[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 41: Tình sử đắm say của vân xà



Ciel Mip

Trực giác của Harry quả nhiên không sai, nương theo sự giải thích của vị xà tiểu thư nước mắt lưng tròng kể lể và con rắn bên cạnh giải thích thêm, cậu gần như hiểu được ‘chuyện cũ đã qua’ của chúng.

Thì ra rắn nhỏ Kaka và rắn nhỏ Nini (Tên của xà tiểu thư) là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đùa nghịch, lại cùng nhau kiếm ăn… Tóm lại là quan hệ vô cùng vô cùng tốt (lời của bé rắn Nini). Mấy hôm trước, lúc Nini và Kaka cùng nhau chơi đùa bên bờ suối, một cô rắn khác đột nhiên liếc mắt đưa tình với Kaka. Nini ghen, tức giận. Mà Kaka còn chưa hiểu sự tình, phán ra một câu: “Mắt cô ấy lớn hơn mắt em nữa nha…” Câu nói kia làm núi lửa trong lòng Nini phun trào, nó rống lên: ” Nếu cô ta tốt hơn em thì anh cứ đi với cô ả luôn đi!” Lập tức bỏ lại bé rắn Kaka mà đùng đùng chạy đi mất.

Vừa thấy bạn gái chạy đi, Kaka lập tức đuổi theo, muốn giải thích. Nhưng Nini nhất định không chịu nghe, thậm chí còn trốn mất, mặc cho Kaka tìm mình khắp nơi, lớn tiếng gọi tên cô nàng, Nini cũng không chịu ra mặt. Trong lòng hỗn tạp, thương tâm gần chết, Kaka đi lung tung khắp nơi, càng đi càng xa… Kết quả là – đã bị giáo sư của chúng ta, lúc ấy đang tìm tài liệu độc dược trong rừng cấm tiện tay vớ được.

<<55555…Đều là em không tốt… Nếu em không trốn đi, Kaka cũng sẽ không bị bắt đi được! 55555…>> Bé rắn Nini khóc đầy đất, lăn qua lăn lại. ba cái đầu, sáu con mắt khóc còn lợi hại hơn thác đổ, ba cái đầu cùng la to, <<Nếu anh ấy có chuyện, ta cũng không muốn sống nữa…>>

<<Ừm, ta biết rồi…>> Harry không thể không cắt ngang lời nó <<Kaka hiện tại vẫn rất tốt, giáo sư của ta cũng không làm gì cậu ta, chỉ là lấy chút nọc…>>

<<…A… vậy à?…>> Nini nấc một cái, nước mắt lưng tròng nhìn Harry, <<Vậy cậu tới làm gì?>> Nó chợt nhớ tới Harry nói phải tìm bạn gái cho Kaka, lập tức khóc còn lợi hại hơn, ba cái miệng lại nhất thời mở lớn <<Anh ấy không còn quan tâm ta nữa rồi đúng không? Ta biết anh ấy nhất định tức giận mà! Anh hết quan tâm ta rồi! 55555…>>

Harry thấy mình sắp bị nước mắt của nó dìm chết rồi, vội vàng nói: <<Không có! Chỉ là cậu ta tâm tình vẫn không được tốt lắm, ta hỏi cậu ta có chuyện gì… cậu ta nói mình vừa thất tình nên ta muốn tìm cho cậu ấy một cô gái làm bạn, có lẽ sẽ làm tâm tình của cậu ta tốt lên chăng, là tự ta tới,… cậu ta không bảo ta…>> Harry nửa thật nửa giả nói lời giải thích.

<<Thực sao?>> Nini ngẩng đầu, nước trong mắt đều biến mất <<Thực là anh ấy vẫn không bỏ mặc ta A cậu vừa nói tâm tình anh ấy không tốt? Nhất định anh ấy rất giận…>> cô bé dần dần khôi phục lý trí.

