[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 38: Sự kiện ngày khai giảng



Đông Phương Điểm Trần

(từ nay về sau sẽ gọi Ciel Mip, thỉnh mọi người chú ý, đừng hỏi ta Mip là ai nha)

o0o

“Ah, Harry, coi ra nghỉ hè của trò không tệ nhỉ…” Dumbledore cười híp mắt nói với hai người một lớn một nhỏ vừa bước ra khỏi lò sưởi, “Muốn ăn kẹo chanh đường không?”

“Dạ… con không cần ạ.” Harry từ chối ý tốt của Dumbledore, “Nghỉ hè của thầy thế nào, hiệu trưởng?”

“Nghỉ hè ta hơi nhiều việc…” Dumbledore nhét thêm một viên kẹo chanh đường vào miệng, nheo mắt, mơ màng nói, “Nhưng may là… ta vẫn có thể cố gắng làm được a…”

“Tôi nghĩ cuộc nói chuyện ‘xa cách đã lâu không gặp’ của hai vị phải chấm dứt, bởi vì cậu Potter còn phải quay về Ký túc xá…”Snape không chút khách khí cắt ngang đối thoại của một già một trẻ này, “Ngoài ra, tôi nghĩ… Ngài Hiệu trưởng đây có thể rời khỏi phòng làm việc của tôi được rồi – Hầm của tôi rất nhỏ, không nghênh đón nổi Hiệu trưởng ‘Vĩ Đại’ của chúng ta đâu.”

“Được rồi, được rồi…” Dumbledore lầm bầm, “Ta chỉ muốn đến gặp Harry, à còn nữa, đừng quên nửa tiếng nữa chúng ta có hội nghị giáo sư đấy, Severus – Đừng có tới trễ nha.” Nói xong, ông nháy mắt với Harry mấy cái, “Gặp sau nha, Harry.”

“Tạm biệt, Hiệu trưởng Dumbledore!” Harry vẫy vẫy tay, “Ngài đi thong thả!”

Mắt thấy Dumbledore đã rời khỏi hầm, Snape xoay người lại nhìn Harry còn đang lưu luyến, “Được rồi, Harry, Hiệu trưởng tuy lớn tuổi, nhưng ông ta còn chưa tới mức lạc đường. Bây giờ – em nên trở về phòng ngủ đi!”

Shara: ( |||) anh đúng là cái bình dấm chua loét có thể nghiêng ngả bất kì nơi đâu và bất kể lúc nào

“Em còn muốn ở lại đây thêm chốc nữa được không, Mr?” Harry hạ giọng làm nũng, “Bài tập của em còn mấy chỗ chưa được làm rõ, em có thể mượn sách của Mr để tra không?”

“Chỗ này của ta cũng không phải là thư viện…” Tuy nói thế, nhưng Snape vẫn ưng thuận, “Ta phải đi họp rồi, em ở chỗ này, không được tùy tiện chạy lung tung, biết chưa?”

“Dạ được, tạm biệt Mr!” Harry ngoan ngoãn trả lời, “Em sẽ nghe lời.”

Khi Snape tan họp trở lại hầm, Harry vẫn ngồi trên sô – pha xem quyển《Phép thuật hắc ám cao cấp》, bên cạnh có một quyển vở dùng để ghi chú những gì quan trọng.

“Đến giờ ăn cơm trưa rồi” anh cởi áo choàng bên ngoài ra, chỉ để lại chiếc áo chùng ngắn ở trong, sửa sang lại quần áo cho tốt rồi ngồi vào cạnh người Harry.

“Dạ, Mr.” Harry thu thập xong mọi thứ, đứng dậy, “Để em mang những thứ này đi cất trước đã, rồi đến lễ đường ngay – ah, nhưng,… học sinh còn chưa tới, lễ đường hẳn là chưa mở mà?”

“Lễ đường đã được bố trí ổn thỏa rồi. Để cho các giáo sư dùng trước, chốc nữa em sẽ cùng ăn với chúng ta.” Snape biết rõ thắc mắc của Harry, “Được rồi, đi nhanh về nhanh!”

Lúc Harry vào lễ đường, nhóm giáo sư trên dãy bàn dành riêng cũng đã có mặt đầy đủ. Cậu nhìn tới Lockhart đang khoe răng trắng, không khỏi run rẩy khắp người, ngay lập tức chạy tới cạnh Snape, hi vọng khí lạnh Snape tỏa ra có thể chống đỡ được cái vầng hào quang chói sáng lóa mắt kia.

