Trong Hẻm Xéo rất náo nhiệt, khắp nơi đều là học sinh Hogwarts. Khi Harry và Sirius vừa đi ra từ Gringotts, Sirius lầm bầm gì đó rằng Harry phải đi hầm bạc nhà Black mới đúng, mà không phải đi tới hầm bạc nhà Potter gì gì. Remus rất hứng thú nhìn Sirius y như con nít đấu võ mồm với con đỡ đầu của mình.
Harry nhún nhún vai: “Sirius, hầm bạc nhà Black là của chú mà…”
“Nhưng con là con đỡ đầu của chú, là người thừa kế của gia tộc Black!” Sirius bất mãn nói.
“Người thừa kế gia tộc Black?” Harry đánh giá kỹ cha đỡ đầu của mình từ trên xuống dưới, “Sirius, chẳng lẽ chú không định có con hả?”
Sirius khẩn trương ho khan một tiếng, liếc người sói bên cạnh mình một cái: “Dù sao chú cũng không định kết hôn… Con cái gì đó… Có con là đủ rồi!”
Harry buồn cười nhìn chú, lại nhìn Remus một chút: “Trước mắt…chú… Không có người yêu sao? Cho dù hiện tại chưa có, cũng không có nghĩa là về sau không có mà! Chẳng lẽ… Thực sự cả đời chú không kết hôn? Không có con hả?”
“Chuyện này để sau sau hãy nói ha!” mắt Siriusđảo qua đảo lại, “Được không?”
Harry nhún nhún vai, không muốn áp cha đỡ đầu của mình quá, chuyển chủ đề: “Bây giờ mấy giờ rồi? Không biết Draco bọn họ chừng nào mới tới…”
Sirius lập tức tìm được đối tượng công kích mới: “Harry! Sao con lại quan hệ tốt cới thằng nhóc nhà Malfoy kia dữ dzậy chớ…”
“Draco là bạn học của con mà?” Harry làm vẻ mặt thật “Ngây thơ, “Hơn nữa, dì Narcissa là chị họ của chú, bà nội con cũng là người nhà Black, tính ra thì… Chúng ta đều là thân thích nha…” Cậu nghĩ nghĩ, “Đúng rồi! Lần trước con coi thảm phả hệ của gia tộc trong nhà, tính ra… Con cần phải kêu dì Narcissa là chị họ nữa đó! Á ha vậy không phải con đây là chú họ của Draco?! Vậy chú Sirius cũng tính ra là anh họ của con nha?”
“A…” Sirius lúc này mới kịp phản ứng, cho nên nói… Anh ghét nhất quan hệ thông gia quý tộc cái gì đó!
Ba người bước chậm trên hẻm nhỏ rải đầy đá cuội. Sirius mua cho Harry một phần kem ly đặc biệt, cũng mang theo con đỡ đầu nhà mình đi xem cửa hàng đồ dùng Quidditch chất lượng tốt, hưng phấn nghiên cứu rất lâu. Đại cẩu vốn còn muốn đợi con đỡ đầu đi tiệm giỡn, nhưng bị người sói ngăn lại, chú ấy cũng không hy vọng Sirius dạy trẻ con mấy trò đùa dai.
“Harry!” Khi bọn họ theo thời gian ước định đi tới tiệm sách Flourish & Blotts, tiểu quý tộc bạch kim đã được vợ chồng bạch kim dẫn tới nơi đó đợi rồi.
Draco nhào tới cho bạn tốt một cái ôm, làm đại cẩu đỡ đầu tức giận đến phải trừng Lucius một cái: gọi con của mày cách Harry xa xa một chút đi! Lucius khó được không mở miệng, mà đem đại cẩu giao cho vợ mình ở sau lưng.
“Sirius Black!” Narcissa gõ đầu của chú một cái, “Nhìn cậu giống cái dạng gì hả! Đứng không ra đứng…”
“Chị… Chị họ…” Sirius không ngừng kêu khổ, chị Narcissa vì sao vẫn hung dữ như vậy chớ.
Thừa dịp người lớn “Tán gẫu” ngoài cửa, Harry vội vàng lôi kéo Draco vào trong tiệm sách.
“Sao năm nay cậu không đi coi World Cup?” Draco vừa đi vừa phàn nàn, “Làm hại tớ còn đợi cậu thiệt là lâu…”
“Tớ đi Đức với Sev rồi, cậu cũng biết, hội thảo nghiên cứu và thảo luận ma dược quốc tế mà.” Harry giải thích.
“Thiệt là, cha đỡ đầu lại thu cậu làm học đồ…” Bạch kim tiểu quý tộc phàn nàn, bỗng nhiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Đợi một chút… Cậu vừa mới gọi cha đỡ đầu là cái gì?!” Cậu cũng không bỏ qua cái nickname kia. Draco đánh giá bạn tốt từ trên xuống dưới, không đúng! Rất không đúng! “Cậu với cha đỡ đầu… Xảy ra chuyện gì?” Cậu châm chước dùng từ.
