[Harry Potter Đồng Nhân - Salgod] Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước

Chương 15: Về Tương Lai





EDITOR: YURI OZAKI
BETA: KIU
- o0o-
Đứa trẻ không ngủ lâu lắm, có lẽ là tầm lúc ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, cậu bé tỉnh lại.

Salazar rũ mắt, nhìn cặp mắt màu xám tràn đầy sự mê mang kia, chớp chớp mấy cái, đứa trẻ chống người ngồi dậy, sau đó bất động.

Hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, Salazar không nói lời nào, đứa trẻ còn yên tĩnh hơn.

Một lát sau, Salazar xuống giường, duỗi tay với qua, lần này đứa trẻ phản ứng nhanh hơn tối hôm qua nhiều, cậu bé nhanh chóng đáp một tiếng, đi theo xuống giường, sau đó theo Salazar ra ngoài, cậu bé bây giờ đã có thể đuổi kịp tốc độ bình thường của Salazar.

Salazar chậm chạp đi ra sân, tính đi tìm Godric, chuyện này cũng không phải quá khó khăn, mặc dù cảm giác phương hướng của Salazar khá kém, nhưng không có nghĩa là hắn bị mù, đặc biệt là mấy cái sân lộ rõ như vầy.

Mới vừa bước đến cổng sân chỗ Godric, hắn đã thấy thiếu niên tóc vàng đang quỳ rạp trên đất thu thập cái gì đó.

Salazar nghiêng đầu, có lẽ là dược liệu ma dược nào đó? Salazar đã quen chuyện đối phương yêu thích tùm lum loại cỏ dại, mặc dù hắn vẫn không rõ mấy thứ bị thu nhặt rồi bỏ vào bình thủy tinh đó có lợi ích gì.

Godric thính tai, vừa nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ phía sau, cậu lập tức quay đầu lại nhìn, đang chuẩn bị chào hỏi mấy câu thì phát hiện tự nhiên có thêm một đứa trẻ, cậu lập tức nhảy lên, tò mò thò lại gần: "Đây là ai vậy?"
Đứa trẻ bị hành động quá lố của Godric dọa sợ, lập tức co rụt thân thể lại, trốn sau lưng Salazar.

"Tinh linh nhỏ tuổi?" Godric nghiêng đầu nhìn qua: "Hả? Lỗ tai cậu bé không nhọn."
"Là phù thủy." Salazar trả lời.

Đứa trẻ tiếp tục né tránh ánh mắt của Godric, thân thể trốn qua một bên khác của Salazar.

"Nhặt được từ vũng bùn hả?" Godric vẫn không thấy rõ diện mạo: "Sao trên người không có chỗ nào sạch sẽ vậy?"

"Nhặt được từ hang động." Salazar nghiêm túc trả lời, sau đó quay đầu qua nhìn đứa trẻ, hình như thật sự hơi dơ, ngày hôm qua hắn cũng không chú ý tới vấn đề này.

"Hả?" Godric hơi khó hiểu.

Đứa trẻ vì tránh né ánh mắt của Godric nên đã cuộn tròn mình lại, đến khi Godric nghiêng đầu qua nhìn thêm lần nữa, đứa trẻ gần như muốn khóc, vùi cả đầu vào áo chùng của Salazar.

Chuyện này ngược lại khiến Godric hoảng sợ, cậu không khỏi sờ sờ mặt mình, cậu lớn lên nhìn hung dữ lắm hả?
"Tớ đang thu thập một ít sương sớm, lát nữa nói chuyện sau nha." Godric thở dài một tiếng, lùi ra phía sau vài bước, quyết định tạm thời vứt cái sự thật người nào đó đột nhiên nhặt được một đứa trẻ không hiểu nổi ra sau đầu.

Sương sớm nơi này ẩn chứa luồng khí rất thuần túy, chỉ có thể gặp không thể cầu, Godric lại quỳ rạp trên đất thu thập chúng lần nữa.

Salazar ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ, suy nghĩ một chút, rồi lấy một tấm vải dệt màu trắng ra lau lau mặt đứa trẻ, một hồi sau, sau khi lau mặt xong, hắn bắt đầu lau lau cánh tay lộ ra ngoài, đến khi lau xong toàn bộ, hắn bắt đầu vỗ vỗ tro bụi trên áo choàng của đứa trẻ, vỗ hai cái xong cảm thấy tác dụng không lớn lắm, lại quay đầu nhìn Godric đang chăm chú không rảnh quan tâm bên cạnh, Salazar xoay người dùng ngón tay chỉ vào áo choàng của đứa trẻ, lập tức, áo choàng biến thành màu trắng tinh, không dính một hạt bụi.

