[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 126: Tìm kiếm tủ biến mất...



Editor: Liễu Quân

Frank Lestrange, sau ngày nghỉ lễ Giáng Sinh, cậu ta được một người không tưởng tượng nổi mời. Đối với phần thiệp mời này, cậu do dự thật lâu, cuối cùng, lòng hiếu kỳ đã chiếm ưu thế. Cho nên hai giờ nửa đêm, cậu ta đúng giờ đến tháp thiên văn.

Lucius Malfoy mặc dù đối với quý tộc mà nói là một chuyện trăm tư không giải, Death Eater đều đang đoán có phải chú ấy đã phản rồi không. Mà làm Harry kỳ quái là, Voldemort rõ ràng đoán được chú ấy làm phản, nhưng vẫn không tỏ ra bất kỳ thái độ gì, ngoại trừ từ vành đai phòng ngự của trang viên Malfoy phát hiện ra gã một thân một mình đi vào trang viên một lần, từ đó về sau... không còn tin tức. Harry thậm chí hoài nghi... Voldemort đối với Lucius là nhớ tình xưa, mong muốn chú ấy có thể lần nữa quay về trận doanh Death Eater, cho nên mới không nói chuyện chú ấy phản bội ra ngoài. Suy nghĩ nhiều lần, Harry vẫn không có nói điều khác thường ấy cho Lucius, có thể suy đoán này có khả năng rất lớn, nhưng... cậu không muốn mất đi người đồng minh này...

Lucius nhìn Frank Lestrange yên tâm từ từ nhích lại gần mình, không khỏi cười nhạt: Con nít quả nhiên là con nít, một chút mê hoặc đã nhịn không được... Đồng thời anh cũng có một tia tiếc hận và may mắn, tiếc hận là dù sao cũng là con nít, sẽ bị cuốn vào giữa chiến tranh, may mắn là, Draco đã thoát một kiếp, không bước lên cùng một con đường với Frank Lestrange.

“Tôi có thể gọi ngài là Malfoy tiên sinh, hay là giáo sư Malfoy?” Frank Lastrang dừng bước, có chút trào phúng nhìn anh.

Lucius không thèm để ý, trực tiếp nói ra mục đích của mình: “Ta đến... là do nhận lệnh của Dark Lord...”

Chuyện này chỉ cần một câu nói thật đơn giản nhưng hiệu quả rõ ràng, Frank Lestrange đầu tiên là chấn động, sau đó mừng rỡ, hoài nghi, mê man đều bày trên mặt nó.

Lucius hết sức trấn định, anh trưng ra vẻ mặt cao ngạo, tựa như vô cùng tiếc nuối nói: “Vốn dĩ... chuyện này ta rất mong có thể giao cho Draco làm... Đáng tiếc, nó gần đây cứ sáp sáp vào gần Cứu thế chủ, Dark Lord đối với chuyện này rất không cao hứng... Bằng không...” Anh tiếc nuối thở dài.

“Tôi cho rằng... Ngài Malfoy chuyên tâm làm giáo sư, sớm quên mất thân phận của ngài rồi chứ...” Frank Lestrange tựa tiếu phi tiếu nói.

“Hừ! Mi cho là tiến công Hogwarts là chuyện dễ dàng?” Lucius khinh thường nhìn nó, “Vành đai phòng ngự pháp thuật của Hogwarts vô cùng cường đại, nếu như không có nội ứng, Death Eater cơ bản vào không được! nếu không phải ta xung phong nhận việc thăm dò, mi nghĩ ta sẽ tình nguyện lăn lộn chung với một đám Máu bùn?!”

“Tôi làm sao có thể tin ngài?” Frank Lestrange vẫn không dám thả lỏng.

“Mi có nguyên nhân không tin ta?” Lucius hỏi ngược, “Cha của ta... Quá khứ đã từng là học trưởng của Dark Lord, hữu nghị của hai người vô cùng tốt! Mà ta... quan hệ với Dark Lord... Cũng vô cùng mật thiết, Draco chỉ cần đủ mười sáu tuổi, ta sẽ đích thân thỉnh cầu Dark Lord ban tặng dấu hiệu Đen Dark Lord đã đáp ứng ta! Nếu không nhớ đến gia tộc Lestrange từng có công lao... Mi cho là Dark Lord sẽ tìm mi?” Lucius cười nhạt, “Draco có so với mi hữu dụng nhiều lắm! Ta ước gì nó có thể hoàn thành phần vinh quang này, sớm một chút nhận được dấu hiệu Đen!”

