[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ

Chương 47: Tiếp sau



Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)


047 | Tiếp sau

"Slytherin?" Key nói mơ hồ, người nghe được cũng không hiểu.

"Đúng vậy, bọn tôi là Slytherin." Thomas đầu tiên phản ứng lại, ưỡn ngực chỉ vào huy chương trên người, vì thường bị bọn Riddle trêu đùa, cậu mẫn cảm với chuyện bị người khác chất vấn là Slytherin nhất, đã sắp thành phản xạ có điều kiện.

"Key? Nói rõ ràng." Hiểu rõ lời nói của người yêu có vấn đề, Odelette lập tức yêu cầu.

"Máu của thằng nhãi này, có mùi của Slytherin." Lần này nói rõ, năm người mơ hồ ban đầu, nháy mắt biến thành, Odelette kinh ngạc, Thomas, Abraxas, Sheryl vẫn nghi hoặc, Riddle đổ mồ hôi lạnh.

Trời ạ, ai biết vampire còn có khả năng giám định DNA? Không, thiết bị DNA tiên tiến nhất cũng không cách nào kiểm tra ra huyết thống cách mấy ngàn đời. Còn mùi nữa, quả nhiên thiên phú của chủng tộc quyết định tất cả, cậu dám cam đoan đổi lại là mình, đừng nói có tí xíu như vậy, uống một thùng cũng chỉ nếm ra mùi rỉ sắt.

"Cậu có lầm không đấy?" Huyết Tộc không bế tắc như ngoại giới đã nghĩ, Huyết Tộc chân chính, không phải là nhân loại bị sơ ủng, mà là thế gia có liên hệ với các đại quý tộc, dòng họ Riddle xa lạ này, không giống dòng họ mà Slytherin cao quý sẽ chọn.

"Sao lầm được, năm đó quan hệ của tôi và Salazar thế nào." Key khoe khoang mái tóc xoăn vàng trên đầu, Riddle thầm rủa, tên này, thì ra năm đó là anh thông đồng lão tổ tông của tôi. (Nói năng bậy bạ...) "Mà còn, cậu quên rồi à? Salazar có huyết thống Quetzalcoatl, máu của cậu ta có mùi..." Đột nhiên không biết nên hình dung thế nào, "Mê / hoặc rất đậm, rất đặc biệt, năm đó tôi dùng không ít thứ tốt để đổi với cậu ta, nếu không phải tên khốn Gryffindor kia quá keo kiệt..." Đầu óc Riddle bị JQ mới ra lò câu đi... "Ngon như thế sao tôi có thể quên được, không tin cậu hỏi bọn Peg, Nora, năm đó bọn họ cũng nếm qua."

"Đợi đã." Abraxas cắt ngang bài lải nhải của Key, khi Ket vừa lên sân khấu rất có cảm giác băng sơn, bây giờ là không còn hình tượng gì nữa. "Ý anh là, Riddle có huyết thống của Slytherin?" Abraxas không biết tâm tình khi cậu nói câu này là gì.

"Không sai." Ánh mắt Key nhìn Riddle đã thay đổi, rất có ý nhãi con mau rút máu ra cho ông nếm thử, tuy rằng không hẳn ngon bằng Salazar.

"Mà cậu đã sớm biết!" Những lời này là nói với Riddle, mang theo sự phẫn nộ khó mà che giấu.

"Ừ." Riddle bình tĩnh gật đầu, đối mặt với sự phẫn nộ của Abraxas và Sheryl, còn có ngạc nhiên của Thomas, cậu bình tĩnh như nghe được chuyện sáng mai mặt trời sẽ mọc vậy. "Tôi biết nói tiếng rắn, bằng không thú cưng sẽ không là Nagini, dù sao rắn không dễ nuôi, mà Parseltongue là bản lĩnh độc hữu của Salazar Slytherin, điểm này có ghi trong A History of Magic."

"Vì sao không nói cho bọn tôi biết?"

"Vì sao phải nói? Sau đó nhìn hữu nghị của chúng ta trộn lẫn lợi dụng?" Một câu khiến mấy tiểu quý tộc mất tự nhiên.

"Cho dù ban đầu không nói, vậy sau lại..."

"Abr, còn nhớ năm thứ nhất, khi chúng ta cãi nhau không? Khi cậu phát hiện tôi thích Pomona ấy."

