[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 29



Phục hồi

Khi Draco nghe được tin kết hôn này thì kinh ngạc rồi lập tức nhíu mày, có chút tức giận. Cậu hoài nghi hai người cha quyết định quá nhanh, rất mất tự nhiên, lý do duy nhất mà bọn họ làm như vậy chỉ có thể có thể là vì mình. Hiệu quả rõ rệt nhất là sẽ không có ai hoài nghi cậu gọi Sev là papa có ý gì.

Nhưng Draco không muốn như vậy, tuy rằng cậu hy vọng hai cha lại yêu nhau nhưng không phải miễn cưỡng. Mà mấy ngày này cậu chưa từng thấy cha và papa thân cận, nắm tay, ôm, thậm chí có khi đỏ mặt giống như cậu thấy Harry, bọn họ không có vậy.

“Hai người, còn chưa, làm lành,” Draco nhíu mày, “Vì sao, kết hôn?”

Hôm nay là ngày cuối cùng làm một đứa bé, cậu vốn tính toán giống hai ngày trước vui vẻ, vứt phiền não cho ngày mai. Nhưng cha và papa lại không nói cho cậu đã quyết định, cậu cảm giác lại bị che giấu.

Lucius gập báo chí lại rồi lại gần, Draco hôm nay vẫn ở cánh tay Snape, xoa nhẹ đầu Draco, “Sao con cho rằng như vậy, con phản đối?”

“Đương nhiên, hy vọng.” Draco lo lắng, “Nhưng hai cha, không, thân. Đừng vì con, không đúng.”

Lucius bình tĩnh nhìn Snape. Vì thế Snape vươn tay kia chủ động nắm lấy tay Lucius, mặt không đổi sắc phối hợp, “Chúng ta không thói quen biểu diễn.”

“Không cần, gạt con,” Draco khôn khéo nhíu mày, “Không cần, lo lắng cho con. Hai người vui vẻ, con mới hạnh phúc.”

Lời này lập tức khiến Snape xuất hiện khác thường nhỏ, anh muốn giải thích nhưng Lucius lại thở dài, khẽ động tay Snape đang nắm ý bảo Snape tới gần.

Snape không rõ nhưng vẫn phối hợp tới gần, Lucius nâng một tay còn lại không chút do dự vươn ra gáy Snape nhắm mặt lại hôn. Snape cứng đờ rồi lập tức phản ứng lại khép mắt nhưng Lucius cũng không chỉ thuần khiết đụng chạm, anh tách đôi môi có chút ngốc của Snape biểu diễn một hồi nóng bỏng dài dòng lưỡi hôn.

Draco ngây ngốc.

Cậu còn ở trên cánh tay Snape, nhìn gần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.

Đến khi Lucius thở hổn hển lui lại, khi đó môi anh có chút sưng, còn dính nước. Snape càng thêm chật vật, trên mặt còn có một tầng đỏ hồng. Lucius thản nhiên nhìn con mình nói, “Còn muốn tiếp tục xem?”

Draco hai tay che mặt phát sốt mãnh mẽ lắc đầu.

“Rất tốt,” Lucius cúi đầu hôn trán Draco, “Con sẽ là phù rể của chúng ta, có ý kiến không?”

Draco nhu thuận tiếp tục lắc đầu.

Hôn lễ ba tuần sau bị quyết định như vậy.

Ngày hôm sau, trong phòng bệnh đặc biệt, Snape ôm chặt một chút, Draco uống thuốc giải màu tím.

Cái nóng như thiêu lập tức thổi qua người Draco, cậu thống khổ quay cuồng trên giường. Lucius và Snape tuy biết rõ đây là phản ứng khả năng sẽ có nhưng vẫn không nhịn được nắm chặt tay.

Tiếp theo thân hình bé nhỏ dần dần lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục nhưng Draco thống khổ kêu lên, ngắn ngủn vài phút dày vò ba người trong phòng bệnh.

Thẳng đến Draco vô lực phát run, Snape quyết định đến gần, anh nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho Draco đã biến trở lại.

Draco động đậy lộ ra khuôn mặt 15 tuổi vô lực cười cười.

“Papa, cha…”

Hai người cha thả lỏng, vương tử của bọn họ đã biến lại.

Sau hai ngày uống thuốc, Draco sợ ánh sáng sợ lạnh có chút nghiêm trọng. Lucius và Snape thay phiên ở trong phòng bệnh nhìn, thuận tiện nhờ Pomfrey kiểm tra cho Draco, không đồng ý bạn học thăm. Đương nhiên, cái gọi là bạn học chính là Harry, cậu là người biết rõ tiến độ phục hồi của Draco.

Ngày thứ ba, phản ứng sợ ánh sáng của Draco rút đi rất nhiều, rèm cửa dày đã có thể kéo ra nhưng cậu vẫn sợ lạnh. Nhưng Draco không muốn hai cha tiếp tục chen chúc trong phòng bệnh với mình, đêm nay đều đuổi bọn họ về. Dù sao cậu cũng chỉ ngủ, chui trong chăn ôm chặt gối nóng thì không còn vấn đề.

