[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 34



Hai cha ra chiêu

Sau khi hôn nhau trước mặt Draco, Snape và Lucius phát triển một loại như là đồng sự, đương nhiên không phải ở tử thần thực tử, mà là ở trước mặt Draco diễn vai cảm tình tốt.

Mặc dù với Draco là nói dối nhưng Lucius và Snape có một loại ăn ý, không ai cho rằng bọn họ ‘hợp lại’ và kết hôn là nói dối. Bọn họ đều không có hứng thú đi tìm người yêu, mười mấy năm trước là như vậy, tự nhiên mười mấy năm sau cũng vậy. Mà trong sinh mệnh của bọn họ cũng đã xuất hiện người quan trọng nhất, đó là con của bọn họ, bọn họ ký thác tình cảm không nhiều nhưng chuyên chú. Hôn nhân với bọn họ giống như là một lựa chọn đương nhiên, thậm chí không có do dự hoặc lo lắng giống hôn nhân mang đến.

Hai người không xấu hổ, ngược lại rất tự tại. Mà vì thuyết phục Draco, giữa bọn họ cần có một ít tiếp xúc như nắm tay ôm eo, bao gồm thay đổi xưng hô, càng ngày càng tự nhiên. Gần nhất vì hôn lễ và trận doanh chuyển hoán, bọn họ cần thường xuyên trao đổi ý kiến và tình báo,Snape đột nhiên đến phòng làm việc của Lucius đã xảy ra thường xuyên.

“Xin lỗi?”

Lucius buông văn kiện trong tay, gật đầu bảo Snape lặp lại.

Snape tự động ngồi vào vị trí của mình, “Là Potter. Draco nói cho ta biết, Potter là bạn trai của mình!” Câu cuối cùng cắn răng nói.

Lucius dựa lưng vào ghế nhìn Snape, “Vậy có vấn đề gì?”

Snape kinh ngạc, “Anh không phản đối.”

“Trước khi chúng ta kết hôn?” Lucius hỏi ngược.

“Nhưng là Potter! Harry Potter đáng chết!!” Snape cao giọng.

Lucius cũng quen thả lỏng trước mặt Snape, dù sao về sau bọn họ sẽ sinh hoạt cùng nhau. “Vậy nói lý do phản đối của anh đi.”

“Nhiều không kể xiết!” Snape nhíu mày, “Potter là một thằng nhóc ngu ngốc, xúc động, thô lỗ, làm gì cũng không dùng đầu, Draco yêu Potter sẽ bị thương tổn, huống chi Potter vẫn là mục tiêu hàng đầu của Chúa tể hắc ám, là cứu thế chủ, hi sinh cũng không ngoài ý muốn.”

Lucius khẽ gật đầu, “Lý do cuối cùng, Draco ở bên cạnh Potter sẽ khiến mình nguy hiểm hơn.”

“Mà anh không tán thành những lí do kia?” Chỉ mấy câu nhưng Snape lập tức bắt được trọng điểm.

Lucius cười cười, “Đố cũng là Draco chọn. Tin tưởng tôi đi, vài năm này thư Draco gửi cho tôi phê bình Potter không ít hơn anh đâu.”

“Tôi chỉ trình bày sự thật,” Snape nhíu mày làm sáng tỏ, “Nhưng dù anh nói như vậy, tôi vẫn không quá tán thành, Draco nên có được một nửa tốt hơn, dù đó là nam hay nữ.”

Lucius thoải mái hỏi lại, “Vậy anh tính làm thế nào?”

Snape dừng lại, khi không đạt được duy trì như mong muốn, anh cẩn thận hơn, “Tôi nghĩ mình sẽ tạm thời làm mất ý niệm Draco và Potter phát triển quá nhanh trong đầu, Draco đáp ứng trong mười năm không kết hôn, trước khi kết hôn tự nhiên không thể thân…”

“Sev,” Lucius chen ngang, thấy Snape lại phòng vệ thì tán thưởng, “Làm không sai.”