Ngôn ngữ lạnh buốt vô tình khi ấy lần thứ hai vang lên trong đầu Abraxas, sắc mặt của tiểu quý tộc bạch kim bắt đầu áp sát hai vampire đối diện.

Riddle không nhìn cậu, tự mình tái diễn lại những lời khi đó, "Cha tôi là Muggle, một Muggle căm ghét pháp thuật, mẹ tôi là Squib, một Squib thậm chí không có tư cách tới trường, sự chào đời của tôi hoàn toàn là kết quả của Tình Dược. Tôi không muốn rêu rao đoạn lịch sử【 vinh quang 】 này để Slytherin bàn tán khắp nơi, mà còn..." Riddle nhìn khuôn mặt tái nhợt lại đẹp như thần thoại của Abraxas, không tự chủ vươn tay, sờ vào làn da tinh tế khiến phụ nữ phải đố kỵ, thở dài, "Mà còn, tôi luôn muốn một cuộc sống yên tĩnh, cậu biết mà."

Trừ đi sự cứu giúp ngoài ý muốn vừa nãy, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp chạm vào Abraxas, không có bất kỳ hàm nghĩa anh em thân mật gì, chỉ là đơn thuần vuốt ve khuôn mặt ấy, kể ra thân thế, biểu đạt ý nghĩ, truyền lại sự cự tuyệt mơ hồ bất đắc dĩ.

Rừng Cấm của tháng 12, một buổi tối không có ánh nắng ấm áp, vẫn là bàn tay và khuôn mặt lạnh như băng ấy, chỗ bị chạm vào lại khiến Abraxas cảm thấy nóng cháy, nóng ở trong lòng, cháy sạch ngụy trang và kiên cường của cậu, cảm giác chua xót khiến cậu có xúc động rơi lệ... cự tuyệt, vẫn là cự tuyệt...

Đúng vậy... Sớm biết cậu ấy sẽ cự tuyệt, sớm biết...

"Ngầu! Riddle." Thomas rất không có ánh mắt xáo trộn bầu không khí, nhưng khó được lần xằng bậy không có phong độ này của cậu, mọi người ở đây đều thầm nói một câu cảm ơn. "Cậu dĩ nhiên là người thừa kế của Slytherin, trời ạ, quá thần kỳ. Tôi chỉ biết cậu có một chân với Hogwarts mà, bằng không sao các bí đạo đều thi nhau nhảy tới trước mặt cậu. Hì hì, hiện tại không cần giữ bí mật nữa, căn phòng ngủ hoa lệ ngày nhập học có thể lấy lại không?"

"Phòng lớn như vậy cậu không chê phiền à." Cậu đã lén lấy lại, tắm rửa xong, từ phòng tắm bò tới giường mất rất nhiều thời gian... "Nhưng bộ phận cơ sở nào đó vẫn có thể cải thiện." Ví dụ như cái giường mềm mại cực lớn cậu hưởng thụ đã lâu.

"Riddle, cậu tốt quá, cậu thật là người bạn tốt nhất."

"Bọn tôi phải về, Odelette, lần sau tới chơi nhớ mang theo tí đặc sản của Huyết Tộc cho bọn tôi nếm thử nhé, máu thì miễn." Odelette ôn nhu gật đầu, hoan nghênh bọn họ quay lại.

"Sheryl, Abraxas, đang nói gì đấy, đi thôi." Thomas lớn mật chạy tới chụp hình cho vương tử Huyết Tộc, cũng rất hiểu ý lãnh đạo né qua tên hộ vệ nào đó.

Sheryl cho Abraxas sắc mặt đã dần tốt lên một ánh mắt 【 về rồi nói 】, sau đó đuổi kịp Riddle và Thomas, nói lời từ biệt với hai Huyết Tộc, nhưng rất hiểu Riddle mỗi người họ ở khi nhìn Key lại cảm thấy kỳ quái, Key bại lộ huyết thống Riddle muốn giấu giếm, Riddle chịu bỏ qua cho à?

