[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 82: Hội nghị nghiên cứu và thảo luận độc dược quốc tế…



Hạ Liễu Quân

oOo

Hội nghị nghiên cứu và thảo luận độc dược quốc tế, thành lập đến nay đã được mấy trăm năm lịch sử. Được khởi nguồn từ Hiệp hội Độc dược Quốc tế, có các đại sư Độc dược danh tiếng từ khắp thế giới tham gia, hội nghị thảo luận về các phát minh độc dược mới và cải cách quá trình chế tác một số độc dược cũ trong năm qua. Thời gian dự Hội nghị nghiên cứu và thảo luận dộc dược quốc tế thường là vào tháng tám, phương diện địa điểm tụ họp của các độc dược đại sư mỗi năm đều khác nhau, lấy quyết định từ Hội trưởng hiệp hội độc dược.

Thời gian tổ chức Hiệp hội nghiên cứu và thảo luận năm nay có thay đổi, sửa lại vào tháng bảy. Một mặt là để phối hợp với World Cup Quidditch tháng tám, bởi vì có rất nhiều độc dược đại sư yêu thích Quidditch về phương diện khác là vì năm nay sắp tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật, mức độ nguy hiểm của cái này ai cũng biết, Hiệp hội Độc dược phải chuẩn bị trước toàn bộ số độc dược đó, cố gắng hạ mức độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.

“Như vậy… Địa điểm lần này là…” Harry chỉ cần biết chuyện này thôi.

“Nước Đức.” Snape dùng bùa Thu nhỏ thu gọn hành lý lại, “Một chút nữa chúng ta sẽ dùng Độn Thổ.”

“Nước đức?” Phản ứng đầu tiên của Harry chính là… quyển sách dưới đáy gương kia rốt cục có thể phát huy công dụng! Cậu dự cảm, có lẽ… Hành trình đến nước Đức lần này của mình, sẽ có một đối thủ mạnh cạnh tranh với mình.

Chạng vạng, Harry với Snape trong qua lò sưởi đến Munich của Đức. Màu cam của hoàng hôn bao phủ lên ngọn núi Alps ở xa xa, đi ra khỏi hệ thống Floo của Bộ pháp thuật, bên ngoài đúng là quảng trường Maria nổi tiếng của thành phố Munich, Tháp đồng hồ của chính phủ Muggle cao đến tám mươi thước, là kiểu kiến trúc Gothic điển hình. Trong quảng trường Maria là bức tượng Đức mẹ Maria, mà ở phía tây của bức tượng, thực dễ dàng nhìn được hai tòa tháp đồng hồ có mái vòm màu xanh biếc, đó là giáo đường của Đức mẹ. Giáo đường Gothic này cao chín mươi chín thước được xây dựng từ năm 1468, là kiến trúc đặc trưng của Munich.

() Munich: Mu-ních (tên một thành phố ở miền Nam nước Đức, năm 1938, bốn nước đứng đầu Anh, Pháp, Đức, Ý đã tổ chức hội nghị ở đây, kí kết hiệp định Mu-ních. Anh, Pháp đã kí hiệp định hy sinh Tiệp khắc để thoả hiệp với Đức trước chiến tranh thế giới lần thứ II, về sau chỉ sự thoả hiệp ngoại giao bán rẻ các nước đồng minh)

() Alps: là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, kéo dài từ Áo, Ý và Slovenia ở phía Đông, chạy qua Ý, Thụy Sĩ, Liechtenstein và Đức tới Pháp ở phía Tây

() Thước: đơn vị đo lường độ dài ở Anh, 1 thước = 0,9144m

() Kiến trúc Gothic: ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công Nguyên, dân châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối kiến trúc Trung cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.

Nghe tiếng Đức xa lạ, nhìn Tháp đồng hồ đồ sộ ở đối diện, Harry mới có cảm giác chân thực mình đã đến nước Đức.

“Điểm đến của chúng ta là chỗ nào?” Harry xoay người sang phía khác, Snape hôm nay mặc một thân áo khoát màu đen, tóc ngắn sạch sẽ, vài lọn tóc quá dài phủ xuống hai bên má, có cảm giác thêm vài phần lười biếng.

“Cách quảng trường Vua không xa.” Snape đi bên cạnh cậu, “Địa điểm lần này là bên cạnh bảo tàng Hy Lạp.”

Quảng trường Vua, thuộc loại quảng trường có phong cách chủ nghĩa cổ điển mới, đứng thứ hai sau quảng trường diệt binh Nazi. Bắt đầu xây dựng vào đầu thế kỷ 19, nó nằm ở phía tây của cổng thành Hy Lạp là xây theo kiến trúc của cổng thành trên núi Athen xây năm 1862. Trên quảng trường có ba nhà bảo tàng. Nhà bảo tàng Hy Lạp, nhà bảo tàng di sản văn hóa, nhà bảo tàng nghệ thuật. Nhà bảo tàng hy Lạp có rất nhiều bức điêu khắc Hy Lạp và La Mã cổ. tác phẩm thuộc về thế kỷ thứ tư trước công nguyên đến thế kỷ thứ tư công nguyên.

