Khi tất cả học sinh Slytherin về đến phòng sinh hoạt chung, công việc chọn thủ tịch lại bắt đầu. Khóa trên có thể trở về, nhưng Harry và Draco đều rất hứng thú, cái quan trọng là Draco cần phải xây dựng quan hệ với thủ tịch mới, cho nên liền ở lại.
Ginny thấy hai người ở lại, âm thầm cao hứng: ‘Mình quả nhiên là nhân vật chính, họ vì mình mà ở lại! Tiếp theo chính là trận đấu giành vị trí thủ tịch…Đến lúc đó họ sẽ không cho phép mình ra tay quá nặng? Không được, hai người đều không quan trọng bằng giáo sư! Nếu hai người có thể là giáo sư thì….’
Càng nghĩ, sắc mặt Ginny càng thêm hồng, nụ cười cũng ngọt ngào hơn mấy phần.
“Tiểu Long, đoán xem con nhỏ đó đang nghĩ cái gì?” – Harry nhìn nụ cười của Ginny, cảm giác có gì đó không thích hợp.
Draco nhìn thoáng qua, bĩu môi: “Xem cái bộ dáng YD kia cũng đủ biết… Chắc chắn là nghĩ đến người đàn ông nào đó rồi!”
“Gì cơ?” – Harry kinh ngạc nhìn Ginny, không rõ YD là cái gì, nhưng thực sự làm cho cậu không thoải mái.
“Cậu không biết sao?” – Draco khinh bỉ nhìn Harry, như kiểu muốn nói ‘Cậu vẫn chưa trưởng thành à’ – “Không phải cậu có cha đỡ đầu sao? Cha đỡ đầu cậu không phải có người yêu sao? Vì sao mà cậu còn không biết?”
“Là sao?” – Harry nghi hoặc nhìn Draco, không hiểu cậu vừa nói gì.
“Cậu… Haiz…” – Draco bất đắc dĩ thở dài, loại chuyện này rất khó nói ra miệng! Draco quyết định đưa cho Harry mấy cuốn sách để cậu tự tìm hiểu. Vì sao cậu phải chỉ dạy vấn đề này cho cái tên ngu ngốc này chứ? Vì sao mấy phương diện kia đều giỏi mà cái này thì lại kém thế!!! Draco hậm hực! Quyết định tối sẽ viết thư cho ba ba, cầu an ủi.
Ginny quyết định sẽ chứng tỏ năng lực bản thân, cho nên ngay lập tức đi lên thách đấu. Harry và Draco thấy Ginny tiến lên, hoàn toàn thất vọng đối với cô gái luôn tự nhận giỏi giang này.
“Cô ta là đồ ngốc sao?” – Vẻ mặt Draco tràn đầy khinh thường.
“Ừ… có lẽ thế…Chỉ mong không cần thảm quá, bằng không mình không biết phải nói thế nào với tiểu kỵ sĩ của mình…”
“Hừ… Từ khi nào thì quân vương phải bảo vệ cả người nhà của kỵ sĩ vậy hả?” – Draco lạnh lùng phán.
Harry nhìn thoáng qua Ginny, tựa hồ như chuyện cô nàng có bị đánh đến tàn phế cũng không quan hệ. Một tay cậu khoác lên vai Draco: “Đoán xem cô ta có thể chống đỡ được bao lâu?”
“Chắc chả được mấy đâu!” – Draco khinh thường.
Khóe miệng Harry nhếch lên, thì thầm vào tai Draco: “Tiểu Long có đánh cược không? Ba trận, mình đoán cô nàng có thể thắng ba trận?”
“Cược gì?” – Draco quay đầu nhìn Harry.
“Nếu mình thằng… cậu phải cho mình 100% cổ phần của cái công ty trò chơi.” – Harry híp mắt cười, cảm giác như là mèo con đắc ý.
“Hừm… Cậu muốn gì?” – Harry chớp chớp mắt đáng thương nhìn Draco, như muốn nói nếu cậu dám đòi thứ gì quý giá của mình, mình sẽ khóc cho mà xem.
Draco đăm chiêu suy nghĩ một hồi: “Nếu cậu thua thì năm này không được nghiên cứu sinh vật huyền bí nữa!” – Có trời mới biết… Nếu cậu ta lại hứng thú với loại sinh vật nguy hiểm nào đó… cha đỡ đầu sẽ xử lý cậu ta thế nào.
Harry nhất thời suy sụp, nhưng mà cậu tin chắc bản thân không thể thua được: “Được, sợ gì chứ, không nghiên cứu thì không nghiên cứu!”
Kết quả là, Ginny kiên trì được một trận, đến trận thứ hai bị đánh cho tan tác, đã thế đối phương còn không nói chuyện tình cảm, chút nữa thì hủy cả nhan sắc của cô nàng. Vì thế trận này coi như hòa.
May mà Harry phản xạ nhanh nhẹn, cứu được dung nhan của Ginny.
“Không sao chứ?” – Harry đỡ Ginny, kiểm tra sơ bộ cho cô nàng, vẻ mặt lo lắng. Ánh mắt xanh biếc như ngọc lục bảo nhìn cô, như mặt hồ mùa hạ, Ginny đột nhiên hiểu ra vì sao giáo sư Snape lại thích Lily như vậy. Với đôi mắt biết nói ấy, ai cũng sẽ bị mê hoặc.
“Không có việc gì, cảm ơn anh Harry!” – Ginny lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất của bản thân – “Em chỉ hơi sơ xuất một chút thôi.”
“Tôi nghĩ chúng tôi phải về….” – Harry cười cười xin lỗi rồi quay người đi. Không biết tại sao khi đối mặt với cô nàng này, cậu luôn có cảm giác khó chịu.