Snape rốt cục có một chút ý cười nhưng nói tiếp, “Tiếp theo chính là tách bọn họ ra. Mà tôi cho rằng anh có thể đề nghị một chút, có liên quan phần sau này?”

‘Tôi tán thành anh, Sev, vì lý do an toàn,” Lucius cảm giác Snape đang cố gắng làm một người cha có thể bảo vệ con mình cho tốt, rất thú vị, “Cho nên đương nhiên anh sẽ có đề nghị của tôi.”

“Đó là cái gì?” Snape yên tâm.

Lucius gõ bàn, “Tôi từng nghĩ sẽ duy trì mọi lựa chọn của Draco, chỉ cần thằng bé chọn thứ mình thích là được. Nhưng Draco lại lựa chọn cái không an toàn nhất… Có lẽ chúng ta có thể giúp Draco xác định lựa chọn của mình không phải nhất thời xúc động, mà thật sự đáng giá đi mạo hiểm.”

“Có ý gì?” Ở vấn đề liên quan đến Draco, Snape rất tôn trọng ý kiến của Lucius. Đó cũng là nguyên nhân anh ở chỗ này.

“Những cậu nhóc ở tuổi này tuổi sẽ dễ dàng bị mê hoặc dụ dỗ, chúng ta không có cách nào xác định Draco có vậy không, dù sao Draco chỉ có 15 tuổi,” Lucius chỉ ra, “Có thể là bề ngoài, năng lực hoặc là hình tượng, hình thành sự mê luyến nào đó. Không thể không nói Potter có bề ngoài không sai, cường đại, thanh danh, hoàn toàn phù hợp điều kiện những như vậy.”

“Cho nên… lấy những cái đó đi?” Snape đoán ý của Lucius.

“Không, chúng ta không làm được nhiều, dù sao điều kiện ở đó, mặc dù chúng ta có thể thay đổi ngắn ngủi nhưng không có cách nào thay đổi vĩnh cửu,” Lucius lắc đầu, “Chúng ta chỉ có thể nhắc nhở Draco còn có cái khác nên chú ý, ví dụ như tính tình của Potter, giá trị, có phải người có thể câu thông không, nếu Potter biểu hiện không tốt, Draco tự nhiên sẽthanh tỉnh, nếu Draco vì vậy mới làm người yêu của Potter.”

“Nhưng như vậy đều cần thời gian, chúng ta khó có thể nhúng tay?” Snape trầm ngâm.

“Tình yêu thuận buồm xuôi thì có khả năng như thế, nhưng phát sinh nguy cơ thì không như vậy.” Lucius nhắc nhở.

“Nguy cơ…” Snape tự hỏi một chút rồi hiểu được, “Ý của anh là làm cho nhiều người theo đuổi Draco xuất hiện?” Dù sao bọn họ không muốn Draco thương tâm nên nếu cảm tình phát sinh nguy cơ thì sẽ cổ vũ Draco thay lòng đổi dạ?

“Chính xác,” Lucius vừa lòng gật đầu, nói chuyện với Sev rất thoải mái, “Vừa vặn, Draco nhờ chúng ta tìm trị liệu sư cho Bạch kì mã, tôi tìm được rồi. Là một người không tệ, tôi có tư liệu thời học sinh và sau khi tốt nghiệp, là người thành thật, có chút quá mức chuyên chú nghiên cứu nhưng Draco và Bạch kì mã có liên quan sẽ làm cậu ta cuồng nhiệt.”

Snape nghe vậy lại cảm giác không đúng chỗ nào đó, anh nhíu mày nói, “Nhưng trị liệu sư này thật sự tốt? Nếu Draco thật sự buông Potter mà chuyển hướng cậu ta, vậy…”

Lucius lại cười vì Snape hỏi vấn đề tiêu chuẩn của một ba ba ngốc hay hỏi.