“Harry, đã lâu không gặp!” Giáo sư Flitwick thét chói tai, “Năm nay trò tới thiệt sớm!”

“Dạ, xin chào, giáo sư Flitwick”, Harry gật nhẹ đầu.

“Ta đến muộn…” Một giọng nói mơ màng bất định, giống như mộng lại như thực truyền tới, Harry ngẩng đầu, cậu thấy một nữ giáo sư cổ quái: Bà ta mặc một bộ áo chùng mỏng manh lòe lòe sáng, dây chuyền và trang sức treo tầng tầng lớp lớp trên cái cổ gầy nhom của bà, trên cánh tay có ít nhất vài bộ vòng, mà cả trên tay cũng đầy nhẫn, mà cái kính to đùng trên mặt phóng con mắt bà ta to gấp bội, thoạt nhìn rất quái dị – Cả người nhìn giống hệt chuồn chuồn.

“Đó là Trelawney, cô ta là giáo sư môn Tiên tri, Snape nhỏ giọng giải thích bên tai Harry, sau đó còn bỏ thêm một câu, “Một kẻ thích làm bộ làm tịch để lừa đảo – nhưng mà cũng đôi lúc đoán trúng”

“Sybill, sao hôm nay cô lại ra đây?” Dumbledore vừa cắn một khối bánh bí đỏ vừa nói, “Ta còn nghĩ cô hôm nay sẽ dùng cơm trên phòng của mình kia.”

“Vốn ta cũng định như vậy…” Giáo sư Trelawney mờ ảo trả lời, “Nhưng vận mệnh bảo ta hôm nay phải xuống lầu… Á…” Ánh mắt bà ta đột ngột dừng trên người Harry, “Một đứa bé ta không biết…Merlin…Ơ…i! Con trai, trên người con mang theo bóng dáng của mãng xà, A… Con——“

Shara: Woaaaa lần này cô xem đúng rồi nha Tiểu Har đáng iu là của GS mà, sao lại không có bóng xà trên người cơ chứ ( ||||)

“Đủ rồi, Trelawney, đừng có mà dọa hư học sinh Nhà ta” Snape kéo Harry ra sau lưng mình, “Nếu ngươi muốn thì cứ lấy Hiệu Trưởng ra mà xem bói.”

Shara: Chẹp, anh chột dạ a Quân: Shar thân ái! Ta ko còn gì để nói với nàng nữa

Dumbledore vuốt chòm râu bạc, cười híp mắt nói: “Severus, thầy cũng không thể như vậy… Đôi khi… Bất công quá cũng không hay nha…” Ông mở to mắt nhìn anh.

Snape bỗng cảm thấy bất an mà nhúc nhích, đột nhiên cảm giác rằng Dumbledore đã biết được điều gì đó.

Shara: Điều gì là điều gì a hắc… nghi lắm nha cười gian

“A, cậu bé vàng của chúng ta!” Lockhart hưng phấn đứng dậy, “Trò Potter, rất vui được gặp trò! Ta – Gilderoy Lockhart, người đạt được huân chương Merlin đệ tam đẳng, hội viên danh dự của liên minh phòng chống nghệ thuật hắc ám, liên tục năm lần nhận được giải ‘Nụ cười đẹp nhất năm’ do tạp chí của các nữ pháp sư bình chọn, hiện tại, là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của các trò.”

Shara: Ta ngất, đồ không biết xấu hổ, ít nhất hiện tại cụ Dum cũng là huân chương Merlin đệ nhất đẳng rồi! Xin người… đừng làm ta buồn nôn] Quân: ta đọc bộ nào cũng có đoạn này, trừ edit và beta, ta ko bao giờ đọc nó |||

“Xin chào, Giáo sư Lockhart.” Harry khô cằn trả lời, ông ta cứ khoe cái răng sáng chói làm cậu gần như choáng váng đầu luôn rồi.

