” Scorpio ngồi ở trên ghế, hai chân ngắn ngủn đung đưa. Scor nằm dài ra bàn, nhìn cha bưng bát đĩa để trước mặt anh.
“Nếu nấu nhiều thì bảo bối ăn nhiều một chút a.” Harry nhéo nhéo hai má Scor.
Scorpio nhìn hai miếng thịt gà và cá thơm nức, chu miệng nhỏ giọng nói: “Ba ăn hết bảo bối ăn không hết.”
Harry nhếch môi, cầm dao nĩa. Anh đã quen làm đồ ăn cho ba người, chỉ hai tuần…
“Nếu ba ở, nhất định có thể ăn hết.” Cậu bé dùng dĩa ăn trạc trạc thịt gà, nhỏ giọng oán giận.
Harry có chút buồn bực, vươn tay nhẹ nhàng gõ Scorpio: “Nhanh ăn nào!”
“Leng keng ——”
Chuông cửa vang, cậu bé đang ngồi trên ghế chán nản xem tv, ngay cả hoạt hình cũng không thể làm cậu vui vẻ. Chuông cửa vừa vang lên, cậu bé phấn chấn đứng lên. Scor bật người đứng lên, đôi chân nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Cậu bé kiễng chân, thật vất vả mở cửa, lại nhìn thấy Hermione, bả vai lập tức xìu xuống.
“Con còn tưởng rằng là ba…” Cậu bé nhỏ giọng than thở, không quá vui vẻ mở cửa.
Hermione nhìn Scor không vui, xoa đầu cậu: “Sao? Không muốn nhìn thấy mẹ như vậy?”
Harry cũng đi ra, nhìn thấy Hermione thì cười: “Hermione.”
Hermione liếc anh: “Không là mình thì còn có thể là ai?”
Harry không muốn trả lời, anh quay người đi vào bếp: “Cậu ngồi đi, mình đi pha trà.”
“Harry, cô gái kia thế nào?”
“Cái gì?” Harry đun nước. Nghe Hermione hỏi, anh không yên lòng hỏi lại.
“Ai?” Hermione dựa vào tại cửa phòng bếp nhìn Harry bận rộn, bộ dáng không đi giúp, “Nhưng Fred nói hai người thực lửa nóng a?”
Harry cảm thấy gân xanh trên trán mình đang khoan khoái vặn vẹo.
“Mione, tớ chỉ có thể xem cô ấy là em gái.”
“Nhiều người như vậy, đều là em gái?” Bị cái cớ ‘em gái’ từ chối, Hermione không lưu tình châm chọc, “Vậy yêu cầu về em gái của cậu cũng quá thấp.”
“Mấy cô gái đó làm tớ có cảm giác đang bảo vệ, chăm sóc, tớ cũng không cần một người vợ được che chở.” Harry bất đắc dĩ xoay người đối mặt với Hermione bất mãn.
Hermione nhướng mày, nhìn bạn tốt kiên định, cô chủ động lui về phía sau một bước: “Tốt lắm, nói người vợ lý tưởng của cậu đi.”
Harry có chút quẫn bách, tuy rằng Hermione là bạn nhiều năm nhưng ở trước mặt một người khác phái vẫn là có chút xấu hổ. Anh gãi gãi mái tóc lộn xộn, vẻ mặt khó xử. Harry thậm chí có thể cảm nhận được Hermione nhìn chằm chằm, rất có khí chất nữ vương ‘không nói sẽ phát hỏa’.
“Đại khái… Có thể kề vai chiến đấu?”
Cô gái xinh đẹp bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn bạn tốt ngây ngô cười, thở dài: “Cậu là đang tìm bạn mà không phải đang tìm vợ.”
“Vậy Mione nói xem tiêu chuẩn là gì?” Harry cười lắc đầu, xoay người rót nước.
Hermione dựa vào cửa, nhìn bạn tốt lấy hồng trà, xoay người quần áo bó sát người làm nổi bật mông cong eo nhỏ. Harry thật cẩn thận dùng nước sôi làm nóng lá trà, lọc qua nước trà đỏ thẫm rồi cho thêm nước ngâm.
“Ừm… Làm việc nhà, tính cách ôn hòa, chăm sóc con, như Harry.” Hermione nhìn Harry chậm rãi nói. Nói xong, lại bật người cảm khái “Harry, cậu có thể gả đi.”
Harry xoay người, hung hăng trừng Hermione. Hermione nhún nhún vai, không trêu ghẹo.
