Snape huy động đũa phép, thông tri trước cho giáo sư McGonagall, dù sao, Thuật Biến Hình là sở trường của bà. Sau đó mang theo Harry đến tháp Gryffindor.
Phòng sinh hoạt chung Gryffindor thật là một mảnh hỗn loạn, các nam sinh bảy mồm tám mỏ chõ vào ồn ào mấy thứ gì đó. cặp song sinh nhà Weasley đang thí nghiệm sản phẩm mới của họ, rất nhiều nam sinh dùng bánh Biscus (Bánh Bích – quy) của họ xong hóa thành chim hoàng yến(1). Nữ sinh cũng nói nói cười cười thảo luận kiểu dáng áo chùng ‘mốt’ nhất hoặc là đồ trang điểm mới ra trên thị trường.
Hermione Ganger không vui nói: “Mấy người đủ chưa? Tôi còn muốn đọc sách đó!”
“Đừng lạc hậu như vậy, Hermione!” cặp sinh đôi trêu chọc, “Em càng ngày càng giống viện trưởng của chúng ta rồi!”
“Các người…”
Mấy người cười cười nói nói như vậy làm Harry vừa mới vào cửa đã nhíu mày. Mà lúc Snape vừa bước vào phòng Sinh Hoạt chung thì lập tức cả phòng im lặng trở lại. Neville Longbottom thậm chí sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống: “Giáo sư S…Snape!”
Snape nhăn mày, nếu thường ngày, anh nhất định tận dụng cơ hội trừ điểm, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng hơn, anh quyết định tạm tha cho bọn nhóc này. Anh nhìn quét một lượt phòng Sinh Hoạt chung, lạnh lùng hỏi: “Ron Weasley đâu?” Khắp chỗ này không có bóng dáng thằng nhóc đó.
“Cậu… Cậu ấy…ở…” Seamus Finnigan lắp bắp trả lời, đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ Nam sinh.
Snape nhăn mày: “Gọi trò ta xuống, Now! Thuận tiện bảo trò ta đem chuột của mình xuống luôn!”
“Dạ, dạ vâng!” Finnigan lại lắp bắp trả lời, giống như chạy trốn mà rời đi.
Vài phút sau, giáo sư McGonagall mặc cái áo chùng xanh lục quen thuộc của bà xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc đi tới phòng Sinh Hoạt chung. Bà bước nhanh tới bên Snape: “Lời nhắn anh truyền tới là thật à, Severus?”
“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng, Minerva” Snape trả lời, “Nên tôi đặc biệt tới tìm cô…” Nhưng thật ra anh chỉ cần một người có năng lực chứng minh thôi, như vậy, con cẩu đần kia mới có khả năng được phóng thích – mặc dù anh không hề muốn như vậy chút nào…
Lúc này, Ron Weasley thở hồng hộc chạy theo sau Finnigan xuống tới, trong tay còn nắm một con chuột vô cùng bẩn thỉu. Cậu ta tới trước mặt Snape: “Giáo sư…Snape, thầy…thầy tìm con có chuyện gì vậy?”
“Weasley, mang chuột của trò đưa ra đây.” snape lạnh lùng nói, “Now…”
Ron Weasley sợ tới mức run lên, giữ chặt con chuột trong tay: “Thầy…Scabbers ở trong nhà bọn con đã mười hai năm rồi! Nó… nó rất nghe lời… không hề làm chuyện gì xấu…”
Snape cũng không muốn nói nhiều với cậu ta, giật phắt con chuột cậu ta níu trong tay vứt sang cho giáo sư McGonagall. Giáo sư McGonagall sắc mặt trầm trọng, cẩn thận tiếp nhận con chuột kia, lật qua lật lại xem kỹ, lại dùng đũa phép kiểm tra, lập tức sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi, trực tiếp quăng một “Stupefy” đánh ngất con chuột, sau đó quay sang Snape gật đầu.
“Chúng ta đi phòng Hiệu trưởng.” Snape lập tức nói, “Harry, em đi cùng bọn ta.”
“Mấy người muốn đem Scabbers của tôi đi đâu?” Ron Weasley la lớn, “Nó là thú cưng của tôi!”
“Trò Weasley cũng đi theo đi.” Giáo sư McGonagall suy nghĩ một lát rồi nói, “Dù sao trò cũng là chủ nhân của ‘thú cưng’ này”
Trong phòng Hiệu trưởng, Snape đem chuyện đã xảy ra kể lại hết một lần, tất nhiên, anh chỉ nói Black tìm thấy Harry trước tiên, sau đó Harry lại tìm đến mình, lại kể cho mình nghe lý do.
