An Yến thực vô tội, sống hai mươi ba năm lần đầu tiên làm chuyện tốt liền xui xẻo trở thành bia đỡ đạn.
An Yến lặng lẽ lơ lửng trên không trung, có chút mê mang nhìn bác sĩ, cảnh sát, người qua đường phía dưới, họ đang nghị luận.
Đứa nhỏ được cậu tốt bụng cứu ra đang ghé vào lòng mẹ nó gào khóc, thanh âm bén nhọn chói tai, khiến An Yến nhịn không được nhíu mày.
“Ồn quá.” An Yến thầm nghĩ, sau đó cậu đột nhiên trợn to mắt, che lại miệng mình.
Cái gì? Vừa mới là cậu đang nói chuyện sao?
An Yến buông tay che miệng ra, mở mở khép khép vài lần, sử dụng yếu hầu đã hai mươi năm không dùng đến, phát ra một tiếng “A!”.
Đúng là cậu đã phát ra tiếng!
An Yến nhìn mọi người phía dưới vẫn bận rộn như cũ, bọn họ thờ ơ, không hề bị niềm vui sướng của An Yến cuốn hút.
Tuy chỉ có bản thân nghe thấy nhưng An Yến vẫn rất hưng phấn.
An Yến là 1 người câm, năm đó ba tuổi sốt cao hỏng cổ họng, tước đoạt đi quyền lợi nói chuyện của cậu. Hiện tại cậu đã chết, linh hồn thoát ly thân thể, cậu nghe được giọng nói của mình sau hai mươi năm, lạnh lùng trong trẻo, giống như tiếng kim loại không có cảm tình.
An Yến đột nhiên thấy may vì mình không biết nói chuyện. Cậu vốn không am hiểu giao tiếp với mọi người, lại dùng giọng như vậy nói chuyện với người khác chỉ tổ đắc tội với họ.
Có thể nói sau khi hưng phấn qua đi, An Yến lại khôi phục bình tĩnh, cuối cùng nhìn thoáng qua thân thể chính mình, xoay người chậm rãi bay đi.
An Yến không biết mình có thể bay đi đâu, cậu vốn nghĩ chết là hết, ai biết chết rồi còn có linh hồn, trời không thu đất không lưu, lượn lờ khắp nơi.
An Yến từ phía Đông Trung Quốc bay tới Tây bộ, từ phía Nam một đường bay đến phương Bắc, sau đó cậu rời khỏi nơi mình đã sinh sống 23 năm, sau lại ở một năm ở quốc gia khác, xem xét khắp nơi.
Cậu cảm thấy bản thân có thể là trò đùa vui, hoặc là một sai lầm sơ ý của thần linh. Bởi vì cậu lượn lờ khắp thế giới cũng không gặp được linh hồn phiêu đãng nào giống cậu.
Cũng may An Yến vốn không thích náo nhiệt, cũng không cảm thấy tịch mịch gì, chỉ là quá nhàm chán.
An Yến lúc còn sống là một đầu bếp, đầu bếp số một, tuy bị câm, nhưng làm cơm không cần mở miệng, cậu làm bếp trưởng ở một nhà hàng năm sao, bình sinh thích nhất là mỹ thực và đọc sách.
Nhưng hiện cậu chỉ là một du hồn, làm không được đồ ăn, cũng ăn không được đồ ăn, ngay cả đọc sách đều phải nhờ thơm lây từ người sống, nhưng cậu lại nhận thấy, những người có cảm giác linh mẫn sẽ phát hiện, cuối cùng vì an toàn đành buông tha cho lạc thú này.
An Yến không biết bản thân đã ở trong trạng thái trong suốt này bao lâu, có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi năm, hoặc là lâu hơn.
Một ngày, An Yến ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay chống má ngẩn người.
Mấy năm gần đây cậu luôn ở trong trạng thái này, bởi vì thời gian đã không có ý nghĩa với cậu, cậu chỉ có thể dựa vào ngẩn người mà giết thời gian.
Đột nhiên, một lực hút thật lớn làm An Yến đang ngẩn người phải bừng tỉnh.
An Yến kinh ngạc lại tò mò nhìn thân thể chính mình bị một lốc xoáy vô hình hút vào, linh hồn bị lôi kéo như cái bánh quai chèo.
Mùi vị bánh quai chèo cũng không tồi.
An Yến nghĩ vẩn vơ, sau đó kí ức đứt đoạn.
19/6/1979 Luân Đôn. Khi An Yến khôi phục ý thức, cậu phát hiện mình đang trong một tình huống khó xử.
Không còn trong trạng thái linh hồn hư vô nữa, mà cậu đã có thân thể chân thật. Nhưng thân thể cậu đang bị một lực co bóp mạnh mẽ đẩy ra ngoài, mà bên tai truyền đến tiếng hô suy yếu mà bén nhọn của phụ nữ.
An Yến lập tức ý thức được tình trạng thân thê mình, để tránh bị nghẹn chết, cậu phối hợp với sức mạnh kéo cậu ra ngoài kia, không biết qua bao lâu, An Yến cảm thấy rốt cục thoát khỏi trạng thái bị co kéo, rơi xuống trên mặt giường không mềm không cứng.
An Yến cảm thấy không quá thoải mái, thân thể cậu dính đầy nước ối cùng máu, nhưng nơi này ngoại trừ người phụ nữ đưa cậu đến với thế giới này thì hình như không còn ai khác.