Đi đến bên cạnh nhà bảo tàng, Snape đũa phép ra, gõ vào một pho tượng Judas. Bức tượng Judas xoay một vòng, chớp mắt, một toàn nhà cao ngất, dọc theo vị trí ngón tay chỉ ra, một tòa tháp Gothic xuất hiện.

()Judas: theo truyền thuyết CƠ ĐỐc giáo, là kẻ phản bội đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng Jesus thầy của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội.

“Đích đến của chúng ta tòa tháp Merlin.” Snape đi đến cửa gõ ba cái, một ông lão mặc áo chùng màu xanh biếc đi ra, cụ có bộ râu cùng mái tóc dài, nhìn qua có chút giống Dumbedore, nhưng lại thiếu đi vài phần cơ trí, hơn vài phần khôn khéo. Cụ vừa nhìn thấy Snape liền vui vẻ cho anh một cái ôm: “Severus, bạn già của tôi, anh cuối cùng cũng đến rồi! Nhìn thấy cậu thật vui!”

“Cagan.” Snape vỗ vỗ lưng cụ.

“A? Vị tiểu thân sĩ xinh đẹp này là…” Ông cụ chú ý đến Harry phía sau đối phương.

() Thân sĩ: quý ông

“Đây là học đồ của tôi, Harry.” Snape kéo Harry qua, “Harry đây là Hội trưởng hiệp hội Độc dược, Hội trưởng Grew.”

“Cậu thu học đồ?!” Hội trưởng Grew kinh ngạc, “Tôi nghĩ những người như cậu sẽ không thưởng thức những đứa nhỏ thế này đâu! Tôi còn lo lang dược của cậu phải thất truyền rồi đó!”

Cụ cười đến trước mặt Harry, giơ tay: “Xin chào, tiểu thân sĩ, ta nghĩ, nhóc là một Slytherin đúng không? Cũng chỉ có học trò Slytherin mới đạt được thưởng thức của cậu ta.”

“Con học sinh năm ba Slytherin, người khỏe, Hội trưởng Grew.” Harry nắm lấy tay cụ.

“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu!” Hội trưởng Grew khen ngợi, “Con cũng đừng có học cái bộ dáng kia của Snape… Tốt lắm! Đến đây đi, chúng ta vào thôi, không ít hội viên đã đến đây rồi…” Nói xong cụ mở cửa ra, tiếp theo hỏi một cậu: “Đúng rồi, con gọi là…”

“Harry, Harry Potter, Sir.” Harry mỉm cười giúp cụ đẩy cửa ra.

Biểu tình trên mặt Hội trưởng Grew tuyệt đối làm Harry mãi mãi không quên.

Harry mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra thứ đầu nhìn thấy là Snape đang ngồi ở đầu giường đọc sách. Cậu nhích tới gần, đặt đầu dựa vào thắt lưng đối phương, thực tự nhiên cọ cọ: “Sev… Bây giờ là mấy giờ?” Cậu lầu bầu nói, cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình.

“Đã là mười một giờ tối.” Âm thanh trầm thấp mang theo ý cười, “Ta thấy em ngủ thật sâu, cho nên không có gọi em.”

Harry lúc này mới hiểu, dụi dui cặp mắt nhập nhèn còn đang ngáy ngủ, “Em sao lại ngủ lâu thế chứ?” Cậu nhớ mình không phải đang đọc sách sao? Như thế nào lại ngủ quên mất?

Snape nhìn ra được tâm sự của cậu, xoa đầu cậu nói: “Ta ôm em lên!” Nhớ lại thấy thực buồn cười, mình vừa sắp xong hành lý, quay đầu lại, đã thấy Harry nằm trên sa lông ngủ mất rồi! Anh mìm cười hỏi: “Đói bụng hử? Trên bàn có điểm tâm, ta giữ riêng cho em.”

Harry chớp chớp mắt, tránh tay anh ra, bò xuống giường, mục tiêu điểm tâm trên bàn, cậu đúng là thực đói. Harry vừa ăn, một rót một ly trà hoa quả, hỏi: “Anh đã đi gặp những người khác?”

“Vẫn mãi là mấy ông già đó…” Snape buông quyển sách trên tay, “Không một chút thay đổi, gặp nhiều năm như vậy cũng đã quá quen thuộc rồi.”

“Bọn họ không có mang học đồ sao?” Harry quan tâm là cái này, cậu cũng không hi vọng để Snape đặc biệt hóa.

“Bọn họ? Đã sớm dẫn theo mười tám đời rồi!” Snape cười lạnh một tiếng, “Mang nhiều thêm một người, chính là thêm một người sai vặt!”

“Sai vặt? Anh đừng nói với em, học đồ là làm cái này đi?” Mặt Harry nhăn nhó, cuối đầu uống một ngụm trà, hương vị hoa quả thơm ngon của hoa quả tỏa ra trong miệng, hương vị thật tốt.

