[Harry Potter Đồng Nhân] Sự Cố Độc Dược

Chương 53: Phiên ngoại 12



Hôn lễ của Draco và Harry cử hànhvào tháng 2.

Một hôn lễ vào mùa đông phiền toái hơn các mùa khác một ít, cần để ý sự thoải mái và khỏe mạnh của khách, nhưng trong thế giới pháp thuật đó chỉ là vấn đề nhỏ, vài ma pháp trận ấm áp cùng làm khô là có thể giải quyết.

Vì thế hôn lễ vẫn chọn ở vườn hoa hồng nơi Lucius và Snape kết hôn, cũng là nơi Draco muốn, trên đỉnh đầu là tuyết, chung quanh là những bông hoa hồng trắng noãn và lá xanh biếc xung quanh, hợp với băng khắc và hoa tuyết, so với hôn lễ trước thì không khí mộng ảo và thần bí hơn.

Draco và Harry mặc lễ phục đen, đầu gài bảo thạch màu bạc, chung quanh là cảnh tuyết chiếu rọi, là hai người chói mắt nhất hôm nay.

Mặc dù khách có lẽ còn lầm nhận đây là một đám cưới chính trị, sau khi gặp cứu thế chủ anh tuấn và người thừa kế nhà Malfoy tuấn mỹ sóng vai đứng thẳng, hai người có sự hấp dẫn của riêng mình, đứng cạnh nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, trong đầu cũng không nghĩ ra hình ảnh nào thích hợp hơn những gì trước mắt.

Hôn lễ này mọi người quan trọng của Phù thủy nước Anh đều được mời tham dự, còn long trọng hơn đám cưới mấy năm trước của Lucius và Snape, cho nên, hai người càng bận rộn hơn, từ khi hôn lễ bắt đầu không ngừng xoay giữa giáo sư bạn học đồng sự khách hoặc là người hợp tác tương lai, chỉ có thể lợi dụng ngẫu nhiên tầm mắt giao nhau truyền lại bất đắc dĩ và vui sướng, thời gian thuộc về hai người cũng chỉ có ở lúc đi ở thảm đỏ.

Khi âm nhạc vang lên, Harry và Draco cùng đi lên thảm đỏ, mặc dù là tiêu điểm của khách, Draco và Harry vẫn liếc nhau.

Bởi vì bọn họ đều nhớ 7 năm trước, bọn họ mặc áo khoác tàng hình, lén lút đi đến bục tuyên thệ không người, nhỏ giọng thề, lấy cỏ trao đổi nhẫn.

Khi đó bọn họ còn không cao như hiện tại, đối tương lai có mê hoặc có ưu phiền, còn cần lo lắng báo cáo và tốt nghiệp, mà duy nhất có thể xác định chính là biết ở bên người đứng cạnh mình, mình sẽ hạnh phúc, toàn bộ thế giới giống như rực rỡ hơn. Cho nên khi đó bọn họ chờ đợi có thể có một đời, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Nghĩ đến đây, Draco và Harry hiểu ý cười.

Mà nhìn đối phương tươi cười, bọn họ cũng hỏi chính mình, hiện tại, tâm tình vẫn giống nhau sao?

Mấy năm này, vì đối phương mà hạnh phúc, vì đối phương mà tức giận, vì đối phương mà sầu lo, vì đối phương mà đau khổ thương tâm… Bọn họ đều hưởng qua.

Bọn họ cũng hiểu sinh hoạt không chỉ có tốt đẹp, còn có hoài nghi và khắc khẩu, rất nhiều.

Nhưng không biến, bọn họ cũng đều biết đối phương sẽ không dễ dàng tránh ra.

Có chút trải qua, là không thể đến trước.

Hiện tại bọn họ càng lý giải.

Lúc này, lời thề vang lên bên tai, bọn họ đọc theo.

Draco và Harry nắm chặt tay nhau, “Sinh tử tướng tùy.”

Hôm sau Draco và Harry xuất phát đi nghỉ tuần trăng mật.

Thời gian nghỉ kết hôn có hạn, bọn họ cũng không muốn lãng phí.

Địa điểm nghỉ tuần trăng mật tại một cái đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, im lặng nhưng cách đảo lớn náo nhiệt gần đó không xa. Trừ bỏ tránh né tầm mắt, quan trọng là vì khí hậu. Âu Châu tháng 2 nơi nào cũng lạnh, mà bọn họ hy vọng ít nhất có ánh mặt trời.

Nơi ở hành lý trước đó đều an bài tốt, biệt thự và bờ cát độc lập, ghế nằm, sớm chờ.

Nhưng Draco vừa đến thì đã ngã vào giường lớn ngủ say hơn nửa ngày.