Cho nên đêm nay Harry tìm được cơ hội lẻn vào thăm bệnh.

Hai ngày trước không phải cậu không muốn vào nhìn, cậu cũng từng có ý đồ dùng áo khoác tàng hình trà trộn vào phòng bệnh nhưng Draco sợ ánh sáng khiến phòng bệnh đen sì, không nhìn được cái gì, Harry không dám lỗ mãng biến ra chút ánh sáng nên đành phải sờ sờ mũi đi ra.

Mà hôm nay cậu vui vẻ phát hiện trong phòng bệnh chỉ còn lại Draco.

Harry lập tức đến.

10h tối, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào sơn cho phòng bệnh một màu bạc huyền bí.

Trong phòng chỉ có duy nhất một giường có khối gì đó nổi lên.

“..Draco?”

Harry đến bên giường nhìn khối chăn cứ một chút lại động rồi gọi nhẹ một tiếng.

Harry đoán Draco còn chưa ngủ.

Quả nhiên một cái đầu vàng chui ra, tóc vàng rối tung, đôi mắt lam xám xinh đẹp, “Harry?” Một giọng nói rầu rĩ vang lên.

“Hey, không sao chứ?” Mắt Harry sáng lên rồi lập tức dựa vào, “Đã bình thường, cảm giác thế nào? Snape nói cậu khó chịu, không để tôi vào,” Harry nói xong tự nhiên sờ mái tóc vàng giống như khi Draco còn bé.

“.. Không sao,” Draco chớp chớp mắt không tránh, chui trong chăn chỉ trích nhẹ nhàng, “Cậu lại đi vào thời gian cấm.”

Harry muốn nhìn chàng trai tóc vàng cẩn thận nhưng lại không thấy Draco kéo chăn xuống. “Làm sao phải đắp kín vậy? Để tôi nhìn chút.” Rồi Harry kéo chăn rồi phát hiện Draco còn ôm một … con rồng màu xanh.

Draco lập tức kéo chăn lại phồng mồm, “Ta lạnh.”

“A, tôi thấy, cậu còn ôm rồng.” Harry nhếch miệng giễu cợt, “Thật đáng yêu, hiện tại cậu là một đứa bé to lớn.”

“Ngu ngốc,” Draco tức giận nói, “Đây là túi ấm, ta rét.”

Harry sửng sốt, “Vậy sao không dùng chú ngữ ấm áp?” Harry để ý nhưng phát hiện phòng này rất ấm áp.

“Vô dụng, ta cảm giác giống như là lạnh từ trong xương, ôm thứ gì đó ấm áp mới đỡ một chút.” Draco lại chui vào trong chăn.

Harry nhíu mày, “Cho nên mới không ngủ được cứ lăn lộn mãi?”

“Đã tốt hơn hai ngày trước, cuối tuần là có thể lên lớp.” Draco trả lời.

Harry nghĩ nghĩ rồi bắt đầu cởi áo khoác và áo len, nửa người trên chỉ để lại một cái áo mỏng.

“… Cậu làm cái gì vậy?” Draco mở to mắt.

“Cậu không biết truyền hình Muggle có loại phương pháp sưởi ấm rất tốt sao?” Harry kéo chăn Draco ra, rút con rồng rồi chui vào, “Chính là dùng thân thể sưởi ấm.”

“A, cái gì…” Draco luống cuống, “Cậu muốn làm gì!”

“Đừng lộn xộn, giường rất nhỏ.” Harry ôm chàng trai tóc vàng lộn xộn, hai chân kẹp hai chân, “Xem, khẳng định tốt hơn túi ấm, tôi có thể ôm cậu.”

Draco khẩn trương nuốt nuốt nước miếng có ý đồ tách ra, “Không, không cần nhiều chuyện, như vậy không thể ngủ!”

“Xấu hổ cái gì, chúng ta cũng không phải chưa cùng ngủ, chúng ta còn cùng nhau tắm a.” Harry nhắc nhở.

Mặt Draco càng đỏ, biểu tình hung ác, “Nếu cậu dám nói cho người khác…” mới nói một nửa, Harry nghiêng đầu cắn má Draco, “Cậu biết tôi sẽ không làm vậy.”

Mặt Draco hiện lên vẻ sửng sốt rồi phức tạp nhưng Harry không chú ý tới, cậu vươn tay qua eo Draco, tìm xương cột sống dưới áo ngủ rồi thử dùng chú ngữ ấm áp trên tay giống như lần trước làm nước ấm, “Như vậy có tốt hơn không? Trước đây ta bị bệnh, dì mang đi xem bệnh, tôi biết nơi này ấm thì sẽ tốt.”

