Draco trẻ con khiến ba ba mới Snape đầu hàng đầu tiên, anh tiến lên nhấc cậu bé tóc vàng, bàn tay to lớn mềm nhẹ sờ đầu Draco, khẩu khí lại nghiêm khắc, “Độc dược con lấy từ đâu đến?” Snape nhớ tới văn phòng có một lọ độc dược mẫu của sự cố lần trước, Draco sẽ không dại dột…
“Chính mình, làm,” Draco vội vàng ôm cổ Snape, cả người dựa sát vào, “Ba ngày, khôi phục. Không cần, giải dược.”
Snape có chút an tâm, tỏ vẻ Draco khôi phục sẽ không đau khổ nhưng anh lại cầm tay Draco xoa xoa, bàn tay nhỏ xinh vì dùng lực gõ cửa có chút hồng, nhíu mày, “Nghịch ngợm cái gì, con mới xuất viện.”
Lucius ở bên cạnh cười lạnh, “Con cho như vậy là có thể khiến chúng ta tha thứ?”
Draco run run, “Con biết, sai. Về sau, sẽ không.” Rồi Draco đau thương nhìn Lucius, sau đó mới lấy dũng khí chần chờ vươn tay, “Cha, ôm…”
Nhưng dù như thế, biểu tình Lucius vẫn không chút thay đổi, chỉ lãnh khốc nhìn Draco.
Draco run run, hốc mắt cũng đỏ lên, “Ôm…?”
Snape nhìn xem cũng có chút khó chịu, “Luc…”
Vài giây sau, Lucius vươn tay ôm Draco, Draco như sợ hãi bị vứt bỏ chui vào lòng Lucius. Lucius ôm chặt đứa bé trong tay mình rồi nhịn không được thở dài tỏ vẻ tha thứ, nhưng vẫn răn dạy, “Con thương tâm không bằng một phần vạn của chúng ta, nhớ rõ tâm tình hiện tại.”
Draco nắm chặt trường bào của Lucius, đầu chôn ở ngực Lucius, dùng lực gật gật đầu che dấu nước mắt chảy ra. Có vài người thực kỳ diệu, khi ủy khuất thương tâm nhất cũng sẽ không khóc, ngược lại khi thả lỏng hoặc tìm đến nơi dựa vào mới nguyện ý yếu ớt.
Lucius xoa lưng Draco an ủi đứa con bé bỏng đang khóc của mình, anh ngẩng đầu thì thấy tầm mắt của Snape, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, mà khuôn mặt là sủng ái và đau lòng, chỉ khi Draco không chú ý mới lộ ra.
Mà Lucius như vậy khiến trái tim Snape co rút một chút.
Giống như là bị cái gì đập vào.
Không qua bao lâu, cha ôm ấp cùng papa thân thiết lập tức khiến cho Draco nín khóc mỉm cười. Một nhà ba người không để ý những chuyện khác cùng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, mặc dù hiện tại hẳn là thời gian Draco lên lớp.
Hai vị cha đầu tiên truy vấn vết thương của Draco.
Đương nhiên bọn họ đều có được báo cáo đầy đủ nhất từ chỗ trị liệu sư, cũng từng đến khi Draco ngủ nhng không có cách nào cẩn thận xem. Hiện tại bọn họ có thể sờ sờ miệng vết thương của Draco, có lưu lại vết sẹo hay không? Nhấc tay lcó tê dại không? Nóng hay lạnh có thấy dị trạng không? Thậm chí khi sử dụng pháp thuật có chướng ngại không? Một đống vấn đề Draco đều nhu thuận trả lời.
Tiếp theo chính là hỏi Draco làm như thế nào đi theo bọn họ tiến vào trang viên. Sau cuộc chiến, bọn họ giáo huấn con mình trước, những gì hỏi đến từ Harry trong miệng có lẽ đã trải qua thay đổi nên bọn họ bắt Draco nói.
