[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 117



Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười Một 17, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Giáo sư lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám

Editor: Ciel Míp

“Anh đã quyết định, Lucius?” Snape hạ giọng hỏi, mắt sáng rực nhìn người bạn tốt, mặc dù đối phương không nói gì, nhưng anh có thể đoán được đối phương đã gặp phải chuyện gì, anh biết rõ âm mưu của Dark Lord.

“Tôi làm gì có lựa chọn nào khác.” Lucius thản nhiên đáp lại, trong đôi mắt màu lam xám mập mờ một bóng ma, nhưng nhanh chóng mất đi, anh kiên định nhìn bạn tốt của mình, “Làm phiền cậu rồi, Severus.”

Snape đã sớm chuẩn bị, anh lấy ra một bình độc dược nhỏ, đưa cho anh ta. Gia trưởng tộc Malfoy đã lựa chọn con đường của anh ấy, vẻ mặt của người đàn ông trước mắt này đã trở nên kiên định mà bình tĩnh: Gia tộc Malfoy..... còn cần bản thân anh đi kế thừa và phát triển...... Lucius Malfoy uống một hơi cạn sạch bình độc dược.

Nhìn Dark Mark trên cánh tay từ từ biến mất, vẻ mặt của Lucius phức tạp không từ để tả: phiền muộn, hoài niệm, lưu luyến, hối hận...... Ký ức trong quá khứ kia xẹt qua trước mắt từng màn từng màn một, những lời yêu từng nói kia hình như còn quanh quẩn bên tai, nhưng mọi thứ...... từ lâu đã không còn thuộc về mình......

Nhìn bóng dáng Lucius biến mất trong lò sưởi âm tường, trong lòng Snape tự dưng bùng lên một mối lo. Anh suy nghĩ một hồi, bốc một nhúm bột Floo lên, quăng vô lò sưởi âm tường: “Phòng Hiệu Trưởng Hogwarts!” ngọn lửa trong lò sưởi biến thành màu xanh biếc, thân người Dumbledore lờ mờ hiện ra từ trong lò sưởi âm tường, anh mím chặt môi: “Albus, chúng ta cần nói chuyện......”

“Ba ba......” Draco Malfoy đứng ở cửa thư phòng, do dự có nên vô hay không. Hôm nay lúc ba ba trở về từ chỗ cha đỡ đầu, sắc mặt rất tái, thậm chí ngay cả bữa tối cũng không dùng. Chuyện này làm cậu không khỏi hơi lo, tuy mẹ nói mình không được quấy rầy ba ba, nhưng cậu vẫn rất lo cho sức khỏe của ông, bây giờ nhịn không nổi mà đi gõ cửa thư phòng.

“Là Draco?” Giọng của Lucius Malfoy nghe ra lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, “Vào đi.” Lúc này Draco mới mở cửa ra.

Lucius đang ngồi giữa ghế, trên đầu gối đặt một quyển sách, mặc dù sắc mặt anh vẫn hơi tái nhợt một chút, nhưng nhìn qua thì tinh thần tốt lắm. Anh nhìn đứa con đang đứng ngay cửa thật cẩn thận quan sát mình, bỗng nhiên mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”

Bị nụ cười hiếm có khó tìm kia của ba ba làm hoảng sợ, Draco gấp gáp gật đầu: “Cha...... Ngài không có việc gì chứ?” Cậu đi vô thư phòng.

“Ta thì có chuyện gì được đâu?” Lucius ra hiệu cho cậu đóng cửa phòng lại, đi đến tới cạnh mình, “Làm sao vậy hả?”

“Cha không ăn tối, có chỗ nào không thoải mái ạ?” Draco đi đến trước mặt anh.

“Bây giờ cha vẫn chưa đói bụng.” Lucius chăm chú nhìn đứa con ruột của mình, không biết từ khi nào, thằng bé này đã cao lên như vậy, nó đã sắp thành một người lớn rồi.

“Ba ba?” Bị Lucius nhìn mà trở nên gấp gáp, Draco lại kêu một tiếng, ba ba hôm nay rất kỳ cục, thật là làm cho người khác lo mà.

Lucius dời đề tài: “Mẹ con đâu rồi?”

“Mẹ đang làm bánh ngọt cha thích nhất ở dưới bếp ấy ạ.” Draco vội vàng nói, “Bà nói con không nên tới làm phiền cha, lo cha......”

Narcissa...... Cô ấy vĩnh viễn là người hiểu mình nhất, mặc dù mình không nói bất kỳ cái gì, nhưng cô ấy vẫn luôn có thể nhận thấy được tâm sự của mình, luôn yên lặng đứng cạnh bên mình...... Lucius nhớ lại lúc vợ mình vẫn còn là một cô gái, hôn nhân của hai người chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, trong lòng cả hai người đều biết rõ ràng, cũng không oán hận một câu. Nhưng chính anh rất rõ ràng, từ lúc ở Hogwarts, cô tiểu thư nhà Black này vẫn luôn có ý với anh, cho nên khi biết vợ sắp cưới của mình là đối phương, chính anh vẫn có vài phần vui mừng. Cuộc sống sau hôn nhân, tuy rằng không phải là tình ái ngọt ngào đậm đà như mật, cả hai người cũng vẫn luôn kính trọng nhau như ngày đầu mới quen, một năm sau lại có Draco...... Nghĩ kỹ lại thì, cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt nhỉ, chính bản thân anh cần gì phải theo đuổi phần tình cảm căn bản là không tồn tại kia chứ?

