Ron đứng trước phòng sinh hoạt chung Slytherin nuốt nước miếng, hơi run rẩy hỏi Harry bên cạnh mình, “Harry, chúng ta thật sự phải vào sao?”
“Tuy mình rất muốn nói “không”, nhưng thật rõ ràng mình không thể.” Harry hít sâu một hơi, “Chúng ta phải đi vào.”
“Đừng thế mà Harry, cái này chẳng phải ý tốt gì.” Ron kéo ống tay áo Harry, muốn ngăn Harry lại.
“Đi, chúng ta chỉ vào một lát thôi.” Harry nói xong đẩy cửa ra, “Rất nhanh rồi sẽ chấm dứt ấy.”
Phía sau cửa, toàn thể thành viên Slytherin đã đứng đó, chỉ chờ Harry đến.
Tay Harry còn đang đặt trên tay nắm cửa, anh nhìn từng gương mặt nghiêm túc bên trong, gần như là muốn đóng cửa lại.
Nhóm Slytherin đứng chỉnh tề, như vậy có vẻ không giống như chào đón chủ nhiệm mới, mà càng giống thị uy hơn.
Ron ở sau Harry lặng lẽ kéo áo choàng anh, Harry e hèm vài tiếng, sau đó đi vào, thuận tiện kéo Ron đang muốn chạy trốn.
“Được rồi, về chuyện trở thành chủ nhiệm của các trò, thầy cũng rất bất ngờ.” Harry cảm thấy đúng là mình vẫn không thích ứng được không khí Slytherin bên này, dù vì quan hệ với Draco mà anh đã giao tiếp với rất nhiều Slytherin rồi, “Thầy đã đồng ý với hiệu trưởng, trong một năm giáo sư Slughorn bận rộn này sẽ thay thầy ấy làm chủ nhiệm Slytherin, hy vọng chúng ta sẽ ở chung vui vẻ. Một lần nữa tự giới thiệu, thầy tên là Harry Evans, đây là trợ giảng của thầy, thầy Ron Evans, chúng ta ở ngay trong hầm, có chuyện gì thì có thể tới tìm chúng ta bất cứ lúc nào.”
Vì Slughorn không thích hoàn cảnh ẩm thấp ở hầm, nên ông ta vẫn luôn ở nơi khô ráo, mà ngược lại Harry thích ở nơi này hơn.
“Thầy biết các trò còn có cuộc chiến tranh thủ tịch nữa,” Harry nhìn đũa phép trong tay mọi người, “Vậy, các trò có gì cần hỏi nữa không?”
“Thưa giáo sư.” Một Slytherin rất nhanh lên tiếng, từ việc không thấy ai nhìn cậu ta thì có thể thấy không phải cậu ta đột nhiên lên tiếng, mà là được những người khác ngầm đồng ý, “Ngài có thể nói cho chúng con biết vì sao thầy lại đến muộn như vậy vào bữa tiệc tối vừa nãy không?”
“A, việc này,” Harry khẽ nói, “Thật xin lỗi bạn học này, chuyện đó là việc riêng của chúng ta, trước đó chúng ta đã giải thích với hiệu trưởng rồi, nói chúng ta sẽ tới trễ, còn nguyên nhân, xin lỗi chúng ta không thể nói cho trò biết.” Muốn anh nói gì? Muốn nói anh đặc biệt tới Knockturn một chuyến? Thôi, việc anh tới Knockturn không thích hợp nói cho trẻ con, dù những học trò này gần như có thể coi là người lớn rồi.
“Chúng con cũng không muốn biết ngài làm gì, thưa giáo sư.” Người nào đó vẫn luôn không nói chuyện mở miệng, màu mắt đỏ tươi làm Ron sau Harry không khỏi rụt lại – dù đã trải qua chiến tranh, dù đã được coi là phù thủy xuất sắc mà năng lực hoàn toàn có thể trở thành một Thần Sáng, nhưng đối với con ngươi màu đỏ này, Ron vẫn run rẩy theo bản năng, được rồi, ít nhất anh run cũng không rõ ràng cho lắm, “Nhưng giáo sư, nếu ngài trở thành chủ nhiệm của chúng con, chính là một thành viên của Slytherin, thân là thành viên của Slytherin, việc đến trễ như thế, xin ngài về sau đừng để nó xuất hiện lần nữa, nếu không, sẽ làm mất mặt Nhà chúng ta, dù sao hiện tại ngài là chủ nhiệm của chúng con mà.”
Harry có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt.
Hình như là anh đang phát biểu mới đúng? Sao hiện tại thoạt nhìn như người này đang dạy dỗ bản thân mình ý nhỉ?
Tuy lời này có thể làm người ta tức giận, nhưng không thể phủ nhận rằng y suy nghĩ cho Nhà mình, hơn nữa Harry lại là giáo sư kiêm chủ nhiệm mới, nên thật ra Harry không có lập trường chỉ vào Tom. Vì cậu ta là thủ tịch, trong Slytherin lấy cậu ta làm chủ, địa vị hiện nay của cậu ta, gần với Abraxas Malfoy có gia tộc mạnh đứng phía sau.
Tom Riddle đang ra oai phủ đầu anh?
Nhận ra điều này Harry nở nụ cười, có vẻ vô cùng sung sướng.
“Về điều này, thầy nghĩ các trò không cần phải lo lắng,” Harry nói với họ, “Dù chúng ta đến muộn cũng không khiến Nhà bị trừ điểm, nhưng các trò đến muộn như vậy thì lại khác.”
