[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 39: Xà ngữ diệu dụng



Hạ Liễu Quân

o0o

Sau buổi sáng ngày đầu tiên khai giảng, Harry cùng Draco còn có Blaise đi đến lễ đường ăn trưa. Thời điểm bọn họ đi trên hành lang, gặp một cậu nhóc Gryffindor, cậu nhóc giơ máy ảnh, lòng đầy hi vọng nói với cậu: “Anh khỏe, Harry! Em… em tên là Colin Creevey, anh… anh có thể… cho em chụp một tấm ảnh không?”

“Chụp ảnh?” Harry nhăn mày, “Tôi nghĩ tôi không quen cậu…”

“Em biết rõ! Em chỉ muốn… chỉ là muốn chứng minh đã gặp qua anh.” Cậu nhóc nóng lòng nói, “Em biết rõ sự tích của anh! ‘Người kia’ chạy trốn trong tay anh như thế nào, còn có hắn như thế nào biến mất, sự tình có quan hệ đến vết sẹo trên trán anh, em còn rất sùng bái anh…”

“Colin, nó là một Slytherin chết tiệt! Cách xa nó một chút đi!” Ron Weasley nổi giận đùng đùng chạy tới thét, “Tránh xa đồ rắn độc!”

“Mày là con chồn thối!” Draco một bên chưa nói lời nào nhịn không được, “Hừ! Rất rõ ràng là cùng loại bùn này hỗn độn chung một chỗ!”

“Ron! Em chỉ muốn xin đàn anh Potter cho em chụp một tấm hình…” Colin cẩn thận từng chút nói, “Em rất sùng bái anh ấy…”

“Ai muốn ký tên chụp hình?!” Một âm thanh hưng phấn truyền đến, chỉ thấy Lokhart áo chùng xanh biếc không nhiễm hạt bụi, dưới cái mũ pháp sư là tóc vàng mắt xanh được tu bổ chỉnh tề, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời phát ra có vẻ đặc biệt chói mắt Harry vội vã che mắt, ánh mắt sắp bị chọc mù rồi!

“Trò muốn ký tên chụp hình sao, Harry?” Lockhart huơ huơ ngón tay, “Harry à Harry, thầy đã hoàn toàn hiểu ý nghĩ của trò. Trò bây giờ đã pháp sư nổi tiếng tiếng trên thế giới thời điểm ta mười hai tuổi, ta bất quá chỉ là một tiểu tử không có tiếng tăm gì! Nhưng cũng không thể quá mù quáng xúc động đúngkhông? Chờ trò trưởng thành, sẽ không có nhiều cơ hội nổi danh thực sự đâu! Tốt rồi, tốt rồi, thầy biết trò đang nghĩ gì! Thầy nói, trò ở giai đoạn này phát động chụp hình ký tên cũng không quá sáng suốt! Nói ra, làm cho người ta cảm thấy giống như có cảm giác tự cao tự đại. Harry, này là qua quá trình đi làm trở nên thành thục, giống như thầy, đi đâu cũng phải mang theo một đống hình chụp, tùy thời đều có thể dùng đến, nhưng mà ” Hắn đắc ý nở nụ cười, “Thầy nhớ là trò còn chưa đến lúc đó đâu.”

Quân: Ta phun trào… 555555…. Tại sao con công đó nói nhiều như vậy???? Tha thứ cho ta nếu không hiểu hắn nói cái gì bởi vì chính ta cũng không hiểu |||

Hắn xoay người, nói với Colin Creevey: “Đến đây đi chụp cả hai, như thế nào? Hai chúng ta đều ký tên cho trò, hài lòng chứ?” Hắn lập tức vươn tay định đặt lên vai Harry, “Đến đây đi, Ha… Harry?” Hắn kinh ngạc xoay người phía sau của hắn, trống không.

“Tớ thế nào lại gặp một con công lòe loẹt…” Harry lôi Draco cùng Blaise rời khỏi hành lang, “Để tiếp như vậy, mình quả thực muốn điên rồi…”

“Nói hắn là công quả thực là vũ nhục loài công!” Draco không muốn liên hệ đàn công sáng lóng lánh trong nhà với tên bao cỏ này một chỗ.

Nhưng chiều hôm nay trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám gặp tai nạn với đám yêu tinh nhí, chứng minh Gilderoy Lockhart không phải là bao cỏ bình thường, hơn nữa là bao cỏ lớn nhất của Giới pháp thuật.