Lần này nửa thật nửa giả nói vô cùng thuyết phục, Frank Lestrange tin. Một cơ hội tốt như vậy, có thễ vì Dark Lord dốc sức, thật sự là ngàn năm một thuở. Gia tộc Lestrange trong đám gia tộc Death Eater gần đây luôn không gượng dậy nổi, nếu như có thể làm tốt việc này... Cậu vội vàng hỏi: “Ngài... Có phát hiện gì sao?”

Lucius đắc ý cười: “Phát hiện... Nhưng thật ra chưa nói. Ta nghe Draco nói, bọn chúng cuối tuần luyện tập D.A, đến một căn phòng kỳ lạ, là Phòng Yêu Cầu của Hogwarts.” Anh nhìn lướt qua Frank Lestrange, “Ta đã từng hiếu kỳ, cho nên đến đó, lúc ta đang không ngừng suy nghĩ làm sao mới có thể để cho người khác từ bên ngoài đi vào Hogwarts... Phòng Yêu Cầu cho ta sự giúp đỡ ta phát hiện một cái tủ biến mất cũ nát.

“Tủ biến mất?” Frank Lestrange nghe có chút quen, “Vật đó... Không phải có một cặp mới sử dụng được sao?”

“Đúng vậy, hiện tại ở Hogwarts có một cái.” Lucius nhìn bầu trời ngoài tháp thiên văn, “Mi chỉ cần tìm được người...” Lời của anh chỉ đến đó, đối phương đã hiểu.

“Ta hiện tại thời khắc đều bị Dumbledore giám thị, không có khả năng làm nhiều động tĩnh. Ta nghĩ... Mi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này...” Lucius quay đầu nhìn cậu ta, tựa hồ vô cùng mong muốn cậu ta cảm thấy khó khăn, để có thể giao chuyện này cho con trai mình làm.

Frank Lestrange hầu như không có tự hỏi dư thừa, cậu ta trả lời ngay: “Đương nhiên có thể!”

Lucius thoạt nhìn rất thất vọng, anh phất phất tay: “Được rồi, địa điểm ta đã nói cho mi biết... Tự mi nghĩ biện pháp đi... Được rồi!” Anh lại bồi một cú nữa, “Ta nghĩ... Phần công lao này mi sẽ không độc chiếm chứ?”

“Đương nhiên sẽ không.” Frank Lestrange vội nói, nhưng trong lòng cậu ta đồng thời ra quyết định: Sẽ nói Tủ Biến Mất là do mình tự phát hiện, phần công lao này đương nhiên mình độc chiếm. Nghĩ tới đây, khóe miệng cậu ta lộ ra nụ cười đắc ý.

Lucius làm sao không đoán ra ý nghĩ của cậu ta, anh muốn... Chính là cái này! Nhìn Frank Lestrange chờ không kịp đi xa, Lucius cười lạnh.

“Malfoy tiên sinh thật đúng là một chuyên gia nắm giữ lòng người mà...” Frank Lestrange đi rồi, Harry cũng từ trong Áo Tàng Hình ló đầu ra, điều này làm cậu thoạt nhìn vô cùng cổ quái dọa người.

“Còn chưa bằng Potter tiên sinh ngài...” Lucius dùng giọng điệu ngâm nga kỳ lạ đáp lại, “Ngài thoạt nhìn tâm tình không tệ? Đã trễ thế này còn có tâm tư dạo đêm?”

Harry nhún nhún vai: “Tôi chỉ là ngủ không được, dự định tìm giáo sư Snape lấy một lọ thuốc ngủ thôi.”

“Thuốc ngủ của Severus luôn rất hữu hiệu...” Lucius cười khẽ, “Chỉ cần cậu uống vào, chỉ sợ cậu phải nằm trên mặt đất mà ngây ngốc cả đêm!” Ánh mắt anh ác thú vị đánh giá nửa người dưới của Harry, suy nghĩ, sáng sớm mai có thể nhìn thấy trên cổ Cứu thế chủ nhiều ít dấu hôn.

Harry quyệt miệng, đem đầu chui trở vào Áo tàng hình: “Tôi phải đi tìm thuốc ngủ của tôi, ngủ ngon, chú Lucius ” Lời của cậu lưu lại một ít dư âm, một loạt bước chân qua đi, bốn phía lần thứ hai trở về yên lặng không tiếng động.

