[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 131: Đại kết cục...



Editor: Liễu Quân

“Này... Cậu còn nhớ ta chứ?” Âm thanh trong bóng tối vang lên.

“Ông là ai?” Snape chỉ cảm thấy âm thanh kia rất quen thuộc, trong bóng tối không bờ bến, anh mờ mịt nhìn quanh, cái gì cũng không có, chỉ có bóng tối.

“Cậu nói chuyện như vậy với ân nhân cứu mạng đó hả?” Âm thanh kia mang theo vài phần trêu tức, “Severus?”

Cả người Snape chấn động: “Merlin, là ngài?”

“Ừ... Xem mòi cậu vẫn còn nhớ rất rõ...” Âm thanh Merlin lộ ra ta thỏa mãn, “Như vậy... Cậu hẳn là không có quên việc ta kêu cậu đi làm chứ?”

“Harry...” Snape cũng không nhớ, “Ngay bây giờ sao?” Anh thấp giọng hỏi, “Ngài sẽ mang Harry theo ngài?!” Mình và Harry vất vả lắm mới cùng một chỗ, lẽ nào... Chỉ có nháy mắt ngắn ngủi như vậy...

“Không phải chỉ Harry... Mà là cậu và Harry...” Merlin tức giận nói, “Cậu sẽ không cho rằng làm Merlin là chuyện đơn giản chứ? Tiểu tử kia kinh nghiệm còn chưa đủ, nó vẫn còn cần chỉ dẫn của cậu! Nhanh một chút! Thời giờ của ta rất chặt!” Cụ còn gấp gấp đến thế giới của hai người với Authur đó!

“Nhưng mà... Chúng tôi phải làm thế nào mới đi được...” Snape hỏi, “Ngài...”

“Ta không có thời gian... Đến lúc đó các người sẽ tự biết...” Âm thanh Merlin từ từ đi xa, chỉ để lại một mình Snape trong bóng tối...

“Sev... Sev...” Snape mở mắt ra, Harry đang ngồi bên giường anh, không vui theo dõi anh, “Anh làm sao vậy?”

“Mấy giờ rồi?” Snape nhớ lại giấc mơ kia, thuận miệng hỏi.

“Chín giờ, Khóa độc dược của Slytherin và Gryffindor năm bảy đã bắt đầu được mười phút.” Harry có chút hả hê nói, “Nếu bây giờ anh đi ngay, có thể còn kịp nửa giờ.”

“Chết tiệt!” Snape lập tức từ giường đứng dậy, mấy pháp thuật không đũa phép sửa sang chỉnh tề quần áo trên người, anh phủ thêm một lớp áo chùng, một bên tựa hồ như nhớ ra gì đó nhìn Harry: “Cậu Potter, em ở đây là gì? Nếu như ta nhớ không lầm thì em cũng là một thành viên trong lớp đó!”

“Đúng vậy.” Harry gật đầu, vuốt cằm nói, “Nhưng em nghĩ... Nếu như chúng ta hai người cùng xuất hiện ở trong lớp, càng có thể nói rõ lý do chúng ta đi muộn.”

“Potter chết tiệt...” Snape khẽ nguyền rủa, anh cũng không hi vọng lão ông mật sau khi biết, cười hề hề nói với mình: “Severus, nghe nói anh với Harry đến muộn? Tôi hiểu tôi hiểu, người trẻ tuổi sao... Nhưng phải chú ý thân thể nha...” Còn phải bị một đám đầu óc quỷ khổng lồ con nhìn mình!

Giáo sư Snape kéo nhãi con Potter nhà mình vẫn còn đang cười hề hề, vội vã chạy đến phòng Độc dược. Đương nhiên cùng ngày hôm đó Gryffidor cùng Slytherin năm bảy may mắn nhìn thấy giáo sư độc được nghiêm khắc nhất Hogwarts lôi kéo Cứu thế chủ gấp gáp chạy đến khi khóa độc được đã bắt đầu hai mươi phút, hơn nữa... Mắt học trò đều thấy, vạt áo chùng của giáo sư còn rất nhiều nếp nhăn nữa.

Cách chiến tranh kết thúc đã tròn một năm, nhớ lại, cái cảnh chiến đấu đầy máu kia thật giống như một giấc mơ. Hermione mỉm cười nhìn Cứu thế chủ đang quấy vạc, danh tiếng Harry bây giờ thực sự là như mặt trời ban trưa, mặc dù tình cảm của cậu ấy và giáo sư Snape không được nhiều người coi trọng, nhưng tình cảm của bọn họ mọi người đều rõ như ban ngày. Cũng may tên tuổi của hai người đều không nhỏ, một là anh hùng đánh bại Dark Lord, một là giáo sư hung ác kinh khủng nhất Hogwarts, hai người đều đoạt huân chương Merlin Đệ Nhất, thu được “Khen thưởng cống hiến đặc thù cho Giới pháp thuật”, cũng không có mấy người dám sáp thêm một bước.

Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chính thức đổi thành Kingsley, vốn dĩ quần chúng duy trì Harry sau khi tốt nghiệp đảm nhiệm chức vụ Bộ trưởng, mặc dù cậu ấy vẫn còn nhỏ, nhưng mà biểu hiện của cậu ấy trong chiến tranh rất dũng cảm, cơ trí, đủ thay thế mười người như Fudge. Ngay cả Kingsley cũng bày tỏ ông nguyện ý trước thay mặt Bộ Trưởng, chờ Harry tốt nghệp rồi để cậu tiếp nhận. Nhưng ngoài ý muốn Harry cự tuyệt, cậu ấy nói thẳng cậu ấy đối với chính trị không có hứng thú, cậu đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại, đảm nhiệm chức vụ giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám.

Đúng vậy, Lucius chuẩn bị từ chức, chú ấy dạy xong cho khóa học sinh này sẽ chuẩn bị cùng vợ du lịch các quốc gia. Chú ấy đã quyết định đem sự nghiệp của gia tộc toàn quyền giao cho con trai xử lý, Hermione mơ hồ đoán được, có thể quan hệ giữa Lucius Malfoy với Dark Lord không chỉ đơn giản là quan hệ chủ tớ, mặc dù chú ấy lựa chọn phản bội, nhung trong lòng chú ấy đối với Dark Lord, vẫn là vô cùng thương tâm.

Ron Weasley trong cuộc chiến sau cùng bị một bùa chú đánh trúng, ở St Mungo nằm một tháng. Sau khi xuất viện, cậu ta vẫn như trước làm theo ý mình, nhưng cũng không đám quay lại tìm Harry. Mà rất nhiều người trong Gryffindor đối với loại lý lẽ ghen tỵ này mà cảm thấy chán ghét. Một nhà Weasley đối với đứa con út cảm thấy đã hết cách, thậm chí có một lần Bill Weasley công khai nổi trận đùng đùng với thói ghen tỵ này của cậu ta.

Đáng giá nhắc tới chính là, gia tộc Weasley mấy năm nay vấn đề không ngừng, George trong chiến tranh thiếu chút nữa chết, chờ thương thế anh ấy khỏi hẳn, anh ấy với Fred công khai tình cảm lưu luyến của hai người, bọn họ trải qua cái chết, cũng không muốn xa rời đối phương. Đối với đoạn tình yêu loạn luân này, giới pháp thuật có người trầm trồ khen ngợi, cũng có người phỉ nhổ. Harry đối với lần này tỏ ra duy trì, mà cha mẹ đôi song sinh đều giữ im lặng. Bọn họ đã thu mua tiệm Giỡn, trở thành tiệm Giỡn bậc nhất ở giới pháp thuật, ở các quốc gia pháp giới pháp thuật đều có mở của hàng.

Hermione đối với mình không có gì để nói, cô sau chiến tranh thu được một huân chương Merlin đệ tam, cô cùng với cầu thủ thế giới trẻ tuổi nhất, con đỡ đầu của Grindelwald Viktor Krum có tình cảm lưu luyến lúc đó cũng đã công khai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tốt nghiệp cô trước quay về giới Muggle học xong đại học, trường học cô tìm rồi, ở Đức. Cha mẹ hai bên đã gặp nhau, quyết định bọn họ sau khi tốt nghiệp thì đính hôn trước. Nghĩ tới đây, Hermione lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Nhưng mà, danh tiếng Harry Potter và Severus Snape quá mức thịnh vượng, ngay cả Merlin cũng không muốn danh tiếng của bọn họ vượt qua mình... ngày 31 tháng 9 năm 1997, ngay buổi sáng sinh nhật của Harry Potter hôm nay, di thể cậu ta và người yêu của cậu ta được bọn họ phát hiện trong phòng ngủ. Hai người ly kỳ qua đời, không có bất kỳ dấu hiệu lời nguyền pháp thuật nào, cũng không có vết tích của độc dược, hai người cư như vậy trong giấc ngủ bị tử thần gọi đi...

Toàn bộ Giới pháp thuật cả nước bi thống, đều thương tiếc vì sự qua đời của vị anh hùng này. Dumbledore và Grindelwald tự mình làm chủ trì tang lễ cho hai người.

Lễ tang ngày đó, bên Hồ Đen của Hogwarts đầy áp người, mọi người từ bốn phương tám hướng đổ về, biểu thị sự sùng kính của bọn họ đối với vị anh hùng này.

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, gió nhẹ nhàng thổi lất phất, ánh nắng chiếu lên dòng nước trong suốt trên Hồ Đen, dưới mặt nước, nhân ngư hát bài ca phúng điếu, trên gương mặt tái nhợt của chúng nó chợt nổi lên từng tầng gợn sóng, mái tóc màu tím phiêu đãng xung quanh, như khóc như kể biểu đạt sự thất lạc và tuyệt vọng. Di thể của Harry và Snape được đặt cùng một chỗ, hai người cũng nằm trong một quan tài thủy tinh, hai người đều mặt áo chùng đen, nhưng còn trong giấc ngủ say.

Dumbledore tuyên bố điếu văn, nhưng mà Hermione không cảm thấy bi thương: “Tôi luôn cảm thấy... Bọn họ ở một nơi nào đó, sống rất tốt, cậu cảm thấy sao?” Cô hỏi cậu bé tóc vàng kim bên cạnh.