<<Ta nghĩ… chỉ cần cậu ta thấy cô, nhất định tâm tình sẽ tốt lên…>> Harry nói, <<Cô muốn theo bọn ta về không? Đi gặp cậu ta?>>

<<Gặp anh ấy?…>> Đuôi nhỏ của Nini vút qua vút lại, hình như có chút do dự không xác định, <<Nhưng mà… Chỗ của cậu… có gì ăn được không?>>

<<Có! Bữa tối của Kaka gần đây toàn là nhện tám mắt…>> Harry khô cằn trả lời, <<Còn có rất nhiều chuột bạch nữa, đến lúc đó cô có điều kiện tha hồ mà chọn…>>

Nini dùng cái đuôi che ngang mặt, dường như có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: <<Vậy… được rồi! Cậu có thể ôm ta đi không? Thân là một vị phu nhân, lực chân của ta có hơi yếu… có thể làm phiền cậu không?>>

<<Được rồi…>> Harry bị một loạt hành vi của con rắn này làm cho sức cùng lực kiệt, thỏa hiệp vươn tay, <<Đến đây đi…>>

Nhìn con rắn trường tới tay, lại chui vào trong ngực cậu, Harry đem nó nhét vào áo chùng, nói: <<Được chưa, tiểu thư xinh đẹp?>>

<<Chúng ta có thể đi rồi.>> Con rắn bé bỏng Nini gật đầu.

Harry tạm biệt mấy con rắn còn lại, mang Nini đi tìm Snape.

“Giáo sư…” Harry thấy Snape đang trắng trợn quét sạch đám nguyệt quang thảo, cậu không thể không cẩn thận, nhẹ giọng gọi, cắt ngang động tác của anh, “Chúng ta… cần trở về rồi…”

Snape đem đống nguyệt quang thảo bỏ vào túi không gian thật tốt, nhìn cậu một cái: “xong rồi?”

“Rất thành công” Harry đem Nini đang nằm trong túi tiền lộ ra, trả lời.

Snape gật đầu, kéo theo cậu về Hogwarts. Lần này so với lần trước thoải mái hơn nhiều. Trải qua việc con nhện tám mắt trước thì mấy con nhện khác trong bầy cũng biết cái gọi là nơm nớp lo sợ, không con nào dám xông lại, hiển nhiên bị trận lửa lớn lúc nãy dọa. Nini còn thừa dịp vọt ra ăn được mấy con.

Cuối cùng, tới khi Snape không nhẫn nại được nữa, Harry mới mang nó đi. Nini tâm không cam tình không nguyện mà đi theo Harry về.

Hai người im lặng không tiếng động, quay trở về lâu đài.

Ta là trở lại hầm phân cách tuyến

<> Không cần hoài nghi, mấy câu nói buồn nôn cực điểm này là do con rắn nhỏ tâm trí không bình thường nói ra – Lúc này, nó bị Snape nhốt trong cái ***g lớn nhưng không quên quấn lấy Nini biểu đạt tình ý của nó.

<<Thân ái, anh không cần khích lệ em như vậy… Em cũng không xinh đẹp như thế…>> Nini thẹn thùng dùng đuôi nhỏ che mặt mình, e lệ nói.

<>

<>

Hai con vân xà hạnh phúc và hưng phấn cùng nhau quấn thành một đoàn, mấy cái lưỡi rắn phun phì phì đụng chạm qua lại với nhau, sáu cái đầu cọ qua cọ lại, thậm chí còn có thể thấy đỉnh đầu hai con rắn đỏ tươi bốc khói, chứng tỏ tấm lòng của nhau.

Harry im lặng nhìn hai con rắn trong ***g quấn quýt nhau cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại nói một câu dỗ ngon dỗ ngọt cho nhau nghe. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy Mr không biết xà ngữ là chuyện tốt cỡ nào – ít nhất Mr sẽ không phải chịu cái thể loại tra tấn phấn hồng như vậy.

Quân: Giáo sư sẽ không nhưng ta bây giờ đang lên cơn a không muốn beta típ đâu ||| Loại ngôn ngữ hành vi cỡ nào buồn nôn a tra tấn dạ dày của ta!!!!

Harry cách ***g sắt xa một chút, cố gắng tập trung lực chú ý lên tấm da rắn Phi Châu trên tay, ra lệnh cho lỗ tai mình loại bỏ mấy cái lời ngon ngọt độc hại – dù hiệu quả cậu làm không thực tốt lắm, thậm chí có chút khó coi. Cậu nghĩ, về sau phải nói với Mr, tốt nhất nên thả chúng vào một phòng riêng biệt thôi, để chúng có chỗ mà tự ngọt ngào với nhau là đủ rồi.

Xử lý tốt tấm da rắn Phi Châu tốt xong, sau đó đặt vào tủ thuốc, đóng lại, xoay người sang hỏi: “Mr, Mr nhận được đơn của em chưa?”