“Draco, không phải nói không được làm phiền cha con sao?” Tay Narcissa cầm một cái khay xuất hiện ở cửa thư phòng, “Sao con còn lên đây nữa?” Nói xong, bà đi vào thư phòng, đem khay đặt lên trên bàn, trên khay là hai phần bánh ngọt hình bươm bướm rất tinh tế xinh đẹp với một ly hồng trà Anh.

“Con nít mà...... cũng đâu cần quản nó nhiều vậy.” Lucius phá lệ nói một câu, lại nhìn Draco, “Có muốn cùng ăn không?” Anh biết Draco vẫn luôn rất thích loại bánh ngọt khẩu vị này.

“Muốn!” Draco khẩn cấp trả lời, lại dùng đôi mắt mong đợi liếc qua Narcissa, “Có được không, mẹ?”

Narcissa bị ánh mắt “Con rất ngoan rất biết nghe lời” của cậu làm vui vẻ, xài ngón trỏ chọc chọc cái trán cậu nhóc: “Không cho ăn nhiều! Bữa tối của con đi đâu hết rồi hả?!” Draco xoa xoa trán, mím mím miệng.

Như vậy...... Cũng rất tốt...... Lucius thở dài một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên một nụ cười.

“Bên Bộ Phép Thuật bên kia...... vẫn phái Umbridge tới nữa hả?” Kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, Harry cuối cùng cũng bị hai ông trùm của giới Phép Thuật “Tra tấn” xong kiệt sức ngã oạch lên giường, như nhớ tới gì đó, lại ngẩng đầu hỏi mấy cái này.

“Albus đã chọn xong giáo sư lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Am rồi.” Snape ôm vợ yêu nhà mình vào ngực, mát xa cơ thể đau nhức của cậu.

“Hả?” Harry nháy mắt mấy cái, “Là ai vậy?”

“Em nói xem?” Snape nhún vai, “Bây giờ còn ai cần vào Hogwarts nhất hử?”

“Không thể nào......” Harry hiểu được ý anh, “A...... Gryffindor xong rồi...... Em có thể đoán luôn cái bình đá quý rỗng tuếch của họ rồi đó......” Trên mặt cậu chìa ra cái dáng vẻ ngóng trông.

Snape hôn nhẹ lên trán cậu: “Sao lại nói vậy?”

Harry vùi mình vào trong lòng anh, thỏa mãn cọ cọ: “Một mình anh là cũng đủ làm họ mệt chết rồi, bây giờ lại còn tới thêm một tên Slytherin bất công vô đối nữa......” Cậu cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Tỉnh lại từ suy nghĩ ký ức miên man, Harry dừng mắt trên người Draco. Draco đang oán giận gì gì đó với Blaise: “...... Minh vẫn luôn thấy...... Có phải ba ba uống lộn thuốc gì hay không, tự nhiên quan tâm mình như này......”

Màn đêm đã buông xuống, đèn xe sáng lên, những hạt mưa tạt ngang rồi đọng lại trên ô cửa sổ. Harry mỉm cười, hy vọng Draco kiểu này lát nữa sẽ không nên quá giật mình.

Bọn họ xuống xe lửa, đi lên trên xe ngựa. Xe ngựa nhẹ nhàng chuyển bánh, lắc lư đi trên đường. Bên ngoài rất tối, nhưng Harry không cảm giác được dù chỉ một chút bất an khi hắc ám sắp tới, đã trải qua quá nhiều, cậu biết rõ bây giờ chẳng qua là thời khắc hắc ám trước bình minh mà thôi, thắng lợi...... Kết quả như thế nào cũng sẽ thuộc về bọn họ. Lâu đài Hogwarts càng ngày càng gần: đây là một tòa lâu đài với vô số tháp cao nho nhỏ mọc lên, cả một đám đen thui chỉ lên màn đêm đen đặc, trên đó chỗ nào cũng có ánh sáng ấm áp ngời ngời lóe ra từ những ô cửa sổ. Harry lại bắt đầu nhớ Snape, đây là lần đầu tiên cậu không đến trường chung với anh, không biết giờ Sev đang làm gì nhỉ.

Xe ngựa như kẻ say xỉn lắc lư đi mãi tới khi đến gần bậc thềm đá trước lâu đài mới dừng lại, đối diện cửa gỗ thật lớn. Ba người lần lượt xuống xe ngựa. Ngọn đuốc chỗ lối vào Đại Sảnh Đường bập bùng trong gió, trong đại sảnh vang lên tiếng bước chân quanh quẩn, mọi người bước qua sàn đá đi vô cánh cửa thứ hai bên phải. Ba người bọn Harry sửa sang lại áo chùng, từ tốn xuôi theo dòng người đi vào lễ đường.

