Trở về trường học, toàn bộ Hogwarts đều xôn xao bàn tán chuyện cuộc thi Tam Pháp thuật sắp tới. Theo như tiểu thuyết thì năm sau mới là năm tổ chức cuộc thi này, vì thế chuyện cuộc thi được tổ chức vào năm nay khiến cho Harry bất ngờ. Nghe mọi người thảo luận, Harry cảm thấy có chuyện nghiêm trọng sắp diễn ra.
Hebela không biết là lại trốn đến đâu rồi, có đôi khi nó cũng về, liên tục cằn nhằn về một ông già nào đó. Tóm lại có thể nói… Nó đang yêu rồi.
Harry buồn bực. Mày là xà quái đó, yêu đương cái khỉ gì chứ? Còn ông già nữa chứ? Sao mày không chết luôn đi? Harry buồn bực, Hebela không vui, suốt ngày bị áp bức để lấy hai chai nọc độc, Harry mới chịu cho nó đi. Sau đó, Severus vui mừng…
Nhưng mà Harry đoán rằng Hebela thật sự đang yêu, mỗi lần về là nó lại lôi Harry ra tâm sự, khoe cô bạn gái của mình ôn nhu thế nào, xinh đẹp, mỹ lệ thế nào… Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi? Kính nhờ, không khéo lại là Đông Thi thì khổ.
Harry mặc kệ, tiếp tục trưng bộ mặt ngây thơ vô tội ở trong trường, đương nhiên, những người biết bộ mặt thật của cậu thì rất cung kính với cậu.
“Harry, mình phát ghen với cậu mất!” – Draco nói với Harry đang nhàm chán lật cuốn sách ‘Nghỉ phép cũng Mẫu Dạ Xoa’.
“Sao? Tiểu Long, đây là sách giáo khoa môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của chúng ta đấy, thế nên mình muốn chuẩn bị bài trước thôi.” – Harry cười, nhìn đống văn kiện chất cao như núi trên bàn của Draco, trong mắt rõ ràng là biểu lộ sung sướng khi người khác gặp họa.
“Cha mình thật quá đáng…” – Draco buồn bực nằm rạp xuống bàn, uể oải. Hiển nhiên là ai đó chuyển giao quyền lực, cho nên người tiếp nhận phải chịu khổ rồi.
“Không, mình thấy chú Lucius rất vĩ đại!” – Harry nghiêm túc nhìn Draco, còn mạnh mẽ gật đầu để gia tăng độ tin cậy.
“Không, Harry, cậu cũng có 20% cổ phần công ty! Cậu phải giúp mình quản lý!” – Draoc nhe răng, ý bảo nếu cậu từ chối mình sẽ cắn chết cậu.
Harry bật cười: “Được rồi, được rồi, Tiểu Long, cậu đừng quá kích động…” – Harry cầm một tập văn kiện, bắt đầu xem xét thì một con rắn bò vào.
“Harry, Harry…”
Harry ngẩng đầu, thì ra là Hebela: [Hebela, có chuyện gì thế?] – Thanh âm tê tê của Harry làm cho Draco rùng mình, tuy rằng đã nghe Harry dùng Xà ngữ, nhưng lần nào cậu cũng nổi hết da gà.
[Ta mang bạn gái về đây, cậu mau tới đây xem.]
[Sao cơ?]
Harry ngạc nhiên nhìn phía sau Hebela, quả nhiên là một cô nàng rắn khổng lồ.
[Thế nào, xinh đẹp đúng không? Cô ấy là con rắn xinh đẹp nhất mà ta từng gặp!] – Hebela giống như ngượng ngùng vặn vẹo thân thể – [Ta quyết định kết hôn với cô ấy]
Khóe miệng Harry run rẩy, cậu không biết chắc là hai sinh vật huyền bí kết hôn cần phải làm những gì: […Có cần thủ tục gì không…]
[Chỉ cần cô ấy sinh cho ta vài cậu nhóc xinh xắn là được.] – Hebela lại vặn vẹo, sau đó nói với con rắn kia – [Em yêu, qua gặp chủ nhân của anh đi.]
[Chủ nhân anh cũng biết Xà ngữ?] – Con rắn kia có vẻ rất ngạc nhiên, cô nàng nâng cái đầu to đùng đánh giá Harry. Harry đã nghe được một từ rất quan trọng, ‘cũng’ sao?
[Xin chào tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được biết tên cô không?] – Harry hỏi.
[Ngài và chủ nhân của ta rất giống nhau, tao nhã hữu lễ. Ngài có thể gọi tôi là Nagini, thưa chủ nhân của Hebela.] – Nagini sảng khoái đáp.
Harry híp mắt, cười nói: [Ừm, Nagini, ta thấy nhìn như chủ nhân của cô cũng nói được Xà ngữ… Nếu tôi đoán không lầm, chủ nhân của cô có phải là Tom Riddle?]
[Không ngờ ngài cũng biết chủ nhân của tôi? Cũng đúng, chủ nhân của tôi vĩ đại như thế, không ai là không biết!] – Nagini cao ngạo ngẩng đầu.
Harry vặn vẹo. Râu Merlin! Hebela câu dẫn được cô nàng này ở đâu vậy? Giờ cậu làm thế nào để diệt trừ cái Trường Sinh Linh Giá này đây?
[Hebela, mi gặp Nagini ở đâu?]
