[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 103: Trân bảo



Hạng mục thi dấu thứ hai đúng hạn đã đến.

Bên Hồ Đen đã dựng lên một khán đài với hàng loạt chỗ ngồi, bên trên ngồi đông đúc toàn người xem kích động. Trên khán đài Slytherin có treo biểu ngữ, ánh huỳnh quang nhấp nhánh viết ‘Harry Potter tất thắng!’.

Mà lúc này Harry lại hết nhìn đông tới nhìn tây mà vẫn không thấy Draco, méo miệng lầm bầm, trong lòng thì uất ức, ngay cả đại cẩu ghé vào lỗ tai nó nói gì đó cũng không biết.

Thẳng đến khi Dumbledore bảo Harry được điểm cao nhất xuống nước đầu tiên nó còn không dừng việc nhìn xung quanh, đáng tiếc vẫn không phát hiện ra mái đầu bạch kim của Draco.

Nuốt vào cỏ mang cá khó ăn, Harry cảm thấy hai má trướng đau. Nó nhảy xuống nước, qua không đến một phút đồng hồ, liền cảm thấy vô cùng thoải mái, có thể tự do hô hấp.

Nó tạm thời quên đi khổ sở khi không thấy được Draco, chân cứ thế bơi về phía trước.

Trên bờ, Hugh bên người Snape cũng nhìn chung quanh, xác định Draco không có ở đây, lộ ra một nụ cười tươi giảo hoạt.

Snape khoác cho cậu áo choàng da rồng, “Hugh, em rất vui thì phải?” Hugh nhích lại gần, gật gật đầu. Snape cũng không cho là đúng, để một tên Potter gọi hắn là cha đỡ đầu, quả thực như là ác mộng!

Ba dũng sĩ dựa theo thành tích cao thấp mà lần lượt xuống nước, nhóm người trên khán đài nín thở nhìn mặt hồ bằng phẳng, yên lặng cổ vũ cho dũng sĩ của mình.

Nửa giờ qua đi, mặt nước vẫn không hề động tĩnh, trái tim mọi người đều hồi hộp.

Giáo sư McGonagall lo lắng mà nhìn mặt hồ, thật sự không chịu được, bước nhanh tới ghế trọng tài, “Albus, bọn nhỏ không có việc gì chứ?”

Dumbledore cười tủm tỉm: “Minerva, yên tâm, không có việc gì.” Giáo sư McGonagall an tâm chút, trở lại chỗ của mình, nhìn chằm chằm hồ Đen.

Lại qua vài phút, mặt hồ đột nhiên gợn lên những vòng sóng, mọi người kích động hẳn lên, có vài người thậm chí còn đứng lên khỏi chỗ ngồi, muốn nhìn cho rõ ràng hơn.

Trên mặt nước thò ra một cái đầu màu đen, ngay sau đó lại là một cái đầu bạch kim chói mắt.

Đại cẩu Black trên khán đài đột nhiên có một loại dự cảm điềm xấu.

Khi thấy rõ khuôn mặt hai người ra khỏi nước thì khán đài ồ lên cả loạt.

Mà hai vị nhân vật chính lại hoàn toàn không nhìn tới tranh cãi ầm ĩ cùng kinh ngạc chung quanh, trong mắt chỉ còn đối phương.

Ướt sũng lên bờ, Draco lập tức lấy ra đũa phép ếm cho hai người một thần chú nhanh khô, sau đó lấy áo choàng dày trên tay nhân viên hậu cần khoác lên cho Harry.

Mặt Harry đột nhiên đỏ lên, chần chừ nói: “Cậu, cậu không lạnh sao?” Draco hiện tại tâm tình tốt vô cùng, xoa bóp hai má nó, “Không lạnh.”

Harry mắt xanh càng đỏ mặt hơn, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Mình…… mình còn nghĩ đến sẽ là Áo choàng tàng hình…… Tia chớp 2000 gì đó……”

Draco gõ nó: “Chẳng lẽ tôi không thể quan trọng hơn mấy thứ kia sao?” Harry quay đầu: “Điều này sao có thể so sánh được chứ?”

Thật sự là rất đáng yêu!

Draco rục rịch, bản năng Veela sắp áp không được, cậu ta cảm thấy trong ngực như có một con dã thú đang rít gào va chạm, sắp phá lồng mà ra.

“Harry……”

Giọng Draco mang theo mị hoặc trời sinh của Veela đối với bạn lữ, Harry đơn thuần mờ mịt, đầu óc choáng váng, “Cái gì, cái gì?”

Quý tộc nhỏ bạch kim từng chút một tới gần, mắt thấy sẽ dưới cái nhìn của công chúng mà hôn Harry, nhưng cố tình còn có một ít người thích phá hư không khí.

“Harry! Harry!” đại cẩu Black một đường chạy vội xuống khỏi khán đài, nếu không phải Hogwarts không thể Độn thổ thì hắn ta tuyệt đối sẽ chạy tới cướp con đõ đầu của mình đi ngay!

