[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 44: Cha đỡ đầu



Tình hình tiến triển rất thuận lợi, qua vài ngày, Sirius đã được thả. Lại được gặp lại người cha đỡ đầu này, Harry cũng không biết mình có cảm giác gì, chỉ là lúc đến Văn phòng Hiệu trưởng, nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt đầy tang thương này, không tự chủ được bật cười. Đột nhiên cậu có cảm giác chúng ta đều bị Merlin đùa giỡn.

“Harry, trò không sao chứ?” – Dumbledore nhìn Harry, còn có chút lo lắng Harry cao hứng quá mà…. Phát điên….

Harry dừng cười, nhìn Sirius, có chút khiếp đảm hỏi: “Chú là cha đỡ đầu của cháu?”

Sirius nhìn thấy Harry đã lớn, có chút vui mừng. Chỉ có cảm giác là đứa nhỏ này không quá giống James, nhưng vẫn có nét giống James, ví dụ như mái tóc, còn cái miệng, còn đôi mắt thì hoàn toàn giống Lily, màu ngọc lục bảo trong veo.

“Đúng vậy, Harry, chú là cha đỡ đầu của cháu!” – Sirius đến trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy Harry – “Harry, con đã phải chịu khổ rồi.”

Harry cúi đầu nói: “Tất cả đã trôi qua rồi, không phải sao?”

“Đúng vậy, Harry, tất cả đều đã qua!” – Sirius cảm thán một câu, còn nói – “Cả gia tộc Black còn có một mình chú, sau đợt này chú sẽ kế thừa lại căn nhà của gia tộc, ở số 12 quảng trường Grimmauld, chờ cháu được nghỉ lễ, chú sẽ đón cháu đến ở.”

“A, Sirius, ta không thể không nói, Harry không thể ở chỗ cậu được, cậu bé phải về nhà Dursley.” – Dumbledore không thể không xen vào.

Sirius trừng mắt nhìn Dumbledore: “Cái gì? Còn phải về đó? Tôi đã nghe giáo sư McGonagall nói, Harry đã phải chịu ngược đãi! Đây là cuộc sống tốt đẹp mà ông nói sao?”

Dumbledore ngượng ngùng, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, Harry, nếu trò đồng ý…. Trò có thể ở nhà Dursley hai tuần, sau đó thì đến chỗ Sirius…. Trò nhớ là phải ở nhà Dursley hai tuần, nếu không huyết thống ma pháp sẽ không còn tác dụng.

“Vâng, thưa thầy Hiệu trưởng.” – Harry mỉm cười ngọt ngào, sau đó nhìn cha đỡ đầu – “Chú nhất định là chịu nhiều khổ cực rồi.”

Nhìn Harry lo lắng cho mình, Sirius cười nói: “Không sao cả, đã qua rồi.”

“Thầy Hiệu trưởng, con có thể nói chuyện riêng với chú Sirius được không?” – Harry hi vọng nhìn Dumbledore.

“Đương nhiên rồi, con trai.” – Dumbledore từ ái trả lời Harry, như là chúc phúc cho con mình vậy.

“Như vậy con có thể đưa chú Sirius về phòng ngủ được không ạ, không có vấn đề gì chứ ạ?”

“Đương nhiên.”

Sirius cùng Harry rời khỏi phòng Hiệu trưởng, sau đó hắn trợn mắt há hốc mồm khi Harry đưa hắn vào phòng ngủ của Slytherin. Khi hắn bị Harry ấn xuống sô pha, cũng vẫn chưa hồi phục được, có lẽ là do đả kích quá lớn.

“Chết tiệt. Dumbledore không nói cho chú là con được phân vào Slytherin!” – Cuối cùng thì cũng phản ứng lại được, Sirius gào lên – “Harry, không được, chú không thể để con ở Slytherin được! Như vậy James nhất định sẽ đấm chết chú! Chú muốn chuyển nhà cho con!”

Không khí xung quanh Harry dần lạnh xuống, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Harry, Sirius chậm rãi yên lặng ngồi xuống.

“Hừ, chú làm như cháu là tên phản bội Peter kia vậy, không học cùng nhà của cha mẹ cháu thì sao chứ?” – Harry lớn tiếng chất vấn, lúc này, cậu đã không còn là cậu nhóc ôn thuần trước mặt Dumbledore nữa rồi.

Quan trọng là Harry cảm thấy không cần phải giả vờ trước mặt Sirius, bởi vì chú ấy là bạn tốt của cha mình, hơn nữa lại được mẹ mình quý mến. Cho dù có không tin cha mình lắm, nhưng cậu vẫn tin tưởng ánh mắt của mẹ mình. Cho nên, với Sirius, cậu vẫn rất tín nhiệm, mà đối với người mà cậu tín nhiệm, cậu sẽ để cho họ thấy được con người thật của mình. Ví dụ như Draco, Severus hay Lucius, bọn họ đều là những người biết rõ về con người thật của cậu.

Sirius không dám tin nhìn Harry, không thể tưởng tượng được ông bạn tốt của mình thực sự đã sinh ra một tiểu xà.

“Chú Sirius, chú làm cháu thực sự thất vọng.” – Đôi mắt xanh biếc của Harry khinh thường nhìn Sirius – “Cái này mà chú cũng không rõ sao?” – Khóe miệng Harry trào phúng – “Trong một số hoàn cảnh phải cúi đầu, nếu mà không linh hoạt, rất khó làm việc lớn!”

Sắc mặt Sirius tái nhợt, trong lòng hiểu rõ những gì Harry nói đều là sự thật.

