[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 27: Gặp được



Cho dù ôm tâm lý đi xem náo nhiệt hay thật sự lo lắng đi nữa, chờ khi đám người Harry tới phòng hiệu trưởng, dường như tất cả bọn nhỏ không về nhà đều tụ tới nơi này.

Hai con thú đá canh trước phòng hiệu trưởng đã bị nổ tan, trước cửa bọn nhỏ thảo luận sôi nổi rất ngạc nhiên rốt cuộc là ai có thể làm nổ tung hai con thú đá này chứ.

Giáo sư vẫn chưa tới, xem ra con rắn khắc không lừa Harry, cụ Dumbledore quả thật không ở đây, nếu không thì mấy đứa nhỏ này đã bị xua giải tán lâu rồi.

Nhưng chưa được bao lâu, ngay khi mọi người càng thảo luận càng sôi nổi thì giáo sư McGonagall đã tới, “Hiện tại các trò phải đi ăn sáng chứ không phải ở chỗ này góp vui đâu.”

“Phải rồi bọn nhỏ,” Sau đó đến cụ Dumbledore mở ra cánh tay, “Hogwarts đã chuẩn bị tốt bữa sáng ngon lành chờ các trò hưởng thụ rồi, giờ các trò phải đi thảo luận quà của ai đẹp hơn ai chứ không phải tới đây thảo luận về hai con thú đá đã lâu chưa được sửa chữa này đâu.”

Cụ Dumbledore vừa nói, các học trò cười hì hì rời khỏi, chỉ có Draco và Harry đen mặt nhìn cụ Dumbledore.

Đã lâu chưa được sửa chữa… lý do như vậy có lẽ chỉ có cụ Dumbledore mới nghĩ ra được, nhưng loại lý do này cũng chỉ có đám phù thủy xuất thân Muggle – Harry đại khái hiểu một phần nhỏ người ở Hogwarts đều là phù thủy xuất thân Muggle – mới tin thôi.

Nhớ năm đó mụ Umbridge lợi dụng quyền lực lên làm hiệu trưởng kia mụ cũng không có được sự thừa nhận của Hogwarts, bởi vậy cho dù mụ có dùng biện pháp nào đi chăng nữa cũng không thể tiến vào được phòng làm việc của hiệu trưởng. Hai con thú đá rất lớn trước cửa vẫn luôn canh gác thật tốt phòng làm việc của hiệu trưởng Hogwarts, may là mụ Umbridge tìm được nhiều Thần Sáng giỏi giang, ếm một ít thần chú cũng không làm nổ được hai tượng thú này. Nhưng bây giờ, cụ Dumbledore lại nói chúng nó “đã lâu không được sửa chữa” mà nổ sao?

Hai thú đá đã lâu không được sửa chữa lại có thể phát được tiếng vang toàn Hogwarts đều nghe được sao chứ?

Lừa ai vậy!

“Trò Potter, trò Malfoy, trò Snape, ba người các trò cũng có thể tới lễ đường rồi.” Giáo sư McGonagall nhìn ba người chậm chạp không chịu rời đi, cau mày nói.

“Minerva, không sao đâu, ba trò này là tôi mời tới, cô có thể giúp tôi đi xem giáo sư Riddle đã tới hay chưa được không? Trước đó tôi đã phát cho thầy ấy tin tức rồi mà.” Cụ Dumbledore cười giải vây cho ba người.

Giáo sư McGonagall kỳ lạ liếc cụ Dumbledore một cái, lập tức rời đi.

“Giáo sư Riddle đã về biệt thự Malfoy trải qua lễ Giáng sinh rồi,” Cụ Dumbledore nói, “Mới sáng sớm mà đã mời thầy ấy tới đây, chắc chắn thầy ấy sẽ trưng cái mặt thối cho cụ già này rồi.”

“Albus, cụ đang nói xấu tôi với học trò sao? Nếu vậy thì có lẽ tôi có tư cách không cho cụ một sắc mặt tốt đâu.” Tiếng cười hiền hòa từ xa tới gần, chỉ thấy Tom và Abraxas đang đi tới bên này.

“A, Tom à, đương nhiên tôi không hề nói xấu thầy rồi. Tôi chỉ là lo lắng mới sáng sớm đã lôi thầy ra thôi, tôi vẫn luôn rất rõ sự đau khổ khi chui ra từ ổ chăn ấm áp mà.” Cụ Dumbledore làm một biểu tình run run, “Gần đây thời tiết rất lạnh.”