Dù sao trước hôn lễ mấy ngày hai người liền bận rộn, mà vì hứng lấy tài nguyên nhân mạch, Draco còn phải học thuộc lòng tên khách, giờ đầu choáng váng não trướng. Thậm chí tối hôm qua, đêm tân hôn, đưa khách vè sau Draco mệt nằm sấp xuống. Cũng đến ngày hôm qua Draco mới thấy kinh ngạc, cha có thể sau đi đánh bất ngờ chúa tể hắc ám sau hôn lễ, vào ngay đêm đó, đó là một loại khái niệm thế nào a.

Cho nên khi Draco mỹ mãn mở mắt, ánh chiều đã chiếu vào giường qua cửa sổ sát đất, phối hợp ánh sáng chiếu rọi trên mặt biển và tiếng sóng, yên tĩnh, cũng làm tâm tình thư sướng.

Vì thế Draco quyết định dựa vào giường thêm một chút. Anh quấn chăn, kéo ôm lấy gối đầu bị Harry đẩy ra, có mùi hương dễ chịu. Là Harry, Draco lười biếng cọ cọ.

Lúc này một đôi tay từ phía sau sờ eo Draco, cổ cũng bị hôn, “Tỉnh? Có đói bụng không?”

Draco xoay người lại, Harry đứng ở bên giường mỉm cười ấm áp. Harry đã thay áo và quần đùi Muggle, chân trần, hình như đã dạo qua phòng một lần.

Draco nhếch miệng, “Đói,”, tay kéo Harry, “Nhưng em muốn ăn anh.”

Harry cười, thuận theo áp lên người Draco, cắn chóp mũi anh, “Anh hỏi thật, anh phải cho em ăn no rồi mới từ từ ăn.”

Draco lại bắt đầu hôn cằm Harry, “Sau khi ăn vận động kịch liệt không tốt, hay là không kịch liệt?”

Harry lập tức chen vào giữa cặp chân dài của Draco, “Anh sẽ khiến em thu lại những lời này!”

Draco vặn vẹo để mình nằm càng thoải mái, ánh mắt cong cong, “Nhanh, em chờ đã lâu.”

“Em luôn gấp gáp như vậy.” Harry nhếch miệng lập tức hôn lên môi Draco. Nhưng không phải vội vàng mà là bướng bỉnh triền miên.

Mấy năm này, sau khi bọn họ xác định tâm ý, tuy rằng không đến bước cuối cùng, nhưng đối với thân thể của nhau đã sớm thăm dò rất nhiều.

Mà hôm nay, hai người không vội, thong thả, giao hòa, khắc sâu là kỳ vọng của bọn họ cho nên Harry không nhanh không chậm đẩy áo ngủ trên người Draco ra, cũng cởi quần áo của mình ra. Sau đó dùng da thịt ấm áp cọ xát nhau, chậm rãi tăng nhiệt độ cho vũ đạo nguyên thủy này.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người bọn họ, ánh sáng này làm Harry nhớ tới đêm đầu tiên Draco mở thân thể cho mình, trong lều, cạnh lửa. Mà hiện tại, đáy mắt Draco cũng lóe ra ánh sáng ấm áp, giống như đêm đó tràn ngập tình yêu và tín nhiệm.

Harry thở dài một tiếng, lại hôn lên đôi môi Draco, được Draco ngọt ngào đáp lại.

Bọn họ ở đầu lưỡi trêu tức nhau, hai chân quấn lấy nhau, hô hấp sớm vì tràn ngập tình yêu mà ồ ồ, hạ thân cũng bị ấm áp đè ép ngẩng cao nóng bỏng, nhưng Harry chậm chạp không muốn nhanh hơn, anh còn muốn cảm thụ thêm một ít, thể hội nhiều hơn một ít nữa. Hiện tại Draco thuộc về anh, từ trong ra ngoài, tất cả đều cột vào anh. Mà cảm thụ đầu ngón tay Draco vuốt ve mình, quấn lấy chân mình, còn lẩm bẩm, trong tiếng lẩm bẩm hỗn loạn là tên mình, Harry biết Draco cũng muốn như vậy.

Sau rất nhiều nụ hôn, da thịt và cảm quan của hai người đều rất mẫn cảm, rốt cục Harry không tha dời đi chút, hô hấp không xong hướng về phía sau Draco.

Draco thở hổn hển, hô hấp nóng cháy phun lên trên cổ Harry. Nhưng không mất bao lâu, Harry cẩn thận trơn và khuếch trương, Draco mềm mại, thả lỏng. Vài năm này Harry mất rất nhiều ban đêm khiến Draco thích ứng, hưởng thụ, nhưng nhớ tới lát nữa kết hợp, Draco vẫn run nhè nhẹ.

