Chuyện cha đỡ đầu giải quyết xong, Dumbledore lại gọi Harry đến văn phòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Harry, ta phải nói cho trò một tin xấu, Peter Pettigrew đã trốn thoát.”
Harry mở to mắt, không dám tin hỏi: “Sao có thể như vậy được?”
“Họ thẩm vấn hắn xong, liền phái người áp giải hắn đến Azkaban, không ngờ hắn biến thành hình thái Animagus chạy trốn, lúc đấy mọi người đều bất ngờ, chỉ có thể để hắn chạy thoát….”
“Vậy các Thần Sáng đâu? Phạm nhân cũng không trông chừng được?” – Harry oán giận nói, trong giọng nói tràn ngập cảm giác không biết làm thế nào.
“Bọn họ đáng cố gắng truy lùng hắn, Harry, trò không cần quá lo lắng. Nhưng gần đây trò tuyệt đối không thể ra khỏi Hogwarts…” – Dumbledore trịnh trọng cảnh cáo.
Harry trong lòng khẽ xem thường, thầm nghĩ: ‘Nếu Peter muốn đả thương ta, cho dù có trốn ở Hogwarts cũng vô dụng, vì Hogwarts đâu có cấm một con chuột đi vào.’
“Vâng thưa thầy. Hiện tại con có thể đi được không? Con còn rất nhiều bài tập phải hoàn thành….Đặc biệt là viện trưởng….” – Harry rầu rĩ nói.
Dumbledore nghĩ là Harry bực mình do Severus không thích cậu, vì thế an ủi: “Severus và cha trò có chút mâu thuẫn nohr, cho nên thầy ấy không thích trò là chuyện bình thường, đừng để ý.”
“Vâng…con biết mà…Tạm biệt thầy….” – Harry buồn rầu trả lời, đi ra ngoài, trong lòng thầm chửi: ‘Lão già thối, dám phỉ báng tiên sinh nhà ta! Lúc trước rõ ràng là do lão cha ngốc nhà mình không đúng! Hừ!’ [Sở đại thần, giáo sư thành người nhà ngài khi nào thế?]
Trở về phòng ngủ, cậu phát hiện một con chuột béo phì nằm dưới gầm giường mình, chân trước thiếu mất một ngón: “Ngươi đã đến rồi à? Cũng nhanh chân gớm nhỉ!” – Nói xong liền tóm lấy nó nhét vào túi áo chùng – “Lát nữa đi gặp tiên sinh, vừa lúc giải quyết một số vấn đề của ngươi.”
Harry mang con chuột đến văn phòng ma dược, trực tiếp dùng mật khẩu đi vào. Severus đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, thấy Harry bước vào mới mở mắt, ý bảo Harry đến đó ngồi, sau đó đưa cho cậu một quyển sách.
Harry nhìn cuốn sách “Bí mật của Nghệ thuật Hắc Ám”, ngẩng đầu nhìn Severus, thấy y dùng khóe mắt liếc cậu – “Trang 458, Trường Sinh Linh Giá.”
Harry theo lời Severus, mở đến trang đó đọc, sau đó ngẩng đầu lên: “Trên thực tế, ta cũng tìm được một chút thông tin về Trường Sinh Linh Giá, hơn nữa khả năng tên đó dùng cái này là rất cao, không nghĩ là ở đây lại có hướng dẫn tường tận như vậy.”
“Nói như vậy…Voldemort chết tác Trường Sinh Linh Giá, dùng phương pháp giết chóc để chia nhỏ linh hồn? Nagini chính là cái thứ nhất, quyển nhật ký cũng là một cái, cả hắn nữa là ba. 3 là một con số ổn định…” – Severus phân tích.
Harry nhíu mày, lắc đầu nói: “Không đúng, ngoài 3 ra, còn có rất nhiều số khác cũng ổn định. Hơn nữa ta nghĩ… Hắn muốn giết ta để hoàn thành cái Trường Sinh Linh Giá cuối cùng mới đúng.”
“Ừm, đúng thế. Tiêu diệt Cứu Thế Chủ của mọi người, làm cho Cứu Thế Chủ biến thành Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, rất phù hợp với tác phong của hắn.” – Severus tán thành suy đoán của Harry.
Harry nói xong, chợt nhớ đến cái gì, nhìn Severus: “Nói như vậy….Tiên sinh, vết sẹo của ta….”
“Sao? Lại đau sao?” – Severus nhíu mày, đối với vết sẹo của Harry, y không có cách nào để giải quyết cả.
“Không, đại khái ta đã biết nó là cái gì.” – Harry nói – “Hermione đã từng nói, giữa ta và linh hồn của Voldemort có khả năng có một mối liên hệ nào đó, có thể là do Voldemort đã để lại ấn ký trên người ta. Nhưng mà ấn ký linh hồn phải có ý thức mới được coi là hoàn thành, do vậy chắc chắn Voldemort sẽ không lưu lại ấn ký trên một người chết. Nhưng Hermione nói, khi linh hồn không ổn đinh, sẽ vô thức tạo ra linh hồn ấn ký, nó là một phần rất nhỏ của linh hồn… Hiển nhiên, theo dự đoán, Voldemort đã phân hồn, phần còn lại chắc chắn đã không còn ổn định, như vậy, hắn muốn giết ta nhưng không thành công, ngược lại còn làm cho hắn bị bùa phép phản phệ, và một phần linh hồn đã chuyển vào nơi này.” – Harry xoa xoa vết seo – “Theo một cách nào đó… ta có thể được coi là một Trường Sinh Linh Giá của hắn, nhưng bản thân hắn lại không hề biết điều đó!”
