[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 87: Tính kế....



Hạ Liễu Quân

oOo

“A.... Nó rất sợ mi?” Worm Prout đưa mắt về phía thiếu nữ trước mặt hỏi, “Mi cảm thấy thế nào?”

Nữ học đồ trước mặt mỉm cười, “Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ.... Thoạt nhìn.... Nó rất sợ Phó hội trưởng, có điều Phó hiệu trưởng quả thực làm cho người ta sợ hãi, huống chi vị tiểu Cứu thế chủ này chứ?!

“Nó như vậy với mi?” Worm Prout tiếp tục hỏi, “Cô gái có thân thân hình như mi.... thường thì con trai sẽ rất thích, nhưng mà... Vị Cứu thế chủ này có phải quá nhỏ không? Chỉ sợ nó đối với con gái vẫn còn chưa đến tuổi rung động đó.””Điểm ấy ngài cũng đừng quá lo....” Nữ học đồ đắc ý cười nói, “Cậu ta trước mặt em đỏ mặt, việc này đủ chứng minh em có chút hấp dẫn với cậu ta. Chỉ là.... em không rõ.... Ngài vì sao phải trăm phương ngàn kế mượn sức cậu ta như vậy? Tuy cậu ta là Cứu thế chủ giới pháp thuật, nhưng cậu ta bây giờ vẫn còn là một đứa nhỏ, tương lai thực sự rất khó nói.”

“Ít nhất.... Nó có thể đạt được thưởng thức của Snape, chỉ điểm này có thể nói lên giá trị của nó.” Worm Prout trầm ngâm một lát, “Severus Snape là người tâm cao khí ngạo cỡ nào, hắn căn bản sẽ không đem Cứu thế chủ hàng đầu để vào mắt. Nhưng Harry Potter có thể được hắn coi trọng chỉ có nhiều hơn, nhất định là xuất phát từ lý do nó chỉ mới mười ba mà có khả năng làm ra Chân Dược, điểm này đủ để chúng ta xem thành một lý do quan trọng.”

“Ý ngài là phải....” Nữ học đồ hiểu được, “Kéo hắn về phía này? Nhưng mà.... Phó hội trưởng sẽ thả người sao?”

“Nếu Harry Potter tự mình muốn là học đồ của ta, vậy hắn cũng sẽ không có khả năng ngăn cản!” Worm Prout cười lạnh, “Nếu chuyện này thành.... Ta không thêm được một học đồ tên tuổi thiên tài cao hơn người thường, ta còn có thể thuận tiện áp chế nhuệ khí của Snape, đả kích tôn nghiêm của hắn một chút.... Một công đôi việc, sao lại không làm chứ?”

“Kia... Ta vẫn phải tiếp tục thu hút lực chú ý của cứu thế chủ ạ?” Nữ học đồ nhỏ giọng hỏi.

“Đó là đương nhiên.” Worm Prout gật đầu, “Mi là học trò đắc ý nhất của ta, giao chuyện này cho mi làm ta yên tâm! Dù sao Harry Potter vẫn là đứa nhỏ, mi không cần phải bán nhan sắc này nọ, cố gắng hồn nhiên ngây thơ là được, nó sẽ mắc câu thôi.”

Nữ học đồ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Còn có.... Đêm nay đừng quên đến phòng ta....” Worm Prout căn dặn.

Sắc mặt nữ học đồ lập tức thay đổi, lập tức ngoan ngoãn trả lời: “Dạ được, đại sư.” Xoay người mở cửa rời đi.

“Nữ học đồ của Prout sao?” Snape nhíu mày, “Có phải cái người dáng thực nhỏ, luôn mặc áo chùng voan mỏng không?” Trong Hiệp hội độc dược, anh rất không thích cô gái diện mạo hành động lẳng lơ này.

“Anh biết cô ta?” Harry hỏi, “Năng lực độc dược của cô ta thế nào?”

“So với đám tiểu cự quái ở Hogwarts kia, cô ta xem như có chút đầu óc.” Snape nghĩ nghĩ, “Prout lại có thể phái cô ta tới tìm em.... Thật đúng là tác phẩm danh tiếng....”

“Worm Prout rất xem trọng cô ta sao?” Harry hỏi.

“Xem trọng.... Coi như là vậy đi....” Snape cười nhạo một tiếng, “Nếu tính ở trên giường mà nói....”

“Giường, trên giường?” Harry kinh ngạc hỏi, “Cô ta còn phải theo hắn....”

Vẻ mặt Snape có chút kỳ lạ, “Học đồ sao.... Có nghĩa cung cấp bất kỳ thứ gì phục vụ cho Lão sư của họ.... Cho nên.... Em có thể hiểu....”