“Chú Sirius, nghe cháu nói… Mười một năm trước, lúc bị tuyên án, sao chú không có bất kỳ lời nào bào chữa?” – Harry lạnh lùng hỏi.

Sirius không trả lời, đương nhiên, Harry cũng không để hắn trả lời, bởi vì đó là sự thực.

“Cho đến bây giờ chú cũng không nghĩ cho cháu đúng không? Chỉ là trong lòng áy náy, nên luôn trốn tránh, cho đến giờ cũng không biết phải bồi thường thế nào. Chú để cháu một mình ở lại, vào Azkaban, hiện tại cháu đã trưởng thành, chú cho rằng sự hiện diện của chú có còn ý nghĩa gì nữa không?” – Harry chất vấn.

“Không, không. Harry, cháu nghe chú nói, cho đến giờ, chú vẫn không nghĩ đến chuyện trốn tránh trách nhiệm, nếu không chú cũng không tự mình vào Azkaban….Chỉ là chú….Chú…..” – Sirius không biết nên nói thế nào, cứ ấp a ấp úng.

“Chỉ là chú nghĩ rằng Dumbledore sẽ chăm sóc tốt cho cháu?” – Harry đột nhiên bật cười, một nụ cười ngọt ngào.

“Ách…” – Quả thật là hắn đã nghĩ như vậy.

“Chú mang đứa bé mới một tuổi phó thác cho một người không quen biết?” – Giọng nói của Harry tràn ngập nguy hiểm.

“Không, không phải là người xa lạ! Dumbledore là một lão nhân hiền lành, rất yêu thương người, hơn nữa… Ông ấy luôn dồn hết tâm sức cho sự nghiệp đấu tranh chống lại Chúa tể Hắc Ám!” – Sirius phản bác, quên mất rằng người đứng trước mặt hắn lúc này là cậu bé Harry mới có mười một tuổi. Chết tiệt! Sao lại bị khí thế của Harry uy hiếp chứ? Hình như chỉ có Severus là không bị ảnh hưởng….[Đó là đương nhiên, Xà Vương đại nhân phải khác chứ….]

“Xem ra chú rất tin tưởng lão già đóng giả ông già Noel kia?” – Trong lời nói của Harry có chút không tôn trọng.

“Cháu….”

“Chú có biết Muggle có một loại người gọi là chính khách không?” – Harry đột nhiên chuyển đề tài, hiển nhiên là Sirius không theo kịp những ý nghĩ trong đầu cậu.

“Chính khách có đảng phái của riêng mình, mỗi một đảng phái sẽ bảo vệ một quan điểm, chính kiến riêng, nếu như chính kiến của họ hoàn toàn tương phải, như vậy, giữa họ nhất định sẽ có chiến tranh.”

“Giống như là thầy Dumbledore và Chúa tể Hắc Ám?” – Sirius nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng hiểu Harry muốn nói gì.

Harry tán tưởng nhìn Sirius: “Đúng vậy, Voldemort muốn tiêu diệt Muggle, mà Dumbledore muốn bảo vệ Muggle, chính kiến của hai người hoàn toàn không thể dung hòa, vì thế chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Chẳng qua cách mà Voldemort thực hiện quá mức tàn bạo, cho nên những người đi theo hắn ta càng ngày càng ít, đây chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến thất bại của hắn. Nhưng mà, nếu có chiến tranh, nhất định phải có vật hi sinh! Rõ ràng, cả nhà cháu chỉ là một trong số rất nhiều vật hi sinh mà thôi.”

Sắc mặt Sirius trắng bệch: “Ý cháu là…. Thầy Dumbledore cố ý muốn hi sinh cả nhà cháu?”

“Hừ, ngày đó Peter nói, không biết vì sao khi làm nhiệm vụ, hắn ta đột nhiên bị phát hiện. Peter vốn là một tên nhát gan thế nên làm việc rất cẩn thận, chú cho rằng hắn ta dễ dàng bị phát hiện thế sao?”

Sirius không cảm thấy việc Harry hiểu rõ về Peter có gì không đúng: “Đúng là Đuôi Trùn rất cẩn thận, chưa bao giờ để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm… Như vậy…”

“Có người bán đứng hắn ta!” – Harry cười nhìn Sirius – “Vì hắn ta bị phát hiện, cho nên chú mới bị tra khảo đúng không?”

Sirius sửng sốt một chút, gật đầu, lúc này hắn mới nhớ ra, những người đó tra khảo địa chỉ của James, chứ không phải vì sao hắn lại tới đó…. Hóa ra thật sự bị bán đứng.

“Xem ra mục tiêu của bọn họ vẫn là chú. Peter chỉ là một vấn đề ngoài ý muốn. Mà bán đứng chú, cũng là bán đứng cả nhà cháu, vậy cuối cùng ai là người được lợi?” – Harry cười tà ác, chậm rãi dẫn đương. Đột nhiên cậu có cảm giác yêu thích cái việc phá hủy niềm tin của người khác [Sở đại thần, tính cách của ngài có vấn đề….Đều là do ta cả….]

“Dumbledore….” – Sắc mặt Sirius trắng bệch.

“Hoàn hảo, không tính là ngu ngốc….” – Harry vươn tay – “Chú Sirius, hoan nghênh chú gia nhập phe cháu.”

Sirius nhìn cậu bé trước mặt, cười khổ bắt tay Harry nội tâm không ngừng gào thét: ‘James à, Lily à, hai người sinh ra cái loại quái vật gì thế này……’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.