Nhưng khi Draco đề cập tới đoạn mình khẩn cầu Harry, hai vị cha vẫn cười nhạt. Bọn họ nghiêm khắc chỉ ra Harry nên đánh choáng bất cứ người đánh mất lý trí nào, mặc dù Draco là bạn trai mình, lần này Harry xử lý không hợp lí. Điều này làm cho Draco có chút lo lắng bổ sung, về sau sẽ nghe Harry nói, bộ dáng hoàn toàn hướng bạn trai, vào trong tai hai vị cha lại càng phức tạp. Vì thế Snape nhịn không được nhắc nhở Draco cậu còn cùng mình có mười năm ước định, cũng đừng quên, Draco khả ái gật gật, cường điệu mình không quên.
Trong lúc nói chuyện, bình sữa và cái chăn nhỏ của trẻ con lại được Snape lấy ra từ trong một cái rương da.
Lucius và Draco đều thấy ngoài ý muốn khi Snape còn lưu lại những thứ đó. Ở nhà Malfoy, thứ không dùng được sẽ lập tức bị đào thải, bọn họ chỉ dùng đồ mới, một ít đồ dùng Lucius lần trước chăm sóc Draco cũng đều khiến gia tinh xử lý.
Nhưng Snape sờ sờ chăn, chỉ ngắn gọn nói những thứ này đều là kỷ niệm khiến Draco không thể không đi ra cái ôm của cha trở lại bụng papa, cũng ngửa đầu nói cho papa mình có chủ ý tốt, chính là hàng năm sinh nhật, mình có thể biến trở về bộ dáng lúc còn bé. Sang năm chính là 1 tuổi, năm sau chính là 2 tuổi… Mà 15 năm sau, papa sẽ không bỏ qua bất cứ giai đoạn nào trong sinh mệnh của cậu.
Vì thế Draco được papa xoa đầu, cậu đắc ý cười vì papa quả thật thích chủ ý thiên tài này. Mà Lucius cũng không cười nhạo, anh đỡ đầu lười biếng nhắc nhở Snape anh nên đổi rương lớn một chút, về sau khẳng định có rất nhiều thứ cần để vào.
Snape cảm giác cảm xúc bành trướng.
Snape ôm chặt Draco, kéo Lucius nhẹ nhàng để lại một nụ hôn nên môi Lucius.
“Ta thực chờ mong.”
Cuộc chiến toàn thắng cũng không đại biểu mọi tử thần thực tử đều đã thúc thủ chịu trói. Trang viên tụ tập chỉ là những nhân vật quan trọng, mặc dù Thần Sáng không để có cá lọt lưới nhưng bọn họ vẫn cần xử lí những tên khác tự do bên ngoài, số lượng cũng không ít.
Nhưng Voldemort bại trước mắt tại mọi người như vậy, bộ Thần Sáng tự nhiên sẽ không bỏ qua tin làm mọi người phấn chấn này, sau vài ngày, biểu hiện anh dũng của cứu thế chủ lập tức được đăng trên các báo để đe dọa và khuyên phục những tử thần thực tử khác đang lẩn trốn nhanh chóng đầu hàng. Chỉ tiếc báo khuyết ảnh chụp làm bằng chứng, thiếu chút lực đe dọa, bộ Thần Sáng đang lo lắng cần ngoại lệ rút ra ký ức của vị Thần Sáng nào không, mời phóng viên dự họp lấy Tưởng kí triển lãm. Mà loại phương thức tuyên truyền này dĩ vãng chưa có người dùng.
Nhưng dù như thế nào, danh hào cứu thế chủ này hiện tại quả thật xứng đáng. Cho nên mặc dù Harry ở trường cũng nhận được từ bạn học không ngừng hỏi hoặc gây rối, Dumbledore nhìn cũng không thể không nghĩ biện pháp giúp Harry một ít, ví dụ như giúp Harry tổ chức một buổi thuyết minh thỏa mãn lòng hiếu kì của mọi người, ví dụ như cung cấp một ký túc xá độc lập tránh cho trèo lên giường vẫn bị bắt đứng lên kí tên. Nhưng cái sau Harry còn chưa nhận. Điều đó càng khiến cậu đặc biệt, cậu đã chịu đủ.