“Đúng vậy, tôi rất đồng ý với những lời này của cụ.” Voldemort gật gật đầu, lập tức nhìn phía đám đá vụn, “Xem ra có người muốn cho cụ một Giáng sinh bất ngờ lớn rồi?”

Cụ Dumbledore giơ tay, “Rất nhiều người đều muốn cho tôi một Giáng sinh bất ngờ, nhưng hôm nay bất ngờ lớn nhất mà tôi nhận được chính là một đôi tất. Đây còn phải cám ơn trò rồi, Harry à.” Cụ Dumbledore nói xong chuyển đề tài, cụ cười tủm tỉm nhìn về phía Harry.

Harry cười cười, không nói gì.

“Hiển nhiên là đối phương lại không rõ cụ thích cái gì.” Voldemort cười bình luận, lúc này đá vụn trên mặt đất nhẹ nhàng động đậy.

Harry nhìn từng mảnh đá vụn của tượng đá dần dần hợp lại, ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Abraxas cười cười, “Tượng đá phòng hiệu trưởng đã được ếm thần chú, cho dù bị nổ vỡ cũng có thể tự mình chữa trị, đương nhiên bị hao tổn càng nghiêm trọng thì chữa trị càng chậm thôi.”

Rốt cuộc Harry biết được năm đó vì sao mụ Umbridge lại không đối phó được hai tượng đá này rồi. Thần chú của nhóm Thần Sáng có lẽ cũng có tác dụng nhưng những miệng vết thương nho nhỏ đó hiển nhiên đã được chữa trị trong nháy mắt, cái này tạo ra ảo giác tượng đá phòng hiệu trưởng không bị tổn thương gì.

Đợi đã…

“Vậy sức mạnh tới dạng nào mới có thể làm dập nát tượng đá lớn thế này chứ?” Harry kinh ngạc hỏi.

Lời vừa nói ra, cho dù Voldemort cũng không mở miệng.

Sau một lúc lâu, Severus vẫn luôn im lặng mới nhẹ nhàng nói, “Pháp thuật Hắc ám.”

Pháp thuật Hắc ám có thể tạo thành thương tổn phạm vi lớn mà uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với các thần chú đồng dạng khác, mụ Umbridge kia cộng nhóm Thần Sáng đó dù thế nào đi nữa cũng không dám dùng pháp thuật Hắc ám đối phó tượng đá, mà bây giờ…

Voldemort đột nhiên đi vài vòng quanh tượng đá đang tự mình chữa trị kia, rồi ngừng lại ở một chỗ.

“Nơi này…” Anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ chỉ nơi đó, “Đã từng bị ếm một trận pháp thuật, mà hơi thở pháp thuật Hắc ám trên đó là nghiêm trọng nhất.”

“Trận pháp thuật hơn nữa lại còn có pháp thuật Hắc ám, thảo nào có thể phá hủy được tượng đá này.” Abraxas than nhẹ.

Sau đó lại là một trận im lặng.

Harry lặng lẽ tới gần Severus, “Chúng ta đi ăn sáng thôi.” Còn lại hãy để người lớn tự nghĩ cách.

Severus gật gật đầu, anh cho rằng việc này không đến phiên anh có thể biết được. Anh vốn đã nghĩ rời đi theo đám người kia nhưng người đó không đi, anh cũng không có biện pháp.

Harry kéo kéo ống tay áo Draco, Draco hiểu ý cùng cậu đồng thời rời đi nơi này. Cậu và Harry cũng không muốn tham dự vào trận này, cho nên biết được càng ít càng tốt.

Ngay khi ba người lớn đang suy nghĩ thì ba “tên nhóc” đã xoay người rời khỏi cửa phòng hiệu trưởng.

“Xem ra thật là nhằm vào hiệu trưởng cụ rồi.” Abraxas trầm ngâm nói, “Gần đây có chuyện gì kỳ quái sao?”

Cụ Dumbledore lắc đầu, tỏ vẻ không có.

“Tôi nghĩ, lễ Giáng sinh của chúng ta phải vội vàng rồi.” Voldeort đau đầu lắc đầu.

“Hội Phượng Hoàng sẽ giúp hai người.” Cụ Dumbledore nói.

