Vào lúc ăn điểm tâm sáng ngày thứ hai, Draco cứ nhìn Harry từ trên xuống dưới, giống như muốn tìm ra đóa hoa nào đó trên người của cậu vậy. Làm cho Harry cuối cùng không chịu nổi: “Cậu làm gì vậy?”
“Ừm... Thoạt nhìn hẳn là không có....” Draco vuốt cằm tự thì thào, “Không giống nhỉ....”
“Giống cái gì?” Harry trừng trắng mắt, “Cậu đang nói gì vậy hả?”
Draco lại gần sát tai cậu hỏi: “Cậu cùng với cha đỡ đầu... còn chưa có....”
Harry đấm vào bụng cậu ta một cái: “Đầu óc cậu toàn là những thứ gì vậy hả?”
“Rất đau ” Draco ôm bụng, “Cậu cái tên này....”
“Nói chuyện với trưởng bối phải tôn trọng.” Harry nhướng mày, “Ừm?”
“Trưởng bối cái quỷ! Cậu như vậy.... Nào có chút dáng vẻ trưởng bối....” Draco than thở, “Cẩn thận ba đỡ đầu không cần cậu... “
“Không không không....” Harry lắc lắc ngón tay, “Anh ấy là thích dáng vẻ này của mình đấy!”
“Hai người các cậu đang nói gì vậy? Thân mật như vậy?” Blaise thấy hai người châu đầu ghé tai, khoát vai hai người, “Mình sẽ ghen tị nha ”
“Cậu là ăn dấm chua của mình hay của Harry?” Draco mỉm cười, “Hử?”
“Có cái gì khác nhau?” Blaise ngồi xuống cầm lấy một cái bánh mì kẹp thịt, “Nói nói?”
“Nếu ăn dấm của mình....” Draco vỗ vỗ vai cậu ta, “Đêm nay mình sẽ cho cậu cảm nhận một chút ‘nhiệt tình’ của mình! Nếu ăn dám chua của Harry....” Mắt cậu đảo mấy vòng, “Vậy cậu cũng nên cẩn thận....”
“Cẩn thận gì chứ?” Blaise nhún nhún vai, “Harry cũng là ‘Hoa chưa có chủ’ mà!”
“Sai rồi sai rồi! Harry này là đóa hoa đã có chủ!” Draco tới gần cậu ta, “Hơn nữa... còn là một ông chủ vô cùng lợi hại....”
“Draco cậu đủ chưa...” Harry náo chặt nắm tay, “Chẳng lẽ cậu muốn thêm lần nữa?”
“Không cần....” Draco vội vàng vọt ra phía sau Blaise, “Một lần là đủ rồi....”
Harry danh chính ngôn thuận trở thành tuyển thủ của Hogwarts, tuy mọi người đối với vệc tuyển thủ là một Slytherin có chút khúc mắc, nhưng cậu dù sao cũng là đại biểu cho vinh dự của Hogwarts, bởi vậy đối với cậu cũng là ra sức hỗ trợ. Khác thường duy nhất đại khái là đám người Gryffindor kia đi.
Ron Weasley là kẻ đứng đầu, nó cho rằng Harry dùng thủ đoạn không ai biết để trở thành quán quân. Mỗi lần nhìn thấy Harry đều trưng ra vẻ mặt phẫn nộ, phun ra một câu: “Độc xà Slytherin!”
Hôm nay gần lúc tan học lớp Độc dược, Harry được lifepeace (?) đến thông báo phải đi kiểm tra đũa phép.
Đi vào phòng, Harry liền nhìn thấy hai tuyển thủ khác cũng đã đến, Krum vẻ mặt u buồn đứng ở góc, không nói chuyện với ai cả, nhưng Fleur lại đặc biệt hưng phấn, thường lắc lắc đầu, mái tóc vàng rực rỡ có vẻ đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người. Một người đàn ông bụng phệ giơ một cái máy chụp hình cỡ đại đang bốc khói, bên cạnh ông ta là người quen cũ của mình Rita Skeeter, tóc uốn cong tỉ mỉ vuốt thành sợi cứng ngắt, cùng với cái cằm lớn của cô ta so ra có chút kỳ quái. Cô ta mang một cái kính đính đầy hột. Móng tay dài hai tất, sơn màu đỏ rực. Túi bằng da cá sấu căng phòng, cô ta đánh giá ba tuyển thủ trước mặt, giống như đang tìm ra tin tức mới nhất.
Ludo Bagman đang nói chuyện phiếm với Cagan Grew, xem ra hai người tán gẫu vô cùng vui vẻ,
“Harry!” Cagan Grew thấy cậu liền vẫy tay, “Lại đây đi!” Cụ vỗ vai Harry, có vẻ rất cao hứng.