Vì thế sau vài ngày, đại bộ phận thời gian Harry đều trốn đến phòng bệnh của Draco. Chỉ có nơi này mới có bình tĩnh cùng với đối đãi như trước… Được rồi, Harry thừa nhận mình cảm thấy bị Draco bỏ qua. Harry cẩn thận chăm sóc và ôn tồn làm dịu cũng không làm cho Draco lộ ra một nụ cười hoàn toàn vui vẻ. Harry rất bất mãn, lại rất thích Draco bày tỏ thương tâm với mình. Bởi vậy Draco càng là của cậu. Mà Harry thích Draco vẫn mãi như khi trên giường bệnh, ỷ lại vào mình.
Nhưng cuối cùng Harry vẫn giúp Draco ra chủ ý chính là biến thành trẻ con. Harry rất rõ ràng lực sát thương của Draco, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, mà Harry tự nhiên cũng chú ý tới, kỳ thật ngay từ đầu,Snape không có sức chống cự với Draco hình thái trẻ con.
Quả nhiên, sau khi Draco biến thành trẻ con [Draco kiên trì một mình đi tìm cha],Harry nhận được thư của Draco. Tờ giấy đơn giản viết, “Ok! Sáng mai đến chỗ papa, đón em.” Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, từ ngữ mang mệnh lệnh nhưng Harry có thể tưởng tượng ra một đứa bé ánh mắt cong cong vui vẻ cầm bút viết.
Harry nhịn không được nhếch miệng, trân trọng cất, tâm tình tốt trở lại nói chuyện với bạn tốt. Bọn họ đang nói đến chuyện Sirius và Lupin đưa trường sinh linh giá.
“Thư của ai vậy? Cậu rất vui vẻ.”
Ron mơ hồ nói, thừa dịp Harry xem thư cậu lại ăn một chocolate con ếch.
“Là Draco, ngày mai gọi mình đến đón cậu ta.” Harry cười tủm tỉm đáp.
Hermione thực nhiệt tâm tiếp lời, “A, lần này mình cũng giúp cậu ta lấy rất nhiều vở, thực đầy đủ, cậu nói cậu ta đừng lo lắng. Đương nhiên cũng có của cậu, Harry.”
“Chỉ tiếc chúng mình không có ở đó.” Hermione tiếc hận thở dài, “Mình đọc mọi tờ báo nhưng trên báo tự thuật chú ngữ rất mơ hồ, đây chính là một cuộc chiến thế kỷ, chẳng lẽ không có người nào cho rằng chú ngữ là tư liệu nghiên cứu quan trọng sao!? Có lẽ O.W.Ls sẽ thi a!?” Nói xong cô nheo mắt nhìn Harry giống như tính toán cái gì đó.
Harry cảnh giác lắc đầu, “Ha ha, đừng hỏi mình, khi đó mình bận rộn trốn, cũng không để ý.”
“Haizz, ngay cả ba mẹ đều tham dự hành động, bọn họ lại không nói cho mình biết!” Ron cũng rất bất mãn, “Thậm chí còn viết thư khoe bọn họ tận mắt nhìn!! Thật sự là quá đáng mà!”
“Nếu cậu muốn trộm chạy tới thì hiện tại khẳng định sẽ giống Draco.” Harry bật cười. Giờ có thể nói rất thoải mái nhưng Draco ở đại sảnh thống khổ hối hận nôn nóng lo lắng, Harry nghĩ thật lâu thật lâu sau mình cũng sẽ không quên được.
“Nhưng chiêu biến thành trẻ con thật tuyệt diệu, mình nghĩ không có người có thể cự tuyệt bất cứ thỉnh cầu nào của trẻ con, thật sự rất khả ái.” Hermione cười, “Cho nên ngày mai cậu lại bắt đầu làm bảo mẫu sao Harry?”
Harry nhếch miệng gật đầu, “Đương nhiên, mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ.”