“Em là hỏi đơn xin gia nhập đội Quidditch?” Snape nhíu mày lại, “Ta nhớ, em nói rất không có hứng thú với cái thể loại… vận động dã man này, là cái gì làm em đổi ý?” Nói thực ra, anh rất không muốn Harry tham gia vào đội Quidditch, mặc dù anh biết, có Harry, những trận Quidditch của sáu năm kế tiếp, Slytherin thắng là không thể nghi ngờ. Nhưng anh cũng biết, sân Quidditch là một trong những địa điểm làm Harry có tỷ lệ bị thương cao nhất, mà anh, không muốn thấy một màn này.

“Chỉ là cảm thấy bắt Golden Snitch cũng không tồi mà thôi.” Harry nhún nhún vai, đương nhiên, cậu không nói thật. Chỉ là gần đây trong trí nhớ của cậu xuất nhiện những đoạn giấc mơ ngắn, vụn vặt, trong đó có khi bản thân cậu sẽ mặc đồng phục Quidditch đi bắt qủa cầu nhỏ bằng vàng, làm cậu đặc biệt hiếu kỳ. Có lẽ, nếu cậu gia nhập đội Quidditch sẽ làm bản thân nhớ lại những cảnh tượng đó chăng?!

Hiển nhiên, Snape sẽ không tin lý do qua loa này của cậu, anh đánh giá Harry, cảm giác, hình như Harry đang dấu anh gì đó – đứa nhóc này, bắt đầu trưởng thành, có suy nghĩ của chính mình rồi.Snape đè xuống sự bất mãn trong lòng, hỏi: “Em đăng ký tuyển vị trí nào? Tấn thủ? Hay Tầm Thủ?”

“Đương nhiên là Tầm Thủ.” Harry cười nói, “Tấn thủ… có lẽ cũng hợp với thân thể của em đi…”

“Draco cũng xin làm Tầm Thủ.” Snape nặng nề đặt một chữ “P” lên bài tập kế tiếp – theo phong cách của quyển vỡ, có lẽ là học sinh Gryffindor.”

“Em tin mình sẽ đánh bại cậu ấy” Harry hừng hừng ý chí chiến đấu, “Mr cũng sẽ ủng hộ em, đúng không?”

Snape không đáp lại cậu, mà mang theo ngữ khí bất mãn nói: “Nói thực ra… Ta cũng không ủng hộ em…”

“Vì sao?” Harry cong miệng, “Mr… chưa bao giờ xen vào việc riêng của em mà!”

Snape kiềm chế dục vọng được hôn lên cánh môi đỏ thẫm trên cái miệng nhỏ nhắn của cậu, cố gắng trấn định, nói: “Hiện tại ta là người giám hộ của em, ta có quyền ngăn em làm chuyện nguy hiểm.”

“Quidditch đâu có nguy hiểm!” Harry cắn cắn môi dưới, “So với cái chuyện làm Cứu thế chủ thì nó chẳng có gì nguy hiểm cả!”

“Nhưng đây là nguy hiểm, em có biết có bao nhiêu người bị thương vì Quidditch hằng năm không? – đừng cắn môi!” Snape đưa tay cứu vớt môi cậu khỏi hàm răng nhỏ nhắn.

“Em phải học làm sao để lớn lên, làm sao để đối mặt với nguy hiểm! Mr không thể ngăn cản em – đó là quyền lợi của em mà!” Harry bực mình, la lên, “Mr là người giám hộ của em, nhưng Mr cũng không có quyền bày bố nhất cử nhất động của em như vậy được!”

Hay lắm, bây giờ bắt đầu nói quyền lợi với mình nữa cơ đấy… Snape cười lạnh, đứng lên, hai tay vòng quanh ngực, từ trên cao nhìn xuống Harry: “Cậu Potter…Ta không thể không nhắc nhở em – em hiện tại vẫn còn chưa thành niên, thân là người giám hộ của em, ta có ‘Quyền lợi’ can thiệp bất cứ hành động nào của em! Em có phản đối cũng vô dụng…” Anh chuyên chế thì thế nào?!

“Mr! Mr…” Harry tức giận nói không nên lời, “Mr… cái này… Chết tiệt…” Cậu nghẹn cả buổi cũng chỉ phun ra mỗi một từ.

“Ah! Thật sự là… lời nói phi thường… sâu sắc…” Snape nhíu mày, với tài ăn nói của Harry anh thật không dám khen.

Harry bị anh dùng lời nói đả kích đã không muốn gượng dậy được, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi hầm mà đóng sầm cửa lại, tiện thể vứt xuống một câu: “Em ghét Mr!”

Cửa lớn “RẦM!” một tiếng đóng lại, Snape sờ sờ mũi, cảm thấy mình nói có hơi quá đáng rồi, lần này xem ra Harry thực sự tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.