Tom nhìn Harry như nhìn kẻ ngu, người này thật sự hiểu được ý nghĩa trong lời nói của y sao? Y đã nói đủ trắng trợn rồi đó.
“Vậy thì, phòng làm việc của thầy ở ngay gần đây, nếu có chuyện gì thì hoan nghênh các trò tới tìm thầy,” Harry nói câu cuối cùng, “Hẹn gặp lại các trò ở lớp học.”
Đám người Slytherin nhìn Harry đẩy cửa đi ra ngoài, mà từ đầu tới cuối, vị “trợ giáo” bên cạnh anh ta không hề nói gì, thoạt nhìn như một tên ngốc.
“Cậu cảm thấy anh ta ngốc thật hay giả ngốc?” Sau khi Harry rời khỏi, Abraxas ở cạnh Tom, không chút để ý hỏi han.
“Hừ, người kia có vẻ không phải là một người thông minh,” Tom còn không nói gì thêm, người nào đó bên cạnh y đã châm chọc trước, “Xem cái vẻ ngu ngốc của anh ta mà xem.”
“Mulciber, cậu phải biết, dù anh ta là một người thông minh cũng không khoe khoang khắp nơi,” Tom không nhẹ không nặng nói, “Vừa nãy anh ta đã cảnh cáo lại, đây không phải là chứng minh rất tốt hay sao?”
“Như lần đầu tiên chúng ta thấy Slughorn đều cho rằng ông ta chỉ là một tên khoe khoang, nhưng trên thực tế ông ta quả thật như một bậc thầy độc dược làm người ta kính nể, có lẽ Evans này cũng vậy.” Abraxas gật gật đầu, “Đừng chỉ dựa vào đoạn đối thoại hôm nay mà kết luận vội, trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chúng ta có thể xem người này có đủ tư cách làm chủ nhiệm Slytherin hay không.”
“Vào tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đầu tiên, chúng ta có thể biết rốt cuộc người này là nhân tài hay kẻ ngu.” Tom cuối cùng dùng đũa phép gõ lòng bàn tay, chấm dứt đề tài này, “Hiện tại, cuộc chiến tranh thủ tịch bắt đầu.”
Trong phòng sinh hoạt Nhà Slytherin, khai giảng hàng năm đều diễn ra một trận chiến tranh giành, mà trong hầm thì…
“Harry… vừa nãy cậu tranh cãi với Vol… demort?” Dù gì cũng trải qua chiến tranh, khi Harry và Hermione khăng khăng, Ron đã có thể lắp bắp nói ra tên kia.
“Hiện tại cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi mà thôi.” Trên thực tế Kẻ Được Chọn cũng chỉ mới hai mươi tuổi vừa vung đũa phép xử lý hành lý của họ vừa nói. Hầm có hai gian phòng, anh không cần phải chung phòng với Ron, “Cậu hoàn toàn có thể coi cậu ta là một đứa trẻ, khi cần thiết, có thể trừ điểm để trút sự khó chịu của mình vì Slytherin đấy.”
“Thôi xong.” Ron suy sụp ngồi trên ghế salon, “Mình còn cảm thấy đừng gặp đối phương thì tốt hơn.” Anh không có tuyến thần kinh tốt như Harry, đối với một học trò có thể trở thành Voldemort, anh cảm thấy mình vẫn nên tránh né thì hơn.
“Harry,” Ron nhìn Harry bận rộn, có chút chán nản mở miệng, “Cậu nói chúng ta còn có thể trở về chứ?”
Harry dừng một chút, sau đó mới trả lời anh, “Mình cũng không biết, Ron, xin lỗi, nếu lúc trước cậu không tới kéo mình thì cậu cũng sẽ không đi tới đây với mình.”
“Nói gì vậy,” Ron lắc đầu, “Chúng ta là bạn tốt, cậu và mình so đo cái này làm gì.”
“Thôi, mình không nói nữa.” Harry thu hồi đũa phép, “Tốt nhất cậu nên mang túi không gian bên mình, để phòng ngừa sự cố xảy ra.”
Khi họ đi vào thế giới này không có gì cả, mỗi người cầm đũa phép của mình, nhưng may mắn làm sao, tinh thạch mà họ dùng để mở ra trận pháp lại truyền tống theo họ tới tận đây.
Dù ở không gian này, tinh thạch cũng là vật quý hiếm, nên sau khi “tìm được công tác”, trước tiệc tối khai giảng dẫn Ron tới hẻm Knockturn, họ cần một ít Galleons để dùng, mà Harry lại cần túi không gian. Harry đã có thói quen mang theo túi không gian bên người, nhưng vì muốn mở ra trận pháp nên túi không gian của cậu đặt ở biệt thự Malfoy mất rồi.
“Ừ.” Ron gật gật đầu.
“Đi thôi bạn tốt, hiện tại chúng ta sốt ruột cũng không có lợi gì, tốt nhất chúng ta nên đi ngủ trước đã, sáng mai chúng ta đã có chương trình học năm bảy của Gryffindor đấy.” Sớm đã xem qua thời khóa biểu Harry ngáp nói.
“Năm thứ bảy?” Ron há to miệng, “Nhưng, chúng ta cũng không học chương trình năm bảy mà.” Ngày mai họ đã lên lớp cho năm bảy rồi?
“Mình tin chúng ta có thể làm được.” Harry ngáp một cái, “Tin mình đi Ron, rồi sẽ có cách thôi…”