Harry ngay từ lúc vừa bắt đầu đã không tính toán phải giấu diếm Draco, rất tà ác mà cười: “A… Tớ quên nói cho cậu biết một chuyện rồi…” Cậu đưa đầu tới sát bên tai bạn tốt, “Đoán chừng… về sau cậu phải đổi giọng gọi tớ là ‘Giáo mẫu’ rồi nha… ‘Con đỡ đầu’ thân yêu của tớ…”
Lập tức, Harry có may mắn thấy được một pho tượng bạch kim tiểu quý tộc, Draco gần như là toàn thân cứng ngắc nhìn lại cậu: “Cậu, cậu nói cái gì…”Giáo mẫu?! Đừng có giỡn mà, là nói giỡn phải không?!
“Không phải cậu đã rất rõ ràng ấy ư, tiểu xà ” Harry sờ cằm, rất thỏa mản chứng kiến phản ứng của đối phương.
“Cậu đang nói đùa!” Draco quát, làm không ít người bên cạnh nhao nhao ghé mắt.
“Chú ý hình tượng của cậu, Draco…” Harry lười biếng nhắc nhở nhóc, ánh mắt ý bảo nhìn xung quanh cái đi.
Draco cho dù thất thố, nhưng cậu ta khôi phục rất nhanh, cậu nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai chú ý tới hai người. Lập tức kéo Harry lại, hai người trốn sau đến một loạt giá sách.
“Tất thối Merlin! Điều đó không có khả năng…” Draco lôi kéo bạn tốt vội vàng hỏi thăm, “Hai người… Thực sự…”
“Tớ chưa bao giờ nói giỡn trên loại chuyện này cả, cậu cũng biết mà.” Harry thừa nhận, “Tớ rõ chỉ sợ cậu trong khoảng thời gian ngắn này không cách nào tiếp nhận…”
Draco lắc đầu: “Tớ chỉ rất giật mình, tớ không nghĩ tới cha đỡ đầu vẫn luôn không kết hôn lại chọn cậu?! Một mẹ đỡ đầu chỉ ngang tuổi tớ… Merlin! Thật sự là rất đáng sợ…” Cậu ta lẩm bẩm.
Harry vỗ vỗ vai cậu nhóc: “Tớ hiểu mà! Sau này tớ sẽ để Sev bố trí ít bài tập cho cậu thôi, như thế nào?”
Mắt Draco lập tức biến thành ngôi sao lấp lánh, một phát bắt ngay tay bạn tốt: “Chuyện này thật sự là quá tốt, Harry! Về sau tớ sẽ nhờ vào cậu…” Có thể làm cho cha đỡ đầu giảm ít bài tập một chút, mình có thể sẽ có thật nhiều thời gian tập bay rồi!
“Cho ta nhắc nhở, ngài Potter, yêu cầu rèn luyện người thừa kế gia tộc Malfoy là Lucius đề xuất.” Một giọng nói quen thuộc trầm thấp vang lên ngay sau lưng hai người, “Cho nên… ngài tiểu Malfoy, hối lộ ta thì cũng không có cách nào đâu… không bằng Ngài nghĩ biện pháp, làm thế nào cùng cây chổi bay của ngài từ biệt thì hay hơn…”
“Cha, Giáo sư…” Draco cứng ngắc quay đầu, “Con… Con…”
“Ngài có thể buông tay, ngài tiểu Malfoy!” Snape kéo tay Harry qua, ôm cậu vào trong ngực mình.
“Ah… Không…” Draco che cái trán, cái cảnh này tự chứng kiến thật sự là… thật là đáng sợ!, “Cha đỡ đầu… Ngài không đến mức…” Luyến đồng chứ?
Snape nhìn ra ý của cậu, nhướn mày: “Xem ra ngài tiểu Malfoy có dị nghị đúng không?”
“Không có…” Draco yên lặng quay đầu, sao con dám chứ…
Ngoài cửa mấy vị gia trưởng “Hàn huyên” xong, rốt cục phát hiện con nhà mình không thấy bóng dáng. Đi vào tiệm sách Flourish & Blotts, Lucius liếc mắt liền nhìn thấy bạn tốt đang mang theo con mình và chúa cứu thế đang chọn lựa sách vở trước mấy kệ sách. Ừm, Severus vẫn rất có phong phạm gia trưởng đó! Lucius không lưu tình chút nào giễu cợt đối phương trong lòng.