Có một số việc quả thật cần phải giải quyết sớm.

Những đứa nhỏ ở lại trường vào lễ Giáng sinh thật sự không nhiều lắm, cho dù cộng tất cả những đứa nhỏ ở bốn Nhà cũng chưa được một nửa dãy bàn, đứa nhỏ hai Nhà Gryffindor và Hufflepuff xem như tương đối nhiều.

Bọn nhỏ bốn Nhà xen lẫn ngồi đồng thời chỉ có Draco và Severus hai người có vẻ không hợp lắm. Draco thì kiên trì lễ nghi bàn ăn hoàn hảo, trong một đám đứa nhỏ không ăn có vẻ khác biệt, mà Severus thì vì khí lạnh còn thấp hơn cả gió tuyết bên ngoài của mình mà không ai dám tới gần.

So với hai người thì Harry tốt hơn nhiều, cậu rất nhanh hòa đồng với người Nhà khác. Lời nói và việc làm của cậu không hề rập khuôn, không hề làm ra vẻ ăn cơm, cùng với sở thích của cậu rất hợp với đứa nhỏ ba Nhà khác. Bọn họ phát hiện khi nói chuyện với Harry, Harry cũng không giống như nhóm Slytherin khi lời nói cử chỉ kiên trì lễ nghi mà bọn nhỏ xuất thân Muggle không quen lắm trong ấn tượng, cho nên bọn họ rất thích nói chuyện phiếm với Harry.

Cho nên không bao lâu thì bọn họ tụ với Harry thành một đám.

“Pháo bên trong của mình nhảy ra ba con chuột nhá.” Một đứa nhỏ nói, “Mình đã có vật nuôi rồi nhưng mình vẫn muốn nuôi thêm.”

“Vậy cậu phải cẩn thận rồi,” Harry nói, “Chúng rất dễ trở thành tiệc giáng sinh lớn cho mèo đấy.”

“Ừ, đúng thế, những con mèo thật đáng giận mà.” Đây hiển nhiên là một học trò Gryffindor rất không thích mèo.

Một đám người đang nói về quà Giáng sinh, chỉ có Severus và Draco không nói gì.

Bên cạnh Snape hung hăng xắt thịt bò làm người nhìn thấy không khỏi run rẩy.

“Không thể phủ nhận người kia rất hợp với Gryffindor.” Bên cạnh, Draco đã ăn xong bữa sáng của mình, vì lễ Giáng sinh thì thịt trên bàn nhiều hơn hẳn. Draco rất khó chịu với việc sáng sớm ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, cho nên cậu nhỉ ăn lửng bụng rồi buông dĩa ăn, cầm lấy một ly nước trái cây nhẹ nhàng uống.

Severus chuyển hướng Draco, ạnh biết những lời này của Draco là nói với mình.

“Nếu không phải vì “ngôn ngữ” khác kia của cậu ấy, tuyệt đối cậu ấy sẽ tiến vào Gryffindor.” Nếu đối phương đã biết chuyện Harry nói được xà ngữ, vậy Draco cũng không cần phải giấu diếm, “Harry tiến vào Slytherin mới làm người khác phải kinh ngạc kìa.”

“Cậu định nói gì?” Severus hỏi.

Draco khẽ nở nụ cười, mấy ngày nay cậu đã có thể phân tách được người này với ba đỡ đầu của mình, cho dù dường như anh và ba đỡ đầu có cùng quá khứ, có cùng tính cách, có được sự mất tự nhiên tới cực điểm đi nữa.

Nhưng Draco biết, tương lai Severus sẽ thay đổi vì Harry, Draco không biết điều đó là tốt hay xấu nhưng quả thật khi hai người bọn họ ở cạnh nhau đều rất vui vẻ, vậy Draco không để ý mở một con mắt nhắm một con mắt. Về phần sau này sẽ phát triển thành dạng gì thì dù sao người đau đầu cũng chẳng phải cậu, người đau đầu đầu tiên chính là bản thân Đầu Sẹo, người thứ hai là Hermione, dù sao cũng không phải cậu là được rồi.

“Cậu ấy không quen phương thức giao tiếp của Slytherin, ở bên cạnh cậu ấy nên dùng phương thức trực tiếp nhất của Gryffindor thì tốt hơn.” Draco nói.

