[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 65



Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 4, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Dementor xuất hiện...

Editor: Ciel

Hiện tại, trước mặt Severus Snape có hai tin: tin tức tốt và tin tức xấu. Nghĩ tới cái này, anh lại cảm thấy lửa giậc bốc lên! Anh nguyền rủa lão ong mật… chết tiệt, Dementor chết tiệt!

“Mr, thầy không cần phải lo lắng cho em…” Harry nhìn ra tâm tình của anh không vui, “Không phải là để em ngồi xe lửa đi trường học thôi sao? Em cũng không phải là ngồi xe lần đầu tiên, thầy không cần quá lo lắng…”

Ta lo lắng là Dementor! Snape nói trong lòng, anh không ngờ tới Fudge sẽ giám thị Hogwarts nghiêm như vậy, giáo sư thông qua lò sưởi trong tường mang nhiều thêm một người cũng không được! Cái này nghĩa là Harry tất phải ngồi xe lửa đi trường học! Chuyện Dementor kiểm tra xe lửa làm Harry té xỉu thế nhưng vẫn là ký ức còn mới mẻ trong đầu anh.

Nghĩ đến sự kiện này, Snape lại lo lắng không thôi, anh khẽ cắn môi, chỉ có thể làm như vậy! Anh nắm một nhúm bột Floo ném vào lò sưởi trong tường: “Lupin, ta có việc tìm thầy!” Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể nhờ cẩu đần hộ tống Harry đi trường học —— nhờ phúc Dumbledore, đám nhóc con Hogwarts rốt cục tránh được một giáo sư người sói nguy hiểm, mà chuyển thành con cẩu đần thích rưng rưng nước mắt cộng với hay la hoảng kia. Đương nhiên, giáo sư sẽ không ở trước mặt cẩu đần thể hiện ôn nhu của mình, cho nên chuyện này chỉ có thể nhờ Lupin chuyển đạt rồi.

“Mr, thực sự thầy không cần như vậy…” Harry nhìn Snape để Remus chuyển tin, có chút xấu hổ nói, “Em đã không phải là con nít rồi, mình em cũng có thể đi trường học, thầy không cần để Sirius theo giúp phía sau em đâu…”

Sau khi Snape nói chuyện giải thích với người sói xong, đứng lên trừng Harry một cái: “Bây giờ là thời kì không bình thường.”

Harry đành phải ngoan ngoãn im lặng.

“Harry, đây là cha đỡ đầu của cậu?” Ở trong toa xe lửa, Draco nhẹ giọng hỏi Harry đã cất kỹ hành lý. Sirius trải qua một thời gian ngắn nghỉ ngơi, thân thể đã khôi phục không ít, thoạt nhìn cũng là một người đàn ông trung niên anh tuấn.

“Ừm, cha đỡ đầu của tớ —— Sirius Black.” Harry giúp đỡ cậu cất kỹ hành lý, “Tớ nhớ hai người hẳn là còn có quan hệ thân thích nhỉ? Dì Narcissa là chị họ của chú ấy.”

“Quý tộc vẫn là như thế, thông hôn tới thông hôn lui, khiến cho tớ đi đâu cũng đều là thân thích.” Draco bất đắc dĩ nhún nhún vai, đánh giá Sirius.

Harry gật gật đầu: “Tớ đặc biệt đi nghiên cứu vậy gia phổ gia tộc Black, bà nội tớ cũng là Black, như vậy tính lên, Sirius còn là anh họ của tớ đấy!”

“Vậy chẳng phải cậu là chú họ của tớ?!” Draco kinh hãi, “Không thể nào?”

Harry hậu tri hậu giác: “Như vậy tính lên… Hình như là …”

Draco hung hăng mà trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu cũng đừng cậy già lên mặt!”

Sirius sau khi Draco vào một lúc mới chú ý tới mái tóc màu vàng bạch kim, có loại màu tóc quý tộc này nghĩ cũng biết là người nào: “Nhóc là con Lucius Malfoy?”

“Dạ, xin chào…” Draco vươn tay, một bên suy nghĩ về chính mình rốt cục phải dùng cái thân phận gì xưng hô với chú ấy, lúc thiếu chút nữa bị xoắn não xong, cậu lựa chọn xưng hô bảo thủ nhất, “Ngài Black.”

“Nhóc là con chị Narcissa?” Sirius nắm chặt lại tay của cậu, “Dạo này chị ấy có khỏe không? Ta đã rất nhiều năm không gặp chị ấy.”

“Mẹ, bà ấy rất tốt, bà ấy… Từng nhắc tới ngài với con…” Draco nghĩ nghĩ, vẫn quyết định dùng tôn xưng, “Bà nói bà đã rất lâu không đi đến khu nhà cũ (tổ tiên để lại) nhà Black rồi, muốn chọn một thời gian đi xem, không biết lúc nào thì ngàit huận tiện.”

