Vài tháng nay Harry vẫn có thể cảm thụ được cảm xúc của mảnh hồn. Harry nói với Hermione như vậy, cũng nhờ Hermione giúp nhưng đồng thời vẫn vô ý bảo hộ bản thân một chút.
Harry biết là dù ai nghe vậy thì nghi vấn thứ nhất chắc chắn sẽ là cậu có bị khống chế hoặc ảnh hưởng không?
Nếu đáp án là có, Harry biết mặc dù là bạn tốt cũng sẽ bắt cậu tìm Dumbledore giải quyết, cậu không muốn như vậy cho nên vẫn cường điệu với Hermione đồng thời cũng cường điệu với mình, nó không ảnh hưởng được đến mình, cậu có thể nhận, mà nó cũng không có tư tưởng, đầu của cậu còn là của cậu.
Nhưng chân chính cảm xúc là một loại hình thái của ý chí. Phẫn nộ hoặc cao hứng, đều là kết quả sau khi lý giải, cảm thụ. Nếu Harry có thể cảm thụ vậy, như vậy đầu cậu không thể nói chỉ có một mình cậu dùng.
Trên thực tế mảnh hồn bị Harry hấp thu lúc trước ở nhật kí có thể dụ dỗ Ginny Weasley mở mật thất, vào người Harry cũng sẽ không đột nhiên biến thành một cái kẹo vô hại. Chỉ là vừa chạy vào Harry, mảnh hồn đó biết chính mình không thể có động tĩnh gì, nó vẫn rất suy yếu, nếu cho địch nhân [cũng chính là Harry] phát hiện thì rất nguy hiểm nên nó chỉ xuất hiện trong giấc mơ của Harry.
Bất quá theo thời gian trôi qua nó biết có chỗ không đúng. Nó phát giác lực lượng của mình chính trôi đi từng chút một giống như chậm rãi bị hòa tan. Trong quá trình đó, nó không có cách nào khác che dấu mình tốt, một ít cảm xúc dao động dần dần khiến Harry cảm nhận được. Tiếp theo, mỗi khi cảm xúc đồng điệu với Harry, tốc độ hòa tan lại càng nhanh hơn. Nó kinh hoảng nhưng không có biện pháp thoát. Nó càng ngày càng lo lắng, cố gáng suy nghĩ tìm cơ hội phản lại.
Mà cảm xúc của Harry hai ngày này khiến mảnh hồn cảm thấy nguy cơ hơn bao giờ hết nhưng lại khiến nó cảm thấy có cơ hội.
Harry cấp bách lo âu một chuyện, một đoạn thời gian rất dài không chuyên tâm phòng vệ. Harry lại đột phát muốn tiếp cận tìm kiếm ký ức, nó có thể cảm nhận được Harry thử cho nên nó biết, cơ hội duy nhất của mình đã tới.
Ký ức hình thành tư tưởng, hình thành ý chí, có lực lượng của linh hồn. Nếu Harry muốn, như vậy nó liền cho. Lần cho duy nhất, lần cho hủy diệt, cho đến mức đủ để bao phủ Harry sau đó thừa dịp Harry suy yếu tranh đoạt quyền kiểm soát thân thể này, nó cũng có thể dựa vào một ít pháp thuật từ bên ngoài giúp, phong ấn linh hồn của Harry.
Vì thế khi Harry thử mảnh hồn không ẩn nấp, nó kéo Harry tới mình.
Hậu quả làm như vậy là Harry lập tức ngã.
Harry cảm giác ý thức của mình như bị một bàn tay vô danh mạnh mẹ kéo vào một hang động đen tối, không kịp trở tay.
Sau đó là cuộc chiến đấu tàn bạo, huyết tinh, thơ ấu bi thảm, từng hình ảnh bay vút qua cùng với cơn đau đầu kịch liệt chạy vào đầu Harry khiến cậu chỉ có thể ôm đầu lăn lộn thống khổ rên rỉ.
Mà sau mí mắt đóng chặt của Harry, đôi mắt xanh chuyển sang màu đỏ.
Một cuộc đấu tranh yên tĩnh trong rừng cấm không được báo động trước triển khai.
