Draco nhớ rõ khi mình sáu tuổi từng có hứng thú với gỗ xếp.
Gỗ xếp là đồ chơi vỡ lòng phổ biến nhất của những phù thủy nhỏ, màu sắc rực rỡ được bôi một tầng độc dược đặc thù, chỉ cần phù thủy nhỏ có ý thức đụng chạm thì sẽ dẫn ra ma lực mỏng manh có thể làm cho gỗ bay lên vài phút rồi chồng chất tạo thành các loại hình lập thể mĩ lệ.
Draco am hiểu nhất là rồng cùng lâu đài. Hai loại đó đồng thời xuất hiện trong quyển sách cậu thích nhất khi đó cho nên cậu có rất nhiều gỗ xếp để tạo thành hình rồng Na Uy, rồng lửa Iceland, hoặc là tòa lâu đài phong cách Gothic và Thần Điện Hy Lạp cổ. (Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.Thời kỳ hưng thịnh của kiến trúc Gothic từ giữa thế kỷ 18 ở Anh và lan rộng khắp Châu Âu trong suốt thế kỷ 19, sau đó vẫn ảnh hưởng rất mạnh trong các kiến trúc về nhà thờ và trường đại học cho đến tận thế kỷ 20)
Draco lần đầu tiên hoàn thành tác phẩm gỗ xếp được cha khen ngợi. Draco còn nhớ rõ cha ngẩng đầu khỏi văn kiện, cậu luôn chơi gần thư phòng của cha bởi vì nhà bọn họ chỉ có hai người, hơi kinh ngạc sờ sờ đầu mình. Draco ấn tượng khắc sâu, bởi vậy thích hoạt động đó.
Bất quá sau mặc kệ cậu cố gắng như thế nào, hoàn thành những hình phức tạp xinh đẹp như thế nào, cha vẫn chỉ khen ngợi một hai câu, không hơn. Nhưng hy vọng lớn nhất của Draco khi đó là cha có thể bởi vì những thứ đó ôm cậu xoay hoặc là hôn, giống như có lần Draco ở yến hội ngẫu nhiên nhìn thấy người cha béo của Parkinson làm như vậy với cô ta.
Rất nhiều lần kỳ vọng thất bại sau, Draco cảm giác mình có lẽ cũng không phải rất thích xếp gỗ, dần dần, cậu đánh mất hứng thú với nó. Trạng huống như vậy lục tục xuất hiện tại học tập độc dược, huấn luyện bùa chú và luyện tập ngôn ngữ.
Dần dần Draco cũng hiểu ra. Cố gắng không phải có thể đạt tới chờ mong, có một số việc dù cố gắng như thế nào cũng không hoàn thành được. Khi đó cậu đại khái chín tuổi. Bất quá vì cha vài câu khen ngợi, cậu vânx nguyện ý cố gắng.
Cho nên khi Draco tỉnh lại trên giường trong bệnh thất liền quyết định không cần quá mức thất lạc khi Harry không ở đó.
Snape trở lại cho nên Harry về. Giải quyết việc chung, đương nhiên.
Mà bọn họ hai ngày ở chung chỉ có đôi chút không đủ để khiến Harry ở lâu thêm vài phút chờ đợi mình thanh tỉnh.
Snape khi đó nói vội vàng đi dạy, kia liền tỏ vẻ Harry kỳ thật còn có thể ở thêm trong chốc lát.
Trên thực tế khi Draco phát hiện mình mạc danh kỳ diệu thích Harry sau, không phải không nghĩ tới cải thiện quan hệ của bọn họ, mặc dù khi đó toàn trường đều biết bọn họ đối đầu.
Draco đã không muốn chủ động khiêu khích, chỉ là con chồn thối bên cạnh Harry nhiều khi làm cậu không thể không phản kích. Draco nghĩ mọi cách muốn cùng xuất hiện với Harry, tỷ như tình cờ gặp huấn luyện Quidditch, tỷ như ở ngã rẽ đụng vào nhưng không biết vì sao mọi cố gắng tựa hồ làm mọi chuyện càng tồi tệ.
Giống như là buổi tối gặp nhau kia.
Draco cũng không phải muốn dẫn Filch chú ý bọn họ dạ du mà làm cho Harry bị xử phạt. Nếu Harry không thạch hóa mình nhanh như vậy, cậu kỳ thật là muốn dùng mình lấy được giáo sư cho phép giúp Harry, cái đó sẽ cải thiện một ít quan hệ của bọn họ, nhưng cậu không có cơ hội, cậu luôn đẩy Harry ra xa.
