[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 104: Bình tĩnh



Thời tiết Anh quốc Tháng năm đã ấm trở lại, ngày tổ chức hạng mục thứ ba tới gần.

Snape trở nên rảnh rang hơn, hắn cùng Lucius có vẻ đã chuẩn bị tốt hết thảy, từ cái nhăn mày có thể kẹp hết ruồi trên trán hắn là nhìn ra.

Hugh là vui vẻ nhất, không chỉ bởi vì có thể cùng người yêu ở chung nhiều hơn, càng chủ yếu là do Snape có thể giúp cậu chuẩn bị cho cuộc thi O.W.Ls.

Thật sự là đòi mạng, kiếp trước cậu không đọc quá nhiều sách, mà O.W.Ls đối với mỗi một phù thuỷ nhỏ đều là cuộc thi quan trọng nhất trong đời, cậu hiện tại cảm thấy có chút khẩn trương.

Snape đối với điều này không cho là đúng, thành tích của người yêu nhỏ luôn rất tốt, mặc dù ở trong chiến đấu chân chính không có gì quá hữu dụng, nhưng ứng phó cuộc thi như thế này tuyệt đối là dư dả. Nhưng vì để cho Hugh an tâm, hắn vẫn rút ra thời gian nhất định phụ đạo cho Hugh.

Phòng thí nghiệm.

Snape đang chỉ đạo Hugh thuốc làm dịu, một đề độc dược thường xuyên có trong cuộc thi O.W.Ls. Nói là chỉ đạo, kỳ thật hắn cũng chỉ là đứng bên cạnh nhìn, phụ trách xử lý tình huống ngoài ý muốn mà thôi.

Độc dược này rất có độ khó, đối với ma lực nắm trong tay cũng cần tinh chuẩn, Hugh cũng gặp trắc trở vài lần.

Lúc này cậu đang cắt nguyệt trường thạch cắt thành khối chờ chút nữa nghiền thành bột phấn, bên cạnh là đế căn thảo đã xử lý tốt.

Snape ngồi trên ghế sa lông dài đằng sau cậu, ngón tay ngẫu nhiên đũa bỡn quyển sách trên tay, tâm tư lại hoàn toàn đặt trên người Hugh, để tránh cậu lơ đãng làm chế tác thất bại. Phải biết rằng, thuốc làm dịu mà nổ mạnh thì hậu quả cũng không dễ chịu đâu.

Snape vừa mới bắt đầu thì rất chú ý tới tiến độ của Hugh, nhưng rồi cứ nhìn, lực chú ý hoàn toàn chuyển dời tới bàn tay cầm đao bạc của Hugh.

Đôi tay kia so với hắn chừng nhỏ hơn hai số, mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được, ngón tay vừa mảnh vừa dài, đầu ngón tay trắng hồng, khi nắm cái ‘thứ kia’ thật khiến người ta huyết mạch sôi sục!

Chết tiệt!

Snape bắt buộc bản thân thu hồi tầm mắt, cố gắng nhìn vào mắt đống chữ nghĩa rậm rạp. Hugh đang từng bước biến hắn thành một dã thú không có lý trí, hắn cảm thấy không lâu nữa có lẽ hắn sẽ trở thành mấy tên đầu đầy ‘d*m d*c’ trong chính miệng mình mất!

Hugh hoàn toàn không biết người yêu mình đang giãy dụa trong đầu, cậu đã cắt xong nguyệt trường thạch, đang cẩn thận nghiền chúng thành bột phấn. Đây là một chuyện cần cẩn thận, không thể qua loa.

Xử lý tốt nguyệt trường thạch, bắc vạc lên bếp, châm lửa, Hugh thầm nhẩm lại quá trình chế tác thuốc làm dịu trong đầu, chậm rãi gia nhập đế căn thảo vào vạc.

Quá trình thực thuận lợi, cái tốt của việc là đầu bếp thể hiện ở chỗ thêm nguyên liệu, Hugh chưa bao giờ cho nhiều thêm một phân một hào nguyên liệu độc dược nào.