“Tớ cảm thấy không nhất định phải biết làm việc nhà nhưng nhất định sẽ không cự tuyệt làm. Tính cách cũng không cần quá ôn hòa, chỉ cần có thể bao dung tớ và Scorpio là được. Chăm sóc Scorpio cũng không cần, chỉ cần có thể chơi với Scorpio là được.” Harry rót nước trà đỏ thẫm vào ly trà thủy tinh tinh xảo đưa cho Hermione.
Hermione uống: “Nghe cậu nói như vậy yêu cầu cũng không cao a, rất nhiều cô gái có thể đạt tới yêu cầu này, nhưng cậu vẫn xem mấy cô gái đó là em gái.”
“Đại khái tính cách không hợp.” Harry cho mình một ly, dựa vào bàn bếp uống.
Hermione suy nghĩ nhìn Harry, khi Harry sợ hãi cô mới mở miệng: “Cho nên cậu thích tính cách giống Ginny?”
Có thể kề vai chiến đấu, không thành thạo việc nhà, tính cách có chút cực đoan… Chẳng lẽ là Harry thích Ginny?
Harry đau đầu. Từ nơi này Mione nhìn ra vợ lý tưởng của anh là Ginny?
“Tớ và Ginny là bạn.”
Harry uống non nửa chén hồng trà, đi ra phòng bếp đưa trà cho Scorpio. Trẻ con thích hợp uống một chút trà.
Scorpio vẫn ngồi ở trên ghế, cầm điều khiển không chịu buông tay, ép Harry và Hermione xem hoạt hình.
Hermione uống trà. Nếu không có hồng trà, không chừng hiện tại cô đã ngủ. Hermione liếc bọt biển vàng óng, vô cùng may mắn thế giới pháp thuật không có thứ này.
“Bảo bối, nếu cha muốn tìm vợ, bảo bối cảm thấy thế nào mới tốt?” Hermione lập tức hỏi Scorpio.
Có lẽ là ‘vợ cha’ làm Scorpio lập tức thoát ra đến, cậu bé phản ứng rất lớn, cậu nhào vào ngực Harry, chiếm lấy đùi Harry, giống như tuyên cáo quyền sở hữu: “Cha không được tìm vợ!”
Cha là vợ ba!
Không thể không nói, Draco hai tuần thu mua vẫn rất đúng chỗ.
Scorpio nhảy dựng thiếu chút nữa làm đổ ly trà của Harry. Harry vội vàng để trà lên bàn, hung hăng gõ đầu Scor.
“Nhưng cha con nói muốn tìm một người vợ không làm tốt việc nhà, tính cách không ôn hòa, chỉ biết chơi với Scorpio a?” Hermione cười, ý xấu đùa tiếp.
Scor cau mày, mặt bánh bao đáng yêu nhăn lại. Scor đang tự hỏi cái gì đó, cậu bé mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn cha tựa hồ muốn nói cái gì rồi lại nhịn xuống.
Harry cũng cười, nhưng khi anh tính mở miệng nói ‘Cha không tìm vợ’, Scor nghiêm trang chững chạc: “Nếu như vậy thì có thể.”
Nghe được đáp án ngoài ý muốn Hermione và Harry hai mặt nhìn nhau.
Harry nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà. Bóng đêm giống như ảnh hưởng tới tầm mắt của anh, anh có thể đếm rõ ràng trần nhà có bao nhiêu hoa văn.
Hôm nay quá bận giống như không có một phút nhàn rỗi. Nhưng nhớ lại thì cái gì cũng không nhớ được.
Lời Scorpio nói vẫn luôn quay trong đầu, rõ ràng có thể tự nói với mình trẻ con nói, lại như thế nào cũng không xem nhẹ được.
Hermione đi rồi, anh xuất phát từ tò mò hỏi vì sao Scorpio đồng ý để người như vậy làm vợ anh.
Scor đương nhiên nói: “Ba không phải là người như vậy sao?”
Malfoy là người như vậy. Không làm việc nhà, lại chưa bao giờ từ chối rõ ràng tính tình không tốt nhưng lại có thể dễ dàng tha thứ anh đùa dai hiển nhiên không thích trẻ con nhưng lại chơi vui vẻ với Scorpio… Có thể kề vai chiến đấu…
Trong vô ý thức, anh dựa theo Malfoy định ra tiêu chuẩn vợ.
Harry kéo chăn trùm đầu. Làm sao có thể! Vừa vặn trùng hợp mà thôi!
Ginny cũng phù hợp tiêu chuẩn, Malfoy phù hợp tiêu chuẩn này thì có gì kỳ quái, hơn nữa anh ta cũng đã đi.