[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 61: Vương miện của ravenclaw



Khi cả nhóm Harry trở lại lâu đài, phát hiện bên trong vô cùng hỗn loạn.

“Bà Norris bị hóa đá.”

“Thầy Filch phát điên rồi!”

“Có biết gì không? Có dòng chữ bằng máu ở trên tường đấy.”

“Đúng thế, phòng chứa bí mật được mở, phải cảnh giác với người kế vị.”

Học sinh líu ríu thảo luận chuyện này còn Harry thì nhíu mày. Cậu nghe được âm thanh tê tê đặc trưng của Xà ngữ, chỉ là không nghĩ đến khi Trường Sinh Linh Giá bị hủy, năng lực này vẫn còn.

[Chả vui tí nào…]

[Tom đùa mình…]

[Chả có gì chơi vui cả…]

[Mình không cố ý…]

[Mình không muốn phá hoại sự yên bình của Hogwarts…]

[Hebela! Mi lại không nghe lời!] – Harry đột nhiên phát ra âm thanh tê tê, dọa mấy người kia nhảy dựng.

[Ai, ai gọi tên ta?]

[Hebela, Slytherin dặn dò mi bảo vệ Hogwarts, vì sao mi lại muốn giết người?]

[Không phải thế! Chỉ là ta rất buồn chán, Tom nói có thể ra ngoài chơi.]

[Ngươi là ai? Ngươi cũng là người thừa kế của Slytherin sao?]

[Có lẽ, có lẽ là không phải.] – Harry nói

[Ngươi có thể nói Xà ngữ, nhất định ngươi là người thừa kế! Ngươi có thể chơi với ta không? Tom cũng không muốn chơi với ta.] – Con rắn kia ủy khuất nói.

[Hắn? Đương nhiên là hắn không rảnh chơi với mi rồi.] – Harry khinh thường nói – [Hắn chỉ muốn lợi dụng sủng vật của Slytherin thôi.]

[Ngươi nói gì? Ngươi dám vu tội cho người thừa kế của Slytherin sao?]

[Hừ! Mi đã quên mục đích xây dựng Hogwarts của Slytherin sao? Nếu ông ấy không chấp nhận phù thủy hỗn huyết, không chấp nhận Muggle, vì sao còn có cả ba nhà kia nữa? Hơn nữa Slytherin để mi lại là để bảo vệ Hogwarts đúng không? Cái tên Tom kia ngay từ đầu đã phản bội lại mục tiêu của Slytherin, người như thế làm sao Slytherin có thể tán thành chứ? Mi lại còn giúp hắn giết người!] – Harry lớn tiếng chỉ trích, âm thanh tê tê phát tra khiến nhiều người lạnh gáy.

[Hức hức… Ta, ta nhầm rồi….ngươi đừng tức giận có được không? Ta chỉ biết là người kia không đáng tin cậy! Làm sao bây giờ, ta không hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó…] – Từ ý tứ có thể nghe ra con quái xà này đang gào khóc.

[Dừng! Mi có đồng ý theo ta không?] – Harry đảo mắt, trên người con rắn này cái gì cũng là dược liệu quý hiếm, nuôi nó làm bảo vệ, thuận tiện cung cấp nguyên liệu cho tiên sinh.

[Ngươi đồng ý mang theo ta đi ra ngoài?] – Xà quái ngây người hỏi.

[Ừm…Nếu mi có thể thu nhỏ lại, hơn nữa còn phải khống chế tốt ánh mắt của mi..] – Harry trả lời.

[Đương nhiên, không thành vấn đề!] – Xà quái hưng phấn đáp.

[Tốt lắm, giờ nói đến việc chính, tên Tom kia đâu rồi?]

[Không biết, hắn viết chữ xong liền đi, không cảm giác được hắn]

[Mi thật là vô dụng. Được rồi. Đêm nay tới tìm ta.] – Harry nói xong liền quay sang đám bạn vẫn đang há hốc mồm – “Con xà quái đã xử lý xong rồi… Đơn giản…. Mình đi tìm viện trưởng đây, tạm biệt.” – Nói xong là đi luôn, kệ đám người vấn đang ngây ngốc kia. Mà chuyện Harry là người thừa kế của Slytherin cũng lan ra khắp trường, tuy nhiên do không có chứng cớ xác thực nên thầy Flich đang phát điên vì không làm gì được cậu.

Severus nhíu mày, y đã nghĩ chuyện này không thể xảy ra được vì cuốn nhật ký đã bị tiêu hủy rồi. Như vậy chỉ còn một khả năng. Trong trường có một Trường Sinh Linh Giá đã khôi phục thần trí. Y đang suy nghĩ thì cửa mở, Harry bước vào.

“Ngươi đi đâu?” – Severus nhíu mày hỏi, hiện tại nhìn cậu không vấn đề gì, tâm tình cũng thả lỏng xuống đôi chút.