Nghịch kim đồng hồ quấy mười hai vòng, sau đó thuận kim đồng hồ ba vòng rưỡi, tốt lắm, cho thêm năm miligram bột nguyệt trường thạch, chậm rãi đưa vào ma lực, thuận kim đồng hồ tám vòng, nghịch kim đồng hồ……

“Chít chít…… chít chít……”

Lỗ tai Hugh vừa động, khẽ nhíu mày, giống như có tiếng gì đó……

Hậu quả của phân tâm là tay run lên, ma lực phát ra quá lớn.

“Oành!” một tiếng, vạc của Hugh nổ mạnh!

“Chết tiệt!”

Snape mắng một tiếng, động tác so với âm thanh còn nhanh hơn, liên tục ba cái Protego cùng Impedimenta mạnh mẽ ném lên người Hugh, bảo hộ cậu thật cẩn thận.

“Hugh!” hầu như ngay lúc phóng ra chú ngữ, Snape đã xông lên, một tay ôm lấy Hugh vào trong lòng, xoay người, dùng lưng mình đưa về phía bàn chế tác.

“Có bị thương hay không?” hiệu quả nổ mạnh qua đi, Snape lo lắng hỏi người trong lòng, kiểm tra từ trên xuống dưới xem liệu có xuất hiện miệng vết thương không nên tồn tại nào hay không.

Hugh đè tay hắn lại, lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì.

Snape yên tâm, sắc mặt trở nên cực kì âm trầm, buông Hugh ra, bước ra mở cửa phòng thí nghiệm.

Vật nhỏ tròn xoe tuyết trắng ngoài cửa vẫn duy trì tư thế dùng móng vuốt cào cửa, ngửa đầu nhìn nam phù thuỷ áo đen khí lạnh quanh thân, bộ dáng dại ra rất là đáng yêu.

Snape lại không hề vì dáng điệu thơ ngây của nó mà động dung, xách lông cổ nó lên, lui về sau một bước, đóng sầm cửa.

Nhóc tuyết li phản ứng lại, ‘chít chít’ kêu muốn giãy khỏi tay hắn, ý đồ dùng móng vuốt ngắn ngủn cào tay người ta, đáng tiếc vô ích.

Biết chính mình đấu không lại tên bại hoại đen như mực này, nhóc tuyết li thông minh dời mục tiêu, rất nhanh tìm được thân ảnh dịu dàng của cậu chủ, đôi mắt tròn nhất thời tỏ vẻ uất ức, nước mắt lưng tròng, hai lắng cụp xuống, nhìn qua mười phần đáng thương.

Hugh giờ mới phản ứng lại là lúc nãy thú cưng bị mình vắng vẻ đã lâu gọi cửa.

Thấy người yêu tóc đen một bộ hận không thể Avada Kavadra nhóc tuyết li mấy trăm lần, Hugh vội vàng đi lên đoạt lại thú cưng, ôm vào trong ngực, liên tục lắc đầu đối với người yêu đang nghiến răng nghiến lợi.

Snape đương nhiên biết người yêu mình thương yêu con súc sinh này bao nhiêu, híp mắt, mặt im im, trong lòng lại đang lên kế hoạch xem phải dạy dỗ cái con luôn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, bây giờ lại còn thiếu chút nữa hại Hugh bị thương ra sao!

Hugh thấy người yêu không có định tính sổ với thú cưng, mặc dù có chút kỳ quái vì biểu hiện có thù tất báo của Slytherin sao hôm nay lại không phát tác, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở phào hộ thú cưng lại gặp rắc rối của mình.

Dùng thần chú hiển thị thời gian, phát hiện đã qua giờ cơm bình thường, nhóc tuyết li nhất định là đói bụng lắm mới đến cào cửa, Hugh có chút tự trách mình không chú ý thời gian.

