[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 101



Dũng sĩ đấu rồng....

Hạ Liễu Quân

oOo

“Cái này... con nói Sirius... Chú hơn nửa đêm lôi con ra đây với chú là để xem cái này...?” Harry không nói gì nữa nhìn cảnh trước mắt mặc dù hai người đang ở chỗ có chút vắng vẻ, nhưng cậu vẫn nhìn thấy ánh lửa quen thuộc.

Bốn con rồng trưởng thành, đang ở trong cùng một cái chuồng có rào sắc cao ngất, gầm thét, phun khí trong cái miệng há to của chúng không chỉ có răng nanh, mà còn có những trận lửa lưu động, rướn người phun ra ngọn lửa cao đến năm mươi thước. Trong đó... ít nhất.... có ba mươi pháp sư, mỗi bảy tám pháp sư đối phó một... một con rồng, cố gắng hết sức khống chế chúng, liều mạng lôi kéo xích sắt khóa trên cổ và chân những con rồng to lớn đó không buông tay. Cự long lớn tiếng rít gào một tràng dài, âm thanh sợ hãi khó nghe đến cực điểm. Con hỏa long Trung Hoa bị chọc giận, phun từ trong miệng ra một luồng lửa, mấy pháp sư vội vàng lui ra phía sau, đũa phép trong tay bắn ra chú ngữ nhưng đối với lớp da dày cộm của cự long mà nói thì không có bao nhiêu tác dụng.

“Merlin.... Cuộc thi thứ nhất của các con thật là đủ nóng bỏng....” Sirius hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đồ sộ như vậy, “Con nói có đúng không, Harry? Dũng sĩ đấu rồng....” Hắn cực kỳ hưng phấn.

“Đúng vậy....” Harry khô khan đáp lại, “Quả thực đủ nóng bỏng, đáng tiếc không có công chúa...” Chỉ có trứng sắt chờ chúng ta đi giải cứu...

Theo Sirius nhìn pháp sư thuần phục rồng đến hơn nửa đêm, thật vất vả nhìn bốn con rồng ngất đi, Sirius mới thỏa mãn mà dắt Harry trở về. Đợi đến Harry ngáp liên tục về đến hầm trời cũng đã gần sáng.

Harry mơ mơ màng màng leo lên giường, chui vào lòng Snape, quyết định rất không có kỷ luật mà cúp tiết Độc dược buổi sáng xét thấy bàn tay của giáo sư Dộc dược học rất không thành thật sờ eo mình, coi như đã thu được lãi rồi.

“Làm sao?” Snape nắm bàn tay Harry đang vói vào trong ngực mình (này đây rốt cục là ai đùa giỡn ai?!), kéo đầu cậu sát vào ngực mình, “Thoạt nhìn... cũng không tệ lắm?” Ý anh chỉ cái tay.

“Ừm...” Harry cọ cọ trong ngực anh, “Hỏa long cỡ nào ‘mỹ lệ’ Draco nhất định sẽ hưng phấn hò hét...”

“Lucius sẽ thỏa mãn như cầu của nó....” Snape rất bất mãn người yêu nhắc đến con đỡ đầu của mình, “Có ý kiến gì sao?”

“Em đang suy nghĩ một số biện pháp ít dùng sức...” Harry nửa mê nửa tình nói, “Em có thể... thật không thể tưởng tượng lại đấu với thứ đồ chơi kia một lần nữa...”

“Harry...?” Snape cúi đầu ngắm cậu bé trong ngực, hơi thở Harry nhẹ nhàng phả vào ngực, Snape ôm lấy cậu, cảm giác mái tóc đen mềm mại cọ cọ vào ngực mình, không khỏi lộ ra một nụ cười.

“Draco... Mình không ăn hết nhiều như vậy...” Harry nhìn thức ăn được xếp thành cái núi nhỏ trong đĩa, vẻ mặt lộ ra khó xử, “Cậu không phải muốn mình no đến không nhúc nhích được đấy chứ?”

“Cậu phải ăn sạch hết tất cả... mọi thứ....” Blaise không lưu tình chút nào, “Những cái... này... đều là do tụi mình lật sách nấu ăn cả đêm nghiên cứu ra đấy, đảm bảo cậu có thể bảo trì dư thừa tinh lực và đầy đủ thể lực...”

“Ok ok....” Harry ý bảo cậu ta ngừng lại, “Những... cái này mình đều đã chuẩn bị xong, các cậu không cần lo lắng nếu mình thật sự ăn hết đống này, mới thật là hết tinh lực đó mình cũng không muốn bỏ hết sức lực lãng phí vào việc tiêu hóa đâu!”

