Ngày nghỉ lễ giáng sinh đã tới, năm nay ngươi lưu lại trường ít đến đáng thương, trong trường trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả âm thanh bông tuyết rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Sirius ngày nghỉ cũng chạy đến Hogwarts, vừa thấy cậu thì cho cậu một cái ôm sâu sắc: “Harry ” Sau đó kéo ra người đàn ông sau lưng, “Đến, Harry, đây là Resmus trước đây cũng là bạn tốt của ba ba con, Remua, đây là Harry! Nó và James rất giống nhau đúng không?!”
“Con khỏe, Harry.” Người đàn ông này mỉm cười, hắn mái tóc và đôi mắt cùng màu hổ phách, nhìn rất ôn hòa, “Con thực sự rất giống Jame, bất quá thoạt nhìn tính tình của con một chút cũng không giống cậu ấy.”
“Chú khỏe, Remus.” Harry cũng cho anh một cái ôm, cho dù có chút lạnh nhạt, nhưng cậu đối với người này rất có hảo cảm, chú ấy nhìn có thể làm người ta an tâm và thoải mái.
Buổi sáng lễ Noel hôm đó rất lạnh, Harry tỉnh, mở cửa sổ ra, bên ngoài đã là một mảnh trắng xóa rồi, không khí lạnh lẽo bên ngoài kèm với mấy bông tuyết tạt vào phòng ngủ, Harry hít thật sâu một hơi. Nhìn ra phía ngoài, toàn bộ Hogwarts giống như một tòa thành nho nhỏ bị phết lên một đống bơ, cực kỳ xinh đẹp.
Harry bắt đầu mở quà ra xem, quà năm nay cậu thu được hiển nhiên nhiều hơn năm ngoái: vị cha đỡ đầu mới nhậm chức tặng nguyên một bộ bảo quản chổi giá cả xa xỉ, cũng biểu thị chuyện Lucius Malfoy tặng mình chổi bay trước mãnh liệt bất mãn Remus là một cây bút lông chim ưng xinh đẹp Draco tặng một bao tay thời trang bảo vệ có thể mang theo đũa phép, thuận tiện có thể lấy đũa phép ra bất kỳ nơi đâu, còn tăng thêm thần chú phòng hộ Blaise ngược lại rất đầu tư vốn, là một chậu Tưởng ký nhỏ!
Mà quà làm Harry thỏa mãn nhất là quà của Snape tặng, đó là một lọ độc dược cải thiện thị lực, độc được này độ chế tác phi thường khó, hơn nữa cần thời gian ngao chế rất dài, độ lửa cũng phải vô cùng tinh chuẩn. Harry không đợi được mà uống vào, gỡ mắt kính xuống, cảm nhận được cảnh vật trước mắt vô cùng rõ ràng…
Tiệc tối lễ Giáng sinh ở Hogwarts luôn khiến người ta khó có thể quên được. Lễ được trang hoàng mới, hết sức xinh đẹp. Ở giữa lối đi đặt một hàng thông Noel, trền trần nhà các vật trang trí màu đỏ nặng trịch rũ xuống, dây thường xuân và dây tầm gửi bắt chéo hình chữ thập trên trần nhà, trên nóc thậm chí có rất nhiều bông tuyết bay xuống, càng tăng thêm không khí của ngày lễ.
Sirius hưng phấn khuấy động chuông trên cây thông, vui vẻ cười to, Remus nhìn hắn ôn hòa cười,nhìn thấy ảnh hưởng của Azkaban với hắn ngày càng giảm bớt, Remus cảm thấy rất vui.
Harry hưng phấn chạy tới hầm: “Mr Mr!” Cậu mở cửa, “Mr xem Mr xem…” Cậu chỉ vào mắt của mình, “Cái này hiệu quả thật tốt!”
Tiếng huyên náo của tiểu quỷ! Snape không vui mà nhăn mày, đánh giá cậu, một năm qua, Harry cao lớn không ít, ngũ quan bắt đầu có nét thanh tú của thiếu niên, cặp mắt to không có cặp che lại, xanh mơn mởn nhìn mình, thỉnh thoảng nháy hai cái. Đáng chết… Snape nguyền rủa, cậu nhóc càng lớn càng giống thiếu niên trong trí nhớ của mình. Hơn nữa, hiện tại, Harry toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, nhìn qua ánh mắt tinh khiết không chút vướng bận điều này thực sự là một hấp dẫn rất lớn.