“Cậu Potter thật là tuổi trẻ tài cao!” Bagman khen ngợi, “Tuổi còn nhỏ mà có thể trở thành tuyển thủ của cuộc thi Tam pháp thuật, lại là học đồ của đại sư độc dược!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Cagan Grew tủm tỉm nói, “Nhóc chính là học đồ trẻ tuổi nhất của hiệp hội Độc dược! Severus dạy nhóc trở nên rất vĩ đại, nhóc là đứa nhỏ rất tốt!”
Ánh mắt Rita Skeeter sáng rực lên, cô ta bước nhanh tới: “Trước khi bắt đầu, tôi có thể tán gẫu với cậu Potter vài câu được không?” Cô ta hỏi Bagman, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Harry, “Tuyển thủ trẻ tuổi nhất, cậu có muốn.... Tăng thêm chút màu sắc.”
“Tôi nghĩ... Cậu Potter giờ vẫn còn có việc...” Cagan Grew đẩy Harry ra phía sau, “Có vấn đề gì, cô có thể hỏi tôi, Skeeter tiểu thư.”
“A đương nhiên!” Rita Skeeter đẩy đẩy gọng kính, “Có thể phỏng vấn Hội trưởng Hiệp hội độc dược là vinh hạnh của tôi có thể chứ?”
Cagan Grew gật đầu, cụ vỗ vai Harry: “Đi thôi, Harry!” Cụ nháy mắt mấy cái với cậu, đi cạnh Rita Skeeter. Harry cùng hai người họ đi lên lầu, để cho Ollivander kiểm tra đũa phép cho bọn họ.
“Harry Potter, mười bốn tuổi, Cứu thế chủ Giới pháp thuật, quán quân của cuộc thi Tam Pháp thuật, học đồ duy nhất của Phó hội trưởng Hiệp hội độc dược Severus Snape trên người cậu ta sở hữu hào quang mà thường nhân không có, nhưng cậu không hề kiêu ngạo, cậu khiêm tốn lịch sự, làm một cậu bé tuấn tú vĩ đại.... Khi cậu mới sinh ra, đã đánh bại kẻ thần bí, 11 tuổi, trở thành học đồ của Phó hội trưởng Hiệp hội độc dược, độc dược đại sư trẻ tuổi nhất Severus Snape, trong Hội nghị thảo luận và nghiên cứu của Hiệp hội độc dược quốc tế năm ngoái khi cậu 13 tuổi đã làm ra chân dược, được Hội trưởng Hiệp hội độc dược Cagan Grew thưởng thức, khen ngợi cậu có tài năng thiên phú. Mà bây giờ, cậu mới 14 tuổi, lại trở thành dũng sĩ của Cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật.... Cậu được vô số cô gái ái mộ, nhưng cậu lại giữ mình trong sạch, toàn tâm toàn ý cho chuyện bài vở học hành....” Draco cuối cùng cũng buông <<Nhật Ký Tiên Tri>> xuống, “Đòi mạng, Harry cậu quả thật đã trở thành người đàn ông tốt nhất trên đời!”
Blaise hưng phấn dựa sát vào tai cậu: “Nhìn xem.... Có bao nhiêu nữ sinh vì cậu mà thần hồn điên đảo....” Cậu ta làm một tư thế vô cùng khoa trương.
Harry cười gượng hai tiếng, cậu không nghĩ hội trưởng Grew sẽ che chở mình, phỏng chừng bọ rùa tiểu thư kia vì không dám đắt tội cậu nên mới viết hẳn nguyên trang nhất như vậy. Kế tiếp trang thứ hai, mới viết về đội hình ba trường của cuộc thi Tam Pháp Thuật, bọ rùa tiểu thư đương nhiên sẽ không bỏ qua Dark Lord đời thứ nhất. Nhưng hiển nhiên bút lông chim kia không có khả năng nói hươu nói vượn, kỳ thực Harry biết Grindelwald quang minh chính đại đến vì nguyên nhân gì.
“.... Gellert Grindelwald, đã qua Bộ pháp thuật nước Đức điều tra, chính thức xóa bỏ tội danh. Hiện tại, ông trở trành hiệu trưởng Duemstrang....” Tin đưa ra rất mơ hồ, Gridelwald làm thế nào cởi bỏ được tội danh, làm sao trở thành hiệu trưởng hoàn toàn không dề cập đến, chỉ cho quần chúng một lời nói ít nhất vị tiền Drak Lord này trong sạch. Harry bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ tờ báo xuống, đứng lên chuẩn bị đến phòng hiệu trưởng.