“Vì nể tình chúng ta đều là người nổi tiếng, ta cảm thấy trò nên tu sửa lại ngoại hình của trò…” Lockhart lộ ra một nụ cười chói lóa khoe luôn tám cái răng, “Ta có thể giới thiệu cho trò vài tiệm tóc và tiệm quần áo ta quen biết. Trò biết đấy, ta là hội viên VIP nha. Chỉ cần nói tên ta là trò có thể được ưu đãi giảm giá tới 80% …”

Shara: Mi xê ra một bên, nổ vừa thôi cha nội, Tiểu Har đáng iu là của GS ai mượn ngươi quản, tiểu Har của ta chả cần làm giề cũng ăn đứt mớ danh hão của ngươi rồi, ai mướn ngươi nhiều chuyện. Bằng vào ngươi mà muốn so sánh với tiễu Har nhà ta (ặc,…Nhà GS, GS đừng Avarda em…) á, cút sang một bên tu thêm trăm kiếp nữa đê kưng!!! Quân: ||| nàng nên lăn cho nhanh, chỉ mỗi câu ‘tiểu Har của nàng’ là đủ đi gặp Merlin rồi đó

“Con no rồi, con phải về phòng ngủ sắp xếp đồ đạc đây, tạm biệt Hiệu trưởng! Tam biệt các vị giáo sư!” Harry gần như vứt dao nĩa và dĩa ăn xuống bàn, động tác liên tục, vô cùng trôi chảy, rồi như chạy trốn rời khỏi lễ đường.

“Ah… Trò ấy đang ngượng ngùng kìa…” Lockhart vuốt vuốt mái tóc của mình, “Trò ấy nhất định là bị mị lực của ta làm cho xấu hổ…”

Shara: Đừng cản ta để ta giết hắn! Quân: Avada Kadavra!

Snape không thèm để ý tới gã, anh đang bận nghĩ: Một lát nữa có nên bắt Harry dùng thêm một buổi trà chiều hay không, em ấy nhất định là vẫn chưa ăn no.

Shara: ÔiGS cỡ nào ôn nhu nha

Ta là lễ khai giảng phân cách tuyến

“Potter, hôm nay cậu không ngồi xe lửa” Draco thở phì phì ngồi xuống cạnh Harry lên án, “Hại tớ tìm cậu lâu như vậy!”

“Tớ đi cùng giáo sư” Harry nhàn nhạt nói, “Cậu… lại dùng keo xịt tóc mới phải không?” Cậu chú ý tới mái tóc của tên nhóc bên cạnh, “Merlin! Vì cái gì mà cậu phải biến đầu tóc thành cái dạng này?”

“Đây là thưởng thức của giới thượng lưu!” Draco khinh thường ngẩng đầu, “Cậu thì biết gì?!”

“Xem ra, nghỉ hè của hai cậu cũng không tệ nhỉ?” Blaise ngồi xuống cạnh hai đứa, “Harry, mình nghe Draco nói, cậu đã đến trang viên Malfoy, sớm biết thế mình đã sớm tìm cậu.”

“Cậu còn bận rộn lưu luyến với các tiểu thư quý tộc, đâu thèm để ý tới bọn này, “Tớ còn nghe cậu đang ‘quấn quýt’ với vị tiểu thư gia tộc Brown mà?”

Shara: Chẹp, dẫu rằng ta bít lờ hem phải phép cho lắm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được tim đang tuôn trào những hình ảnh YY, Haizzzz… Dra ơi là Dra… sao ta cứ thấy em có tướng thụ làm sao ý nhể… nghe em nói kìa, thực không có tiền đồ chút nào, mùi dấm chua nồng nặc rùi kia!!! Đây lờ hình ảnh tiêu biểu cho mẫu hình cô vợ nhỏ chất vấn chồng lăng nhăng. Quân: ta nghĩ ta nên cho nàng một cái Avada giống tên bao cỏ kia

“Nào có?! Làm ơn đi, tớ còn nhỏ được không? Tớ có thể làm cái gì chứ?!” Blaise vội vàng giải thích, “Chẳng qua, tớ chỉ trò chuyện với cô ấy nhiều hơn bình thường một chút thôi mà…”

Shara: Còn đây là, cái mà người ta gọi là, chồng sợ vợ

“Àhhhhh trò chuyện nhiều hơn một lát…” Draco nói đầy ý vị thâm trường, “Hiểu rõ!”

Shara: Vợ phạt chồng!

“Hiểu rõ cái quỷ!” Blaise trừng mắt nhìn cậu ta.

Shara: Chẹp, chồng đã mất kiên nhẫn. – A! Đừng đánh Míp! Míp biết sai rủi, hem nói nữa âu, hic, hic… (TTOTT)

Lúc này, đám tân sinh được giáo sư McGonagall dẫn vào đại sảnh đường, cả đám nhóc mặt trắng bệch, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.