“Sev, anh cần giác ngộ, trên thế giới này không có khả năng có một người khiến chúng ta vừa lòng hoàn toàn, trăm phần trăm cam nguyện giao Draco cho người đó. Cho nên là Potter hay là trị liệu sư đều không quan trọng, quan trọng là Draco nghĩ như thế nào mà thôi.”

Nghe thế Snape lý giải thái độ của Lucius, cũng lại cảm thán mình chưa được như Lucius.

Lucius là xem ai cũng không có khả năng thuận mắt, anh nhìn theo hướng của Draco.

Nnghĩ như vậy, Snape cảm giác chuyện mình định làm cũng không cần thiết lắm, nhưng căn cứ vào an toàn, anh quyết định thử biện pháp của Lucius, “Như vậy đưa tư liệu trị liệu sư cho tôi đi, tôi đi liên hệ thời gian.”

Vì thế Lucius tìm ra một chồng tấm da dê trong chồng văn kiện trên bàn đưa cho Snape. Nhưng khi Snape cầm, Lucius lại mở miệng, “Nói thật, tôi cũng hoài nghi không thể thành công.”

Snape nhướng mày, “Nguyên lai anh xem trọng Potter như thế?”

“Không.” Lucius nhìn Snape, “Draco rất giống anh ở điểm này, thằng bé là người cố chấp chung tình.”

Snape sửng sốt, không được tự nhiên. Anh đương nhiên biết Lucius chỉ đoạn cảm tình của mình, nhưng không biết tại sao Snape rất muốn nói rõ ràng, mà anh cũng nói. “Đối với tôi, hiện tại không có gì quan trọng hơn Draco… và anh, tôi sẽ bảo vệ, vĩnh viễn.”

Nói xong Snape không đợi Lucius đáp lại, xoay người vội vàng đi giống như đang lẩn trốn.

Mà Lucius nhướng mày vì câu nói của Snape nhưng thú vị nơi đáy mắt chậm chạp không biến mất.

Âm mưu của hai vị cha hiện tại Harry vẫn không biết. Nhưng khi tình yêu ở tuần trăng mật sơ kì cuồng nhiệt, tự nhiên Harry không có khả năng bỏ lại Draco một mình đi dạo nên thứ bảy Draco gặp trị liệu sư, Harry yêu cầu ở đó. Dù sao liên quan đến sức khỏe của Draco, Harry cũng muốn biết Bạch kì mã làm cái gì.

Địa điểm là văn phòng giáo sư Snape, Harry mang mũi heo đi cùng Draco đến, đương nhiên là mang khẩu trang. Snape thấy thế lãnh đạm liếc Harry làm Harry cảnh giới, cậu muốn nắm tay Draco nhưng khóe mắt phát hiện có một thanh niên ngồi trên sô pha nên phải dừng lại, Draco cảnh cáo cậu phải giữ bí mật.

“Papa, hôm nay Harry cũng tới, cậu ta xem qua chân Bạch kì mã, có thể giúp trị liệu.” Draco tự nhiên đi đến chỗ Snape.

“Con cho rằng thích hợp là được.” Snape cúi đầu, không đặc biệt tiếp đón Harry, cầm tay Draco đến sô pha, “Trị liệu sư đã đến, vị này chính là Moretti, trước mắt là chuyên viên nghiên cứu của St mungo về sinh vật huyền bí, Bạch kì mã là chủ đề nghiên cứu cậu ta đạt được huy hiệu học thuật Merlin, cậu ta rất quen thuộc.”

Snape giới thiệu ngắn gọn, sau khi bắt tay thăm hỏi bọn họ ngồi vào sô pha. Bởi vì Draco, Snape ngồi cạnh Draco, Harry chọn ghế cạnh ghế Draco, không quá cân đối.