“Cậu chuẩn bị? Chuẩn bị thế nào?” Học trưởng đi tới, đưa cho cậu một ly nước bí đỏ.

“Một lọ dược Tinh lực do đại sư độc dược cao cấp nhất cung cấp.” Harry nhún nhún vai, “Hiệu quả phi thường tốt, hơn nữa.... Mùi vị cũng không tệ....”

Draco bày ra vẻ mặt muốn ói: “Mùi vị không tệ.... Dược của cha đỡ đầu có thể so với nước sên....”

“A.... đó là đối với cậu....” Harry cười khẽ nói, “Mà với mình.... Vị anh dào là một lựa chọn tốt....” Cậu nháy mắt mấy cái, nhìn thấy giáo sư Mcgonagall đi về phía mình, “A.... Xem ra mình phải đi rồi các bạn học, chúc mình may mắn đi!”

“Good luck, Harry!” Blaise vỗ vai cậu, “Chúng mình sẽ chờ chúc mừng cậu!”

Nhìn hình ảnh thiếu niên rời đi theo nữ giáo sư, suy nghĩ duy nhất trong đầu Draco: Cha đỡ đầu... ngài thật bất công!

Harry theo giáo sư Mcgonagall rời khỏi lễ đường, giáo sư Mcgonagall thoạt nhìn cũng có chút khẩn trương. Cô và Harry đi xuống thềm đá, đi đến sân bóng lạnh lẽo của tháng mười một sau 12 giờ trưa. Cô dẫn cậu đi đến chỗ ở của mấy con rồng, dọc theo bìa rừng cấm, đi đến sát rừng cây, Harry nhìn thấy một cái lều mới dựng, cửa đối diện với bọn họ, nằm trước chuồng rồng. Giáo sư Mcgonagall dừng lại, tay cô đặt lên vai cậu: “Harry, yên tâm, bảo trì bình tĩnh, nhỡ như tình huống không kiểm soát được chúng ta sẽ có pháp sư khống chế cục diện, nỗ lực làm hết mình của con, không ai coi thường con đâu.”

“Cảm ơn cô, giáo sư.” Harry nói, âm thanh bằng phẳng có chút lãnh đạm, cậu đi vào trong lều.

Bên trong, Krum miễn cưỡng cười với cậu, cái dáng tươi cười kia cứng ngắc mà co quắp. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Fleur trắng bệch, ngồi một góc khẩn trương lảm nhảm. Harry cũng gật đầu với Krum một cái, an vị trên ghế, chờ các giáo sư xuất hiện.

Harry như cố ý lại tựa vô tình nghe Bagman phát sóng trực tiếp tình hình ngoài lều, tiếng thét chói tai của quần chúng, tiếng hoan hô, tiếng thở hòa vào một mảnh. Ngón trỏ cậu chọc phá mô hình rồng trong tay, khiến cho con rồng nhỏ nhịn không được, phun lửa vào cậu mô hình rồng này toàn thân màu đỏ, trên cổ có một cái vòng hoa văn kỳ lạ, trên vòng cổ có khắc một con số “3” nhỏ lần này vận khí của mình thật không tồi, Hỏa long Trung Hoa, mong là cô gái Veela kia khi đối mặt với con rồng hung dữ Hungari, sắc mặt có thể đẹp hơn một chút. Cậu liếc mắt nhìn Fleur đang căng thẳng trong góc, nhìn thời gian, phỏng chừng Krum chắc đã giải quyết xong con rồng xanh Thụy Sĩ kia rồi.

Ngay lúc tiếng hoan hô vang lên, Harry biết, mình có thể đi ra. Cậu trấn định tâm tình một chút, cầm con rồng mô hình bỏ vào túi, đi ra khỏi lều.

Tiếng vỗ tay như có thể làm vỡ gương xuyên qua trời đông giá rét từ đấu trường truyền đến, Harry xuyên qua rừng cây, đi qua một cửa hàng rào, đi vào đấu trường, hàng trăm gương mặt từ trên khán đài nhìn xuống cậu. Quả thực giống như quần chúng xem dũng sĩ giác đấu và mãnh thú quyết đấu thời La Mã cổ! Harry phun tào trong lòng, nhìn đối thủ khổng lồ của mình cách đó không xa.