An Yến im lặng nằm xa xa, cậu nghe thấy người phụ nữ thởồồ trên đỉnh đầu, cùng với thỉnh thoảng rên rỉ vì đau.
Một lát sau, người phụ nữ vừa trải qua sinh nở giãy dụa đứng lên, sau đó An Yến cảm giác mình được ôm lấy, một ánh mắt dừng trên người cậu.
“Sao lại không khóc tiếng nào? Sẽ không phải thai chết chứ?” người phụ nữ nói, đung đưa thân thể yếu ớt của An Yến.
An Yến phát hiện người phụ nữ này đang nói tiếng Anh, chẳng lẽ cậu đầu thai vào một quốc gia lấy tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ sao?
Không để An Yến nghĩ tiếp, người phụ nữ chụp mông cậu, An Yến đành phải “Hự” Một tiếng tỏ vẻ bản thân còn sống.
Người phụ nữ nghe thấy, yên tâm, lấy siêu nước lạnh để trên bếp lò, giúp đỡ An Yến rửa sạch cơ thể, sau đó dùng vải sạch bao cậu lại.
Người phụ nữ vẫn còn vội vàng, An Yến vừa kinh ngạc vừa khổ sở phát hiện yết hầu của mình lại làm đồ trang trí, tiếng “Hự” và rồi kia chẳng qua là miễn cưỡng phát ra từ mũi mà thôi.
Cái chuyện bị câm đời trước thế mà lại như hình với bóng đi theo thân thể này sao?
An Yến có chút không chịu nổi, tuy cậu không thích nói chuyện nhưng làm một kẻ câm cũng không vui gì. Trầm mặc và câm vẫn khác nhau vẫn lớn.
Người phụ nữ kia hình như chỉ có một mình, khi sinh không có người hỗ trợ, sinh xong còn phải kéo thân thể suy yếu mà chăm lo cho đứa trẻ, điều này khiến cho tính kiên nhẫn của cô đặc biệt không tốt.
An Yến cảm thấy rất đói bụng, nhưng thực rõ ràng người mẹ lần đầu tiên sinh nở, hơn nữa cũng không có tính cẩn thận của cậu không phát hiện ra điểm này, để An Yến lại trên giường tự đi làm sạch thân thể của mình.
An Yến đói đến choáng váng thì cô rốt cục trở lại, cầm theo bình sữa, thô lỗ nhét núm v* cao su vào miệng cậu, An Yên theo bản năng m*t vào.
No rồi bụng, trẻ con thường buồn ngủ, rất nhanh cậu liền thiếp đi, bởi vậy không nghe được người phụ nữ kia hùng hùng hổ hổ nói: “Nếu không phải muốn tìm một đứa chăm sóc trước lúc chết, còn vất vả sinh thêm cái thứ ăn hại tốn tiền này làm gì không biết!”
Tuy rằng người mẹ kiếp này không hề có ý thức trách nhiệm, nhưng kiếp trước An Yến là một cô nhi vẫn rất tôn trọng cô, dù sao cô chính là người ban cho cậu sinh mệnh, khiến cho cậu thoát khỏi vô tận thời gian.
Mẹ cậu hình như lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, An Yến rất ít khi nhìn thấy cô, mà cô không xuất hiện thì An Yến không có cái gì ăn, bởi vậy trước khi có thể độc lập về tài chính, An Yến luôn chịu đói. Cũng may An Yến không phải trẻ con bình thường, miễn cưỡng vẫn sống. Cậu không muốn trở lại trạng thái vất vưởng như lúc trước, ý chí muốn sống mạnh mẽ nhiều lần kéo cậu lại từ cõi chết. Mẹ cậu thấy cậu rất ngoan, nên thái độ cũng tốt hơn một chút.
Sau khi sinh ra được mấy tháng, An Yến mới từ miệng một người hàng xóm hiếm lắm mới sang chơi mà biết mẹ mình tên là Felicia White.
Felicia White đối với đứa con im lặng của mình rất là vừa lòng, điều này có nghĩa là cô không cần vất vả chu toàn với lũ đàn ông thối tha còn về phải tranh cãi với tiểu quỷ.
Vào ngày An Yên tròn một tuổi, Felicia nhận được một khoản tiền boa hậu hĩnh từ một người đàn ông, tâm tình tốt, rốt cục nhớ tới phải đặt tên cho An Yến sau khi cho cậu ăn sữa. Nhưng cô cũng không biết ai là ba của con mình, đành để An Yến theo họ mẹ, gọi là Hugh White.
Felicia là một người phụ nữ xinh đẹp, cô luôn mặc quần áo lộ ra làn ra trắng nõn, trang điểm quyến rũ, dây dưa không rõ với đủ loại đàn ông.
Cô làm vũ nữở quán bar, bởi vì tuổi trẻ và sắc đẹp của mình mà luôn được tiền boa cao, cuộc sống coi như vô lo. Nhưng cô không hề nuôi trẻ con bao giờ, Hugh White tuy rằng gầy yếu nhưng cũng bình an lớn lên khiến cô chưa từng ý thức được mình hoàn toàn không đủ tư cách trong việc nuôi dưỡng con cái.
Hugh lớn lên trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, khi cậu ba tuổi, Felicia rổ cuộc nhận ra con mình là một đứa trẻ câm, điều này khiến cô căm tức một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh lực chú ý của cô lại chuyển qua cách làm sao thông đồng với đàn ông có nhiều tiền