Mà Moretti là một Phù thủy dáng người gầy gầy, ước chừng 22 tuổi, tóc xám mắt nâu, màu da có chút ngăm đen, xem ra là nhiều năm dưới ánh mặt trời chăm sóc động vật. Răng rắng, tuy rằng khuôn mặt không phải rất đẹp nhưng ngũ quan phân bố đều đều, khí chất nhã nhặn sạch sẽ, khi cười cũng có vài phần mị lực.

Dường như Moretti cũng không phải người quen giao tiếp, khi nghe đến tên Harry cũng chỉ liếc một lần, không bình luận gì khác, quay đầu liền tiến vào chủ đề chính, “Như vậy, ngài Snape đề cập thiếu gia Malfoy có kinh nghiệm tiếp xúc Bạch kì mã, có thể nói cho tôi từ đầu không?”

Draco gật đầu, tường thuật một lần mình và Bạch kì mã gặp nhau.

Quá trình kỳ dị đó Snape và Harry đều bảo Draco nói qua, không có cảm giác ngoài ý muốn nhưng Moretti càng nghe mắt càng sáng, biểu tình bình thường ban đầu dần nóng bỏng.

“Merlin, đây là lần đầu tiên tôi nghe Bạch kì mã chủ động tiếp cận nhân loại, huống chi nó còn nguyện ý đưa người đến chỗ con nó, thật sự rất hiếm thấy! Bạch kì mã bảo vệ hậu đại, không có nguyên nhân đặc thù, khi nó kiếm ăn sẽ giấu Bạch kì mã nhỏ ở một nơi an toàn, không để bất cứ sinh vật nào tiếp cận, huống chi là nhân loại tâm tư phức tạp!” nghe xong Moretti cảm thán.

Đương nhiên, ý khác của những lời này có thể giải thích là anh ta cho rằng thiếu gia Malfoy cũng là thuộc về dạng người ‘phức tạp’, kỳ thật có chút thất lễ, nhưng Moretti không chú ý tới.

Draco chớp mắt, cậu cảm thấy Moretti rất thú vị, “Có lẽ là vì khi đó tôi tương đối đặc biệt?”

Moretti hưng phấn hỏi, “Là thế nào?”

“Tôi uống nhầm độc dược… Bề ngoài giống trẻ em bảy tám tháng” Draco giải thích, chuyện này thiếu chút nữa bị cậu quên, “Khi gặp Bạch kì mã lớn là như vậy.”

“Trẻ con?” Moretti kinh ngạc mở to mắt, “Nhưng… Nhưng cậu nói một mình vào rừng cấm? Vậy cậu uống cái gì?”

Trước khi Draco trả lời, Snape hỏi lại, “Draco nói hết rồi, nguyên nhân không phải trọng điểm. Cho nên, trước khi Bạch kì mã đi, sừng của con nhỏ đụng vào Draco, cậu Moretti có biết đó là gì không?”

Moretti hiếu kì nhưng vẫn đáp, “Thật ngoài ý muốn, mấy người lại biết câu thông với Bạch kì mã như thế nào, còn thành công, những tri thức này dù là trị liệu sư có được giấy phép cũng không nhất định học được. Mà theo như thiếu gia Malfoy nói, Bạch kì mã tiếp nhận trị liệu, nếu cũng nguyện ý lại lần nữa nhận thiếu gia Malfoy giúp, chú ngữ kia không chừng chính là chú ngữ liên kết trong truyền thuyết.”

“Chú ngữ liên kết?” Snape hỏi, “Liên kết cái gì?”

“Ai, tôi thật hận khi không thể nhìn trực tiếp.” Moretti xoa tóc, nói nhanh, “Trong quá khứ xa xôi, khi quan hệ của Tinh Linh và Phù thủy còn tốt, Bạch kì mã cũng từng là bạn của Phù thủy. Theo sách cổ, Bạch kì mã nguyện ý thân cận Phù thủy sẽ sử dụng một loại pháp thuật giống loại cảm ứng tâm linh lên Phù thủy, kể từ đó nó có thể tùy thời đến bên người Phù thủy, cũng có thể đáp lại Phù thủy.”