“Thằng nhóc nhà Malfoy, buông Harry ra!” Black lao tới nhanh quá, thiếu chút nữa chật vật ngã thành chó ăn bùn, cũng may đúng lúc ổn định thân thể.

“Harry!” Black một tay kéo con đỡ đầu ra sau lưng, cảnh giác mà nhìn Draco chằm chằm.

Bị đánh gãy chuyện tốt sắc mặt Draco đen một chút, lại rất nhanh khôi phục bình thường, thản nhiên mà giả cười: “Cậu họ, cậu làm cái gì vậy? Muốn cướp Harry đi khỏi trân bảo của em ấy sao?”

Harry sau lưng Black đỏ mặt, còn hơi chưa hồi hồn khỏi chuyện Draco là trân bảo của mình.

“Câm miệng! Sao mày có thể là trân bảo của Harry chứ! Nhất định chiếc Cốc lửa đã quá cũ nên vô dụng hỏng rồi!” Black rống giận, túm cánh tay Harry xoay người bước đi: “Harry, chúng ta đi! Về sau con cách người này xa một chút, nhà Malfoy không ai tốt cả!”

“Nhưng mà……” Harry do dự quay đầu nhìn trân bảo của mình, trong lòng nó cũng hơi loạn, cũng không biết nên đối mặt với Draco như thế nào.

Draco cũng nhìn nó, đột nhiên hắt xì, thân thể run run một chút. Harry lập tức vùng khỏi tay Black, “Draco!” Đi kéo tay cậu ta, tay lạnh như băng vậy: “Nhất định là vừa rồi ở trong nước lâu quá nên cảm lạnh, chúng ta nhanh đi tìm bà Pomfrey!”

“Ai! Harry!” đại cẩu cản lại không kịp, vội vàng đuổi theo. Kết quả bị bà Pomfrey trừng mắt nhìn, kí ức hồi còn trẻ gặp rắc rối phải vào bệnh xá bị vị boss ẩn hình của Hogwarts này tống cho các loại độc dược khủng bố lập tức nổi lên trong óc, hắn ta run lấy bẩy, không dám lại đi quấy rầy.

Khi Harry cùng Draco vào lều chữa bệnh trại lâm thời không lâu, Krum ôm Hermione cũng lên bờ, lại một lần nữa mang tới cho mọi người rung động không nhỏ.

Cedric Diggory cũng thành công cứu trân bảo của anh ta Cho Chang khỏi bàn tay của nhân ngư, tuy rằng vượt qua thời gian, nhưng vẫn không được quá thấp điểm. Mà dũng sĩ Fleur Delacour cuối cùng không thể cứu được em gái của mình, vừa lên bờ liền khóc không ngừng, làm cho rất nhiều nam sinh đều hận không thể ôm mỹ nhân vào trong lòng an ủi một phen.

Kết quả cuối cùng thực rõ ràng, Harry vẫn như cũ đạt hạng nhất, Krum theo sát sau đó, Cedric Diggory thay thế được Fleur Delacour trở thành người đứng thứ ba. Bán Veela tuổi trẻ rớt xuống hạng chót, nhưng cô không có tâm tình chú ý cái này, ôm em gái được tộc trưởng nhân ngư đưa lên vừa khóc vừa cười.

Xem qua kết quả rồi, Hugh lôi kéo Snape tới lều trại chữa bệnh thăm bạn tốt.

Draco, Harry cùng Hermione đều tốt lắm, bị Bà Pomfrey cho bình độc dược dự phòng cảm mạo là xong, Krum thì hơi không xong, khi chiến đấu với nhân ngư đã bị cái chĩa cá đâm thủng một lỗ không lớn không nhỏ bên sườn, máu chảy ồ ồ, làm Hermione sợ hãi.

Cô bé phù thuỷ Ravenclaw thông minh bình tĩnh lúc này đang canh giữ bên người Krum, lo lắng mà cầm lấy tay anh ta, nước mắt ròng ròng, khiến cho Krum bị thương lại phải an ủi ngược lại.

Bà Pomfrey cho anh ta vài thần chú trị liệu, nhưng tác dụng không quá tốt, vẫn là cần độc dược thì trị liệu hữu hiệu hơn. Lều trại chữa bệnh vì Giải đấu Tam Pháp Thuật mà đã chuẩn bị đủ loại độc dược, đều là hàng dán nhãn Snape, chất lượng cam đoan.

Bà Pomfrey là người không tán thành mở lại Giải đấu Tam Pháp Thuật nhất, bà vừa lẩm bẩm vừa đưa cho dũng sĩ bị thương mười bình độc dược màu sắc phấn khích, khẩu vị kinh khủng. Krum uống đến màu sắc mình yêu thích thì mặt trắng bệch rồi trắng xanh, không thể lý giải nổi vì sao vị thuốc khó uống lại thành quỷ dị như vậy.