Draco rất muốn thoát khỏi cảm giác vô lực này, dường như cậu làm bất cứ chuyện gì đều không thể làm cho mối tình của mình xuất hiện một chút ánh sáng, mà cậu cũng biết, trước khi mình chân chính buông Harry, nó sẽ chỉ là hy vọng xa vời.
Nghĩ đến đây Draco lắc lắc đầu, quyết định đừng miên man suy nghĩ nữa, đem lực chú ý trở lại quyển vở trong tay.
Thẳng đến bên cửa sổ vang lên tiếng đánh gãy sự chú ý của cậu.
Harry tìm thấy Malfoy ở phòng Snape.
Khi lấy ra bản đồ đạo tặc, phát hiện Malfoy ở trong phòng mà Snape thì ở phòng hiệu trưởng, Harry vui vẻ mình có thể tránh Snape nhưng lại nghĩ đến Snape lại để Malfoy ở một mình lập tức khiến cậu bất mãn.
Mà cậu vừa mới đi gõ cửa, nếu chỉ có Malfoy ở đó, Harry có thể lý giải Malfoy không có cách nào mở cửa cho mình vì thế Harry lấy chổi thẳng hướng phòng Snape.Harry nhớ rõ cánh cửa bên giường cậu bé tóc vàng, cậu có lẽ có thể từ cửa sổ nhìn Malfoy. (ủa sao ta nhớ phòng Snape ở hầm dưới đáy hồ đen mà = =)
“Malfoy! Nơi này!!”
Hôm nay cửa sổ không mở ra, Harry điều khiển chổi đứng cạnh cửa, dùng lực gõ thủy tinh gọi.
Thanh âm quả nhiên hấp dẫn cậu bé trong phòng, cậu bé đang ngồi đọc sách trên giường.
Malfoy hình như kinh ngạc há mồm muốn nói gì đó nhưng Harry không nghe được. Tiếp theo Malfoy tay chống ngốc ngốc đứng dậy, lắc lắc lắc lắc nhích lại gần cửa sổ. Malfoy mặc bộ xanh nhạt tối hôm qua Harry hỗ trợ mặc, đầu có mấy chỗ viền lông, nhìn rất ấm áp.
Nhìn Malfoy lung lay đến gần, nội tâm Harry xao động giống như là bị cái gì đó trấn an, bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng cậu còn muốn gần hơn nữa, bàn tay dán vào thủy tinh trên cửa sổ, bắt đầu xem có phương pháp gì có thể mở cửa sổ. Chỉ là đẩy đẩy, cửa sổ vẫn không động đậy, Harry có chút buồn bực.
Draco đến gần cửa sổ ngửa đầu [thân cao không đến cửa sổ], có chút khó tin được nhìn Harry muốn vào. Harry gấp gáp mà Draco phát giác tim mình đập hình như nhanh hơn.
Draco khẩn trương nhìn xem trái phải xem có cái gì có thể để mình đặt chân không. Sau đó cậu tha mấy quyển sách dày, tiếp theo là túi sách, cuối cùng trèo lên cái tủ nhỏ dưới cửa sổ, độ cao này vừa lúc khiến cậu nâng cằm có thể ở phía dưới khung cửa sổ.
Harry nhìn khuôn mặt bé nhỏ dưới khung cửa sổ, nhịn không được mỉm cười, “Bụng đỡ chưaMalfoy?” Harry cũng dán trán vào thủy tinh nói chuyện, nói chuyện khiến thủy tinh thêm một tầng sương.
Malfoy lắc đầu, chỉ chỉ tai, hình như tỏ vẻ nghe không rõ. Có lẽ trong phòng có bùa tĩnh âm.
Harry hỏi lại một lần, đồng thời dùng tay không nắm chổi chỉ chỉ Malfoy lại sờ sờ bụng mình.
Malfoy lần này hình như đã hiểu, gật gật đầu.
Nhưng này động tác rất nhỏ, bởi vì hiện tại cằm để sát vào cửa sổ.
Harry lại cười lên tiếng, cảm giác Malfoy rất khả ái. Nhưng nó không phải là từ thị giác mà là Malfoy nguyện ý nói chuyện như vậy, phát hiện rất thú vị a.