Quả nhiên, vừa nghĩ đến đây, Riddle đi đằng trước bỗng nhiên quay lại, "A, đúng rồi, nếu là tôi, tôi sẽ không nỡ để máu của mình chảy lung tung đâu, còn cho người ta uống nữa chứ, tổ tiên của tôi tốt với anh thật đấy, như anh đã nói, mái tóc màu vàng của anh rất giống với Gryffindor." Nói xong, Riddle bỗng nhiên thấy rất tốt, nghe phía sau truyền tới tiếng giải thích, xin tha và tiếng tẩn đòn, tâm tình đã tốt hơn nhiều cậu ngâm nga bài 《 Bắc Kinh chào đón bạn 》.

...

An toàn về tới phòng sinh hoạt chung của Slytherin, điều đầu tiên bốn người nghĩ tới là 【 Sao dễ vậy? Tiền lương phát cho Dippet (hiệu trưởng) là phát không à? 】 Dọc đường đi, không có giáo sư tuần tra, không có giám thị, mèo chó càng miễn bàn, Peeves không xuất hiện, chân dung trợn to mắt cũng không có, làm hại bốn người cực kỳ thuần thục Disillusionment Charm không có cảm giác thành tựu gì.

"Ngủ ngon." Bốn người tách đôi, Riddle hai cái, Abraxas hai cái, đều nhau, hai bên vội vã về phòng ngủ sắp xếp lại suy nghĩ.

Phanh!

Cửa vừa đóng lại, Abraxas đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào lên người Sheryl... đè cậu ngã xuống giường...

"Thật vậy à? Thật vậy à? Cậu nói cậu ấy đã bắt đầu thích tôi, thật vậy à?" Tóm lấy cổ áo Sheryl (vừa nãy có ai hiểu sai không?).

"Thả ra..." Thân thể đè lên ngực cậu, tay thì bóp cổ cậu, lúc nào Abr học được kỹ xảo tra tấn có độ khó cao như vậy? Riddle dạy à? "Hô... mưu sát hả."

"Xin lỗi."

"Đầu tiên, vấn đề tình cảm của cậu tôi không muốn nói gì thêm, cuối cùng nên đi thế nào, cậu tự quyết định, Riddle có một câu nói không sai, cậu ấy có một nửa huyết thống cao quý, một nửa kia lại là Muggle." Sheryl nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Abraxas cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Điều này tôi đã sớm biết, ở trong Rừng Cấm đại khái là bị đôi vampire ngọt ngào ấy kích thích, cậu nói cái kia..." Cậu muốn biết là phản ứng của Riddle.

Gân xanh trên trán Sheryl nhảy lên, chuyện cậu lo lắng nãy giờ, cậu ta lại thấy không quan trọng, "Cậu không phát hiện sự liều mạng lúc Riddle cứu cậu à?"

"Tôi còn tưởng là gì, cậu ấy cứu cậu cũng thế thôi."

"Không, cậu ấy sẽ trực tiếp đẩy tôi ra, hoặc nếu không thể tránh, giúp tôi thừa nhận một kích đó xong, cậu ấy sẽ nhanh chóng rút ra đũa phép hoặc dùng ám khí phản kích, khả năng chiến đấu của cậu ấy từ tốc độ ngày thường làm thịt Thomas có thể thấy được." Sheryl nhìn Abraxas trầm tư gật đầu, tiếp tục "Nhưng cậu ấy lại ôm cậu những một hồi, tối thiểu có hai ba giây cậu ấy không hề nhúc nhích."

"Đúng vậy, hại tôi cho rằng cậu ấy bị thương rất nặng."

"Khi xảy ra nguy hiểm, bạn bè và người yêu chỉ có thể cứu một, bản năng lựa chọn sẽ là cứu bạn bè sau đó chết cùng người yêu, bất kể Riddle ôm lấy cậu là để cản lại công kích kế tiếp, hay ôm lấy cậu rồi thất thần trong giây lát, phối hợp với động tác kế tiếp của cậu ấy, hoàn toàn có thể giải thích được sự khác thường, tôi nghĩ tuy rằng chưa thể nói rõ cậu ấy thích cậu, nhưng cuối cùng cũng có bước thứ nhất."

"Đúng vậy..." Vẻ mặt Abraxas hưng phấn, "Cậu nói hiện tại tôi đi dạ tập, tiến bộ có thể nhanh hơn không?"