Chiếu đến hẻm, cửa hàng Borgin & Burkes, bên trong bán các thứ vật phẩm hắc ám. Ở đây trang bị đầy đủ xương sọ và bình cũ ở giữa gương, Frank tìm kiếm vật của cậu ta, cậu ta nhớ rõ mình đã thấy qua một ngăn tủ tương tự, chẳng qua là lúc đó không thèm để ý... không ngờ lại có thật! Frank Lestrange nhìn cái ngăn tủ lớn màu đen kia! Cùng với cái ở Phòng Yêu Cầu y chang! Quá tốt!

Cậu ta gõ vào quầy hàng, Borgin lười biếng ló đầu ra, ông ta là một người đàn ông cao vừa... vừa lưng còng đầu đầy dầu, thấy Frank Lestrange, biểu tình trên mặt gã vừa hận vừa sợ thật kỳ quái: “Cậu Lestrange... Có gì cần tôi giúp một tay sao?”

“Cái ngăn tủ này... Bao nhiêu tiền?” Franks Lestrange chỉ vào cái Tủ Biến Mất.

“Cái ngăn tủ này?” Borgin nhìn một chút, “Cái này vốn là một đôi, nhưng bây gì chỉ còn lại một cái này... Nếu như ngài muốn... 500 galleon, thế nào?”

Giá cả cũng không cao, nhưng Frank Lestrange đoán là chỉ một cái tủ biến mất không có bao nhiêu tác dụng, Cậu ta thấy may mắn khi đã sớm hỏi giá, nếu như Borgin biết mình còn một cái khác,... ít nhất... Sẽ đưa giá gấp mười lần!

“Tôi lấy!” Cậu đem túi galleon bỏ lên bàn, “Nhưng mà... Có thể để cái này ở tiệm ông trước không? Cất kỹ nó, qua một thời gian ngắn tôi sẽ tới lấy.”

“Ngài không lấy đi bây giờ?”

“Không, tôi đương nhiên không, cái kẻ ngu xuẩn này, tôi ở trên đường cầm thứ này có ra bộ dáng gì nữa? Ông chỉ đừng mang nó bán mất là được.” Frank Lestrange khinh bỉ nói.

“Đương nhiên không... ngài Lestrange.” Borgin vội cất galleon

“Cái tủ này sẽ không hỏng chứ?” Frank Lestrange làm bộ tùy ý hỏi, “Nếu như bị hư thì làm sao bây giờ?”

“Ngài đến lúc đó cứ mang tới đây là được.” Borgin cất xong galleon, cười nói.

“... Ông biết sửa nó thế nào?”

“Đương nhiên!” Borgin tự hào thừa nhận, “Nhưng mà tôi phải nhìn thấy nó, ngài mang nó tới đây là được.”

“Nếu như tôi không thể mang đến thì sao?” Frank Lestrange hỏi, “Tôi chỉ cần ông nói cho tôi biết phải làm thế nào là được.”

Borgin khẩn trương liếm môi, gã không muốn mất đi giao dịch mang tới lợi nhuận sau này này: “Nhưng mà, không nhìn thấy nó, tôi phải nói cái này quả thực quá khó, đây là căn bản không có khả năng, tôi không có cách nào đảm bảo bất cứ việc gì...”

“Không có cách nào?” Frank Lestrange cười nhạt, “Biết đâu... Fenrir Greyback có thể để cho ông trở thành có cách?

() Một Death Eater

“Không không không! Đương nhiên không!” Borgin sợ đến quýnh quáng giải thích, “Cái này cũng không khó! Chỉ là... áp dụng có chút mệt thôi...” Gã lén nhìn sắc mặt của đối phương, vội đổi giọng, “Dĩ nhiên đối với Lestrange tiên sinh ngài mà nói thì không thành vấn đề...”

“Vậy nói cho tôi biết.” Frank Lestrange không còn bao nhiêu kiên trì và lãng phí thời gian của cậu ta.

Nửa giờ sau, Frank Lestrange mặt đầy đắc ý ra khỏi cửa tiệm Borgin, trên mặt cậu ta treo nụ cười đắc chí, cậu ta phủ kỷ hai tầng áo chùng, dùng nón che đi gương mặt. Lúc cậu ta rời khỏi, cậu ta tựa hồ thấy được tương lai gia tộc Lestrange tràn ngập vinh quang... Hừ! Tự mình sẽ thu được tín nhiệm của Dark Lord, gia tộc Lestrange sẽ một lần nữa trở thành người nổi bật nhất trong Death Eater! Các người cứ chờ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.