Harry chỉ chỉ Malfoy, tay giơ ngón trỏ tiếp tục hỏi, “Cậu ở một mình?”
Malfoy nghiêng đầu, biểu tình xuất hiện hoang mang.
Harry lại làm mặt quỷ, cậu tận lực bắt chước biểu tình của Snape, sau đó hai ngón tay giả vờ đi đường, rồi chỉ chỉ Malfoy giơ một ngón tay, hy vọng Draco có thể biết mình hỏi cái gì.
Mặt quỷ khiến Malfoy cười, cậu ta gật gật đầu, bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn thêm một ngón tay.
Harry nhướn mày lập tức học tư thế bà Pomfrey tức giận.
Lần này Malfoy cuồi càng lớn, núm đồng tiền loáng thoáng hiện lên, tiếp theo đột nhiên quay đầu nói gì đó với không khí, một gia tinh xuất hiện, Harry nhận ra nó hẳn là Poky. Chẳng lẽ Snape cho là có gia tinh là có thể để Malfoy ở một mình?
Malfoy lúc này chỉ chỉ cửa sổ nhưng gia tinh lắc đầu, tựa hồ cự tuyệt. Malfoy mặt thất vọng quay sang Harry miệng mở ra đóng vào.
Mà Harry biết mình đồng dạng thất vọng.
Không biết tại sao Harry luôn nhớ lại khi Malfoy ở cánh tay mình, ấm áp, sức nặng, mùi cam quýt cùng với cánh tay nhỏ bám vào mình, cách thủy tinh hoa tay múa chân khiến Harry thấy chưa đủ.
Lúc này, ban đầu Malfoy còn kỳ dị nhìn Harry đột nhiên quay đầu nhìn hướng hẳn là cửa phòng. Khi Malfoy lại quay đầu lại, Harry biết mình cần phải đi, có lẽ Snape hiện tại đang mở cửa.
Harry tiếc nuối phất phất tay tỏ vẻ mình đi về. Bất quá cậu không tính toán lập tức đi, cậu muốn ở ngoài cửa sổ nhìn Malfoy bình an trở lại vị trí lúc trước.
Malfoy cũng gật đầu tỏ vẻ lý giải. Có loại ăn ý kỳ quái làm cho bọn họ có thể câu thông không sai. Tiếp theo Malfoy quay đầu nói vài câu với gia tinh, chỉ thấy gia tinh lại nhấc áo Malfoy, cố gắng vận chuyển Malfoy về giường.
Harry ở ngoài cửa sổ trừng lớn mắt, vài giây sau cười to. Malfoy tựa hồ cũng có cảm giác quay đầu nhìn Harry, nhìn Harry cười to, khuôn mặt nhỏ ban đầu coi như vui vẻ lập tức đỏ bừng cùng với tức giận.
Harry cười càng thêm vui vẻ, thiếu chút nữa làm chổi mất cân bằng.
Nhưng cậu còn nhớ rõ phất tay, cũng quyết định sẽ đến tìm Malfoy chơi.
Toàn bộ buổi chiều, tâm tình Harry đều rất tốt. Cho dù là lớp tiên tri vô vị, Harry vụng trộm xem những chú ý bà Pomfrey gửi cho mình ‘Những hạng mục chú ý về chăm sóc trẻ con’ cũng thấy rất có ý nghĩa.
Hôm nay qua bữa tối, khi nhiều người trở lại phòng nghỉ, Harry nghĩ nghĩ, tính toán về phòng ngủ xem bản đồ nhìn Malfoy đang làm gì. Vừa rồi cậu đột nhiên nghĩ đến hiện tại là thời gian tắm rửa, chẳng lẽ Malfoy cũng sẽ nhờ Snape hỗ trợ? Nghĩ đến điều này, Harry đầu tiên vì Malfoy tao ngộ cảm thấy tiếc nuối, tiếp theo đáy lòng chợt lóe không bằng lòng cổ quái.
Chỉ là khi Harry còn chưa nghĩ đến rõ ràng hơn, Hermione lao tới ngăn cản Harry, cô ôm một chồng sách nói, “Được rồi Harry, hiện tại có thể cho mình một ít thời gian chưa?”
Harry chớp mắt mấy cái, “Đương nhiên, mình rất chờ mong phát hiện mới của cậu.”