Sheryl không để ý tới tên mê trai này, nói tiếp, "Bước kế tiếp chúng ta nên nghĩ cách khiến Riddle ở trước Slytherin, thừa nhận huyết thống của mình, sau đó leo lên vị trí lãnh tụ."

"Sheryl?"

"Abr, cậu cứ nghe tôi nói đã, hiện tại chỉ cần dính tới Riddle IQ của cậu quả thật chẳng khác gì Troll." Làm lơ sự phẫn nộ vì bị xếp vào hàng ngũ Troll của Abraxas "Slytherin cần một lãnh tụ, vốn tưởng là vị ở Đức, nhưng giờ xem ra không thể, cuồng nhiệt dành cho Nghệ Thuật Hắc Ám và cố chấp đối với Deathly Hallows của vị ấy còn cao hơn lợi ích của các quý tộc..."

Sheryl trầm ngâm kể ra ý nghĩ của mình không nhìn thấy khuôn mặt vừa nãy còn tức giận của Abraxas trong nháy mắt khi nghe nhắc tới Dark Lord ở Đức đã vặn vẹo. 【 Hiện tại chỉ sợ ông ta càng để ý là cà phê của ông ta rốt cuộc nên ăn kèm với bánh hạt dẻ hay là bánh táo 】.

"Riddle vẫn luôn là người chúng ta thỏa mãn, vốn đã cho chúng ta phải lợi dụng hữu tình hoặc ái tình để dụ cậu ấy đứng sau màn, hiện tại huyết thống của Slytherin hoàn toàn có thể giúp cậu đứng lên sân khấu."

"Huyết thống Muggle thì sao?"

"Không phải vừa vặn? Có huyết thống này, Riddle vĩnh viễn sẽ không khinh thường Muggle, mà thái độ công bằng của cậu ấy thậm chí là cả phù thủy máu bùn cũng không có, cậu ấy có thể nhìn thấy thiếu sót của Thế Giới Phù Thủy, có thể nhìn thấy khuyết điểm của Thế Giới Muggle, cậu ấy có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ của pháp thuật, cũng không coi thường khả năng phát triển của khoa học kỹ thuật Muggle. Thái độ và ánh mắt ấy mới là lãnh tụ chân chính, đáng giá Slytherin đi theo. Về phần luận huyết thống, thôi đi, chúng ta cần là một người có thể dẫn dắt Thế Giới Phù Thủy, dẫn dắt thuần huyết đi về phía huy hoàng, không phải là một con ngựa / giống huyết thống tinh thuần đến cực điểm, lại ngu đến khó đỡ."

"Cho nên... Chúng ta phải khiến Riddle tự công bố tin tức mình là người thừa kế ở trước công chúng?"

"Nếu tin tức tiết lộ từ chỗ chúng ta, về sau chúng ta sẽ xúi hẻo, Thomas miệng mồm không bền chắc nhất hiện tại tám phần mười đã ăn một cái Bùa Trung Tín hoặc trực tiếp bị Obliviate." Sheryl trực tiếp nhìn Abraxas, "Thủ đoạn của Riddle còn cần tôi nhắc lại không?"

Mỗi một cảnh tượng thê thảm lướt qua trước mắt hai người, bọn họ không tự chủ được rùng mình. Chủ đề tiếp tục...

"Hiện tại mọi người thừa nhận Riddle, chỉ cần huyết thống của cậu ấy hấp thụ ánh sáng, dưới sự trợ giúp của chúng ta, cậu ấy sẽ là Xà vương không thể tranh cãi, cả Slytherin cam tâm tình nguyện thần phục, vấn đề duy nhất là, người bị thần phục không vui lòng..." Abraxas bất đắc dĩ ngã xuống giường nhìn trần nhà, Vua của bọn họ là một người ôm chí hướng vĩ đại có hiền thê để ôm ở nhà đếm tiền lương hưu nuôi cháu trai.

"Vậy cũng chưa chắc." Sheryl như đinh đóng cột.

"Cậu ấy có Thế Giới Muggle để trốn, chỉ cần Riddle không muốn, dứt áo ra đi, tên Boss mafia đáng chết ấy vẫn chờ cậu ấy nhảy vào lòng kìa!" Nhắc đến tình địch đã giận, "Cậu dùng ánh mắt này nhìn tôi làm gì?"

