Nhìn Neville mềm nhũn, bà Hooch không có cách nào đành để nhóm tiểu động vật ở đó, đưa Neville đến bệnh xá. Trước khi đi còn không quên uy hiếp: “Không được phép cưỡi chổi!”
Draco nhìn bà Hooch rời đi, quay sang Harry: “Cái chổi quá cũ, nếu không có thể nhân cơ hội đưa cậu bay một vòng.”
Tiểu hồ ly chớp đôi mắt xanh biếc: “Không sao, chờ Lucius thúc đổi xong, cậu mang mình đi một vòng cũng chưa muộn.”
Tiểu sư tử tóc đỏ bên kia nhìn thấy Harry và Draco cười cười nói nói, trong lòng không khỏi khó chịu: Nhất định là tên tiểu Tử Thần Thực Tử kia dụ dỗ Harry. Hừ, ta nhất định phải cứu Harry khỏi đám xấu xa đó. Không thể không nói, tiểu sư tử tóc đỏ quả là… đơn thuần. Hơn nữa có chút cố chấp!
“Cái tên phản huyết đồ đang trừng mắt nhìn cậu kìa Harry!” – Zabini nhìn thoáng qua tiểu sư tử, cười tủm tỉm nói với Harry.
“A?” – Harry nhìn thoáng qua Ron, ngại ngùng cười cười, sau đó hài lòng nhìn Ron đỏ mặt – “Không sao, dù gì cậu ta cũng không có ác ý gì với mình.”
“Thế a…” – Zabini đảo mắt nhìn Harry và Draco, đầy ý tứ.
“Ánh mắt đó là sao hả?” – Draco bất mãn nhìn Zabini.
“Cậu không biết là… Hai cậu có chút giống như là hai cô nương tranh nhau một anh chàng vậy.” – Zabini thần bí nói, Harry bật cười, nhưng nghĩ một chút, quả là có chút giống.
Draco lập tức đỏ mặt, sau đó híp mắt nhìn Zabini: “Ha ha, Blaise, dạo này cậu có vẻ thoải mái nhỉ?”
Zabini run rẩy, gượng cười, còn Parkinson thì vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trong khi mấy người không chú ý, Goyle nhặt một quả cầu thủy tinh nghịch nghịch, thật vinh hạnh được Harry phát hiện.
Lại cảm thán: Đầu mối chính quả là cường đại!
Draco nhặt lấy quả cầu ghi nhớ, nghịch nghịch, sau đó nghe được một tiếng gầm gừ: “Tên Tử Thần Thực Tử con kia, đưa quả cầu ghi nhớ cho ta! Đó là của Neville!”
Rốt cục Ron cũng có cơ hội, lập tức nhảy ra, hướng Draco kêu to.
Ron đột nhiên rống lên làm cho mấy vị đồng học giật mình, sau đó nhóm tiểu động vật nhanh chóng dạt ra xung quanh, bắt đầu xem náo nhiệt.
Chân chỉnh tề… Harry trong lòng khẽ xem thường.
Harry cầm lấy quả cầu trong tay Draco, vô tội nhìn Ron: “Ron… Sao cậu lại tức giận?”
Bị Harry nhìn như thế, Ron có chút hoảng hốt, sau đó ấp úng nói: “Mình không giận gì cậu, là tên Tử Thần Thực Tử con kia!
“Nhưng mà Ron à, Bộ Pháp Thuật đã phán chú Lucius và dì Narcissa vô tội, Draco càng không có cơ hội làm việc cho Voldemort… Sao cậu lại gọi cậu ấy là Tử Thần Thực Tử con?” – Harry càng thêm vô tôi.
“Ách… Về sau nó cũng sẽ trở thành phù thủy hắc ám!”
“Vì sao lại thành phù thủy hắc ám?” – Harry không ngừng cố gắng.
“Vì nó là Slytherin! Slytherin đều sẽ trở thành phù thủy hắc ám!” – Tiểu sư tử điên đầu.