Áo chùng của Draco hôm nay rất hoa lệ, mười bảy tuổi, cậu ta đã có vài phần kiên nghị giống cha cậu, cậu lười biến cười nói: “Đương nhiên, cậu ta cũng không phải dễ dàng chết như vậy, cha đỡ đầu cũng thế! Nói không chừng... Bọn họ đang ở một nơi nào đó nhìn chúng ta không chừng?” Cậu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đáy mắt thoáng qua một tia hoài niệm.

Điếu văn Dumbledore trở nên khôi hài: “... Bọn họ đã có cống hiến to lớn, mặc dù Severus đối với loại nói chuyện này cảm thấy vô cùng không thú vị, nhưng cái chẳng qua là do cậu ấy đối với quấy rầy của vinh dự cảm thấy xấu hổ thôi a, mong là tôi nói như vậy, đêm nay cậu ấy sẽ không vào trong mộng mắng tôi!” Có người bắt đầu cười, đầu tiên là cặp sinh đôi, sau đó là Draco... Cuối cùng, toàn lễ đường ai cũng chứa nước mắt mà cười ha hả đây là một tang lễ khó quên.

Draco thấy Sirius ngồi trong đám người mỉm cười, cậu đi tới, nhìn chú họ của mình: “Chú có khỏe không?”

“Chú rất khỏe.” Sirius nhìn đám người ầm ĩ, “Harry không thích chúng ta vì nó mà khóc, Snape cũng vậy! Chỉ tiếc...” Anh cười nói, “Chỉ tiếc nó không nghe được James với Teddy gọi nó một tiếng cha đỡ đầu.”

Draco nhìn Sirius cười sang sảng cho qua, có chút thương cảm. Chú ấy và Remus Lupin sau khi chiến tranh kết thúc thì chia tay, một năm sau, du lịch trở về lại kết hôn với Tonks, có một đứa con trai. Sirius bị đả kích rất lớn, chú ấy lựa chọn kế thừa gia tốc Black, cũng không biết người đàn bà kia có một đứa con trai, lấy tên cha Harry là tên gọi. Cậu nhìn ra được, Sirius rất yêu người sói kia, nhưng bọn họ không đi được đến cuối cùng...

Ngọn lửa Phượng hoàng dấy lên, nhìn di thể của Harry và cha đỡ đầu từ từ bị ngọn lửa căn nuốt, Draco đột nhiên cảm thấy mắt đã ươn ướt. Bạn tốt của cậu, cha đỡ đầu mà cậu kính yêu nhất, lại rời bỏ cậu sớm như vậy... Blaise đến sau lưng cậu, từ phía sau ôm lấy cậu: “Mình còn đây, Draco... Cậu còn có mình...”

“Đúng vậy, mình còn cậu nữa...” Draco thở dài.

Mà trong thần điện thời không Merlin, Harry dựa vào lòng Snape, Snape hôn lên trán cậu, môi cậu...

“Draco bọn họ... Không chừng sẽ mắng em nữa...” Harry thở hổn hển, “Anh... Nhẹ chút!”

“Thời gian trên giường, em không nên nghĩ chuyện ngoài ta, hiện là Merlin đương nhiệm cậu Potter!” Snape bất mãn nói thầm.

“Em nào có... Là anh... Ôi! TMD!” Harry hét ầm lên, “Là ai lại...”

“Làm sao vậy?” Snape bất mãn vì bị cậu đẩy ra.

Hiện giữ chức Merlin đại nhân che phía dưới, khẽ nguyền rủa: “Trứng em đau...”

Snape che trán, vốn đang hăng hái nhất thời không còn một chút: “Cần dược ngưng đau sao?” Anh khô cằn hỏi.

“Không cần ” Harry trừng mắt nhìn anh có chút hả hê, mắng, “Bọn họ không thể bớt gọi em vài tiếng sao?”

“Phải biết rằng, ‘Trứng Merlin’ là từ ngoài miệng của tất cả mọi người trong giới pháp thuật, em phải thích ứng thư... ‘Cầu khẩn’... của em đi, Snape nhướng mày, anh rốt cục đã hiểu vì sao Merlin chờ không kịp phải chạy đi tìm người như vậy rồi, đổi lại là anh, anh cũng muốn làm vậy.

“Muốn mạng!” Harry hét lớn một tiếng, trên chân của cậu... Đột nhiên xuất hiện một đám dây nhợ! Còn là một cái vớ cao màu đen bán trong suốt! “Vậy cái này là biểu diễn cái gì?”

” ‘Tất chân Merlin’ hiển nhiên” Snape muốn cười nhìn người yêu đem cái tất chân tháo ra, “Ta nghĩ... Sau này em sẽ còn nhiều kiểu ‘trang phục’ mới nữa...” Anh nhớ tới một... câu cửa miệng khác: “Nịt ngực Merlin.

A... Có thể... Bọn họ cũng nên suy nghĩ một chút tìm người kế thừa nhỉ...

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.