Nhóc tuyết li lủi lên vai Hugh, lấy lòng mà l**m l**m hai má cậu, sau đó ỷ vào góc độ Hugh nhìn không thấy, lộ ra biểu tình đắc ý dào dạt đối với Snape, làm cho khóe miệng Snape giật giật, chỉ thiếu chút nữa không nhịn được cho nó một cái ác chú.

Hugh không biết một người một thú đối đầu mãnh liệt ra sao, đi qua ôm cánh tay Snape, lôi kéo hắn ra khỏi phòng thí nghiệm.

Hugh trước cầm bánh xốp cùng bình trà buổi sáng cho Snape trước lấp bụng, lại đổ cho nhóc tuyết li ít sữa vào bát, sau đó vội vàng đi vào phòng bếp.

Snape yên lặng nhấp một ngụm trà, híp con ngươi đen âm trầm mà nhìn nhóc tuyết li đang vùi đầu l**m sữa, đến độ lông tuyết li dựng cả lên, che cái đuôi trước người nhe răng trợn mắt với hắn.

Chọc động vật xù lông lên, Snape lại thu hồi tầm mắt, bưng lên cái đĩa đựng bánh tinh xảo đi vào phòng bếp, lưu lại bạn nhỏ tuyết li thở phì phì nằm trên thảm mài móng vuốt.

Hugh mặc cái tạp dề con thỏ sinh nhật năm trước Snape tặng đang thái thịt. Lúc ấy nhận được món quà này Hugh sụ mặt cả ngày, nhưng rồi mỗi lần xuống bếp đều mặc cái tạp dề đáng yêu quá thể này.

Snape đối với điều này rất vừa lòng, có đôi khi lại dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Hugh mặc tạp dề con thỏ, khiến Hugh bị nhìn mà kinh hồn táng đảm.

Nhìn thấy Snape đi vào, Hugh bĩu môi ý bảo hắn mau ra ngoài. Phòng bếp nhiều khói dầu, Hugh luôn không thích Snape tiến vào, hơn nữa cậu cứ cảm thấy người yêu mình và phòng bếp không hợp nhau một chút nào.

Snape cũng biết tâm tư của Hugh, bình thường cũng không hay vào. người yêu nhỏ thích chăm lo cho hắn, hắn rất thích ý thỏa mãn chút sở thích làm người ta khoái trá đó của em ấy. Nhưng hôm nay đã qua giờ cơm, hắn không nỡ để Hugh đói bụng mà còn phải bận rộn.

Xiên khối bánh xốp đến bên miệng Hugh, Hugh há mồm cắn, ngon lành nuốt vào, bả vai huých về phía cửa bếp, thúc giục hắn mau đi ra.

Snape nói đợi lát nữa, ăn một miếng bánh xốp, lại đút cho Hugh. Hugh có chút buồn bực trừng mắt nhìn hắn, nhưng đối phương cứ đứng im, chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm ăn.

Hai người một người đút một người ăn, Snape lo lắng Hugh bị nghẹn, đi ra ngoài rót cốc trà cho cậu uống. Cuối cùng Hugh phải trực tiếp đá hắn, hắn mới vừa lòng rời đi.

Nhóc tuyết li trong phòng khách l**m xong sữa rồi, đang đuổi theo cái đuôi của mình, Snape phát ra nụ cười nhạo không chút khách khí, rước lấy cái trừng đầy phẫn nộ của nhóc tuyết li.

Snape không để ý tới nó, cầm lấy sách giáo khoa môn thần chú của Hugh ở trên bàn, ngồi trên sô pha đọc. Hugh làm bút ký rất đầy đủ, chú giải thích đáng, nhìn ra được là rất tốn công sức.

Kỳ thật Hugh hoàn toàn không cần vì cuộc thi O.W.Ls mà khẩn trương như vậy, cứ theo trình độ thật sự của em ấy thì chỉ cần cứ coi như thường mà biểu hiện là được rồi. Còn không bằng dành ra thời gian để……

Khụ khụ!

