[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 111



Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười Một 1, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Dark Lord phục sinh

Editor: Ciel Míp

Bây giờ Harry đang dựa vô mô bia lạnh ngắt như băng, cậu nhìn Amycus Carrow trước mắt đang kiểm tra dây thừng trói trên người mình có buộc chặt hay chưa, ngón tay đối phương cứ run rẩy mãi, lúc đụng vô nút trói trên dây thừng, rõ ràng là gã cũng rất sợ hãi. Alecto Carrow đang ôm Dark Lord đứng ở bên kia, vẻ mặt của hai tên đều có nét sợ hãi, tôn kính — nhưng thiệt sự thì Harry cũng bị giật mình đó, cậu không hề nghĩ tới người tới lại có thể là anh em nhà Carrow, ấn tượng duy nhất của Harry với bọn họ chỉ là chút khoảnh khắc đột ngột hồi năm thứ bảy mà thôi, đó là những giây phút đen tối nhất ở Hogwarts, lúc đó cả học trò ở trong trường cũng bị hại. Sau khi xác định Harry bị trói chặt xong, Amycus Carrow mới không nói được lời nào mà chạy ra khỏi đó.

Harry dựa vô trên mộ bia, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, dưới chân vọng tới một giọng nói tê tê ti ti:[chính là thằng nhóc này đây... Aha! Nó là tế phẩm của Voldy!] Harry cúi đầu, thấy một con rắn bự lượn lờ qua lại giữa đám cây cỏ, trườn vòng vòng quanh Harry đang bị cột trên bia mộ, cái lưỡi rắn lạnh lẽo thỉnh thoảng xẹt qua hai má cậu. Harry quay đầu đi, Nagini ti ti cười một tý, rồi lại trườn tới cạnh người Alecto Carrow.

Vừa nhìn thấy Nagini, trong lòng Harry lập tức bùng lên lửa giận, nhớ tới chuyện Sev chết ở dưới răng nọc của nó... Một bàn tay to ấm áp đặt lên vai cậu, Harry vốn đang giận điên người lại ngay lập tức xìu xuống, cậu nhỏ giọng hỏi: “Sev?” Sao anh lại tới đây rồi?! Snape đứng phía sau Harry, đặt cằm lên vai cậu. Harry ngửi được hơi thở đặc biệt mang theo mùi độc dược của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của người đàn ông phun bên tai mình, tâm trạng vốn đang khẩn trương dần bình tĩnh lại...

Amycus Carrow giúp một cái vạc bự thiệt bự trôi nổi từ từ tới phía bia mộ, trong cái vạc đó đầy ma dược, vọng ra tiếng nước văng khắp nơi. Cái thứ ở trong lòng Alecto Carrow bắt đầu kích động nhúc nhích nhổm lên, phát ra cái giọng ti ti tê tê nhỏ nhỏ, chắc là đang nói chuyện với Nagini ở trên mặt đất, Dark Lord hình như rất hưng phấn. Đùng một cái, ngọn lửa dưới vạc thuốc bùng mạnh lên văng lửa ra tới tận chỗ này, Nagini lặng lẽ trườn vào bóng tối.

Chất lỏng ở trong cái vạc đó nhanh chóng bị đun sôi, bề mặt chất lỏng kỳ quái đó chẳng những sủi bọt, mà lại còn phụt ra hoa lửa. Động tác của Voldemort dưới áo chùng càng ngày càng trở nên kịch liệt, Gã bắt đầu không nhịn nổi gấp gáp thúc giục. Thừa dịp bọn họ đang bận rộn, Harry nhỏ giọng kêu Herpo: [Herpo... Đi! Đi theo cái con rắn kia đi...]

[Cậu muốn ta làm sao, Harry?] Herpo bò dọc xuống dọc theo cổ cậu, Snape khẽ hé ra một khe hở cho tử xà bò xuống.

[Đi... Bắt lấy nó! Cắn chết nó cho tớ...] trong giọng nói của Harry chứa đầy sát khí lạnh tê tê. Herpo theo lời cậu dặn, phun cái lưỡi ra nếm nếm truy tìm mùi của Nagini, theo dấu vết đó mà lẩn vô bóng tối...

Lúc này, Alecto Carrow cởi bỏ cái áo chùng, lộ Dark Lord xấu xí tới nổi chả ai ngó nổi ra: giờ gã chả có tóc, nguyên người toàn vảy là vảy, cái mặt thì dẹp bép, y chăng cái đầu rắn, nhưng lại có một đôi mắt giận dữ đỏ lòe lòe. Khi Amycus Carrow đem Voldemort thả vô vạc, Harry nghe thấy tiếng nước chạm vào thân người gã thật khẽ, cậu biết, cuộc chiến của mình đã chính thức bắt đầu.

Xương của cha, thịt người hầu... Harry nhìn thấy Amycus Carrow làm từng bước từng bước một, nhưng cậu lại quan tâm chuyện của Herpo hơn nhiều. Hơi thở của Snape ôm ấp cậu, cậu đã bắt đầu tự cởi bỏ dây thừng trói mình vào trên bia đá, chuyển bị chuyện chốc nữa hai người sẽ bỏ chạy.