“Học đồ giúp đỡ cuộc sống của đại sư, đây là trách nhiệm cơ bản việc này phải xem em lý giải thế nào.” Snape giải thích, “Hiệp hội độc dược là nơi tốt xấu lẫn lộn, thâm sâu khó lường!”

Harry cười lạnh một chút, hiểu được ý của Snape, anh ấy không muốn mình tiếp xúc nhiều với người khác. Snape là Hội phó hiệp hội độc dược, là đại sư độc dược trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Mình trở thành học đồ của anh ấy, sẽ có không biết bao nhiêu người từ miệng mình tìm hiểu phương pháp chế tác độc dược mới nhất trong tay anh.

Harry ăn xong điểm tâm, chui về trong chăn. Snape dùng ngón trỏ gạt đi một ít vụn bánh còn dính trên khóe miệng cậu, gõ một cái lên trán cậu. Harry trừng mắt, nắm lấy ngón trỏ của anh muốn trả thù, cắn lên đầu ngón tay của anh một cái nhưng lực rất nhẹ.

“Em nên về phòng của em.” Snape khẽ cười, rút tay về, “Phòng sát vách phòng ta.”

“Em không muốn.” Harry lắc đầu, bất mãn cọ cọ trong lòng ngực anh, “Giường của Sev thoải mái hơn…”

“Ta cũng không dám cam đoan mình…” Snape nhéo chóp mũi cậu.

Harry nhăn nhăn mũi, đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Tự chủ của anh sao lại kém như vậy?”

“Bởi vì người đó là em.” Snape thực thẳng thắn trả lời, “Quá sớm… không tốt cho thân thể của em…”

“Như vậy… Anh tính đến khi nào?” Harry giống con mèo nhỏ nhìn anh.

“Ít nhất cũng phải đến khi em mười lăm tuổi.” Snape nghĩ nghĩ, trả lời.

Harry cười nhẹ, “Anh nhịn được?” Nhích người lại gần anh chút nữa.

“Chỉ cần em đừng đến trêu chọc ta.” Snape lui về phía sau một chút.

Harry chán nản trả lời, “Kỳ thật… em có thể dùng dược tăng tuổi…”

“Như vậy lại càng không tốt…” Snape khẽ hôn trán cậu, “Dược tăng tuổi cũng không thể thay đổi cấu tạo cơ thể em, đây chẳng qua chỉ là một dạng thay đổi ngoại hình thôi.”

“Vậy anh làm sao bây giờ?” Harry không phải là không có nhận ra thân thể anh nóng khác thường, cùng với…. Ánh mắt cậu nhìn nhìn xuống phía dưới.

Trên mặt Snape xuất hiện một vệt đỏ không dễ phát hiện, sau đó cho chút thẹn quá hóa giận nói: “Tự ta có thể xử lý bây giờ, em phải về phòng, cậu Potter!”

“Làm gì phải phiền toái như thế chứ?” Harry nhẹ nhàng mơn trớn áo ngủ anh mình hiện tại chỉ mặc mỗi một lớp áo ngủ tác động rất nhỏ này không tránh được cảm giác mẫn tuệ – sâu sắc của Snape. Đôi tay chậm rãi dời xuống… Tốc độ rất chậm, nhưng ngón tay thon dài mảnh khảnh của thiếu niên xuyên qua áo ngủ nửa mở rộng, khi ngón tay cậu chạm vào da thịt mình, Snape phát ra một tiếng rên rỉ, dục vọng sớm bị châm lên đang như ngọn lửa thuê đốt anh, anh vội gạt bàn tay tác quái của Harry ra.

Harry thất vọng bĩu bĩu môi: Sev có tự chủ như vậy là chi chứ?!

“Em nên… đi ngủ….” Snape cố gắng tạo ta tư thế oai nghiêm, nhưng cổ họng khàn khàn đã bán đứng dục vọng của anh.

Harry cũng không định từ bỏ nhanh như vậy, cậu thấp giọng cười khẽ, đẩy chăn ra, bò vào người Snape. Snape vừa muốn đặt câu hỏi, nhưng lập tức, anh cảm thấy có một đôi tay mềm mại kéo áo ngủ của mình ra.

“Harry… em muốn làm…” Snape còn chưa kịp thốt ra câu hỏi, đối phương ra cởi xong áo ngủ của mình, phơi bày dục vọng đã sớm sưng lên của anh, móng tay cậu nhóc chậm rãi xẹt qua đầu đỉnh ướt át của mình, Snape hít một ngụm khí lạnh.

Trong đầu Snape còn sót lại một tia tự chủ tự nói với mình phải bình tĩnh: “Harry…” Anh thấp giọng thở gấp, “Ta… ta không thể…”

Nhưng rất nhanh, anh cảm thấy dây đàn cuối cùng trong đầu đứt phựt cái gì đó ướt át đột nhiên chạm vào mình đó là đầu lưỡi của Harry.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.