“Cha đỡ đầu… Những thứ này toàn bộ là của con?” Draco nhìn đống sách – những tác phẩm vĩ đại – chất thành tòa núi nhỏ trước mặt mình, gian nan mà nước miếng một cái: tương lai của ta… Sao thật đen tối…
“Ngài Tiểu Malfoy, ngài có thể khóc lóc kể lể với ba ba của ngài, dù sao… Đây là đơn sách ông ta giao cho ta…” Snape chỉ ra tộc trưởng Malfoy, kẻ đầu sỏ gây tai hoạ.
Draco sao lại không thấy ánh mắt baba mình, cậu lắc đầu: “Không cần, con sẽ ‘Chăm chỉ’ xem hết những điều này…” Phụ thân đại nhân! Cha thấy con thật biết điều, rất nghe lời đó?
Harry đồng tình vỗ vỗ vai bạn tốt, đi ra phía trước: “Đã lâu không gặp, ngài Malfoy, thoạt nhìn ngài khí sắc không tệ.” Nói xong duỗi ra tay phải.
“Tiểu Harry của chúng ta, cậu lại xinh đẹp hơn rồi!” Lucius cầm chặt tay cậu, vô cùng “Yêu thương” vỗ vỗ bờ vai cậu. Thứ động tác này,… thứ ngôn ngữ này…cùng loại với đùa giỡn làm Snape đen cả mặt, Draco không dấu vết cách xa cha đỡ đầu nhà mình vài bước: phụ thân đại nhân, ngài xong rồi…
“Lucius Malfoy… Cách con đỡ đầu nha tao xa một chút đi!” Sirius vội vàng chặn trước mặt Harry.
“Sirius…” Harry thụt lui về phía sau một bước, vừa vặn ngã vào một người, “Ah! Thật có lỗi… Tôi…”
“Harry Potter?” Kẻ đối diện chán ghét vuốt y phục, “Bị một Slytherin tà ác đụng vào thật sự là chán ghét!”
“Ron Weasley…” Draco trừng mắt với nó, “Hừ! Nhìn quỷ nghèo nhà mày…” Cậu chú ý tới Ginny Weasley đằng sau nó, “Đều là một bộ đáng thương nghèo kiết xác!”
“Malfoy mày cái đồ…” Ron Weasley đang muốn mở miệng, Lucius đã trước nó một bước, đi trước mặt thằng nhóc tóc đỏ.
“Mấy đứa, làm sao vậy?!” Aurthor Weasley phát hiện tình trạng bên kia, liếc mắt liền nhìn thấy cái đầu tóc vàng bạch kim chói mắt của Lucius, ông vội vàng chạy nhanh tới.
“Aurthur…” Lucius lười biếng chào hỏi, “Thoạt nhìn… Con của ông và con của ta ở chung… Cũng không phải hòa hợp nhỉ…”
“Lucius…” Aurthur lãnh đạm gật đầu, cúi đầu nói với con trai, “Ron, chúng ta đi.” Nói xong, muốn kéo nó rời khỏi.
“Ba ba, nhưng mà nó…” Ron Weasley trừng mắt Harry, “Nó vừa rồi đụng phải con!”
Harry khẽ giật mình, cười lạnh: “Ngài Weasley, chẳng lẽ ngài còn muốn ta xin lỗi ngài hay sao? Thoạt nhìn St. Mungo trị liệu cho ngài vẫn chưa xong — nhiều bùa choáng như vậy hình như gây ra di chứng tưởng tượng hả?”
“…” Ron Weasley mặt phừng lên còn đỏ hơn tóc nó, “Mày… Là mày không đúng trước… Tất nhiên phải xin lỗi…”
“Haha! Em trai bé bỏng của chúng ta…” Một cánh tay khoác lên trên vai của nó cắt đứt lời nó muốn nói.
“Cưng sao lại cãi nhau với bạn học…” Cánh tay khác đáp ở bên kia vai nó.
“Thật không nên nha!” Hai gương mặt giống nhau như đúc xuất hiện ở bên cạnh nó, tay hai người tay gắt gao ngăn vai nó lại, làm nó không thể động đậy.
“Không thể làm như vậy được…”
“Chuyện này là rất không đúng …”
“Mẹ nhất định sẽ chửi, mắng em đó! Sao em có thể cãi nhau với bạn học chứ…” cặp sinh đôi một trái một phải kéo nó đi, kéo nó qua bên kia.
“Fred, George! Mau buông em ra…” Ron Weasley bị hai đứa anh trai bắt dính.
“Em nói sai rồi, anh là George.”
“Anh mới là Fred.” Cặp sinh đôi nháy mắt mấy cái với Harry ở trong góc, mang em trai nhà mình kéo đi.
“Cặp sinh đôi nhà Weasley?” Draco nhíu mày.
Harry mỉm cười: “A… Cũng là kẻ phản nghịch của gia tộc Weasley…”