Giữa lễ đường, trường bàn của bốn Nhà ở dưới mái vòm đen sì đang lóe lóe sáng lên, lấp lánh rắc đầy những vì sao. Những ngọn nến trôi bồng bềnh giữa không trung dọc theo các trường bàn, rọi sáng những con ma xám bạc đang lượn lờ khắp nơi. Các học trò mang vẻ mặt hưng phấn nói chuyện với nhau, trao đổi tin tức lúc nghỉ hè, lớn tiếng chào hỏi bạn bè của Nhà khác.

Trên dãy bàn Nhà Slytherin đã có rất nhiều người, so sánh sự ồn ào của mấy Nhà khác, bên này lại im ắng tới thần kỳ. Harry trao đổi ánh mắt với chiến hữu, ngồi vào vị trí của bọn họ. Không ít ánh mắt của những người đánh giá Harry có bất an và do dự. Thật ra thì Harry cũng chả sao cả, lực chú ý của cậu bị câu lên trên dãy bàn giáo sư rồi: liếc mắt qua một cái, nhìn thấy cái con cóc hồng kia không xuất hiện, cậu thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm, tầm mắt nhìn về chỗ hiệu trưởng ở chính giữa. Dumbledore đang ngồi trên ghế vàng cao nhất ở giữa trường bàn, cụ mặc một bộ áo chùng dát bạc sáng bóng, vô cùng hợp tông với bộ râu tóc của cụ, bộ râu tóc vốn dĩ lộn xộn của cụ hôm nay lại rất chỉnh tề, Dark Lord đời thứ nhất xuất hiện cuối cùng cũng làm cho mớ phong cách quái dị của cụ trở nên bình thường một chút. Ngồi bên cạnh cụ chính là Dark Lord đời thứ nhất với áo chùng cặp cùng tông cùng kiểu, hai người đang nhỏ giọng nói với nhau cái gì đó, nhìn qua rất vui vẻ — rõ ràng là, Một hồi “Chuyện xấu” kia đã không còn cần bác bỏ nữa rồi, Harry khoái trá nghĩ.

Chủ Nhiệm Nhà Slytherin vẫn mặc nguyên cây áo chùng đen như cũ, ngồi ở một góc sáng sủa nhất. Áo chùng đen của anh bao lấy thân hình cao to, mái tóc ngắn được chỉnh tề buộc ra phía sau tạo vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, vài sợi tóc dư rơi xuống dừng ở hai bên má, giảm bớt một chút nét nghiêm túc của Xà Vương đại nhân, tăng thêm một chút lười biếng. Harry để ý có rất nữ sinh đã trộm đánh giá anh, Harry buồn cười nháy mắt vài cái với người yêu, đổi lấy một cái nhìn chăm chú của đối phương.

Tân sinh được phân viện, Dumbledore nói chuyện...... Mấy chuyện này, cũng không phải là thứ Harry quan tâm nhất, cậu ngồi yên đợi cái tin khủng hoảng kia xuất hiện: “...... Năm nay, đội ngũ giáo sư của chúng ta có thay đổi một chút, thầy đã tìm riêng một người có nghiên cứu rất sâu về Nghệ Thuật Hắc Ám đến đảm nhiệm vị trí giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cho mọi người. Thầy rất vinh hạnh giới thiệu, ngài Lucius Malfoy, cậu ấy sẽ đảm nhiệm vị trí giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới!”

“Ba ba?!” Draco rất trực tiếp phun ra một ngụm hồng trà, “Sao lại......” Cậu ngó Lucius nguyên cây áo chùng tím cả người lộng lẫy, nắm gậy đầu rắn, mỉm cười đi lên dãy bàn giáo sư. Cậu ta với Blaise bốn mắt nhìn nhau, cái vẻ mặt đó...... chậc chậc...... Harry thật xúc động, cho cậu thêm một ngàn Galleons cậu cũng sẽ không bao giờ đổi.....

Lucius đi lên trên dãy bàn giáo sư, gật nhẹ đầu với mọi người, nói vài câu “Cảm thấy vinh hạnh sâu sắc” linh tinh gì đó rồi ngồi xuống cạnh người Snape. Draco hoàn toàn không nghe được ba ba mình nói cái gì, cậu trợn mắt há mồm, gần như là nói cũng không nói nổi. Mãi tới lúc tiệc tối kết thúc, Blaise liên tiếp lắc qua lắc lại, cậu ta mới phản ứng, nói với Harry đang cười đểu bên cạnh: “Cậu biết trước từ lâu rồi đúng không hả?! Thảo nào tới cứ thấy dọc đường cậu thật lạ, luôn bày đặt giả thần giả quỷ...... Sao ba ba lại.....”

Harry làm một động tác “Suỵt” rồi lắc đầu: “Không, tớ chả biết gì hết à, Draco.” Thằng nhỏ trợn trừng mắt với cậu, “Chẳng qua, nếu cậu có vấn đề gì muốn hỏi giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tân nhiệm của chúng ta...... thì tớ đề nghị cậu có thể đi tới văn phòng của thầy ấy mà hỏi ấy.” Nói xong, cậu mỉm cười rời khỏi lễ đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.