“Hư –, thả lỏng…” Harry kiên nhẫn dỗ cùng với những nụ hôn lên da thịt trắng nõn.

“… Đủ,” Trán Draco phủ đầy mồ hôi, thanh âm có chút buộc chặt, “Harry… Tiến vào…”

Harry trìu mến hôn lên môi Draco, vốn muốn an ủi nhưng Draco liên tục bất an vặn vẹo dưới thân khiến Harry không thể không gián đoạn nụ hôn, vì anh thật sự không nhịn được. Thở hổn hển một chút rồi Harry thì thào, “Nhịn nhịn… Một chút là được…” Vừa nói vừa càng kéo chân Draco ra, chính mình kiên định đẩy vào trong cơ thể Draco.

Vì thế chân mày Draco cau lại, hô hấp cũng ồ ồ nhưng ôm Harry lại càng chặt, giống như đang cố gắng phối hợp, lúc này tiếng lẩm bẩm chuyển sang rên rỉ, Harry nghe lại càng hưng phấn hơn.

Khi Harry tới chỗ sâu nhất, hai người đều có một chút thất thần. Harry chỉ cảm thấy mình ở nơi ấm áp kia tùy thời đều bùng nổ, Draco vì nơi nơi nào đó nóng bỏng nảy lên, trong thống khổ có khó nhịn.

Vài giây thở dốc sau, Harry thoáng áp chế dục vọng, muốn hỏi Draco nhưng vừa động lại lập tức khiến cho hai người tuôn tiếng rên rỉ, “A —“ “Ưm…”

“.. Rất đau?” Giọng Harry khàn khàn. “.. Tiếp tục,” Draco vặn vẹo đáp lại.

Harry không thể bận tâm nhiều hơn, kiềm chế thẳng lưng đổi lấy tiếng Draco rên rỉ “A, tiếp tục…”, giống như là sợ anh lo lắng, vô cùng ngọt ngào. Harry đong đưa phần eo nhưng anh không nhanh chóng rút ra. Anh luyến tiếc rời xa, chỉ muốn càng vào sâu trong cơ thể Draco, một lần rồi một lần, nhẹ sang nặng, tất cả đều đánh trúng chỗ đó trong cơ thể Draco, tê dại, rung động, mỗi lần đều lôi kéo dây thần kinh nào đó.

Draco không nghĩ kết hợp sẽ thân mật khăng khít như vậy, khác khoái cảm đơn thuần, anh chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị Harry bao lấy, tràn ngập khí tức và độ ấm của Harry, không thể né ra cũng vô pháp né tránh, thống khổ và cực lạc, hoa mắt và thở dốc, từng động tác của Harry đều nóng đến tâm hồn. Draco áp lực nhưng lại chỉ có thể bất lực rên lên.

Mà khi mọi cảm giác đều tới đỉnh, Draco khó nhịn cắn môi, trong khi Harry va chạm thét lớn một tiếng, toàn thân run rẩy phóng thích khoái hoạt. Harry cũng gầm nhẹ vài tiếng, ôm chặt lấy Draco, mãnh lực đỉnh vài cái, cũng nổ ra trong thân thể Draco.

Lúc này sao đã đầy bầu trời đêm.

Chợt lóe chợt lóe, giống như e lệ vì kết hợp ngọt ngào này.

Hai tuần, bọn họ mê loại hoạt động này.

Mỗi một nơi ở biệt thự, dưới ánh mặt trời, bờ cát, đều có hai cái ngu ngốc không kiêng nể gì làm tình.

Draco thích từ phía sau, như vậy Harry có thể ghé sát vào mình, hô hấp ồ ồ phun bên tai sẽ làm anh hưng phấn. Nhưng Harry thích vào từ trước, như thế mới có thể thưởng thức Draco thất thần, mà bộ dáng Draco mở ra vì anh càng thỏa mãn dục vọng chiếm hữu cổ quái của Harry.

Cho nên, tuần trăng mật qua đi, hai tháng sau khi sinh hoạt bình thường.

Một ngày Lucius không thể không tức giận tóm lấy cổ áo Harry lắc, “Draco sao lại mang thai!? Con cho nó uống thuốc!? Hai người không phải mới kết hôn sao!!”

Harry có chút bất an, mặt đỏ nói nhỏ, “Trị liệu sư nói… Là ma lực quá cường đại…”

Snape trừng mắt nói, “Ngoại lệ độc dược sinh tử thật đúng là nhiều.”

Draco thở dài, có chút sầu lo lại vui vẻ, “Vậy làm sao? Con và cha đồng thời nghỉ sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.