“Mình nhất định phải viết thư cho ba ba mình biết!” Draco vừa đi vừa sửa lại tóc đã loạn cào cào vừa mấy con yêu nhí nhìn chằm chằm cậu, chính là nắm chặt không tha! “Ai… mình phải trở về ký tóc xá dùng chút keo xịt tóc…” Cậu lầm bầm, cuối cùng buông tha việc sửa sang mái tóc trở về nguyên dạng, ngược lại cậu bắt đầu sửa sang áo chùng mất trật tự của mình.

Blaise cũng dùng thần chú khôi phục áo chùng thẳng thớm, cậu buồn cười nhìn tóc Draco, nói: “Mình cảm thấy cậu không cần keo xịt tóc tương đối dễ nhìn, thoạt nhìn rất có mùi vị…”

Quân: xoắn xít đây có phải là vừa khen vừa an ủi vk ko vậy????

“Vậy sao?” Draco lấy ra một cái gương trái phải xem qua, gật gật đầu, “Thoạt nhìn trái lại rất tốt…”

Quân: Ngô Dra bé bỏng, không cần một câu của ck mà bỏ qua tính ngưỡng của gia tộc đâu…. 55555….

“Không biết làm đẹp rồi…” Harry vỗ vai Draco.

Ta là hầm phân cách tuyến

“Mr, Mr tìm em?” Sau bữa tối, Harry nhận được lời nhắn từ một học trò, nói là giáo sư Snape tìm cậu, cậu cơm nước xong xuôi trực tiếp chạy đến.

“Tới, ta có việc cần em giúp.” Snape vẫy tay, ý bảo Harry đi theo mình, đi đến gian phòng trong cùng đây là gian phòng bình thường Snape chứa tại liệu độc dược. Snape đến cạnh ***g sắt, xốc miếng vải đen lên.

Trong ***g là một con vân xà màu đen, nó có đến ba đầu, vân màu đen mang theo một ít điểm màu vây kín toàn thân. Vừa nhìn thấy Snape, con xà kia chút không khách khí kêu “Tê tê tê”, nó dựng dứng người dậy, ba cái đầu tranh nhau chen lấn, tựa hồ rất muốn thoát ra khỏi lòng sắt đến cắn cho đối phương một ngụm, nhưng hiển nhiên khoảng cách của ***g sắt làm nó không thể nào đi ra được.

“Đây là một con vân xà giống đực, ta cần nọc độc của nó, nhưng hiển nhiên… Nó không thể nào chịu hợp tác…” Snape mím nhanh bờ môi mỏng, anh nghĩ hết các loại phương pháp đối phó con rắn này, nhưng hiển nhiên không hề có hiệu quả, “Em tới thử xem, nhìn xem có thể không… Khuyên nó ngoan ngoãn nghe lời một chút…”

<<Ngươi khỏe…>> Harry phát ra âm thanh “Tê tê”, tới gần ***g sắt, <<Ngươi khỏe không?>>

<<Cút ngay!>> Vân xà dựng thẳng lên, đầu chính giữa hung ác thét lên, << Ta không biết ngươi!>>

<<Hiện tại không phải chúng ta đã quen biết sao?>> Harry thấp giọng nói, muốn làm nó an tĩnh lại, <<Ta tên là Harry, ngươi tên gì?>>

<<Mặc kệ chuyện của ngươi!>> Vân xà hung dữ nói, << Ngươi muốn làm gì?!>>

<<Chỉ là muốn làm quen với ngươi.>> Harry nói, <<Ngươi hôm nay tâm tình không tốt sao?>>

<<Lão tử thất tình rồi! Được chưa?!>> Đầu chính giữa của Vân xà phun khí quát.

<<Đều là ngươi làm hại! Nếu ngươi không nói lung tung…>> Cái đầu bên phải cũng kêu lên, <<Cô ấy mới không tức giận!>>

<<Không phải ta, là hắn!>> Đầu chính giữa kei6.

<<Quản ta là gì?!>> Đầu nên trái nói.

<<Là ngươi…>>

<<Là ngươi!>>

<<Đều là ngươi sai!>> Ba cái đầu quấn thành một cục, cắn nhau tới tấp, khiến cho ***g sắt vang lên “Cành cạch cành cạch”

Harry hắc tuyến, Snape chỉ thấy gân trên trán nhảy “Thình thịch”: “Potter! Đây là chuyện gì?!” Cậu như thế này biến con rắn thành dạng này?!

“Không phải em!” Harry vội vàng giải thích, “Con rắn này thất tình rồi, ba cái đầu rắn đang tranh cãi… đến tột cùng ai làm mỹ xà tiểu thư tức giận…”

“Làm bọn họ an tĩnh trở lại…” Snape nhìn một đoàn trong ***g sắt sinh khí quát.