“Cậu đi đâu vậy?” Draco gọi với theo cậu.
Harry cũng không dừng lại, chỉ đưa lưng về phía bọn họ vẫy tay: “Đi chào đón vị cha đỡ đầu kia của mình....” Nói xong, bóng dáng cũng khuất sau ngã rẽ.
Ôi... Cha đỡ đầu cậu có chuyện rồi... Đây là tiếng lòng của Draco, hi vọng hai vị cha đỡ đầu sẽ không vì tiểu dũng sĩ Hogwarts mà đánh nhau, Merlin phù hộ
Thời điểm khai mạc Trận đấu Tam Pháp Thuật vô cùng – náo nhiệt, Sirius cũng đã tới Hogwarts. Đại hắc cẩu đối với việc con đỡ đầu của mình trở thành dũng sĩ vô cùng vui vẻ, hắn hầu như gặp ai cũng nói, giống như chính mình tham gia trận đấu vậy.
Sirius vừa từ trong lò sưởi bước ra, anh đã cho Harry đứng chờ bên ngoài một cái ôm thật to, kém chút nữa là làm cậu nghẹt thở luôn rồi.
“Làm tốt lắm! Harry....” Sirius vỗ vai Harry, “James sẽ vì con mà kiêu ngạo! Còn quả thật quá tuyệt vời....”
Snape đứng một bên đối với tiết mục “Phụ từ tử hiếu” này thật sự là chịu không nổi, hơn nữa cái tên “lão bằng hữu” truyền vào tai, anh lại càng không vui vẻ hừ lạnh một tiếng. Sirius hiển nhiên là nghe được, anh hung hăn trừng mắt đối phương, ôm Harry càng chặt hơn. Snape tức giận đến hận không thể đá bay móng vuốt của đại cẩu trên vai Harry ra!
Trong lúc hai người này âm thầm đấu đá, Dumbledore vội vàng đi tới hòa giải: “Sirius, các người tới bao nhiêu người?”
Sirius lập tức bị dời đề tài: “Fudge đồng ý cho bọn con dẫn theo mười người đến đây....”
Quả thật là quá ít.... Có điều Dumbledore cũng không có đem hi vọng đặt trên người Fudge. Tinh anh Hội Phượng Hoàng cũng đã phân phó rồi, mà lợi thế lớn nhất trước mắt cụ là Harry và Severus, chỉ cần sắp xếp tốt,, thắng lợi có thể dự đoán được. Dumbledore gật đầu: “Bọn họ đều do cậu phụ trách sau?”
Sirus gật đầu: “Scrimgeour nói toàn quyền giao cho con phụ trách nhưng con cũng tha tiểu tử Kingsley tha đến đây!”
“Vậy là tốt rồi, kế tiếp làm phiền cậu.” Dumbledore nháy mắt mấy cái, “Minerva sẽ dẫn cậu đi.”
Sirius đang định ra ngoài, chợt nhớ tới cái gì đó, xoay người lại, “Hiệu trưởng, Grindelwald sao lại trở thành hiệu trưởng Duemstrang?”
“Khụ khụ khụ....” Dumbledore đang ăn một cái kẹo gián đôi, bị những lời này làm thiếu chút nữa kẹo cũng chạy đến khí quản luôn rồi, cụ ho khan một trận, một lúc mới ngừng lại lộ ra khuôn mặt già nua đỏ bừng không biết là do ho khan hay nguyên nhân gì tạo thành, “Này... này... Đó là chuyện của Bộ Pháp Thuật nước Đức, tóm lại cậu đi làm việc của cậu đi!”
“A...” Mặc dù trong lòng Sirius vẫn còn nghi vấn, nhưng vẫn đi làm chính sự trước, lưu lại Harry với Dumbledore mắt to trừng mắt nhỏ, mà ngay cả Snape cũng thấy được gì đó nên không nói gì.
“Hiệu trưởng... Ngài Grindelwald buổi tối ở chỗ nào?” Harry rất phối hợp hỏi một câu.
Mặc kệ chuyện của ta! Dumbledore rất muốn nói như vậy, nhưng cụ là một lão nhân, hơn nữa là một lão nhân hòa ái dễ gần, cụ chỉ có thể nghiêm trang nói: “Harry, chỉ cần con quy củ ở phòng ngủ của con, ta nghĩ... hiệu trưởng Grindelwald cũng sẽ an tâm ngủ ở phòng khách.”
Lão hồ ly... Harry hừ lạnh trong lòng một tiếng, không nói cho tôi.... Tôi tự mình đi hỏi Hogwarts! Xem có đem chuyện của các người nghiên cứu rành mạch không!