Chờ đến khi Godric vội xong, cậu kinh ngạc nhìn thấy đứa trẻ dơ bẩn khi nãy đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, biến thành một cậu bé chói sáng, đứa trẻ chói sáng đó đang ghé vào đùi thiếu niên tóc đen ngồi dưới đất.

"Cậu chắc chắn không phải tinh linh?" Godric không thể tưởng tượng nổi.

Salazar thấy Godric đã xong, bèn đứng lên, lắc đầu.

"Hơi bị xinh đẹp quá rồi." Godric đánh giá.

Salazar nhìn đứa trẻ, lại nhìn Godric, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Godric nhướng mày: "Xinh đẹp có nghĩa là rất đẹp, ý là nhìn thuận mắt á, tương tự, xấu xí ý là nhìn đến chết cũng không vừa mắt." Cậu đã quen với việc giải thích bất kì lúc nào, đặc biệt là giải thích tính từ.

Salazar có lẽ đã hiểu, quay đầu nhìn về phía ngoài sân: "Khó coi."
Godric sửng sốt, vài giây sau, tinh linh Garr cười tủm tỉm xông ra.

Godric cứng họng.

Garr cũng không nghe được gì, y lễ phép mời bọn họ tới đình viện.

Godric trộm lui về sau vài bước, kéo khoảng cách với Garr, nhỏ giọng kề tai bạn mình nói nhỏ: "Rất xấu?"
Salazar gật đầu, cực kì không vừa mắt, đứa trẻ đi ở một bên khác của Salazar xem xét liếc mắt qua Godric một cái, sau đó lập tức rụt về, nhưng cũng không còn sợ hãi như trước nữa.

Godric tỏ vẻ cực kì bối rối, thậm chí còn hơi nghi ngờ đây có phải là đang ghen ghét hay không, tốt thôi, giải thích như vậy cũng không thông lắm, một đứa con trai thì ghen ghét người khác lớn lên xinh đẹp làm gì, quá đẹp cũng không phải chuyện tốt lành gì mà, đối với mấy chuyện nghĩ không ra này, Godric rất ít chấp nhất, nhưng có một việc cậu còn chưa biết rõ ràng: "Này, tên."
Salazar nghi hoặc nghiêng đầu.

"Tên của cậu." Sau khi biết được đối phương có tên, Godric không gọi Ariel nữa.

Sắc mặt Salazar lập tức trắng bệch.

"Sao vậy?" Godric thấy rất kỳ.

Lông mày của Salazar một hồi nhướng lên, một hồi lại hạ xuống.

Godric càng cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt kì lạ kiểu này là có ý gì: "Cậu gọi là gì?" Không nhụt chí hỏi lại.

Salazar mở miệng: "Sala......" Âm thanh rất nhỏ, hắn nói có vẻ hơi khó khăn, chậm rãi.

Godric lập tức dán lỗ tai qua, vội vàng xác nhận: "Saar?"
Salazar lập tức ngậm miệng lại, ngốc ngốc nhìn Godric.

Godric cho rằng đây là đồng ý, cậu vỗ vỗ bả vai đối phương: "Rất dễ nghe." Che che giấu giấu cái gì, cậu còn tưởng là tên khó nghe lắm.


"Dòng họ thì sao?" Godric hỏi.

Salazar lại trưng ra vẻ mặt ngốc ngốc lần nữa.

"Không có hả." Godric nghiền ngẫm, cậu lập tức nói: "Không sao, việc này rất bình thường."
Trong khi Salazar còn đang suy nghĩ xem có nên giải thích sự hiểu lầm của Godric không thì mấy người đã đến đình viện, ở nơi đó, Elvis và Helga đã tới, cảm xúc của nam nhân cao lớn có vẻ đã ổn định xong, không còn suy sụp như trước nữa.

"Đây là?" Helga liếc mắt một cái đã thấy đứa trẻ kế bên Salazar.

Salazar không trả lời, chuẩn xác mà nói, hắn căn bản là chẳng nhìn ngó tới Helga.