Quân: Giáo sư quá đáng, quát em, ta ko vui rồi đó

<<Nếu không… Ta kêu giáo sư tìm giúp ngươi một vị tiểu thư về?>> Harry thử thăm dò, <<Như thế nào?>>

<> Ba cái đầu lập tức dừng đánh.

<> Đầu bên trái trả lời ngay.

<> Đầu bên phải cũng lập tức bổ sung.

<<Còn phải khéo hiểu lòng người, sẽ không tuy tiện tức giận!>> Đầu chính giữa cuối cùng tổng kết nói.

<<Được không?>> Ba cái đầu đồng loạt nhìn Harry, mơ hồ trong ánh mắt chúng đang tỏa ra ánh sáng.

Harry quay đầu, đem những thứ này lắp bắp nói cho Snape nghe, cuối cùng tăng thêm một câu: “Mr, được không?”

Snape nhìn tiểu du côn cắc ké này, phun ra từng chữ: “Cậu Potter… Chẳng lẽ em không biết giao dịch với vân xà là phạm pháp sao? Em nói ta đến chỗ nào tìm rắn cái đến?! Em cho rằng vân xà là từ trên trời rớt xuống sao?!”

“Vâng vâng, đừng giận Mr…” Harry vội vàng xin lỗi, “Chính là… con rắn này Mr lấy từ chỗ nào?”

“Rừng cấm.” Snape lạnh lùng trả lời, “Rừng cấm có một ít, nhưng mà không biết chúng phân bố ở nơi nào ta bắt được nó thuần túy là do vận khí.”

Harry vội hỏi con rắn kia: <<Các ngươi khi ở rừng cấm đến chỗ nào tìm bạn gái?>>

<<Ở cạnh suối nước.>> Đầu chính giữa lưỡi rắn phun ra nói, <<Chỗ đó có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp >>

Quân: Đồ hám gái!!! Mới chia tay bạn gái đã muốn tìm bạn gái mới. Ta băm ta băm!!!!

<<Ở chỗ con đường nhân mã thường đi qua hoặc ngủ lại>> Đầu bên trái nói, <<Chỗ có nhiều cỏ phong linh cùng cỏ ánh trăng ấy>>

<<Còn có con nhện ăn rất ngon!>> Đầu bên phải hưng phấn, <<Mùi của chúng trong vắt, ta đã ăn qua… Chính là Aragon không cho chúng ta ăn…>>

<<Không sai, bất quá chỉ là mấy con nhện không phải sao?! Nó có nhiều con cháu như vậy, chúng ta lại chẳng ăn được mấy con…>> Hai đầu còn lại cũng nói, <<Tuy chúng ta nhiều miệng, nhưng chúng ta chỉ có một cái dạ dày!>>

“Mr… Bằng không chúng ta đi rừng cấm một chuyến đi?” Harry vội nói, “Giúp nó tìm một người bạn gái! Dù sao vân xà này cũng rất có ích mà!

Là chính em muốn đi rừng cấm chơi thì có! Snape nhìn thấu tâm tư của cậu, hừ lạnh một tiếng, xem như ngầm đồng ý. Sau đó chậm rãi nói: “Có thể kêu nó xuất ít một ít nọc độc trước được không? Ta cần dùng gấp.”

“Dạ được!” Harry tiếp tục đối thoại với con rắn kia, <<Các ngươi có thể nhả một ít nọc độc không? Giáo sư cần dùng làm độc dược. Cuối tuần chúng ta ra ngoài tìm bạn gái cho các ngươi. Có được không?>>

<<Nhả ở đâu?>> Đầu chính giữa hỏi.

Harry vội vàng lấy một cái bình nhỏ, mở của ***g sắt, đem miệng bình nói với nó: “Chỉ cần ba mililiter là đủ rồi>>

Đầu giữa há to mồm, hai cái răng nanh đặt vào miệng bình, một giọt lại một giọt, đem nọc độc nhỏ vào bình. Ba mililiter rất nhanh thu xong, Harry đem chai đưa cho Snape, sau đóng ***g sắt lại.

<> Đầu bên trái chờ không được hỏi, <<Chúng ta rất lâu chưa ăn rồi!>>

<<Còn phải thêm mấy con chuột bạch nữa!>> Đầu bên phải hô, <<Ta đã sớm muốn nếm thử rồi!>>

<<Đương nhiên có thể>> Harry đồng ý, <>

<<Thật tốt quá!>> Đầu chính giữa hô, sau đó vân xà trong ***g tự thành một đoàn nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.