Harry nhìn Ron, mắt kính tràn ngập hơi nước: “Ron, cậu ghét mình sao? Mình cũng là Slytherin…” – Sau đó là một giọt nước mắt lăn xuống…
“Weasley, ta muốn ngươi giải thích!” – Tiểu xà ất.
“Ngươi là đồ ngu xuẩn, mau dỗ người ta đi!” – Tiểu sư tử bính.
“Chết tiệt, cậu còn ngây ra đó làm gì!” – Tiểu sư tử đinh.
“Tối thiểu từ trước đến giờ chúng ta chưa bao giờ làm cậu ấy khóc!” – Tiểu xà mậu.
Trong khoảnh khắc, tiểu sư tử Ron thành mục tiêu công kích của cả hai học viện.
Ron luống cuống nhìn Harry: “Harry, Harry… Đừng khóc, mình không phải có ý đó…”
“Ai nha, đừng khóc mà….”
“Harry, cậu tuyệt đối không trở thành phù thủy hắc ám…”
“A a! Đừng khóc mà, mình không hề ghét bỏ cậu!”
“Đừng khóc, mình vĩnh viễn không ghét bỏ cậu, cho dù cậu là Slytherin!”
“Được rồi, Harry, làm thế nào cậu mới chịu nín đây?”
Ron bất đắc dĩ nhìn Harry, nhất thời có loại cảm giác vô lực.
Harry lau nước mắt nhìn Ron: “Cậu ghét bỏ Slytherin!” – Lên án.
“Về sau sẽ không thế nữa!” – Cam đoan.
“Cậu nói Slytherin đều trở thành phù thủy hắc ám!” – Tiếp tục lên án.
“Được rồi, Slytherin cũng có người tốt.” – Bất đắc dĩ.
“Cậu nói Draco là Tử Thần Thực Tử con, là phù thủy hắc ám!” – Lại lên án.
“Được rồi, là mình có thành kiến với nó…” – Ron khóc không ra nước mắt.
“Vậy có thể thành bạn bè sao?” – Harry hỏi.
“…” – Ron vặn vẹo.
“Không thể sao?” – Harry biết biết miệng, giống kiểu sắp khóc.
“Có thể! Có thể!” – Ron kêu to, hi vọng tiểu tổ tông này đừng có khóc nữa.
Khóe miệng Draco khẽ rút rút, trong lòng thầm nói: Một trăm linh bảy cái…
Sau đó, có thể kết luận, dưới bất kì tình huống nào, nước mắt của Harry đều hữu dụng…. Đương nhiên là với những người có thiện ý với cậu ta.
“Mình biết mà, Ron tốt nhất!”
A, lại là câu này… Draco âm thầm xem thường trong lòng.
“Lát nữa tan học chúng ta cùng đến thăm Longbottom đi! Mình và Draco sẽ trả lại quả cầu ghi nhớ cho cậu ấy.” – Harry ngượng ngùng cười – “Mình cũng muốn có thêm nhiều bạn bè.”
“Đương nhiên!” – Ron nhếch miệng cười, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể dỗ được tiểu tổ tong này, nhưng mà, cái tên Tử Thần Thực Tử con kia tại sao không phản đối chuyện làm bạn với mình? Tò mò quá…
“Mọi người đều nói Gryffindor rất dũng cảm…” – Harry nhìn Ron nói – “Mình rất thích Draco, vì cậu ấy cũng rất dũng cảm.”
Hả? Draco nhíu mày, không biết Harry lại muốn làm trò gì? Không nói lời nào, ngoan ngoãn phối hợp.
“Vì cậu ấy chơi tàu lượn!” – Harry cười ngọt ngào.
“Tàu lượn là cái gì?” – Ron ngơ ngác.
“Là một loại trò chơi của Muggle.” – Harry giải thích – “Một trò chơi thú vị… Kích thích như Neville vừa rồi vậy!”
Ron nghe xong lập tức trắng bệch ra, rồi nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng: “Không đúng, Malfoy ghét nhất là Muggle, sao có khả năng đi chơi trò gì đó của Muggle? Nó nói dối!”