Draco muốn xem xem ai sẽ giữ vị trí thủ tịch, nhưng thấy Harry chịu không nổi Ginny nên muốn về, thế nên cậu cũng phải đi theo.
Ginny mệt mỏi cả một ngày, cảm thấy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được rồi… đến cuối cùng cô cảm thấy… hối hận khi vào Slytherin! Cái này là phòng ngủ kiểu gì thế a?! Đây đúng là một căn hầm… A, phòng ngủ của Slytherin vốn nằm tại tầng hầm… nhưng mà sao có thể vừa nhỏ vừa xấu như thế sao? Cái này giống như là phòng chuyên để phạt học sinh thì có.
Harry với Draco mặc kệ những người khác, thu dọn tốt hành lý chuẩn bị đi ngủ. Ngày hôm nay cũng có thể được coi là tốt đẹp…. Harry đánh giá như thế…..
Buổi học đầu tiên của lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám có chút kì quái. Không hiểu tại sao chú Remus lại gộp năm nhất và năm hai vào học chung. Nội dung đương nhiên là lớp thực hành – đối phó với Bogert.
Nhưng không thể không nói trình độ pháp thuật của chú Remus rất tuyệt, có thể dễ dàng khống chế yêu tinh Peeves.
“Bogert thích những nơi tối tăm, không gian kín.” – Thầy Lupin nói – “Tủ quần áo, gầm giường, dưới chạn bát, có lần thầy còn gặp một con trốn trong một chiếc đồng hồ cổ. Đây là một con Bogert mới dọn vào chiều hôm qua, thầy đã xin phép hiệu trưởng để cho các trò có một cơ hội thực tiễn. Cho nên câu hỏi đầu tiên cho chúng ta là, Bogert là cái gì, nào Harry?”
Harry đứng ở một bên, ánh mắt trong veo nhìn Remus. Từ trước tới giờ Remus chưa từng thấy bộ dáng lúc này của Harry, nhìn rất đáng yêu: “Nó là một sinh vật có thể biến hình, nó sẽ biến thành thứ mà đối phương sợ hãi nhất.”
“Thầy cũng không còn giải thích nào tốt hơn nữa.” – Remus hài lòng nhìn Harry – “Cho nên, không ai biết ở trong bóng tối, Bogert không có hình dạng vì nó không biết người bên ngoài sợ điều gì. Không ai biết khi có một mình thì Bogert trông như thế nào, nhưng chỉ cần thả nó ra ngoài, nó sẽ biến thành thứ mà ta sợ hãi nhất.”
Lupin giảng giải xong thì cho từng học sinh trong lớp tiến đến trước tủ quần áo để đối phó với con Bogert kia. Đến lượt Neville, cậu còn đang suy nghĩ xem thứ cậu sợ nhất là gì, là giáo sư Snape, hay là Voldemort? Hoặc là, con rắn kia? Neville tiến đến trước tủ quần áo, nhìn về phía Lupin ý muốn nói mình đã chuẩn bị tốt, thì Ginny đột nhiên giơ tay muốn phát biểu: “Thầy Lupin, em có chút thắc mắc.”
Harry nhìn thoáng qua Ginny, cảm thấy sau câu hỏi của cô nàng này, nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Cậu cảm thấy rất hứng thú.
“Được rồi, mời trò Weasley.” – Remus nhìn cô học trò nhỏ.
“Thầy vừa mới nói Bogert sẽ biến thành thứ mà bản thân chúng ta sợ hãi nhất… Nhưng em muốn biết là điều mà chúng ta sợ hãi có rất nhiều loại. Ví dụ như đó là một chuyện rất riêng tư, một chuyện mà chúng ta không muốn cho người khác biết… Loại sợ hãi này Bogert cũng sẽ biến ra chứ ạ?”
Remus chưa từng nghĩ đến vấn đề Ginny vừa hỏi: “Uhm…Thầy cũng không thể xác nhận….Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục đã, trò Longbottom, chuẩn bị tốt rồi sao, đến đây đi.”
Khuôn mặt Neville đột nhiên trở nên đỏ bừng, bởi vì cậu nghĩ tới chuyện mà cậu không muốn cho ai biết nhất, vừa định ngăn cản thầy Lupin nhưng mà không còn kịp nữa rồi.
Cửa tủ mở ra, mọi người thấy được một hình ảnh quỷ dị.
Hai người thân thể xích lõa ngồi trên giường, bộ vị trọng yếu được chiếc chăn trắng tuyết bao phủ. Một cậu bé hơi béo bị áp ở phía dưới, mà bên trên là một người đàn ông có mái tóc đen dài. Người đàn ông ôm cậu bé, hôn cậu, cắn nhẹ vào cổ cậu. Dường như bộ vị phía dưới cũng bị kích thích, cậu bé nức nở khóc, còn nói mấy câu kiểu như “Từ bỏ” “Không làm” “Tha em đi”.
“Kì cà kì cục!” – Thầy Lupin là người bình tĩnh lại nhanh nhất, vội dùng thần chú đuổi con Bogert vào cái tủ, ho nhẹ một tiếng – “Khụ, buổi học hôm nay, kết thúc tại đây!”
Neville mặt mũi đỏ bừng chạy ra ngoài. Cậu thề, cậu sẽ tìm tên Bạch Diệp kia để tính sổ.
Draco nhìn Neville chạy đi, nuốt nước miếng: “Harry…Cái kia….Giáo sư Bạch thật là… dũng mãnh…. Không nghĩ tới ông ta hạ thủ nhanh như thế….”
Harry ngây người nhìn qua Draco, sau đó nghĩ tới những hình ảnh từng thấy trong Tấm gương Ảo Ảnh, mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, xoay người bước đi.