Amycus Carrow há to mồm thở hổn hển, rên rỉ vụn vặt từng tiếng, chỗ tay trái bị cắt đi còn rỉ máu, nhiễm đỏ nguyên đám cỏ thiệt lớn dưới chân gã. “Máu của kẻ thù... Bị bắt dâng ra...” Gã đi từng bước tới gần Harry chỗ bi mộ, “... sẽ hồi sinh kẻ thù mi sống lại...”

Cây dao ngắn trong tay Amycus Carrow chớp lên một tia sáng choang lạnh ngắt, Harry cảm giác được đầu dao rạch mạnh tay phải của cậu một đường, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong áo cậu, chảy xuống bình thủy tinh mà đối phương đã chuẩn bị sẳn. Tay Snape kềm lấy vai cậu, Harry nhận thấy tâm trạng lo lắng của anh, tay trái đã tự cởi trói bắt được tay anh.

Mọi thứ đều xảy ra y chang trí nhớ của Harry, trong chớp mắt chất lỏng trong cái vạc biến thành màu trắng, một đám khói dày đặc bốc lên khỏi khoảng không trên cái vạc, Harry không biết là mình nên thở ra một hơi nhẹ nhõm vì kế hoạch đã tiến hành thuận lợi xong hết cả, hay là vì cuộc chiến sắp tới mà lo lắng đề phòng nơm nớp.

Sau đó, xuyên qua đám sương dày đặc đằng trước cậu, Harry thấy được bóng dáng đen sì quen thuộc làm mình căm thù kia, nổi lên từ trong cái vạc, cái giọng cao vút lạnh lẽo vang lên sau lớp sương: “Khoác áo cho ta!”

Cuối cùng Voldemort cũng phục sinh.

“Harry... Potter...” Voldemort đọc lên tên cậu, hình như còn chứa mấy phần không xác định, gã chần chờ vươn tay, tay gã y như chân nhện vừa dài vừa tái nhợt, ngón tay dài trắng bệch nhẹ nhàng âu yếm tự vuốt ve ngực, cánh tay rồi gương mặt mình. Hai tròng mắt màu đỏ lóe lên, như mắt mèo, sáng rực trong bóng đêm. Gã vừa hết sức chăm chú vừa sung sướng giơ tay lên, duỗi thẳng ngón tay, trên mặt gã bắt đầu tràn ngập niềm vui sướng điên cuồng...

Voldemort lại chuyển tới trên mặt Harry: “Harry... Potter...” căm thù và sát ý lạnh như băng trộn lẫn, một ngón tay vừa dài vừa trắng vươn đến gần hai má cậu... Sau đó, gã chạm vô cậu...

Voldemort lớn tiếng điên cuồng cười ha hả, gã thắng rồi! Gã đã đánh vỡ được Phép thuật trên người kẻ thù tử địch của mình rồi! Gã hưng phấn lấy đũa phép ra từ trong túi tiền, chỉ thẳng lên trời: “Morsmordre!” Cái đầu lâu bằng tia sáng xanh lè xuất hiện giữa bầu trời đêm, cái đầu lâu chậm há miệng ra, một con rắn độc thật dài và lớn chui ra từ trong đó...

Morsmordre: thần chú tạo Dark mark

Một tràng tiếng kêu tê tê ti ti thảm thiết vọng lại từ trong bóng tối: [A......] khóe miệng Harry hé ra một nụ cười lạnh ngắt, Herpo thành công rồi.

Voldemort đang cười điên cuồng cũng có thể nghe thấy tiếng kêu của thú cưng, sắc mặt gã lập tức sầm xuống: [Nagini? Ngươi sao vậy?] nhưng Nagini không hề trả lời kêu gọi của hắn, gã thấy tình huống không ổn, nhìn lướt qua Amycus Carrow còn đang giãy dụa vì đau đớn trên mặt đất, lại ngó qua Alecto Carrow bên kia: “Đi! Đi xem đi!”

Harry nhận ra thân thề lạnh lẽo của Herpo chui vô trong áo chùng của mình rồi bò lên đùi, cuối cùng quấn quanh ngay cổ mình. Harry ngửi thấy mùi máu tanh và hơi lạnh tử vong trên người tử xà, cậu cười khẽ: [Thành công?]

[Xét tới rắn ma pháp mà nói, kỳ thật cô ả cũng là một đối thủ lợi hại đó, đáng tiếc...] Herpo ti ti cười, [Sau khi trở về ta có thể ăn thêm mấy cái bánh mật ong không?]

[Tớ đã làm xong hết rồi] Harry chưa bao giờ keo kiệt với chuyện khen thưởng hết.