Draco giả lả cười: “Ngài Weasley, ngài nên nhớ rằng tàu tốc hành của Hogwarts cũng là phát minh của Muggle. Chẳng lẽ là đồ của Muggle thì sẽ không dùng sao? Là một quý tộc, chúng ta biết không nên vứt bỏ những thứ vĩ đại, mà phải tiếp thu và cải tiến nó, sau đó chế ngự Muggle! Đây mới là quý tộc chân chính!” – Draco cao ngạo nâng mặt lên một góc chuẩn 45 độ, dùng cằm nhìn Ron.
Ron há hốc miệng nhìn Draco, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“A, nhân tiện cũng nói luôn, khu vui chơi của Malfoy sắp hoàn thành, đến lúc đó hi vọng cậu có thể đến góp vui.” – Draco cười nói – “Slytherin chỉ coi trọng lợi ích mà thôi, đừng nói là chúng tôi muốn đuổi cùng giết tận Muggle, chỉ cần họ mang lại lợi ích là được.”
Draco nói xong, nhóm tiểu xà nhất thời ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn tiểu sư tử, như kiểu đang nói: Các cậu cái gì cũng không biết, đúng là lũ sư tử ngu ngốc.
Ron như bóng bị xì hơi, cậu cảm thấy đầu óc mình đảo lộn hết cả.
“A, Ron, cậu cũng nên thừa nhận Draco rất dũng cảm đi?” – Harry cười hỏi.
Ron vô lực gật đầu.
“Thế cho nên mình mới thường xuyên ở bên cạnh cậu ấy, rất an toàn, vì cậu ấy có thể bảo hộ mình.” – Harry nói tiếp. Draco trợn tròn mắt, cũng không phủ nhận, chỉ là trong lòng thì vô cùng khinh bỉ: Bảo hộ? Cậu cần sao?
“Cái gì? Nó bảo hộ? Không được, tên yếu ớt này sao có thể bảo hộ cậu? Nhìn bộ dáng gầy yếu của nó kìa!” – Nói xong Ron khinh bỉ nhìn Draco – “Harry, không cần lo lắng, về sau mình sẽ bảo hộ cậu! Chỉ cần mình ở đây, không ai có thể làm tổn thương cậu.” – Ron vỗ ngực nói.
Draco tựa hồ hiểu được ý tức của Harry, vì thế nhếch miệng, cũng khinh bỉ nhìn Ron: “Hừ, khinh địch quá, lời như vậy mà cũng dám hứa sao? Ai biết cậu có thể thực hiện được không? Harry, đừng nghe nó, loại lời hứa này nếu tùy tiện tin, về sau có thể sẽ bị đánh lén!”
“Mày nói cái gì? Mày dám nghi ngờ lời hứa của một Gryffindor?” – Ron lớn tiếng gào lên, muốn tiến lên đập đối phương một cái.
“Đúng, nghi ngờ đó, thì sao? Mười một năm trước, Sirius có thể phản bội tình bạn mười năm với James Potter, vì cái gì mày sẽ không phản bội Harry?” – Draco khinh bỉ nhìn Ron, tiếp tục kích thích. Chỉ là cậu không biết trong mắt Harry đột nhiên có một tia sáng, Harry biết người phản bội không phải là Sirius, bởi vì người giữ bí mật là Peter! Nhưng mà những lời này có nói cũng vô dụng.
Ron đỏ bừng mặt, còn Draco thì vẫn tiếp tục: “Hừ, tao nhớ không nhầm thì Sirius cũng là Gryffindor! Một tên bán đứng bạn bè.”
“Tao sẽ không bán đứng Harry!” – Ron lớn tiếng.
“Dùng cái gì để chứng minh?” – Draco nghênh ngang.
“Tao, tao… Lời thề bất khả bội! Được không?”
Vì thế, sư tử mãi mãi là sư tử, hoàn toàn rơi vào bẫy của Harry, trở thành kỵ sĩ của Harry. Một người bảo hộ, một kỵ sĩ vĩnh viễn không phản bội mình rất quan trọng à nha…
Em là cô gái nhỏ cô đơn, giữa đất trời bao la rộng lớn…