Snape ảo não khép lại sách, đình chỉ ý nghĩ đáng khinh trong đầu.

Thật sự là đáng sợ, người yêu nhỏ ngọt ngào của hắn đã biến hắn thành một tên khắp đầu óc chỉ toàn XXX!

Trên thực tế cái này không trách hắn được. Trong khoảng thời gian này bọn họ một người vội vàng chuẩn bị những bước cuối cùng, một người khẩn trương vì cuộc thi sắp tới, hầu như không l*m t*̀nh. Đối với một người đàn ông đang lúc tráng niên, cấm d*c đã lâu, lại thường hưởng được tư vị tốt đẹp của người yêu mà nói, thật sự là một loại tra tấn.

Đáng tiếc cứ theo tình huống này, hắn còn phải nhẫn nhịn một đoạn thời gian. Người yêu nhỏ của hắn hiển nhiên có chút khẩn trương quá độ, trên cơ bản trừ bỏ hôn môi ôm ấp thì tất cả những hành vi thân mật hơn một bước đều bị cấm, nguyên nhân là cậu không thể lãng phí tinh lực vào loại việc này.

Cái gì kêu lãng phí?!

Cuộc sống tình d*c bình thường có lợi cho xúc tiến cảm tình song phương, đối với việc xúc tiến sự trao đổi chất của thân thể cũng rất có lợi, sao có thể kêu là lãng phí tinh lực?

Snape càng nghĩ càng cảm thấy mình cần phải sửa đúng quan niệm sai lầm của Hugh, híp lại con ngươi đen, nhìn người yêu nhỏ qua lại bận rộn trong phòng bếp.

Kỳ quái, đã tháng năm rồi sao lại thấy lạnh nhỉ?

Trong phòng bếp Hugh đang nêm thêm muối vào nồi đột nhiên run lên, không nghĩ qua là cho thêm nửa thìa muối.

Nửa giờ sau, trên bàn cơm.

Snape Bị Hugh dưỡng thành thói quen trước khi ăn cơm là uống canh không dấu vết mà nhíu mày — hôm nay canh hình như hơi mặn…

Hugh bên người đánh giá sắc mặt hắn, đen mặt — thời tiết Hogwarts thật đáng ghét, từ lâu lắm rồi cậu đã không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này nữa!

Buổi chiều Hugh chỉ có một tiết biến hình học, tan học đến thẳng thư viện, bê vài tác phẩm vĩ đại trở về.

Snape còn phải dạy độc dược năm bốn, trong hầm im ắng, chỉ có ngẫu nhiên có tiếng lật sách cùng bút lông chim xẹt qua tấm da dê.

Nhóc tuyết li rốt cục đã ngủ xong giấc ngủ trưa dài đứng lên khỏi cái ổ mềm, phát hiện cậu chủ nhỏ dịu dàng xinh đẹp nhà mình ở đây, mà bóng dáng tên bại hoại ghét nhất không thấy đâu, nhất thời vui vẻ nhảy qua, chít chít kêu không ngừng.

Hugh sờ sờ đứa nhóc làm nũng kia, lấy bánh quy trên bàn qua. Nhóc tuyết li vô cùng thân thiết mà l**m mu bàn tay Hugh, sau đó dùng hai chân trước ngắn ngủn ôm lấy một khối bánh bích quy bắt đầu cắn.

Nó cắn rất nhanh, không ngừng có mảnh vụn rơi xuống, vòng lông trắng quanh miệng đều dính vụn bánh. Chỉ chốc lát sau một hộp bánh quy đã bị tiêu diệt phân nửa, xem xong sách Hugh chú ý tới, vội vàng lấy bánh quy đi, nhẹ nhàng gõ đầu nó.

“Ô ô -” Nhóc tuyết li phát ra tiếng kêu đáng thương, con mắt đen ngập nước, giống như sắp rơi lệ.