Garr quay đầu lại quét mắt, nói: "Cậu bé là phù thủy nhỏ rơi xuống đây một năm trước, gọi là Laneley, đúng lúc có thể rời đi theo bọn họ."
Trong khi đang kinh ngạc với sắc đẹp của đứa trẻ, Helga đồng thời nghi ngờ mở miệng: "Định mang theo cậu bé?"
Đây là một đứa trẻ chứ không phải chó con hay mèo con, mang theo ai chăm? Còn là một đứa trẻ lớn như vậy nữa.

Salazar rốt cuộc cũng nhìn về phía Helga, lạnh nhạt.

Helga im lặng, ánh mắt Elvis đánh giá bọn họ một phen, cũng không nói gì.

"Sẽ luôn có cách mà." Godric xem như là đã biết lai lịch của đứa trẻ, cậu thân thiện nhìn về phía cậu bé rồi nhếch miệng cười, cũng không nghi ngờ hành động của Salazar, là một phù thủy nên việc trở về thế giới bên ngoài cũng bình thường thôi.

Đứa trẻ lại lần nữa trốn ra sau lưng Salazar, giảm bớt cảm giác tồn tại mình.

Garr coi như không nhìn thấy tranh chấp nhỏ của mấy người, mỉm cười: "Trước khi mọi người đi, là chủ nhân của nơi này, tôi có chút lễ vật tặng mọi người." Vừa nói, y vừa móc ra bốn cuộn giấy đưa qua: "Hy vọng sẽ hữu dụng với mọi người."
Đây là lệnh đuổi khách?
Godric có chút bất đắc dĩ, cậu vò đầu: "Chuyện này, chúng tôi có thể ở thêm vài ngày nữa được không?" Cậu mặt dày hỏi, cậu còn tính thu thập thêm mấy thứ đặc sản ở đây.

Salazar nghiêng đầu không nói, hắn đã muốn chạy từ sớm rồi.

Elvis và Helga tuy rằng không muốn rời đi liền, nhưng cũng không mặt dày như Godric.

Garr nheo hai mắt lại, một lát sau nói: "Tôi quên giải thích một chuyện."
Hả? Godric nhướng mày.

"Thời gian nơi này và thế giới bên ngoài không giống nhau lắm." Giọng điệu của Garr bình lặng như đang nói về thời tiết" Nơi này một ngày, thế giới bên ngoài một năm.

Cậu chắc chắn mình còn muốn ở lại?"
Sắc mặt bốn người đồng thời thay đổi, bọn họ ngây người ở chỗ này ít nhất cũng phải hơn mười tiếng, vậy tính ra...!Nửa năm?
"Sao cậu không nói sớm?" Godric sợ hãi nói.

"Ma pháp trận đi thông tới thế giới bên ngoài chỉ hừng đông mỗi ngày mới có thể dùng." Garr hữu nghị giải thích: "Bỏ lỡ hiện tại, mọi người cũng chỉ có thể chờ tới sáng mai."
Không cần nói thêm nữa, tất cả mọi người đều lựa chọn rời đi.

Vòng tròn ma pháp thật lớn đặt ở giữa đình viện, Garr sắp xếp cho năm người tiến vào.

Elvis nhịn không được mở miệng: "Lời tiên đoán của cậu có thể sai không?"
Đôi mắt màu xanh băng của Garr chớp một cái.

"Tương lai nào cậu nhìn thấy cũng sẽ ứng nghiệm?" Elvis truy hỏi.

"Sửa lại một chút, tôi chỉ nhìn thấy một tương lai nào đó chứ không phải sở hữu nó, hơn nữa, thứ tôi nhìn thấy là tương lai có khả năng xảy ra lớn nhất." Garr nhẹ nhàng nói: "Ngoài ra, đối tượng càng mạnh mẽ, tương lai càng khó dự đoán." Ánh mắt Garr cố ý vô tình quét về phía Salazar.

"Nếu vậy, cậu sẽ sai hả?" Godric tò mò hỏi.


Cậu không tin cách nói tương lai đã được định trước chút nào, mọi chuyện đều tùy thuộc vào hành động của bản thân mà.

Garr nhìn Godric, sau một hồi lâu, lộ ra một nụ cười có thể nói là dịu dàng vui vẻ: "......!Tôi hi vọng có thể sai một lần."
Salazar không kiên nhẫn bỏ hết mấy chuyện này ra sau đầu, nói tới nói lui toàn là quanh co lòng vòng, nghe mà mệt.

Ánh sáng của vòng tròn ma pháp bùng bổ mở ra, xoay chung quanh mọi người, giấy tiếp theo, năm người biến mất.