Nghe vậy Hermione bất mãn hạ thấp một chút, nâng cằm gật gật đầu, thoạt nhìn có chút giống giáo sư Mcgonagal, rồi cô cầm tay Harry đi vào góc có ghế, nhanh nhẹn tĩnh âm rồi hưng phấn nói nhỏ, “Mình có một phát hiện có tính quyết định!”
Harry phối hợp Hermione châu đầu ghé tai, “Mình không nghi ngờ, đó là cái gì?”
Hermione nhanh chóng mở ra một quyển vở đã cũ nát trong tay, liếm liếm môi nói, “Còn nhớ rõ mình từng đề cập nếu cậu muốn cho hồn phiến không ảnh hưởng nhiều đến mình thì tốt nhất tìm ra nguyên nhân nó biến hóa buồn vui đúng không?”
Harry gật đầu, “Mình nghĩ gần nhất mình làm không sai, nó tựa hồ rất thích Malfoy.”
Hermione mơ hồ nói, “Mình cho rằng không chỉ như vậy.”
“Cái gì?” Harry không nghe rõ.
“Vô luận như thế nào, chúng ta bắt đầu.” Hermione khoát tay, “Đầu tiên, chúng ta ôn tập lại lý luận trụ cột là, dự phòng cùng dịu đi. Nói cách khác, khi cậu tìm ra vì sao nó như vậy, cậu có thể tránh đi thứ làm nó tức giận, duy trì cảm xúc, thường xuyên khiến nó thấy vui vẻ, có thể dịu đi ảnh hưởng xấu nó mang đến cho cậu.”
“Đúng, mình nhớ rõ, vậy phát hiện mới là gì?” Harry hỏi.
“Khi mình làm bài về linh hồn chứa ma lực hay máu chứa ma lực, mình tìm được bản ghi chép Merlin thất thế. Ác, không phải con cháu trực hệ của Merlin mà là quý tộc. Căn cứ lý luận Merlin thất thế đưa ra, tác giả bài trừ ý kiến phái truyền thống, cường lực chủ trương linh hồn có ma lực mà không phải chỉ là trong máu mới có.” Hermione chỉ một hàng chữ.
Harry nghiêng đầu cảm giác Hermione chưa nói đến trọng điểm, “Sau đó?”
“Tuy rằng tác giả đưa ra phương thức thực nghiệm bị phê bình nhưng nếu lý luận này được chứng thực thì linh hồn cũng chứa ma pháp!!” Hermione hô hấp dồn dập, mặt hưng phấn nhìn Harry.
“Ách, có rõ hơn đi Mione?” Harry nói.
Hermione nhướng mày, “Nói cách khác, linh hồn cũng giống máu, sẽ sinh ra đồng điệu và dung hợp!!”
“Đồng điệu và dung hợp?” Harry chần chừ.
“Đúng, cậu biết độc dược sinh tử vận tác như thế nào không?” Hermione đột nhiên nói nhanh, khi khẩn trương cô nói như vậy, “Nó là lợi dụng dược vật làm môi giới tạm thời thay đổi ma pháp dao động trong máu của phù thủy thụ thai khiến dao động hoàn toàn giống một phù thủy khác để sinh ra một phù thủy mới. Lúc sau dao động ma pháp trong máu hai người cần điều chỉnh thành hoàn toàn đồng điệu, tài năng tại… Ách, trong quá trình ngưng tụ ra phôi thai đầy đủ và khỏe mạnh. Mà phôi thai kia, phổ biến được cho rằng là ma pháp dao động trong máu đồng điệu thì là một loại ma lực dung hợp!”
Harry hỏi, “Chuyện đó có quan hệ gì với thứ trong đầu mình?”
“Đương nhiên có liên quan!” Mắt Hermione tỏa sáng, “Nếu giống như Merlin thất thế, linh hồn cũng có ma pháp dao động, như vậy nếu hai linh hồn dao động có thể đồng điệu a? Đồng điệu sinh ra dung hợp, mình đoán lúc này hẳn là sẽ không xuất hiện một linh hồn mới bởi vì nguyên bản cường độ của nó và của cậu chênh lệch quá lớn, cậu thậm chí chưa từng cảm thụ ý thức của nó. Cho nên kết quả có khả năng nhất chính là đồng hóa hồn phiến kia, nói cách khác, cậu có thể ăn nó!”