“Như vậy cô có thể xác định đây là một Animagus sao, Minerva?” Dumbledore vừa nhai viên kẹo chanh vừa nói.
“Đúng vậy.” Giáo sư McGonagall trả lời.
“Mấy người nói Scabbers là một người? Điều này sao có thể!” Ron Weasley lúc này mới kịp phản ứng.
“Đến tột cùng là có đúng hay không, một lát nữa bây sẽ biết.” Snape lạnh lùng trả lời, ý bảo McGonagall có thể bắt đầu.
Giáo sư McGonagall dùng đũa phép trong tay nhắm ngay con chuột đang nằm trên mặt đất, đầu đũa phép tung ra một luồng ánh sáng trắng, con chuột bỗng chốc nổi lên giữa không trung, cái thân thể màu đen nho nhỏ điên cuồng vặn vẹo. Sau đó, thật giống như cảnh phim quay, cảnh sinh trưởng của một mầm cây từ từ cao lên, dài ra – lại mọc ra một cái đầu, tứ chi như nảy mầm mà duỗi ra, sau đó xuất hiện một gã đàn ông bị hôn mê.
Đây là một gã đàn ông rất thấp bé, hắn thậm chí còn không cao bằng Harry, đầu tóc nhạt màu thưa thớt, rối bời không chịu nổi (aka đầu hói). Da của gã ta xệ hết cả ra, giống như là một người đã có thời gian béo múp míp đột nhiên sụt ký. Cái làn da bẩn thỉu kia giống như màu lông của Scabbers, mà cái mũi của gã lại làm người ta không tự chủ được nghĩ tới con chuột già.
“Enervate!” Snape huy động đũa phép, lập tức một luồng nước nhỏ phun thẳng xuống mặt gã đàn ông làm mặt gã ẩm ướt, con mắt nhỏ chậm rãi mở ra, gã đánh giá bốn phía, hơi thở hổn hển, gấp gáp, khi ánh mắt của gã rơi xuống người Harry, gã rõ ràng có tia sợ hãi.
“Ah, gặp lại anh thật tốt, Peter.” Dumbledore nói, “Đã lâu không gặp.”
“Hiệu trưởng Dum…Dumbledore, Snape…” Giọng thét chói tai của Peter Pettigrew vang vang, “Tôi… tôi…”
“Xem ra vị… ‘Đại anh hùng’ này của chúng ta hình như đã quên hết những chuyện hắn từng làm rồi…” Snape chán ghét nhìn gã, “Như vậy có thể nói cho chúng ta một câu không, ừm? đến tột cùng, mười hai năm trước, ai là người giữ bí mật cho Potter và Lily?!” Giọng của Snape đột nhiên nghiêm lại.
“Không! Tôi…” Peter Pettigrew thét to, “Vâng,… là Sirius Black! Là hắn…”
“Ah, vậy sao anh phải trốn?” Trong mắt Dumbledore lóe lên một tia uy nghiêm, “Ta rất khó hiểu tại sao một người vô tội lại phải hóa thành chuột mà trốn chui trốn nhủi mười hai năm.”
“Bởi vì… bởi vì hắn sẽ truy sát tôi! Tôi biết rõ hắn sẽ truy sát tôi, tôi… tôi… phải trốn…” Peter Pettigrew nơm nớp lo sợ nói.
“Ah?” Snape cười lạnh, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chụp bả vai gã, một mạch kéo tay áo của gã lên, “Vậy… ngươi giải thích thế nào về cái này?” Trên tay đối phương, rõ ràng là dấu hiệu đen!
“Tôi đi thông tri cho bộ Pháp Thuật” Giáo sư McGonagall biết rõ hiện tại không cần nói gì nữa đi đến lò sưởi trong phòng hiệu trưởng.
“Ah… Không!” Peter Pettigrew quay sang Ron Weasley, “Chủ nhân của tôi! Tôi là một con chuột tốt! Cứu tôi! Cứu tôi!”
Ron Weasley bị hắn dọa sắc mặt trắng bệch, “Tôi, Tôi… không…”
“Ngươi là [kẻ lừa gạt], ngươi không có tư cách yêu cầu trò Weasley cứu ngươi.” Dumbledore nghiêm túc trách cứ hắn.