Sirius nhếch miệng cười cười: “Không sao, chị ấy lúc nào cũng có thể tới! Ta còn nhớ rõ khi còn bé chị họ, chị ấy…”

Nhìn một lớn một nhỏ lại nhiệt kiệt triển khai thảo luận chuyện của dì Narcissa khi còn bé, Harry chu chu miệng, hai người này sao lại đột nhiên quan hệ trở nên tốt như vậy rồi! Cậu không cắt ngang bọn họ nói chuyện, đem ánh mắt dời đến ngoài cửa sổ.

Xe lửa chạy về hướng bắc, trời dần dần tối, những hạt mưa cứ rơi xuống ngày càng dày, ánh sáng ngoài cửa sổ lại càng ngày càng mờ. Tiếng xe lửa hú vang ầm ầm, hạt mưa vuốt đẫm mặt cửa sổ lấy, gió gào thét rống giận.

“Trời sắp mưa.” Harry nhìn ngoài cửa sổ, phàn nàn, “Cái thời tiết mắc toi này!”

Draco và Sirius ngừng nói chuyện, bởi vì họ chú ý tới, tiếng pít-tông bên ngoài xe lửa ngừng lại, tốc độ xe lửa trở nên càng ngày càng chậm, gió và mưa rơi trên cửa sổ có vẻ càng vang dội.

“Sao vậy?” Sirius cảm thấy không đúng, chú đứng lên, nhìn ra hành lang. Ở nhiều toa xe mọi người tò mò đầu ra từ trong xe, có người đã chạy đến trên hành lang, trên hành lang vang lên tiếng nói chuyện tấc tấc tác tác.

“RẦM” một tiếng, xe lửa đột nhiên xóc nảy một chút rồi dừng lại, cách đó không xa truyền tới vài thanh âm binh binh bang bang, nhiều hành lý rơi xuống từ kệ đặt hành lý. Trên hành lang đèn trở nên lúc sáng lúc tối, chập chờn, chợt phụt một tiếng tắt ngúm. Lập tức, toàn bộ đèn đều bị tắt, tất cả mọi người trong giây lát rơi triệt để vào trong bóng tối.

“Có chuyện rồi!” Sirius cảnh giác nói, “Ta ra ngoài xem, hai đứa ở yên tại chỗ không được cử động.” Chú quơ đũa phép, mũi đũa phép bắn ra một ánh sáng màu xanh da trời, chiếu sáng toàn bộ toa xe. Chú mở cửa ra ngoài, liền đóng lại môn, thân ảnh của chú lờ mờ biến mất trong bóng tối.

Bên ngoài truyền đến thanh âm bạo tạc nổ tung, Harry và Draco cũng đốt sáng đũa phép của mình, Harry lau sạch sẽ một góc thủy tinh (Chỗ này là cửa sổ xe ấy ạ), nhìn ra phía ngoài: “Có cái gì đó động đậy.” Harry nhăn mày, “Tớ có một loại rất cảm giác xấu…” Cậu nhìn trên cửa sổ dần dần toát ra khí lạnh, kết thành một mảng băng …

Cửa khoang xe đột nhiên mở ra, có người tiến vào, đũa phép trong tay phát ra ánh sáng: “Là Draco phải không?” Ánh sáng đũa phép rọi ra gương mặt Blaise.

“Chào cậu, Blaise.” Harry hỏi hắn, “Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết! Ngồi xuống trước đi ——” Blaise nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng Híz-khà zz Hí-zzz ầm ỹ và tiếng la hét thống khổ.

“Chuyện gì xảy ra ——” Tiếng Draco đột nhiên dừng lại, cửa “Chợt” mở ra, một người đứng ở trước cửa, ánh sáng đũa phép trên tay cậu vừa vặn chiếu sáng đối phương.

Mặt của đối phương bị cái mũ trùm dấu hoàn toàn, một tay từ vạt áo dài vươn ra, cái tay phát ra ánh sáng nhạt, bày ra một loại màu như tro xám, gầy teo, đầy vết sẹo, như vật đã chết hư thối trong nước. Vật kia hình như đã nhận ra tầm mắt của cậu, tay lại rút về trong áo. Draco sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, vậy… Đó là —— Dementor!

Cái mũ màu đen trùm khuất dưới mặt, thật dài, chậm rãi thở phì phò, giống như phải hấp thụ một ít thứ gì đó trong không khí chung quanh. Một hồi khí lạnh mãnh liệt bao quanh Harry, cậu cảm giác mình thật khó thở, hơi lạnh từ từ xâm chiếm từ làn da, đến ***g ngực của cậu, rồi đến tận trái tim cậu… Cậu chưa từng trải qua tuyệt vọng như thế, cảm giác sợ hãi.