“Chúng ta đi lễ đường đi, Mr!” Harry cười híp mắt nói, “Mr năm trước không có đi đó! Cùng đi nha ”
“Ta đối với cái nơi đó không có hứng thú…” Snape nhàn nhạt từ chối, “Em đi đi, ta có thói quen qua một mình.”
“Mr…” Harry nhìn anh, “Vậy… em cũng không đi, em cùng giáo sư qua Giáng sinh!”
“Còn cẩu đỡ đầu đang chờ em ở lễ đường đó.” Snape khô cằn nói, “Em vẫn là…”
“Nhưng một mình Mr… Sẽ không cô đơn sao?” Harry thấp giọng nói, “Em… không thích Mr như vậy, thoạt nhìn… Mr rất cô độc…”
“Ta đã cô độc mấy chục năm rồi.” Snape trả lời, vươn tay, đem Harry sửa sang lại, “Em không cần cùng lão già này, tuổi của em, là thời điểm ra ngoài vui chơi…”
“Mr tuyệt đối không có già!” Harry bất mãn cắt đứt lời anh, “Em Mr là người nhìn tốt nhất!”
“Nhìn tốt nhất?” Khóe miệng Snape ngập tràn ý cười, “Ta cho rằng Lockhart hời hợt tối thiểu so ta thuận mắt hơn nhiều, không phải sao?”
“Không giống mà!” Harry ôm lấy eo anh, dúi đầu vào ngực của anh, “Mr với hắn không giống nhau!”
“Không giống chỗ nào?” Snape có chút tò mò, anh không biết tột cùng trong mắt đứa nhỏ này mình là dạng tồn tại như thế nào.
Harry trong ngực anh buồn bực trả lời: “Em không biết nói thế nào, nhưng… chính là không giống nhau! Mr là người quan trọng nhất của em, không giống với bọn Sirius, Remus! Rất quan trọng rất quan trọng…” Nhưng cậu lại không nói ra được, đành phải vùi thật sâu vào trong ngực Snape, không nói gì thêm nữa.
“Em nên đi ra ngoài.” Snape nhắc nhở cậu, “Bằng không, cái con xuẩn cẩu ngu ngốc kia sẽ xông vào hầm của ta mất.”
“Em không!” Harry lắc đầu, tóc ở ngực Snape tìm được chỗ cọ loạn bắt đầu vểnh lên, “Mr không đi em cũng không đi Mr cũng phải tiếp xúc với nhiều người, bằng không người ta còn tưởng Mr bị mốc meo trong hầm luôn rồi đó nha!”
Snape bị cậu quấn lấy thực sự là không có biện pháp, xoa xoa tóc cậu thở dài: “Được, ta với em đi lên đó… Đầu tiên nói trước, nếu cẩu đỡ đầu của em xông lại, đây là tự hắn chuốc lấy!”
“Ừm! Em nhất định sẽ đứng về phía Mr!” Harry liều mạng gật đầu, cứng rắn kéo anh ra khỏi hầm.
Trên hành lang dây thường xuân và dây tầm gửi xanh tươi trang trí khắp nơi, nhìn những chùm hoa trắng nhỏ tụ tập trong những bụi lá, Harry không biết tại sao nhớ tới cái kia mùa đông năm trước… Hôn… nhớ tới lời Snape nói lúc ấy. Vì cái gì Mr lại hôn mình? Còn có… Mr vì sao lại nói mình thuộc về Mr? Cậu cảm thấy mình nhìn thấy loáng thoáng đáp án, nhưng cũng không dám đi sâu vào tìm hiểu rõ ràng…
Nhớ tới nụ hôn dịu dàng kia, giống như mang theo tất cả nhiệt tình để hôn, Harry càm thấy trên mặt như có lửa đốt. Cậu đưa mắt lên nhìn Snape đi phía trước, cảm thấy tim đập không thể khống chế, tại sao lại như vậy…
“Làm sao vậy?” Snape cảm giác người phái sao dừng lại, anh dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.
Đôi má Harry hiện lên phấn hồng, ánh mắt mang theo một tia… lúng túng, lông mi nửa buông xuống che đi cặp mắt lục bích, bó đuốc trên hàng lang tỏa ra ánh sáng màu vàng, tựa như mộng ảo…
Snape cảm thấy tâm mình “Đột” nhảy dựng, vội vàng lấp liếm nói: “Như thế nào… không đi?”