“Nhìn lũ nhóc kia kìa… Tự dưng tớ có cảm giác chúng ta đã già rồi…” Blaise vuốt cằm nói, “Aizzz năm tháng a…”

“Lời này của cậu giữ thêm sáu năm nữa hẵng nói”, Harry không hề khách khí mà dùng thìa gõ một cái lên đầu cậu ta, “Cậu giả bộ thâm trầm làm cái gì chứ?!”

Giáo sư McGonagall đem mũ phân viện đặt ở trên ghế bốn chân, Harry và Draco nhìn nhau một cái rồi không hẹn mà cùng bịt tai lại. Blaise thấy vậy cũng bừng tỉnh đại ngộ, gấp rút tìm nút bịt tai.

Nhìn cái nón phân viện hát vang, Harry tới gần tai Draco, hỏi: “Hình như mỗi năm nó đều ca một bài khác nhau hả?”

” Chắc là vậy – nó ấy à, cả năm đều nhàn rỗi không có việc gì, chắc tất cả thời gian của nó là để làm cái chuyện này rồi.”

“Không biết năm nay có bao nhiêu học sinh vào Slytherin nhỉ…” Blaise thở dài, “Mấy năm gần đây, học sinh Slytherin ít đến đáng thương…”

Ba người đều trầm mặc, từ lúc chấm dứt thời đại huy hoàng của Voldemort về sau, học sinh Slytherin năm sau lại ít hơn năm trước, chỉ còn những quý tộc vẫn đang kiên trì.

“Lifepeace Afulo Trethin!” Giáo sư McGonagall hô lên.

” Gia tộc Trethin?!” Draco có chút kinh ngạc, “Gia tộc này cũng còn hậu nhân sao? Tớ còn tưởng rằng bọn họ đã tuyệt diệt rồi chứ!”

Gia tộc Trethin, đúng là một gia tộc cao quý cổ xưa, có thể sánh ngang với gia tộc Potter, đáng tiếc cả hai gia tộc ngày một xuống dốc. Gia tộc Potter chỉ còn mỗi Harry là hậu duệ trực hệ. Mà gia tộc Trethin… nghĩ tới đây, Harry chợt có cảm giác đồng cảm với cậu nhóc nhỏ gầy nọ.

“Slytherin!” Nón phân viện hô lớn.

Lifepeace Afulo Trethin, cậu nhóc có mái tóc màu hổ phách và đôi mắt vàng nhạt đi về phía bàn của học viện Slytherin. Cậu nhóc hơi run rẩy, nhất là khi có nhiều ánh mắt nhìn cậu như thế, cậu thật không biết phải ngồi ở đâu cho tốt.

Harry và Draco nhìn nhau trao đổi ánh mắt một cái, sau đó Harry vẫy vẫy tay: “Đến ngồi cạnh anh đi, Trethin.”

“Cám ơn anh, sư huynh.” Lifepeace Trethin nhợt nhạt cười với cậu, ngồi xuống bên cạnh.

“Cậu xác định tên nhóc này có thể làm…” Blaise hạ giọng hỏi Harry, lần này Harry làm vậy, nghĩa là chấp nhận tên nhóc kia làm người được đề cử cho vị trí thủ tịch năm nhất.

“Tớ chưa bao giờ nhìn người sai.” Harry mỉm cười, ý bảo Blaise ăn chút gì đó.

“Em là hậu duệ trực hệ của gia tộc Trethin à?” Draco hỏi, đối với cậu nhóc này thật hiếu kỳ.

“Không phài, ba ba em là em họ của gia chủ gia tộc.” Trethin trung thực trả lời, “Nhưng sau khi gia chủ mất, ông không có hậu đại, ba ba em đem em làm con thừa tự cho ông.”

“Vậy sao?” Draco gật nhẹ đầu một cái, vươn tay ra, “Draco Malfoy, thủ tịch lâm thời năm hai, xin chào.”

“Xin chào…” Trethin nắm chặt tay cậu. (ở đây là Dra á!)

“Harry Potter, phó thủ tịch năm hai, hoan nghênh đến học viện Slytherin.” Harry cũng vươn tay ra với cậu nhóc.

Hiển nhiên, Trethin bị tên cậu dọa cho nhảy dựng, gấp rút vươn tay ra nắm chặt tay cậu lại: “Xin…xin chào, sư huynh Potter! Rất hân hạnh được gặp anh…”

Lũ tiểu quỷ không biết gì! Snape chú ý tới mấy người bên dưới đang nắm chặt tay nhau, không vui hừ lạnh.

Shara: GS lại đánh nghiêng bình dấm chua nữa rồi (=.=|||)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.