"Lão ong mật từng nói 【 Yêu là sức mạnh vĩ đại nhất 】." Kỳ thực lời này nghe được từ chỗ Riddle, nhưng quả thật là Dumbledore nói.

"Sau đó thì sao? Đừng quên, cậu ấy còn chưa thích tôi." Không chịu thua bỏ thêm một câu, "Nhiều nhất có tí thích, nếu chúng ta ép cậu ấy, cậu ấy càng có lý do không cần tôi."

"Tôi chỉ không phải là Riddle, mà là Muggle cũng thích Riddle!" Khuôn mặt nghiêm trang của Sheryl lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện trong phim truyền hình, Abraxas thấy thế cũng cười rất... vui vẻ.

...

Bên kia, Riddle vào phòng, âm trầm nhìn Thomas, Thomas rất có ánh mắt vọt vào phòng rửa mặt, nhanh gọn lẹ làm vệ sinh cá nhân xong thay áo ngủ bò lên giường cho mình một cái Bùa Yên Giấc. Trời biết quá trình lưu loát này, cho thấy thường ngày Thomas đã nhận sự huấn luyện thế nào.

Nhìn chuỗi động tác gần như tiếu lâm của Thomas, Riddle cười không nổi, cậu cũng không để thân phận người thừa kế của Slytherin trong lòng, dù sao hai vampire ấy là khách quen của Rừng Cấm, Dumbledore lúc này còn chưa nhúng tay vào Rừng Cấm được, hơn nữa hai vị ấy rõ ràng là hướng về phía Slytherin. Còn lại đều là người một nhà, bọn họ rất hiểu cậu, cậu không lo lắng bọn họ nói ra chuyện này. (Bọn họ không nói, bọn họ định trực tiếp bán đứng cậu.)

Cậu lo lắng là mặt khác, hôm nay... nhìn tay của mình, trong đầu nhớ lại là xúc cảm khi chạm vào làn da ấy và cảm giác thỏa mãn trong lòng.

Nếu chỉ là vậy thì cũng chẳng có gì, nhiều nhất là cậu thích Abraxas, không sai, được một nam phù thủy xinh đẹp ưu tú như vậy theo đuổi, lâu ngày sinh tình ấy mà, thế nhưng...

Riddle quấn quít ngược đãi cái gối, nếu không phải Thomas đã nằm ngay đơ, hiện tại bị khổ sẽ là cậu ta...

Từ trong ngăn kéo lấy ra một bức tranh đã hoàn thành, phóng đại trả về cỡ chân chính, si mê nhìn.

Nó được vẽ vào kỳ nghỉ hè, đương nhiên không cách nào bì được với danh họa thế giới, nhưng mỗi một người trong tranh cậu vẽ rất nghiêm túc, cậu ở giữa, Abraxas bên trái, Saga bên phải, Grind được xếp phía sau, Mord bên cạnh ông ta, tuy rằng Grind kháng nghị bọn họ không kính lão, nhưng tranh là cậu vẽ, phản đối vô hiệu.

Còn nhớ khi hoàn thành, Saga oán giận mình trong tranh cười không đủ ôn nhu, Abraxas châm chọc, cái bản mặt của anh có thể nhìn ra sự ôn nhu là một chuyện kinh khủng cỡ nào, Grind tổng kết, quả nhiên dùng cách vẽ của Muggle là chính xác, nếu là bức tranh hoặc hình chụp của Thế Giới Phù Thủy, người bên trong khẳng định đã tẩn nhau cả rồi.

Làm sao đây... Cậu vốn tưởng rằng tình tiết cẩu huyết này chỉ có trong phim truyền hình, thật không ngờ bản thân cậu cũng thành diễn viên phim tám giờ ấy, nếu để mẹ và em gái biết tám phần mười sẽ cười nhạo cậu. Riddle nhìn bức tranh thở dài, trong nháy mắt ôm lấy Abraxas, luẩn quẩn trong đầu cậu là hai màu sắc, một màu màu bạch kim kiên trì, một màu vàng nâu ôn nhu.

Lâu ngày sinh tình thì thôi, sinh tình không phải mỹ nữ thì thôi, một lần hai cái là thế nào! Nhìn bức tranh trước mắt, Riddle vô lực ghé vào bàn... Thật là phiền toái...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.