Sắc mặt Severus trở nên tái nhợt, hét lên: “Ý ngươi muốn nói, ngươi là Trường Sinh Linh Giá của hắn?”
Harry bình tĩnh: “Tiên sinh, bình tĩnh. Ngài không thấy rất hợp lý sao? Ngài nhớ lại phần ký ức của Neville mà xem. Giống như Hermione nói: Khi giáo sư Snape chết rất kỳ quái, để lại một phần ký ức cho Harry. Là thế này sao? Sau đó tên Potter đó vội vàng vào Văn phòng Hiệu trưởng, lúc đi ra cũng rất kỳ quái, còn nói mấy lời khó hiểu. Cảm giác như là muốn đi chịu chết vậy! Mà trên thực tế, ở phần cuối cùng của ký ức, tên Potter kia suýt nữa thì chết thật! Như vậy ta có thể đoán tât cả là do Dumbledore tín toán, để tiên sinh đi bảo hộ Potter, giết Dumbledore để lấy tín nhiệm của Voldemort, sau đó giúp Potter đi đến cuồi cùng, rồi nói cho cậu ta rằng bản thân cậu ta là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, phải chết. Hơn nữa điều bi ai nhất là cậu ta không có dũng khí…. Nếu cậu ta có thể giết Nagini trước, sau đó cùng Voldemort đồng quy vu tận, cái chết của cậu ta còn có ý nghĩa. Nhưng theo trong ký ức, cậu ta vẫn sống sót trở về. Không biết tại sao có thể như thế được?” – Tại sao tên Potter kia còn sống quay về, đó là nghi hoặc lớn nhất của Harry lúc này.
Ánh mắt Severus trống rỗng, nội tâm bắt đầu run rẩy: “Ý ngươi là… ngay từ đầu, Dumbledore đã lên kế hoạch, nuôi dưỡng Cứu Thế Chủ, sau đó giết như giết heo?”
Harry phì cười: “Tiên sinh, ngài so sánh thật thú vị. Đầu tiên ngài phải chú ý, nơi này không phải là thế giới của Neville, sau đó, ngài phải biết, Dumbledore đã âm mưu giết hại cha mẹ ta, ngài cho rằng ta có thể để cho lão thực hiện được kế hoach sao? Tiên sinh, chúng ta đang ở một thế giới khác.”
Nghe Harry nói xong, sắc mặt Severus khá hơn. Đúng vậy, họ ở thế giới hoàn toàn khác. Trong ấn tượng của Neville, Harry mười một tuổi chỉ như đứa nhóc bảy, tám tuổi, nhỏ bé, yếu ớt. Nhưng hiện ại, Harry tuy vẫn gầy, nhưng cũng không thể xếp vào hàng ngũ yếu được. Hoàn toàn không giống!
Severus xuất thần, Harry cũng bắt đầu nghĩ ngợi: “Trong thế giới của Neville, tiên sinh nhất định là rất khổ? Vì muốn được tha thứ mà sống, bảo hộ con trai của kẻ thù. Sau đó có người nói cho y, y phải chết để hoàn thành nhiệm vụ! Rốt cuộc là y sẽ cảm thấy thế nào chứ? Bi thương hay tuyệt vọng?
Harry nhìn sườn mặt Severus, trong lòng hơi ê ẩm. Cậu sẽ không để cho tiên sinh phải chịu đựng cảm giác đó, tuyệt đối không!
“Như vậy tiên sinh à, ngài cần nghĩ biện pháp loại bỏ mảnh linh hồn trên người ta, với điều kiện kiên quyết là không thương tổn ta.” – Harry khẽ cười nháy mắt với y.
Severus nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ tự tin. Y không biết có phải là do trong thế giới của Neville, vì bản thân y biết sự thật quá muộn nên không thể chuẩn bị, nhưng hiện tại hắn có thời gian. Huống chi… trang viên gia tộc Prince còn có một kho tàng ma dược, trước kia y vẫn không để ý đến, hiện tại nên đi kiểm kê lại một chút.
“A, đúng rồi, tiên sinh, hôm nay có việc nhờ ngài một chút!” – Harry móc con chuột trong túi ra – “Giao nó cho ngài, nhờ ngài chăm sóc nó cho tốt.”
Severus nhìn con chuột thiếu một ngón chân kia, mắt nheo lại, ngẩng đầu nhìn Harry, thấy cậu mỉm cười với mình.
Tiên sinh, con chuột này giao cho ngài, xử lý thế nào là do ngài toàn quyền định đoạt! – Harry thầm nghĩ.
Peter không biết bản thân mình rơi vào nguy hiểu, hắn càng không thể biết, Harry sở dĩ không để cho hắn đi Azkaban chỉ vì cậu cho rằng, tiên sinh yêu mẹ như vậy, nhất định sẽ muốn tự tay trừng phạt kẻ đã bán đứng mẹ. Chỉ là mỗi làn nghĩ đến việc tiên sinh yêu mẹ, trong lòng Harry luôn có một cỗ cảm giác ê ẩm khó chịu.
Severus hiểu ý Harry, thầm nghĩ: Harry, làm sao bây giờ, càng ngày ta càng không thể buông tay ngươi được.