“A!” Harry chớp mắt mấy cái, đem những suy nghĩ mất trật tự đó xóa đi, chạy tới giữ chặt tay anh, “Mr nhanh lên ” Nói xong kéo tay anh chạy về phía trước.
Chúng ta tạm thời không nói ở tiệc tối lễ giáng sinh hôm đó, đại cẩu của chúng ta nhào về phía giáo sư sủa như thế nào. Chúng ta đem màn ảnh nhằm vào ngày sau lễ Giáng sinh của Harry, qua hết ngày nghỉ Draco trở về nhận thấy Harry không đúng lắm: cậu ta luôn thỉnh thoảng thất thần, mặt luôn hồng hồng, không biết suy nghĩ cái gì. Hỏi cậu ta, cậu ta cũng không nói, chỉ là nhiều khi mang bộ dáng hoang mang, không hiểu! Bạn tốt nhất tiểu Draco hiển nhiên không biết bạn tốt của mình đang mang một chứng bệnh theo Muggle gọi là “Tổng hợp chứng yêu đương”
Mà Gryffindor bên kia, xuất hiện một ít chuyện bế tắc. Granger bị trừ tròn hai trăm điểm, cho dù là Dumbledore đã giải quyết xong và giải thích đây là hiểu lầm, nhưng tình hình hôm đó có rất nhiều người nhìn thấy. Tình hình lúc đó, xác thực tang chứng vật chứng đều có. Hiển nhiên, Gryffindor đối với “Đạo tặc” này tràn đầy chán ghét, Hermione Granger thoáng chốc trở thành người đáng ghét nhất Gryffindor. Mà ngay cả một số người Hufflepuff và Ravenclaw cũng bắt đầu công kích cô, bởi vì cô ảnh hưởng thanh danh Hpgwarts. Bất luận cô đi đâu, mọi người đều chỉ trỏ hơn nữa không hề cố kỵ mà nhục mạ cô, ch rằng cô là kẻ trộm. Duy chỉ có Slytherin đối với cô là không một chút chế nhạo, ngược lại bỏ qua cô, này làm cho Granger sống khá giả hơn một chút.
Granger bắt đầu dốc sức muốn kiếm hai trăm điểm trở về, nhưng mà ngay cả một ít giáo sư cũng bắt đầu coi thường cô, mỗi lần đi học, cô giơ tay cao như một nhánh cây lạnh khô héo, cô độc cùng bất lực.
Nhưng những ngày này đều kém so với tình bạn bị phản bội gay gắt!
Ngày đó, ngay tại Phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Granger đứng ở cửa chính tai nghe thấy Ron Weasley và nói với người khác: “Hermione Granger cái kẻ ngu ngốc này! Chuyện dễ như vậy mà cũng bị nắm, bắt được! Cho nên nói kẻ xuất thân từ Muggle không làm được tích sự gì cả! Nếu là tôi đi, nhất định có thể…”
“Ron! Đừng nói như vậy! Hermione cô ấy cũng là vì…” Đây là âm thanh Neville.
Ron Weasley vội vàng cắt ngang cậu ta: “Nói nhăng nói cuội gì đấy?! Chuyện này cùng tôi không có một chút quan hệ nào, đều là do cô ta tự cho mình thông minh…”
Câu nói kế tiếp Granger không nghe được gì cả, cô mặt đầy nước mắt chạy về phòng ngủ của mình.
Đúng vậy, cho dù là người khác chế nhạo lại chế nhạo mình, Granger cũng có thể cho qua, dù sao… Ron cùng Neville còn biết rõ chân tướng sự việc, biết mình sao mới đi trộm những nguyên liệu kia. Tối thiểu… còn có người đứng về phía mình, giúp đỡ mình. Nhưng mà, hiện tại… Ron Weasley! Tên phản bội này, mày mới là người phản bội chính cống! Trong ánh mắt của cô gái mái tóc màu rám nắng dấy lên ánh lửa hừng hực, đó là ánh lửa cừu hận! Mày bất nhân, đừng trách tao bất nghĩa! Tao muốn mày nếm thử tư vị trả thù!
Tao thề! Ron Weasley, tao Hermione Granger đã nhận lấy bao nhiêu nhục nhã những ngày qua, sẽ trả lại cho mày gấp mười lần!