Severus vì lời nói của Draco, nhíu mày rất sâu, “Cậu rất hiểu cậu ấy.”

“Cậu ấy rất dễ để người ta hiểu được, chỉ cần cậu muốn mà thôi.” Cho dù chính Harry không phát hiện nhưng đây là sự thật.

“…”

“Các cậu đang nói gì thế?” Harry sát lại, trên tay vẫn còn cầm bánh bí đỏ, cậu rất thích đồ ăn này.”

“Nói rằng cùng cậu ăn thật sự là mất mặt đó.” Draco miệng nói khác lòng, cậu luôn luôn thích phê bình Harry, rồi bàn tay cậu cầm cái chén đột nhiên run rẩy.

“Đừng bình luận cách ăn của mình nữa.” Tay Harry cầm bánh bí đỏ xua xua tỏ vẻ phản đối, “Bọn họ nói hôm nay Hogsmeade rất náo nhiệt, chúng ta tí nữa cũng đi xem đi.” Nói xong hai mắt tỏa sáng chờ mong nhìn bọn họ.

“Mình phải về ký túc xá có việc,” Draco buông nước trái cây, đem cái tay hơi run rẩy xuống dưới bàn, “Để Severus đi cùng cậu thôi.”

Đơi với quyết định không đi Hogsmead của Draco, Harry chớp mắt mấy cái cũng không hỏi thêm, cậu cảm thấy đại khái là Draco không thích đi bon chen cùng một đám người, ngược lại cậu chờ mong nhìn về phía Severus.

Bị đôi mắt long lanh chờ mong nhìn mình, lần đầu tiên Severus không trải qua cân nhắc, gật đầu đồng ý tắp lự.

“Thật tốt quá.” Harry nhỏ nhỏ hoan hô một tiếng, nụ cười bừng sáng làm đáy mắt Severus hiện lên một tia sáng khác thường nhưng chỉ lóe qua vài giây.

“Đừng trở về quá muộn.” Draco nói xong đứng lên. “Mình về ký túc xá trước đây.”

“Đừng bỏ cơm trưa nhé.” Harry nói đằng sau lưng cậu.

Draco gật gật đầu không nói gì nữa.

Ra khỏi cửa lễ đường, dường như cả người Draco đều phải dựa vào cây cột mới có thể đứng vững được, cậu thở hổn hển thật sâu, gian nan đi về ký túc xá.

Dường như cơ thể cậu xuất hiện vấn đề, nhưng hiện nay cậu vẫn chưa biết tình huống ra sao, cậu không muốn trước khi không biết gì mà đi tới bệnh thất cho nên cậu phải trở lại ký túc xá.

Khi Draco đến được phòng sinh hoạt chung thì toàn thân bắt đầu đau đớn, cậu run rẩy đọc mật khẩu, bước chân lảo đảo đi vào phòng sinh hoạt chung rồi đi về phía phòng ngủ của mình.

Đẩy cửa ra, mắt Draco vì đau đớn đã dâng đầy nước mắt nhưng cho dù qua làn nước mắt cậu vẫn thấy được mái tóc bạch kim chói sáng kia.

“Chết tiệt!” Draco khẽ mắng.

Ai có thể nói cho cậu biết vì sao Lucius sẽ ở trong ký túc xá được không!

Nghe được tiếng truyền đến từ cửa ký túc xá, Lucius vốn thói quen ngẩng đầu lên, khi nhìn tháy Draco sắc mặt tái nhợt, hơi ngạc nhiên, “Cậu làm sao thế?”

Nhưng Draco không có sức trả lời anh, Draco cố hết sức đóng cửa lại rồi ngã trên mặt đất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có liên quan tới Abra và Voldy: Nguyệt Nguyệt đặt ra là: sau khi Abra tốt nghiệp theo sắp xếp của dòng họ cưới mẹ của Lucius cha, khi đó anh và Vodly còn chưa đính ước, sau đó mẹ của Lucius khó sinh mà mất sau đó Abra mới tự mình nuôi Lucius lớn lên, mà còn để Voldy thành ba đỡ đầu của Lucius. Vài năm sau thì Voldy và Abra đính ước kết làm bạn đời. Lucius vì thói quen gọi ba đỡ đầu từ nhiều năm trước, vậy rõ ràng đúng không? Hắc hắc..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.