Garr đứng yên không động đậy, một lát sau, xung quanh truyền đến mấy tiếng líu ríu, tốp năm tốp ba tinh linh xuất hiện, trong đó có một nữ tinh linh xinh đẹp tiến đến trước mặt Garr: "Garr, sao anh không nói với người kia, chúng ta nhốt đứa trẻ kia lại là để giải trừ nguyền rủa."
"Hurley, vô dụng," Garr lắc đầu: "Nói hay không nói kết quả cũng giống nhau." Salazar nhất định sẽ mang đứa trẻ đi.

"Em không thể nhìn thấy tương lai của người đó, những người còn lại cũng chỉ có thể thấy mấy đoạn ngắn." Tinh linh được gọi là Hurley nói tiếp: "Anh nhìn thấy bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm." Garr lắc đầu lần thứ hai.

Bọn họ giỏi về nhìn quá khứ của một người hơn, bởi vì đó là sự thật đã được định sẵn.

Còn tương lai, dù sao cũng ảnh hưởng ít nhiều tới những người có khả năng tiên đoán như bọn họ.

"Người kia rốt cuộc tới nơi này để làm gì?" Hurley nhếch khóe miệng: "Hắn có gây bất lợi với chúng ta không?"
"Không biết." Garr thở dài, cho dù bọn họ có thể nhìn thấy tương lai ở một mức độ nào đó cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ vạn năng, bởi lẽ thứ bọn họ nhìn thấy là tương lai, không phải lòng người, vậy nên càng không thể đoán trước mục đích và động cơ của đối phương: "Nhưng mà, hắn cũng không thấy hứng thú với người thừa kế."
"......!Tại sao không giữ người thừa kế ở lại?" Hurley ngoắc ngón tay: "Nếu như bị người kia phát hiện, chắc chắn sẽ không ổn nhỉ."
"Nơi này không giữ phù thủy, cho dù là bạch phù thủy cũng không phải ngoại lệ." Garr sờ sờ đầu Hurley: "Nếu có thể làm anh đã làm."
Hurley ôm lấy cánh tay của Garr, một lát sau, nói: "Bọn họ thật đáng thương."
"Hả?" Garr cúi đầu.

Hurley từ từ nói: "Bởi vì thái độ của anh đối với bọn họ rất tốt, anh đã rất lâu không thân thiện như vậy với kẻ xâm nhập."
"Ồ?" Garr nhướng mày.

"Đừng cho là em không nhìn ra, anh hoàn toàn là dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn họ." Hurley mím mím môi: "Anh đã phát hiện bọn họ sẽ chết rất sớm phải không?" Tương lai dễ nhìn thấy nhất chính là ngày chết, bởi vì lúc ấy sức mạnh của phù thủy là yếu nhất.

Garr cũng không phủ nhận, chỉ là sâu xa nói: "Tử vong có khi cũng không phải là kết thúc, chỉ có thể nói rằng kết cục của bọn họ không ở thời đại này mà thôi."
Đôi mắt xinh đẹp của Hurley chớp chớp: "Vậy sau đó....."
"Hỏi vậy là làm khó anh rồi, tương lai xa như vậy anh không thấy được." Garr búng một cái lên trán Hurley: "Đừng nghĩ nữa, chuyện của phù thủy không liên quan tới chúng ta."
Hurley xoa xoa cái trán, rầu rĩ nói: "Thật ra đứa trẻ Laneley kia rất đáng yêu, đáng tiếc......"
"Hắn nói......" Garr suy nghĩ, nói: "Có lẽ còn có thể gặp lại."
"Thật hả?" Đôi mắt Hurley sáng lên.

"Tầm hai ba năm đi." Garr cân nhắc: "Nếu hắn có trở về nơi này."
Hurley nheo mắt lại mắt, cong ngón tay đổi thời gian ở Vùng đất bị đánh mất và thế giới bên ngoài, hai ba năm tương đương với thế giới bên ngoài.....!Bao nhiêu năm?
Hurley uể oải gục đầu xuống: "Garr, anh gạt em....!Tương lai không chắc chắn như vậy thì nói làm gì."
Garr chỉ cười cười, không nói.

Tác giả có lời muốn nói: Chết rất sớm cũng không có cách nào khác, dù sao cũng phải để ngàn năm sau có chút đất diễn, nhưng mà, xin yên tâm, nhạc dạo truyện này vẫn rất vui sướng rất đáng yêu~
HẾT CHƯƠNG 15.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.