[Không xa lắm, ở rừng Anbani.] – Hebela sảng khoái trả lời, nơi đó quả thực không xa…
Harry cuối cùng cũng hiểu vì sao Hebela biến mất lâu như vậy, quả là “không xa”…
[A…] – Harry không biết phải nói gì, thật muốn đem con rắn này nấu canh luôn – [Vậy mi có biết cô ấy bị ếm Phép thuật Hắc Ám không?]
[A? Sao cậu biết? Ta cứ nghĩ là ta đã xóa sạch dấu vết rồi. Thứ phép thuật thấp kém đó sao có thể để lại trên cơ thể xinh đẹp của cô ấy được chứ. Thật quá đáng. Thứ linh hồn dơ bẩn, không hoàn chỉnh như thế, hủy nó càng khiến mọi người bớt lo.]
Harry híp mắt cười, thảo nào cậu không nhận ra được thứ pháp thuật kia dao động trên người Nagini. Cậu cũng không ngờ rằng Xà quái có khả năng tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá? Sớm biết thé này đã không lãng phí nhiều dược liệu của tiên sinh như vậy. Phải biết nguyên liệu chế tạo những độc dược nhắm vào linh hồn rất hiếm, trong kho của gia tộc Prince cũng không chỉ đủ để làm vài bình.”
[Được rồi, ta nghĩ nhiệm vụ của mi lúc này chính là sinh thêm vài nhóc con. Nhiệm vụ này rất gian khổ, cho nên ta nghĩ khoảng thời gian này thế giới pháp thuật không an toàn. Ta nghĩ ngươi nên đưa cô nàng xinh đẹp này đến một nơi an toàn, nếu không khả năng nguy hiểm rất cao.]
[Được, ta biết rồi! Phù thủy thật là đáng sợ! Năm đó lão chủ nhân cũng luôn miệng nói thế…] – Nói xong liền lắc lư thân mình mang theo mỹ nữ rời đi.
Harry hít một hơi, tâm tình vô cùng tốt. Những Trường Sinh Linh Giá đều đã được giải quyết, giờ chỉ còn chủ hồn nữa là xong.
Mấy ngày tiếp theo, ngoài việc phải gặp Lockhart, một vị pháp sư còn màu mè hơn cả Lucius thì mọi chuyện đều ổn cả. Lockhart quả thật có thích chưng diện, nhưng không hề vô dụng như trong truyện của bà Rowling. Vì bọn Harry tận mắt nhìn thấy khi Peeves đến quấy rối, bị hắn dùng một câu thần chú bắn nó văng ra. Đại khái cũng là do Lockhart yêu bản thân, cho nên Harry xác nhận hắn tuyệt đối không phải là Tử Thần Thực Tử giả trang, vì cậu không tìm thấy mùi thuốc đa dịch trên người hắn. Mấy năm đi theo Severus, Độc dược của Harry cũng tiến bộ không ít.
Vì cho rằng Tử Thần Thực Tử không có khả năng trà trộn vào Hogwarts, cho nên Harry và Severus đều tương đối thoải mái – Voldemort không có khả năng gian lận với chiếc cốc lửa, cũng có nghĩa là hắn sẽ không sống lại được. Có lẽ hắn sẽ sống lại vào một lúc nào đó, như vậy bọn họ chỉ cần chờ đến ngày quyết chiến cuối cùng là được.
Harry quá tin tưởng vào mấy cuốn truyện kia, cho nên khi tên cậu bắn ra khỏi chiếc cốc lửa, toàn trường đều im lặng. Ngay cả Harry cũng không biết tại sao lại thế. Sau đó một miếng da dê bắn ra, trên đó có ghi tên của Neville. Cả Đại sảnh đường ồn ào, hai vị hiệu trưởng kia cũng đen mặt, vì cuộc thi Tam Pháp Thuật vốn chỉ có ba người, giờ đây tự nhiên thành năm, đã thế còn có ba người là học sinh Hogwarts. Nhưng nhìn Bạch Diệp có vẻ không lo lắng gì mấy.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ chịu đựng của Neville cũng biết cậu ta tình nguyện, còn Harry thì có một chút lo lắng. Theo như trong truyện thì chiếc cúp bị biến thành khóa cảng, mà điểm đến của nó nhất định sẽ có rất nhiều Tử Thần Thực Tử đang chờ Voldemort sống lại, khi đó cậu cần phải tính toán thời gian cẩn thận. Đây là chuyện rất phiền phức.
“Thầy Dumbledore, em chưa từng bỏ tên mình vào chiếc cốc lửa, hơn nữa không phải thầy bảo người chưa đủ mười bảy tuổi sẽ không thể tham gia sao? Em từ bỏ quyền thi đấu!” – Harry đứng lên, hai má đỏ bừng, vẻ mặt như vậy làm người khác nghĩ là cậu vừa xấu hổ vừa kinh ngạc.
Dumbledore nhìn Harry, bình thản nói: “Con trai, thầy thấy chuyện này hoàn toàn không thể. Thầy đã từng nói rồi, một khi chiếc cốc lửa đã chọn ra người xứng đáng, thì người đó phải thi đấu đến cùng.”
Harry cau mày nhìn thoáng qua Dumbledore, cảm thấy có vẻ lão đã biết trước chuyện này. Nhưng mà… Thôi được rồi, trận quyết chiến này dù sớm hay muộn cũng phải diễn ra, nếu tên điên kia đã tích cực như vậy, cậu cũng không phản đối.
Harry nheo mắt, con mắt xanh lục ánh lên một tia lạnh lẽo.