Mọi người đều đang bận, như vậy lúc này Draco thì sao?
Draco đang chơi đùa với Bạch kì mã, đây là công việc của cậu.
Ngày đó khi con Bạch kì mã trưởng thành cho Draco trèo lên, nó chạy nhanh đưa Draco đến một cái hồ nhỏ yên tĩnh. Ven hồ có một hang động ẩn mật, bên trong Draco phát hiện một con Bạch kì mã nhỏ.
Bạch kì mã nhỏ chỉ bằng một phần ba con to, vừa thấy mẹ [ hoặc là ba] trở về thì lập tức bò dậy, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Bạch kì mã ma xát rồi hiếu kì nghiên cứu Draco, ngửi ngửi rồi chạm chạm, cuối cùng nhiệt tình liếm Draco.
Con Bạch kì mã to nằm sấp xuống muốn Draco xuống. Draco nhìn con to rồi nhìn con nhỏ phán đoán mình không phải làm thức ăn, nhưng có thể là món đồ chơi nên xuống.
Quả nhiên con Bạch kì mã to mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài một lúc, hình như là tìm đồ ăn cho Bạch kì mã nhỏ không tiện đi lại, cũng cho Draco ở lại chơi cùng con nhỏ. Draco cẩn thận chú ý chân con Bạch kì mã nhỏ, nơi mất tự nhiên hình như không phải miệng vết thương mà là trời sinh dị dạng. Nhưng may mắn Bạch kì mã nhỏ còn có thể đi, cũng có thể chạy, chỉ là không thể nhanh giống mẹ nó.
Cho nên mấy ngày nay Draco liền theo Bạch kì mã con uống nước trong hồ, ăn những loại quả kỳ dị Bạch kì mã mẹ mang về, buổi tối nằm giữa bụng hai con Bạch kì mã, ấm áp ngủ say.
Hồi báo, Draco quyết định khi Bạch kì mã mẹ không ở chăm sóc con con. Nói là chăm sóc nhưng kỳ thật cậu cũng không làm được cái gì, chỉ có thể dùng đôi chân ngắn nhỏ đi theo Bạch kì mã con hoặc là khi Bạch kì mã con nằm xuống thì nghịch bụng nó, hình như nó rất thích như vậy.
Mà Draco thực thích chúng nó, cả con to và con con.
Không chỉ là vì mình được chúng nó giúp, chúng nó còn khiến cậu nhớ tới cha.
Draco không thể không chú ý đến mỗi khi Bạch kì mã con chạy, nếu con to ở phụ cận, nó sẽ dừng lại ở xa xa ngẩng đầu lẳng lặng xem. Con con té ngã, con to cũng không lại gần, nó chỉ dùng tầm mắt chú ý chờ đợi con bé trở lại bên cạnh nó rồi giúp nó liếm liếm miệng vết thương, nếu có.
Giống cha a, vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Lúc này Draco rốt cục nghĩ tới. Khi cậu học cưỡi chổi, học bơi lội, thậm chí luyện tập độc dược từ những phù thủy khác nhau, cha luôn ở gần đó.
Cha có lẽ ngay từ đầu sẽ chú ý cậu, sau đó sẽ chuyên chú nhìn văn kiện trên tay nhưng Draco luôn hy vọng được cha chú ý nhiều nên cậu luôn thất vọng vì cha không chú ý cậu nhiều nên Draco quên và cũng xem nhẹ, cha vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Mà trước đó, đó là chuyện đương nhiên, không cần hoài nghi.
Nhưng trang viên rất lớn, phòng rất nhiều, cha có thể im lặng làm việc trong bất cứ một phòng nào mà không có lý do gì luôn ở trong tầm mắt của cậu… nếu cha thật sự ghét cậu.
Draco ngồi xổm bên hồ hâm mộ nhìn một lớn một nhỏ Bạch kì mã dựa sát vào nhau, trong lòng thuyết phục chính mình như vậy.
Bởi vì cậu quyết định cậu sẽ trở về, trở lại bên cha.
Mặc kệ có giấu diếm, cũng không để ý cha đối đãi mình như thế nào, cậu vĩnh viễn sẽ là con của cha.