“Đó cũng là nghĩa vụ của học đồ?! Này nam học đồ cũng phải...” Harry trừng to hai mắt, “Tất chân Merlin! Cuộc sống Độc dược đại sư của các người không khỏi quá.... cái kia đi?” Cậu lại nhìn thoáng qua Snape.

“Đó là bọn họ.” Snape khô cằn giải thích, “Không phải ta.”

“Em không phải nói cái này!” Harry hiểu ý khoát tay, “Em nói là, anh ngay từ lúc đầu thu em làm học đồ sẽ không có chủ ý này đấy chứ? Dumbledore lại có thể đồng ý....”

“Người bên ngoài đối với quy tắc ngầm bên trong Hiệp hội Độc dược sẽ không biết.” Snape có chút đắc ý cười.

“‘Đại sư’ các người thật là đáng khinh!” Harry trừng trắng mắt, “Vốn dĩ bình thường em còn nghĩ anh có bao nhiêu cấm dục nữa, hóa ra Hiệp hội độc dược lại chứa mấy thư dơ bẩn như thế....”

“Ta đã nói, cái này không có nghĩa là ta cũng vậy.” Snape vươn tay ôm cậu vào ngực, nhưng đối diện với ánh mắt hoài nghi của Harry, anh vô cùng bình tĩnh suy nghĩ một lát, “Được rồi ta thừa nhận mục đích ngay từ đầu của ta không phải.... đơn thuần....” Nói xong cúi đầu muốn hôn lên đôi môi ấm áp kia.

“Se... từ từ....” Harry giãy dụa đẩy anh ra, “Anh nói.... Worm Prout phái cô ta tới làm gì?”

Snape có chút thất bại thở dài: “Được rồi được rồi.... Chúng ta nói chuyện này....” Anh đau đầu xoa giữa trán, ngồi lên ghế sa lon, bày ra tư thế nói chuyện chính đáng tất nhiên, điều kiện trước hết là xem nhẹ Harry bị anh ôm trên đùi.

“Rất đơn giản, em là ‘Cứu thế chủ’ hàng đầu thật hấp dẫn người.” Snape đơn giản trả lời, “Hơn nữa.... Em chỉ mới ‘mười ba tuổi’ đã làm được Chân dược, chỉ mỗi điểm này cũng rất hấp dẫn ‘đại sư’ đó rồi.”

“Như vậy.... Hắn định dùng.... mỹ nhân kế?” Harry rên rỉ một tiếng, “Merlin! Em chỉ mới bé tý! Hắn nghĩ thủ đoạn này có thể hấp dẫn em sao?” Hắn đem mình tưởng tượng thành kẻ rất thành thục rồi sao!

“Có lẽ.... ‘Biểu hiện’ của em làm vị tiểu thư kia cảm thấy.... Em rất có ý tứ với cô ta?” Snape dán vào gáy Harry, ôm sát thắt lưng đứa nhỏ nói.

“Em chỉ tỏ vẻ em ‘ngượng ngùng’ vs ‘ngượng ngùng’...” Harry giống con mèo nhỏ dựa vào người anh, đầu đặt trên hõm vai anh, “với.... em đối với đạo sư ‘kính sợ’ thôi mà....” Cậu vùi đầu vào cổ người đàn ông này.

Snape phát hiện anh rất thích tư thế này, anh hôn lên mắt cậu, cười nhẹ: “Thoạt nhìn biểu hiện vụng về kia của em hiệu quả thật tốt, nhưng mà vị tiểu thư kia tự đề cao mình nên chắc đã hiểu sai ý...” Anh chỉ rõ ra.

Harry tỏ ra một bộ ‘thiên chân vô tà’: “Phải không? Vậy cũng là chuyện của cô ta.” Cậu cũng không thể phụ trách nha!

() Ngây thơ, trong sáng

Hiện tại, Hiệp hội độc được không ít người biết, vị nữ học đồ đắc ý nhất của Worm Prout có hảo cảm với Cứu thế chủ. Chỉ cần là nơi Cứu thế chủ xuất hiện, cô ta nhất định sẽ xuất hiện gần đấy.

“Cậu cứ như vậy kệ cậu nhóc đó à, Severus?” Hội trưởng Grew ngồi bàn bên cạnh, nhìn Snape.

Snape đang ngao một vạc dược mới, anh cầm da cóc đã xử lý tốt bỏ vào vạc đang được đun sôi, chất lỏng màu xanh đang sôi trào ùng ục nháy mắt biến thành màu tím, anh quấy thuận kim đồng hồ, đầu cũng không ngẩng lên một chút, “Ông cho rằng tôi sẽ để mặc cho em ấy đi loạn không, Cagan?”