Draco nhìn Harry, hình như thực sự chỉ hỗ trợ, Draco không cam tâm dời tầm mắt quay đầu nhìn sang cánh tay Harry, [Harry điều chỉnh vị trí bọn họ], “.. Cũng không tệ lắm.”

Harry thấy Draco phối hợp cũng vừa lòng gật đầu. “Vậy ngủ đi, buổi sáng tôi sẽ đi.”

“Pomfrey sẽ phát hiện.” Draco lẩm bẩm.

“Không có việc gì, tôi biết mấy giờ bà ấy đi xem phòng. Tôi sợ cha mới của cậu hơn, tính tình sau khi làm cha còn táo bạo hơn trước.” Harry oán giận.

Draco nghe vậy thì cười cười, “Papa nói hiện tại một đống người luôn nhìn, papa thấy phiền.”

“Nói thật thì giáo sư đẹp hơn, Colin còn tính chụp lén, là vì ngài Malfoy sao?” Harry nhếch miệng, “Mọi người đều rất kinh ngạc khi biết bọn họ sắp kết hôn.”

Draco lập tức nhớ tới cái hôn kia rồi không được tự nhiên nhúc nhích, cuối cùng quyết định xoay người, “Có lẽ vậy.”

Harry cũng không ngăn cản, khi Draco nằm lại rồi tự động đến gần, “Hôn lễ là lúc nào? Báo chỉ nói bọn họ đính hôn.”

“Hai tuần sau,” Draco nói xong không chút để ý hỏi, “Cậu muốn đến không?”

“Được a, tôi còn chưa tham gia hôn lễ của Phù thủy.” Harry đáp ứng, hưng trí đến gần tai Draco nói, “Tôi có cần chuẩn bị quà không? Cuối tuần chính là ngày đi Hogsmeade, có lẽ tôi nên chuẩn bị trước.”

Draco hai giây sau mới gật đầu, “Nên, người được mời tham gia đều có…. Ta có lẽ có thể giúp cậu chọn.”

“Vậy quyết định như vậy, cuối tuần chúng ta cùng đi.” Harry nhếch môi rồi ôm chặt Draco, “Khi đó cậu khỏe rồi đúng không?”

Draco mơ hồ nói, “Đương nhiên.” Không khỏe cũng sẽ khỏe.

Rồi bọn họ lại hàn huyên những chuyện lớn nhỏ khi Draco không lên lớp.

Harry hình như vẫn nói chuyện với Crabbe và Goyle to con, bọn họ không còn theo Nott, lên lớp chạy tới ngồi gần Harry giống như Harry là người đại diện của Draco nhưng bọn họ luôn hỏi Draco khi nào thì đến làm cho Harry có chút phiền.

Harry oán giận bệnh lo lắng trước thi của Hermione O.W.Ls càng ngày càng nghiêm trọng. Lần này cô vẫn làm tiểu tổ đọc sách, yêu cầu bọn họ mỗi tuần cần có hai buổi chiều hoặc buổi tối học. Thành viên không chỉ có ba người bọn họ, còn thêm Cho của Ravenclaw, Hermione nói sẽ lấy được vở năm trước.Harry từng nói có lẽ về sau Draco sẽ gia nhập bọn họ, bằng không cậu sẽ liên tục ngủ gà ngủ gật.

Ngoài ra Draco cũng không cần lo lắng vở ghi.Ron theo hứa hẹn đã lấy được bài ghi cho Draco, Harry cũng nhờ Hermione sửa lại bài của cô, Harry cam đoan Draco không cần lo bài ghi không hoàn chỉnh, cậu chỉ cần lo có nhìn toàn bộ được hay không.

Sáng sớm hôm sau, Harry bị Snape véo tỉnh vì cách này động tĩnh nhỏ nhất, sẽ không làm ồn đến Draco đang ngủ say.

Snape nheo mắt, tê tê nói, “Trò, ở trên giường con ta, làm gì?”

Bộ dáng giống như sắp bóp cổ Harry.

Harry vẫn còn buồn ngủ bị Snape tăng thêm lực tay đã tỉnh táo lại. Cậu lập tức cúi đầu xác nhận thiếu niên tóc vàng vẫn ở cánh tay mình ngủ, hai má còn đỏ bừng, đột nhiên có chút đắc ý, “Em sưởi ấm cho cậu ấy, tối hôm qua cậu ấy lạnh.”

“Lập tức, xuống, cho ta!” Snape đen mặt nhưng giọng nói vẫn mềm nhẹ.

Harry biết Snape băn khoăn, không sợ hãi lắc đầu, “Không, sẽ làm cậu ấy tỉnh.”

Snape ngoan độc híp mắt rồi lập tức tạm thời đi ra.

Sau đó Harry bị bắt nạt trên lớp cũng không nhắc lại nhưng điều khiến Harry bất mãn là vài buổi tối sau đó, Draco đều ở cùng Snape hoặc Lucius cả đêm.

Chẳng lẽ bọn họ cũng dùng phương pháp giống mình? Chết tiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.