Ánh mắt Harry mơ hồ, một hồi đau đớn kịch liệt giống như kim đâm đánh úp về phía vết sẹo trên trán cậu, đầu cậu đau đến giống như sắp vỡ ra, cậu giãy dụa trong rét lạnh, bên tai giống như có tiếng nước chảy Shasha, cậu giống như bị người kéo lên, không thể động đậy… Cậu thử động động cánh tay mình, nhưng không được, có một đoàn sương trắng đậm bao vây bản thân, dọc theo thân thể xoay tròn trên xuống…

“Cút ngay! Con ả kia…” Một thanh âm của người đàn ông xuất hiện lại biến mất, tiếp theo lại vang lên tiếng thét của một phụ nữ, cầu cứu thét: “Ta sẽ không cho phép ngươi hại con ta …”

Trí nhớ thống khổ nhất… Không! Không phải cái này! Còn có trí nhớ càng thêm thống khổ, trí nhớ ở thật sâu trong đầu… Tiếng thét chói tai biến mất, theo vang lên là tiếng cầu khẩn của một thiếu niên:

“Làm ơn đừng đi! Làm ơn đừng…” Vậy là thanh âm của ai, sao lại quen thuộc như vậy, “Giáo sư, cầu thầy…”

“Em yêu anh mà! Em yêu…” Tại sao phải thống khổ như vậy, mà ai cầu? Vì cái gì?

“Vì sao… Anh vì cái gì…” Một tay bắt được mảnh áo chùng đen.

“Vì cái gì? Potter, mi thật sự là ngu xuẩn tới buồn cười! Ta là Death Eater, đây là việc mọi người đều biết, ta thuần phục chủ nhân của ta, đương nhiên… Nên vì ngài làm việc…” Một thanh âm quen thuộc của người đàn ông, lãnh khốc mà tàn nhẫn, bàn tay to không lưu tình chút nào lấy tay thiếu niên ra.

“Em vẫn cho là anh…”

“Ta nói rồi, chúng ta chỉ là chơi qua trên giường vài lần, mi sẽ không cho rằng ta sẽ thích mi chứ?”

Là ai? Là ai đang đau khổ ai cầu, thút thít nỉ non bi thương? Là ai? Là ai nhổ ra lời nói tàn nhẫn như vậy? Là ai? Là ai kéo ra bàn tay thiếu niên bắt lấy tay áo chùng của đối phương? Là ai? Là ai…

“… Harry! Harry! Cậu không sao chứ?” Có người ở đánh vào mặt của cậu.

“Sao —— sao vậy?” Harry mở to mắt, ngọn đèn ở trước mắt cậu lắc lư, sàn nhà dao động —— đoàn tàu Hogwarts lại bắt đầu chuyển động. Cậu nằm trên mặt đất, Draco và Blaise quỳ gối bên cạnh cậu, Sirius lo lắng nhìn, tay đặt trên trán mình. Harry cảm thấy rất không thoải mái, thò tay vừa sờ, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh.

“Tớ té xỉu?” Harry ngồi dậy, “Đó là… Demetor?” Cậu mơ hồ nhớ lại bộ dạng kia, đem miêu tả trên sách so sánh cùng nó.

“Không sai, Fudge sao lại đồng ý cho chúng nó đến xe lửa kiểm tra chứ?!” Sirius gằn giọng nói.

“Tớ muốn viết thư cho ba ba!” Draco cũng hung hăng nói, “Đây là hoàn toàn bỏ qua an toàn của học sinh!”

Blaise đưa nâng cậu dậy: “Cậu không sao rồi? Sao lại đột nhiên ngất đi?”

“Tớ cũng không biết…” Harry xoa xoa huyệt Thái Dương, “Tớ có nói cái gì không?”

“Con luôn luôn nói ‘Đừng đi, đừng đi…’ ” Sirius nói, “Dementor sẽ làm cho người ta nhớ lại trí nhớ thống khổ nhất, con thấy cái gì à?”

Harry nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Rất hỗn loạn, con cũng nhớ không rõ…” Hắn che giấu những cái tràng cảnh vừa rồi trông thấy, cậu cảm thấy rất hỗn loạn, thiếu niên kia… Là mình sao? Còn có người đàn ông kia, vậy áo chùng màu đen… Rất quen thuộc… Trái tim thống khổ như vậy, bi thương như vậy… Thật giống như chính mình từng trải qua… Harry nhìn ngoài cửa sổ, mưa rơi trên cửa sổ, theo thủy tinh chảy xuôi xuống, Hogwarts đã gần ngay trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.