“Ta đi dã ngoại với đám bạn, không nghĩ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Chúng ta đi tìm Ginny thôi.”

“Sao lại tìm con nhỏ đó?” – Severus cau mày. Đã lâu rồi y cũng không để ý con nhóc kia.

Harry cười ha ha: “Kỳ thật từ sau khi cô ta nhập học, ta cảm thấy đây là một người rất thú vị. Nếu không phải cô ta cứ bám lấy ngài thì có lẽ chúng ta đã là bạn bè rồi. Nói như thế nào nhỉ… Cảm giác là cô ta biết rất nhiều chuyện, hơn nữa trong ký ức của Neville, phòng chứa bí mật có liên quan với cô ta còn gì. Đi đi, biết đâu sẽ tìm ra thứ gì đó.”

Hai người vào phòng ngủ của Ginny, hiện tại là thời gian ăn tối, cho nên Phòng sinh hoạt chung rất yên tĩnh. Hai người bước vào phòng ngủ của Ginny, thấy cô gái mặt tái nhợt nằm trên giường, mắt nhắm chặt, mà trên bụng nàng là một chiếc vương miện.

“Quả nhiên là thế…..” – Harry cảm giác được dường như Trường Sinh Linh Giá này dao động, cậu nhìn Severus, mỉm cười – “Là kẻ địch.”

Severus nhíu mày, cẩn thận dùng bùa chú phòng vệ để lấy chiếc vương miện kia, sau đó hủy tác dụng của Bùa Ẩn thân, đánh thức Ginny. Ginny tỉnh giấc, lại thấy có hai người trong phòng, đang định kêu to thì bị ếm Bùa Im lặng. Severus không khách khí thi triển Chiết Tâm Trí Thuật, kí ức của cô gái như dòng nước chảy vào đầu Severus.

Đối phương là một cô gái đã ba mươi tuổi, có một công việc chỉ đủ nuôi sống bản thân, cả ngày chỉ hi vọng có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có lại nguyện ý suốt đời chỉ yêu mình cô. Severus dễ dàng tìm được tập truyện Harry Potter kia, vì trong trí nhớ của Harry chỉ có một cuốn, mà trong trí nhớ của cô gái này có cả bảy cuốn. Chỉ là, mấy cuốn sách kia dùng cái thứ văn tự lằng nhằng gì đó để viết, y hoàn toàn không hiểu.

Severus buồn bực rời khỏi trí óc của cô gái, sửa chữa lại ký ức của cô, để cô quên đi chuyện bản thân mình đã xuyên không.

“Thế nào?” – Harry kéo áo Severus hỏi.

“Về rồi nói tiếp.” – Severus thi triển Bùa Ẩn thân, lôi Harry rời đi.

Harry thông qua chậu Tưởng ký để xem đoạn ký ức kia, đặc biệt là mấy cuốn truyện. Cậu nhào vào lòng Severus: “Giáo sư, ngài có thể đừng yêu mẹ ta nhiều như thế được không?”

Trong sách nói Severus sẽ chết, trước khi chết còn kéo cậu lại, để y được chết trong đôi mắt như đôi mắt của mẹ cậu, cứ nghĩ đến tình cảnh đó là cậu không chịu nổi. Cậu không thể chịu đựng được ánh mắt thâm tình của giáo sư lại không dành cho mình, không chịu nổi giáo sư ngã xuống ngay trước mắt cậu!

Là một đại sư ma dược, tại sao khi bị rắn cắn lại không có cách nào, chỉ nằm đó chờ chết? Chả lẽ giáo sư lại muốn chết đến thế sao? Nghĩ đến đây Harry hoảng sợ nhìn Severus, ôm lấy cổ y: “Giáo sư là của ta!” Đúng, giáo sư là của cậu, chỉ là của một mình cậu mà thôi.

Severus không hiểu Harry làm sao, sau khi xem xong ký ức lại có biểu hiện kỳ quái như vậy… Giống như là y có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng y cũng đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra.

Nếu như lần đầu hai người gặp nhau, Harry không nói những lời này, có lẽ cả đời y cũng không thể buông tay được, sẽ mang theo phần áy náy kia suốt cuộc đời, cho đến lúc chết.

Nhưng giờ không giống thế nữa. Vì trong lòng y đã có một tiểu quỷ, một tiểu quỷ với đôi mắt xanh lục.

“Hừ, đầu óc ngươi bị sên ăn rồi à…” – Xà vương không chịu nổi áp lực từ hơi thở của Harry, nhịn không được muốn phun nọc độc, lại bị Harry dùng một nụ hôn ngăn chặn. Một chút ngọt ngào, một chút ấm áp, đó là hương vị của nụ hôn.

“Giáo sư, ta thích ngài nhất…”

Đôi mắt đen tràn đầy nhu tình của y nhìn cậu, trong lòng thầm nói: Ta biết….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.