Alecto Carrow vội vã đi ra rất nhanh, vẻ mặt kinh hoàng, trong tay còn kéo theo một con rắn chết, thi thể của Nagini vẫn đầm đìa máu là máu. Voldemort vừa ngó tới đã tức giận không chịu nổi, đá một cước mạnh lên người hầu của mình: “Phế vật!” gã thụp xuống cạnh người thú cưng của mình, kêu tên thú cưng. Nhưng Nagini đã hoàn toàn, ngoài một tiếng thét chói tai lúc nãy, Voldemort không thể nghe thấy giọng của Nagini trước khi chết.

Thi thể Nagini có dấu răng rất rõ ràng, là dấu răng rắn rất bén nhọn. Là thứ rắn gì có thể cướp mạng của Nagini? Voldemort đứng lên, Nagini cũng không phải là một con rắn độc phổ bình thường ở đâu cũng có thể gặp, thậm chí là giữa những con rắn ma pháp cũng còn có thể xưng thành vua rắn, thứ rắn có thể giết chết nó... Thật sự không nhiều lắm...

Dark Lord đương nhiên là không ngờ tới tử xà, thậm chí gã đã quên ở trong mật thất tại Hogwarts còn có một con tử xà ngàn năm tuổi. Cho dù gã còn nhớ rõ, cũng sẽ không nghi ngờ gì tới Herpo, dù sao... Bây giờ cũng chỉ có một mình gã là xà khẩu...

“Chủ...... Chủ nhân......” Amycus Carrow run rẩy đi tới chân gã, “Ngài...... Ngài đã đồng ý......”

Voldemort dẹp qua một bên mớ suy nghĩ trong óc, bây giờ quan trọng là giải quyết tai họa ngầm lớn nhất của mình, chuyện của Nagini sẽ nói sau. Hắn tự ổn định tâm trạng, nhìn về phía người hầu trên mặt đất của mình, cười lên một trận cao vút lạnh như nước đá, không hề có chút vui cười nào. Lập tức, gã thụp xuống, bắt lấy tay trái của tên kia, kéo lên tay áo của gã, cẩn thận ngó kỹ Dark Mark trên tay tên hầu.

“Nó đã trở lại.” Gã nhẹ giọng, giọng nói mềm nhẹ lại lạnh như nước đá, “Tất cả bọn chúng sẽ nhận thấy nó… và bây giờ, chúng ta sẽ xem… bây giờ chúng ta sẽ biết…” Hắn ấn ngón tay trỏ trắng nhách dài sọc lên cái dấu hiệu trên cánh tay của Amycus Carrow, làm gã thốt lên một tiếng tru thảm khốc. Khi Voldemort rút ngón tay ra khỏi cái dấu hiệu trên cánh tay của Amycus Carrow, Dark Mark đã bị đốt thành đen tuyền, giống như dấu vết bị bỏng lên.

Một vẻ thỏa mãn tàn bạo hiện ra trên gương mặt Voldemort. Hắn đứng thẳng lưng lên, hất đầu ra sau, trừng mắt nhìn quanh khu nghĩa địa tối đen xung quanh.“Bao nhiêu kẻ có đủ can đảm trở lại sau khi cảm nhận được nó?”Hắn thì thầm, đôi mắt đỏ long lên quắc nhìn những vì sao:”Và bao nhiêu kẻ sẽ đủ ngu dại để mà tránh xa?” Trong giọng nói của hắn hình như có chứa cái gì đó hồi ức rồi nặng tình, Harry tự dưng cảm thấy vậy.

“Chúng ta nên đi rồi...” Snape ở sau Harry nói, “Lỡ như tất ả Death Eater đều tới đây, chỉ sợ chúng ta không đối phó nổi.”

“Được.” Harry nhỏ giọng nói, sau đó giơ đũa phép lên, chuẩn bị accio cái cúp.

accio: triệu hồi/ thần chú triệu tập

Mà ngay lúc sấm chớp tóe lửa đùng đùng đó, không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm, giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây thủy tùng, trong mọi góc tối, vô số Death Eater đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn chúng đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng đứa một, từng đứa một, chúng đi tới… cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắt mình. Harry khẩn trương đứng lên, vội vàng rời khỏi bia mộ, đi tới mảnh đất trống.

“Harry Potter!” Voldemort không dự liệu được chuyện phát sinh đột biến này, vội vàng mệnh lệnh, “Bắt lấy nó!” Nhưng bọn Death Eater còn chưa kịp vươn vuốt, Chúa cứu thế lại đột nhiên biến mất trước mắt bao người, chả thấy tăm hơi. Ngay khi mọi người nghi thần nghi quỷ, giọng của chúa cứu thế đột ngột vang lên kỳ quái: “Accio Cúp!” Ngay tiếp theo là tiếng khóa cảng khỏi động, nghĩa địa lại trở về trạng thái yên lặng không tiếng động.

“Áo tàng hình... Ta nên sớm nghĩ tới...” Voldemort tàn bạo nói, “Harry Potter... Mày thoát được lần này, sẽ tuyệt đối không có lần sau đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.