Hugh ấn cái mũi hồng của nó, kiên quyết lắc đầu. Bánh bích quy ăn nhiều không tốt, cậu luôn phải hạn chế thú cứng ham ăn vặt nhà mình rất gắt gao.

Thấy bánh quy với mình đã vô vọng, nhóc tuyết li thông minh không hề đòi hỏi thêm, dùng cái đuôi xoã tung cuốn lấy cổ tay Hugh, yêu kiều mà cọ cọ.

Hugh nhất thời yêu đến không chịu được, buông quyển sách nặng nề đi ôm lấy nó. Nhóc tuyết li phát ra tiếng rên thoải mái, khoát chân trước lên tay Hugh, híp mắt hưởng thụ Hugh dịu dàng vuốt ve.

Snape vào cửa thấy chính là cảnh tượng hết sức ấm áp này, nhưng lại thấy chói mắt vô cùng.

Hắn bước qua, nắm lấy nhóc tuyết li làm nũng bán manh lên, ném sang sô pha đối diện, sau đó giống như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên cạnh Hugh, không chút để ý mà nói: “Hugh, cuộc thi O.W.Ls không khó như em tưởng, không cần khẩn trương như vậy.” Mấy tác phẩm vĩ đại trên bàn cùng cái con ở đối diện kia nhìn thật chướng mắt y như nhau.

Bởi vì chuyện vừa rồi Hugh mãi mới hồi được hồn, mỉm cười với hắn, gật gật đầu.

Nói khẩn trương cũng không hẳn, cậu chỉ làm muốn làm tốt một chút, dù chỉ là một chút! Loại tâm lý này không biết xuất hiện từ lúc nào, khó có thể áp chế. Trước kia cậu chỉ hết sức làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình, cũng không đi tranh thủ nhiều hơn, nhưng hiện tại loại tình huống này có vẻ đã thay đổi. Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Hugh cũng biết gần đây mình vì chuẩn bị cho cuộc thi mà hơi xem nhẹ người yêu, nghe hắn nói như vậy đại khái là đã rất bất mãn rồi, nhích đầu qua, hôn lên mũi người yêu, có chút ý tứ lấy lòng.

Hiệu quả dựng sào thấy bóng (thấy ngay và rõ ràng), khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Snape nhu hòa hẳn, ôm lấy người yêu nhỏ, hôn lên đôi môi ngọt của cậu.

Hugh rất phối hợp mà hé miệng, làm cho đầu lưỡi đối phương tiến vào trong miệng cậu tuỳ ý đòi lấy. Nụ hôn này giằng co thật lâu, Hugh sắp thở không được, bắt đầu hơi hơi chống đẩy, Snape mới miễn cưỡng buông ra.

Một màn này ở trong mắt nhóc tuyết li như hổ rình mồi một bên, tự nhiên là cậu chủ nhỏ dịu dàng của nó lại bị bắt nạt, móng vuốt bào bào sô pha, do dự có nên bất chấp lực lượng chênh lệch giữa mình và tên đáng ghét mà tiến lên cứu cậu chủ.

Mắt thấy cậu chủ lại sắp bị bắt nạt, ý niệm bảo hộ cậu chủ trong đầu chiếm thượng phong, tuyết li nhỏ xinh lui về phía sau một chút, anh dũng nhào lên.

Đáng tiếc nó thật vất vả mới ra quyết định quyết tâm hiển nhiên là không có tác dụng gì, Snape thậm chí còn không có phát ra âm thanh, lấy ra đũa phép, nhóc tuyết li liền vẫn duy trì tư thế nhào lên cứng ngắc giữa không trung, sau đó cứng ngắc rơi xuống thảm, không có nhiều tiếng vang mấy, thế nên mới không khiến cho Hugh bị hôn đến mơ mơ màng màng chú ý.

Lợi dụng một chút tâm tư áy náy của Hugh, Snape rốt cục đã kết thúc cuộc sống cấm d*c hơn một tháng, đem người yêu nhỏ ngon miệng mang lên giường mà ăn đến sạch sẽ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.