Thấy Hermione bởi vì sắc mặt Krum trở nên càng thêm không xong mà sốt ruột, Hugh yên lặng sờ mũi — ác thú vị của Sev vẫn không thay đổi!

“Mione, anh không sao.” Krum vội vàng trấn an người trong lòng lại muốn rơi lệ, có chút xấu hổ mà giải thích: “Là hương vị độc dược……”

Trầm mặc —

Ánh mắt mấy người trong lều nhất trí tập trung trên người khởi xướng, nam phù thuỷ tóc đen hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra các vị có vẻ đang vô cùng bất mãn với độc dược ta làm ra, không bằng về sau giáo sư độc dược Hogwarts đổi thành người khác thì sao?” Thanh âm vừa lạnh vừa cứng, nhóm phù thuỷ nhỏ yếu tim vội vàng lui cổ tỏ vẻ không có ý kiến.

Bà Pomfrey phẩy tay cười đến thoải mái: “Severus, tôi cũng hiểu được thầy thật sự nên thay đổi hương vị độc dược đi, ôi, cái thứ gì đâu mà đáng sợ!”

Snape cứng rắn ném ra một câu: “Độc dược không phải nước trái cây!” Harry, Draco cùng Hermione nhìn về phía Hugh, Hugh đã được hưởng thụ trước các loại độc dược vị hoa quả không hề có gánh nặng tâm lý nhếch miệng cười với mọi người.

Trắng trợn khoe khoang kìa!

Ba người đỏ mắt mà nghĩ, đều có loại xúc động nhào lên bóp chết Hugh.

Mùa đông Anh quốc càng ngày càng lạnh.

Sau khi kết thúc hạng mục thứ hai kết thúc, thanh danh của Harry ở Hogwarts nâng cao một bước, không chỉ Slytherin, mà ba học viện khác, bao gồm cả Gryffindor vẫn nhìn nó không vừa mắt đều muốn lôi kéo làm quen. Đáng tiếc bọn họ nhất định không thể thành công.

Sau sự kiện trân bảo, Draco cùng Harry đã xác đinh quan hệ yêu đương, hai người vốn đã như hình với bóng lại càng không rời nhau, hận không thể dính lại thành một.

Cha đỡ đầu đại cẩu đương nhiên không chịu đem con trai đỡ đầu bảo bối của mình giao cho một Malfoy tà ác, tìm mọi cách cản trở — không có kết quả.

Draco vẫn không muốn dùng bạn lữ định mệnh để bắt Harry miễn cưỡng ở cùng mình, sau khi hai người xác định quan hệ, đem chuyện mình đã thức tỉnh huyết thống Veela bởi vì Harry, hơn nữa còn có hậu quả thức tỉnh nói cho Harry, đương nhiên không khỏi thêm mắm thêm muối một phen. Harry bị cái gì mà Veela thức tỉnh không thể rời khỏi bạn lữ, nếu không sẽ suy yếu mà chết, bèn mặc kệ Black ngăn trở cũng không dám rời khỏi Draco một bước.

Draco, một Slytherin giảo hoạt thấy kết quả này thì vui sướng nhất, mỗi ngày đều có thể cùng người trong lòng dính cùng một chỗ, thình thoảng còn có thể dùng cớ kia mà ăn chút đậu hủ, cả người nét mặt toả sáng, tinh thần gấp trăm lần, làm gì còn bộ dáng tiều tuỵ như kì nghỉ vừa rồi bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

So với đôi tình nhân nhỏ này thích ý thì Snape cùng Hugh khác vơi sự tương thân tương ái ngày trước, thời gian hai người cùng một chỗ rõ ràng ít hơn nhiều.

Hạng mục thứ ba lập tức sắp bắt đầu, âm mưu của Voldemort cũng sắp triển khai, Snape trở nên bận việc lu bù. Hầu như ngày nào cũng phải rời khroi Hogwarts hai ba bận, có đôi khi vừa đi thì là mấy giờ. Cũng may có Grindelwald phân tán lực chú ý của Dumbledore, ngài hiệu trưởng đa nghi chỉ thuận miệng hỏi vài câu, Snape qua loa tắc trách vài câu là được.

Mà Hugh cũng phải chuẩn bị cho cuộc thi O.W.Ls, cũng là không thể thả lỏng, làm cho thời gian ở chung ngắn lại vô cùng.

Đại bộ phận thời gian, Hugh đều là vội vàng đến hầm làm cơm, sau đó bắt đầu vừa ôn tập vừa chờ người yêu tóc đen trở về. Snape tan học hoặc là từ trong lò sưởi đi ra, hai người sẽ trước trao nhau một nụ hôn sâu, sau đó ăn cơm, rồi lại tự bận rộn.

Bởi vì tình trạng này mà, Hugh đối với hành vi Draco cùng Harry ước gì toàn thế giới biết bọn họ đang tẩm trong mật ngọt tỏ vẻ ghen tị sâu sắc, hơn nữa lấy lí do ôn tập đoạn tuyệt cung ứng trà chiều cho hai người trong nửa năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.