Peter Pettigrew biết rõ tình huống không ổn, gã quay sang Harry, nói: “Ah! Harry, con rất giống cha con … Chú là một trong những người bạn tốt nhất của James… Con sẽ không để bọn họ bắt chú đi đúng không? Harry…” Gã phủ phục trên đất cầu Harry cứu gã.
“Ông là bạn của cha tôi nhưng không phải bạn của tôi.” Harry nhìn gã đàn ông trên mặt đất kia, lạnh lùng nói, “Bằng không… chính ông đi gặp cha tôi cầu xin thì sao? Chỉ cần ông ấy tha thứ ông, thì tôi sẽ cứu ông, được không?”
“Không! Tôi…” Peter Pettigrew sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, “Tôi…”
“Xem ra ông không muốn?” Harry học Snape nhướng mày, “Đến lúc đó đừng trách tôi không cứu ông… Đây chính là vì ông không muốn thôi…” Nói xong cậu đi đến cạnh Snape không nhìn tới gã nữa.
Auror (aka thần sáng) ở Bộ Phép Thuật mười phút sau nhận được thông báo mà đến, dẫn đầu là Kingsley thành viên hội Phượng Hoàng. Vừa thấy Peter Pettigrew té trên đất, nhiều Auror giật mình xì xào bàn tán.
“Đã làm phiền anh, Shacklebolt.” Dumbledore cười với anh ta một cái, “Chỗ Fudge…”
“Tôi hiểu rõ.” Kingsley hiểu ý gật đầu để những Auror khác mang Peter Pettigrew giam lại, mang đi.
Kingsley xoay người, gật đầu với anh, bỗng ánh mắt rơi vào người bên cạnh, Harry: “Cậu nhất định là cậu Potter?”
“Đây là trưởng văn phòng Auror, Kingsley.” Snape giới thiệu bên tai Harry.
Harry gật gật đầu, mỉm cười với anh ta một chút: “Ngài khỏe chứ, ngài Kingsley, hiện tại các ngài định làm gì hắn, đưa hắn đi Azkaban sao?”
“Đương nhiên, nhưng trước đó phải tiếp nhận thẩm phán – ta nghĩ không qua bao lâu nữa, Sirius có thể được vô tội phóng thích.” Anh hơi hoài niệm cái kẻ tùy tiện kia.
“Đúng rồi, nói tới Sirius…” Dumbledore dừng một chút, “Cậu ta bây giờ đang ở đâu, có thể chúng ta cần cậu ấy ra làm chứng.”
“Chú ấy…” Harry chần chờ, không biết có nên đem tung tích của chú ấy nói ra không.
Snape tiến lên trước, giành trả lời: “Hắn đang ở phòng làm việc của ta sủa bậy.”
“Vậy tốt, Shackelbolt, cậu đi theo Severus mang Sirius ra.” Dumbledore gật gật đầu.
Ba người lại đi về hầm, cửa vừa mới mở, Sirius đã vọt ra – Anh thật sự là không kiên nhẫn nữa, anh quát: “Vậy cái tên phản đồ đó đâu rồi? Gã…”
“Đủ rồi, cẩu đần!” Snape không thể không hét lên, “Mọi việc đã giải quyết xong, có lời gì thì ngươi nói cùng với Kingsley kìa.
Sirius bắt lấy Kingsley, như người điên bình thường mà la lớn: “Là hắn! Là Peter Pettigrew! Các anh mau bắt lấy hắn, đã bắt hắn chưa?..”
“Thả lỏng, Sirius…” Kingsley không thể không an ủi anh, “Gã ta đã bị bắt, hiện tại, chúng ta cần anh làm chứng – sợ là anh còn cần đến Bộ lần nữa.”
“Vậy thì tốt quá!” Sirius mừng rỡ như điên, “Chúng ta đi ngay lập tức,… Ah! Harry…” Anh nhớ tới con đỡ đầu của mình, “Chờ sau khi chú vô tội được thả, con có muốn đến sống chung với chú không? Chú muốn chăm sóc con thật tốt…”
“Người giám hộ của em ấy bây giờ là ta – ngươi nên suy nghĩ một chút, cái nhà ma của ngươi mà thích hợp để Harry ở sao!” Snape rất không muốn, “Hiện tại – cút đi!” Anh bắt lấy cánh tay Harry kéo vào trong phòng, sau đó “RẦM” một tiếng đóng cửa hầm lại.
Không để ý đại cẩu rống to ở bên ngoài, Snape chỉ hừ lạnh một tiếng: Muốn mang Harry đi? Nằm mơ!