Đó là lựa chọn của cậu, mặc dù nếu cuối cùng phát hiện có thể là cha ghét mình từ rất lâu, giấu ở dưới sự lãnh đạm.
Nhưng cho dù như thế thì cũng không quan trọng, cậu đã rất am hiểu thích người không thích mình.
Giống như Harry, chỉ cần bảo trì trầm mặc là sẽ không có việc gì.
Cho nên sau khi cậu tích cóp dũng khí, cậu sẽ gọi gia tinh về nhà.
Chỉ cần cho cậu một chút thời gian.
Buổi sáng ngày thứ tư Draco đi bên hồ, Bạch kì mã to đi ra ngoài không lâu đã trở lại.
Lần này nó không mang về loại quả màu tím mềm mềm ngọt ngào giống anh đào mà Draco thích mà kêu lên một tiếng, gọi con nhỏ bên hồ rồi nhấc cổ áo Draco vứt Draco lên lưng mình vội vã muốn đi.
Bạch kì mã khác thường khiến Draco có chút khẩn trương. Theo cậu biết, Bạch kì mã là một sinh vật cường đại, nếu không bị đánh lén chúng có thể đối kháng rồng, chẳng lẽ có cái gì rất mạnh uy hiếp đang tới gần sao?
Trên đường đi, Draco nắm chặt lông Bạch kì mã, đầu càng không ngừng chuyển quan sát hai bên. Nhưng xung quanh rất bình tĩnh làm cho dị trạng của Bạch kì mã càng rõ. Chỉ là vô luận nó lo lắng như thế nào, con con cũng không có cách nào chạy nhanh, chúng nó còn vừa đi vừa dừng một chút.
Cứ như vậy, chúng nó tại chạy một ngày, Draco toàn thân giống như bị đánh, xương cốt đau nhức cũng không dám lên tiếng, khi mặt trời dần lặn xuống, Bạch kì mã con không chống đỡ được nữa. Nó chậm rãi quỳ xuống.
Con to kêu to dài, ngay cả Draco cũng nghe được nó sầu lo nên cậu trèo xuống [mấy ngày nay bọn họ đã có thể dùng động tác câu thông], qua nhìn vết thương trên chân của con con. Chỉ thấy mắt cá của nó ban đầu mất tự nhiên hiện tại sưng to giống một quả cầu, còn phát ra nhiệt độ cao, mà vết thương trên chân nếu không xử lý tốt, di chứng lưu lại có thể dẫn đến cái chết.
Draco lo lắng nhìn sau đó nghĩ cậu có thể giúp chúng nó. Chỉ cần cậu chấm dứt sự lưu lạc này trước.
Cậu có thể gọi gia tinh, trở về thỉnh cầu cha… Không, có lẽ là tìm Harry cũng có thể tìm trị liệu sư trị liệu cho Bạch kì mã.
Nhưng con to vẫn táo bạo, nó cảm giác được nguy cơ vẫn còn tồn tại. Nếu lúc này bỏ lại chúng nó trở về, có lẽ khi cậu trở lại chúng nó sớm đã di động hoặc là gặp phải quái vật đáng sợ sắp tập kích chúng nó.
Cho nên ít nhất cậu cần chờ cho thứ uy hiếp kia biến mất, thậm chí nếu cần, cậu có thể thử mệnh lệnh gia tinh trực tiếp mang Bạch kì mã về trang viên, nếu quả thật có rồng công kích chúng nó!
Mà hiện tại con Bạch kì mã to đã không còn táo bạo, nó ngẩng đầu nhìn phía sau phía bọn họ.
Hiển nhiên thứ uy hiếp kia từ buổi sáng hôm nay vẫn đi theo chúng.
Trong rừng rậm vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ là cây cối phía trước lúc này lại vang lên tiếng ma xát sa sa.
Quả thật có cái gì ở chỗ cây!
Draco đến gần con Bạch kì mã con, hô hấp dồn dập lên theo con to.
Khi cây bị đẩy ra, một bóng đen đen thoát ra.
Con Bạch kì mã to bày ra tư thế công kích mà Draco thì hét to một tiếng,