Con Hỏa Long Trung Hoa ở một phía của hàng rào đang đứng canh trứng của nó. Hai cánh của nó giương lên lưng chừng, hai mắt hung dữ đánh giá Harry, tròn mắt mở ra, Harry dường như thấy được một đường sáng màu vàng lóe lên trong ánh mắt giận dữ của nó. Tất cả vảy trên người cự long đều màu đỏ, trên đó còn có gai nhọn. Nó hung tợn trừng Harry, tức giận gầm lên, từ trong miệng phun ra một luồng lửa.

Trên khán đài phát ra những tiếng hét sợ hãi, nhưng mặc kệ có xuất phát từ bạn bè hay không, Harry không biết cũng không cần biết đây là lúc cậu làm chuyện nên làm. Cậu lấy con rồng mô hình từ trong túi ra, lại móc ra một bình thủy tinh nhỏ, rót dịch thể trong bình vẽ loạn lên toàn thân mô hình rồng. Sau đó, cậu huy động đũa phép: “Engorgio!” Mô hình con Hỏa Long Trung Hoa lập tức biến thành một con Hỏa Long con, rớt phịch xuống mặt đất rồi chạy nhanh về phía con Hỏa Long kia.

() Engorgio: Bùa phình to

“Ô thoạt nhìn hình như Cậu Potter sử dụng một loại vũ khí thần bí nào đó...” Bagman hưng phấn nói, “Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa biết đó là gì!”

Con rồng mẹ bị con rồng con trước mặt thu hút, nó bước đến gần mấy bước, giống như phát hiện ra gì đó nên phát ra tiếng gầm nhẹ, nhào đến con rồng mô hình! Trên khán đài phát ra một tiếng hét kinh hãi, ngay sau đó thán phục hóa ra con rồng mẹ liếm tới liếm lui trên người con rồng mô hình rất thân mật, một chút cũng không có dáng vẻ hung dữ.

“Merlin... Quả thật là không nói nên lời mà!” Âm thành của bagman thốt ra, “Vị dũng sĩ nhỏ tuổi nhất của chúng ta cuối cùng là sử dụng phương pháp gì? Lại có thể làm con Hỏa Long Trung Hoa trở nên dịu dàng như vậy...”

Harry mỉm cười một chút, chậm rãi đi tới, lúc đi ngang qua người con Hỏa Long, có không ít khán giả kêu lên. Thế nhưng con Hỏa Long kia thật giống như không phát hiện ra Harry, tiếp tục cùng con rồng mô hình chơi đùa. Harry dễ dàng nhất cái trứng vàng lên, quay trở lại lối ra.

“Cậu ấy lấy được trứng vàng! Dũng sĩ nhỏ của chúng ta lấy được trứng vàng!” Bagman đứng lên ca tụng, “Gần mười phút đồng hồ, chỉ dùng mười phút! Hơn nữa lông tóc không hư hại! Thật lợi hại! Thật sự là thật lợi hại...” Trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Nhưng gương mặt Harry vẫn thản nhiên, đũa phép lần thứ hai giơ lên, khôi phục con rồng mô hình về đúng kích thước, gọi nó về bên cạnh mình. Hỏa Long Trung Hoa nhìn thấy con rồng nhỏ biến mất, nó bắt đầu gầm rú hoảng loạn, gào thét tìm kiếm xung quanh, liên tục phun lửa. Mấy pháp sư thuần hóa rồng vội vã lên sân, mất hết sức lực chín trâu hai hổ mới chế phục được con rồng này lần nữa.

“Cậu Potter dễ dàng lấy được chiến lợi phẩm, thật là cho chúng ta cảm thấy hiếu kỳ với loại vũ khí mới này!” Bagman sau khi điều chỉnh tâm tình tốt, ông gọi Harry đang muốn rời khỏi lại, “Nói cho chúng ta biết được không cậu Potter? Con vừa dùng vật gì?”

“A Không có gì.” Harry giơ bình thủy tinh nhỏ trong tay lên, “Đạo sư của con mới nghiên cứu chế ra một loại dược Mê huyễn, có thể dựa trên yêu cầu khác nhau của người dùng mà làm ra các loại mùi giống như vậy con vừa nãy là dùng mùi của rồng con Hỏa Long Trung Hoa.”

“Thì ra là thế! Thì ra là thế....” Bagmna thán phục. “Không hổ là học đồ trẻ tuổi nhất Hiệp hội độc dược, không hổ là học đồ của Phó hội trưởng Hiệp hội độc dược! Lợi dụng độc dược để chế phục đối thủ, cậu Potter quả thật là rất sáng tạo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.