“Ta chỉ lo lắng cho vị tiểu học đồ kia của cậu thôi....” Hội trưởng Grew tủm tỉm cười nói, “Cẩn thận kẻo nhóc bị người khác bắt cóc đấy!”

Snape lại thêm cây gai khô, quan sát biến hóa của độc dược, thuận miệng nói: “Tôi nghĩ ông thực hiểu tư tưởng Slytherin.”

Hội trưởng Grew từ những lời này đã tìm được đủ nhiều tin tức, cụ vỗ vai anh một cái: “Aha! Xem ra... Chúng ta có trò hay để nhìn....”

“Cậu Potter! Cậu có thể dạy tôi... nên quấy như thế nào để tốt hơn được không?” Trước vạt dược là một cô gái mặc áo chùng voan màu hồng nhạt thêm nơ bướm, loáng thoáng lộ ra áo trong màu đen, mái tóc dài màu vàng tết thành hai bím, vắt ra trước ngực, thoạt nhìn hồn nhiên lại mang theo hấp dẫn, một đôi mắt to màu nâu toát lên vẻ khẩn cầu nhìn qua thật sự là một hình ảnh mê người, chẳng qua.... Điều kiện trước hết là xem nhẹ Harry trước mặt cô còn nhỏ hơn cô ta một ít.

Dạy mi quấy? Harry không nói gì, miệng cũng không nói nổi! Đã làm học đồ hai năm ngay cả bước quấy dược cơ bản nhất cũng không làm được? Đừng gạt người! Cô ta cho là mình không biết tâm tư của cô ta sao.... Tay nắm tay dạy quấy dược thế nào, thuận tiện ăn đậu hủ.... Loại biện pháp đùa giỡn này Sev cũng đã dùng đến mòn rồi....

Harry bất dắc dĩ, nhưng vẫn phải tiếp tục làm ‘thiếu niên hồn nhiên’ của mình, cậu chớp đôi mắt xanh ‘vô tội’, vô cùng ‘chân thành’ mà ‘sợ hãi’ nói: “Giáo sư Snape.... không cho tôi dạy những gì có liên quan tới dộc dược cho người khác thầy ấy nói sẽ bị người khác học trộm thủ pháp của ta

.... Nếu không... chị đi hỏi đại sư Prout đi? Ngài ấy là đạo sư của chị, nhất định sẽ rất vui vẻ dạy chị!”

Mặt cô gái đổi màu mấy lần, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, giống như muốn áp chế gì đấy: “Vậy cậu giấu thầy ấy dạy ta không được sao! Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, Phó hội trưởng chắc là không biết đâu.”

Harry nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn lắc đầu: “Không được, nhỡ đâu giáo sư biết, ta sợ....”

“....” Đối phương vẫn chưa đáp lại, phỏng chừng là bị đả kích rồi.

“Chị không có chuyện gì chứ?” Harry đoán cô ta không nói gì nữa, “Tôi muốn đi giúp giáo sư cắt sồ cúc!”

“.... Cậu đi đi....” Cô gái nhìn chằm chằm vạc dược trước mặt, cô thật sự không tin, trên đời này lại có thể còn có đàn ông (đứa nhỏ?) không hiểu phong tình như vậy, chẳng lẽ nó thật sự quá nhỏ, không hiểu mấy chuyện tình cảm này? Vậy ngày đó nó đỏ mặt với mình là vì cái gì?

“Đúng rồi....” Harry đi một lát quay người lại, trong lòng cô gái vui vẻ: hay là nó đã nghĩ thông suốt? “Chị tên gì?”

“....” Cô khó tin được ngẩng đầu, “Cậu lại có thể.... không biết tên tôi?”

“Chị cũng không nói tôi biết mà....” Harry vô cùng ‘thiên chân vô tà’ trả lời.

“Cậu có thể đ hỏi người khác!” Hình như mình trước đó cũng chưa từng nói với đối phương cô gái nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói.

“Tôi với người khác cũng không quen....” Harry ‘ngượng ngùng’ vò tóc, “Không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi....”

Xem ra là rất thẹn thùng? Cô gái nói thầm trong lòng, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi gọi là Helun King, gọi tôi là Henlu được rồi.”

“Được!” Harry cười gật đầu, “Tôi đi trước, ngày mai gặp!”

Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, King tiểu thư nghĩ: ngày mai gặp? Thoạt nhìn nó vẫn có ý tứ với mình.... Ngày mai động tác phải nhanh hơn, tốt nhất là phải tiến thêm một bước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.