Lúc này Ron đột nhiên nghi ngờ, “Vậy cậu không cần hẹn hò sao? Vì sao không để bạn gái cậu giúp a? Lúc trước cậu đã nói hai người sắp công khai, tuy rằng Voldemort hoàn toàn có thể làm lý do thời hạn kéo dài, nhưng hiện tại cũng là lúc đi?”
Harry nháy mắt mấy cái, “Cũng đúng. Được, ngày mai giới thiệu cho hai người.”
Hôm sau Harry ôm một cậu bé tóc vàng lên lớp thì lại xảy ra rối loạn.
Bởi vì lần này là Draco tự uống độc dược biến bé cho nên Snape không cho con mình đặc quyền nên tham dự lớp học vẫn tính điểm. Về bảo mẫu cứu thế chủ cứng rắn theo Draco chạy tới lớp học Slytherin… Anh không quản được, đó là chuyện giáo sư McGonagal nên lo lắng.
Tự nhiên mọi người sẽ hiếu kì, lại không có sự cố, sao Malfoy lại biến thành trẻ con? Harry nghiêm túc bịa chuyện di chứng khi giải độc rắn, qua 3 ngày là khôi phục. Mà hiện tại Harry chỉ đen thành trắng thì cũng có người tin cho nên nhiều người không chút nghi ngờ nhận lý do này, dù sao trên báo cũng nói Malfoy cũng là một trong những anh hùng.
Lần này Draco cơ trí anh dũng tham dự chiến đấu, đồng dạng bị các phóng viên viết đăng lên báo.
Các nhà bình luận cho rằng nếu không phải Draco sai sót ngẫu nhiên kiên trì đổi giả Draco thành chính mình, thứ nhất, Malfoy và Snape sẽ bị Voldemort hoài nghi, kế tiếp hành động giết Nagini sẽ có trở ngại không thể đoán trước [Nagini bị Dumbledore tuyên bố là một trong những thé Voldemort lấy được ma lực cường đại, phải giết]. Thứ hai, Draco quyết định lợi dụng Khóa Cảng mang Nagini đi một mình giải quyết cũng là quyết đoán chính xác, không những tránh cho mình trở thành con tin, có năng lực chặn tử thần thực tử giúp Nagini, thể hiện thiên phú phán đoán thế cục nổi trội xuất sắc, hoàn toàn không thua người cha Lucius anh minh cơ trí…[ tỉnh lược 200 chữ ] mà đọc đến chỗ này, Draco cũng không vui vẻ, hiển nhiên bắt đầu có người muốn vỗ mông ngựa.(nịnh bợ)
Mặc kệ nói như thế nào, sau hai tuần, ở Hogwarts không còn hiệu ứng sau cuộc chiến nghiêm trọng nữa, trong tầm mắt hiếu kì của nhiều người,Slytherin nhiệt tình vây quanh hoan nghênh anh hùng chiến tranh thuộc về học viện bọn họ trở về, mặc dù thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng bọn họ cũng thấy quang vinh lây. Một ít lễ phép an ủi và điều tra đều bị khống chế trong phạm vi nóng bỏng nhưng không mất lễ phép. Mà lần này mọi người cũng thấy đương nhiên khi Draco ở cánh tay Harry.
Dưới không khí này, Ron nhìn trái nhìn phải, không kiềm chế được hỏi, “Bạn gái của cậu đâu Harry?」
Nhất thời mọi ánh mắt của học sinh trong phòng đồng thời hung mãnh tập trung lại đây.
Dù không có học sinh ở phụ cận, lỗ tai của bọn họ cũng đặt ở nơi này.
Draco nháy mắt mấy cái, cậu đang cắn bánh Harry vừa đút cho mình, cũng học Ron nhìn trái nhìn phải.
Harry giữ đầu Draco, “Nhìn cái gì,” Harry nói xong ngẩng đầu nhếch miệng,
“Đây. Giới thiệu với cậu, bạn trai của mình, Draco Malfoy.”