“Nhưng tôi cũng không có cảm thấy có gì khác.” Draco hoài nghi, “Tôi cũng thử qua gọi Bạch kì mã ở gần rừng cấm…”

“Khi nào!?” “Một mình sao!?” Hai bên Draco lập tức toát ra câu hỏi.

Giây tiếp theo, Snape và Harry liếc nhau.

Draco nhìn trái nhìn phải trấn an, “Con không đi quá chỗ ở của Hagrid, con có nghe lời.”

“Sau đó đâu?” Moretti hỏi tiếp.

“Tôi thử kêu gọi nhưng không thể cảm thụ Bạch kì mã đáp lại, ban đầu tôi còn tưởng rằng cái đó để liên hệ nhưng tôi có thể xác định là không có bên tôi.” Draco cau mày nhớ lại, “Chẳng lẽ đó là từ một phía?”

“Nhưng cái đó khác với ghi lại… Trừ bỏ pháp thuật trị liệu, trong trí nhớ của tôi không có pháp thuật nào của Bạch kì mã có liên quan tới nhân loại a.” Moretti thì thào, “Khi đó cậu cũng không bị thương đúng không?”

“Trừ bỏ trạng thái là trẻ con thì không có.” Draco khẳng định lắc đầu, cậu được Bạch kì mã chăm sóc rất tốt.

“Vậy thì rất quái lạ…” Moretti khổ não rồi đột nhiên ngẩng đầu, “Tôi có thể nhìn ký ức khi đó không?”

“Ký ức?” Draco kinh ngạc.

“Rất cần sao?” Snape nhíu mày, trực giác phản đối. Ký ức là thứ riêng tư.

“Đương nhiên, tôi muốn nhìn xem phát sinh như thế nào, có lẽ tôi có thể được đáp án.” Moretti tích cực thuyết phục, “Mấy người còn nói chân bộ dị dạng, tôi cũng không chính mắt thấy, chỉ nghe tự thuật rất khó có thể lý giải tình huống, trừ phi chúng ta hiện tại đi tìm Bạch kì mã?”

Draco chần chừ, nhìn Moretti nhiệt tình. Nếu không xác định thật sự có thể trị liệu Bạch kì mã, cậu không hy vọng có kẻ nào đi quấy rầy chúng nó, nhất là người nghiên cứu. Mà mặc dù đi tìm, chúng nó cũng không khẳng định sẽ xuất hiện trước mặt.

Mà ý tưởng của Draco là, nếu có thể nhờ trị liệu sư dạy mình trị liệu, một mình cậu… Được rồi, cả Harry[dù sao bọn họ cũng đã gặp], đi tìm Bạch kì mã giúp xác xuất sẽ cao hơn một ít. Nhưng cũng phải để trị liệu sư xác định biện pháp trị liệu trước, xem ra lấy ký ức là không thể tránh khỏi …

Nghĩ vậy Draco gật đầu, Harry lại ngắt lời, “Từ từ cần xem có thể xem của tôi, tôi cũng đã nhìn, cũng tự tay sờ Bạch kì mã con, có thể nghiên cứu chứ?”

“Đương nhiên, của cậu cũng được.” Moretti không phản đối.

Snape tự nhiên càng tán đồng hơn, chỉ cần không đi xem của Draco, anh không có lý do phản đối.

Vì thế Harry rút ra một đoạn ký ức ngắn trị liệu Bạch kì mã, bỏ vào Tưởng ký. Moretti đi vào nhìn, Snape cũng đi vào.

Chỉ là khi bọn họ đi ra, Moretti lại nói thêm một câu,

“Thiếu gia Malfoy… Thực khả ái.”

Harry nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.