Thời tiết có chút âm trầm, mây đen âm u, giống như tuỳ thời sẽ trút xuống một cơn mưa to.
Toàn bộ các tiết học buổi chiều đề kết thúc sớm, giáo sư cùng nhóm phù thuỷ nhỏ tề tụở sân bóng Quidditch. Sân Quidditch vốn rộng lớn bằng phẳng lúc này đã bị cây cối cao lớn chỉnh tề chiếm cứ, chúng hợp thành một mê cung thật lớn. Gió thổi ào ào qua, tăng thêm vài phần âm trầm.
Giờ thì ai cũng hiểu được, hạng mục thứ ba chính là mê cung. Nhìn mê cung hầu như không thấy điểm dừng bên cạnh, vài học trò hơi nhát gan đáy lòng bỡ ngỡ, cảm thấy lo lắng thay cho các dũng sĩ sắp tiến vào mê cung, đương nhiên, cũng không thiếu học trò vui sướng khi người gặp họa.
Harry cùng Draco đang lưu luyến không rời nói lời tạm biệt, tựa như sắp sinh ly tử biệt tới nơi. Loại cảm giác này cũng không phải không có căn cứ, Draco xác thực thấy vô cùng bất an. ta bé tin tưởng đây là bản năng Veela đang nhắc nhở, bạn lữ của cậu ta sẽ có nguy hiểm.
“Harry, nếu không em bỏ quyền thi đấu đi, tôi có loại dự cảm rất xấu.” Draco nhăn đôi mày đẹp, mái tóc bạch kim cũng ẩm đảm đi.
“Sẽ không, chỉ là thi đấu thôi, các giáo sư đã chuẩn bị phần an toàn rất tốt, cậu đừng doạ chính mình.” Harry an ủi cậu ta. Nó đương nhiên cũng muốn nghe theo Draco bỏ quyền thi đấu, dù sao nó cũng chả cần gì danh hiệu dũng sĩ cùng một ngàn đồng Galleons, nhưng việc này liên quan tới vinh dự của Hogwarts, hơn nữa mấy ngày hôm trước giáo sư Snape có vẻ như vô tình nhắc nhở nó nhất định phải tham gia hạng mục thứ ba.
Draco đương nhiên sẽ không bởi vì mấy lời này của nó mà yên tâm, nhưng cũng biết lúc này bỏ quyền thi đấu xác thực không thích hợp, chỉ có thể lo lắng căn dặn: “Tự mình cẩn thận.”
Cậu ta lấy từ trong túi tiền ra một cúc áo màu đen, giật cúc áo thứ hai trên đồng phục trường của Harry xuống, dùng thần chú dán cúc áo của mình lên, thấp giọng nói: “khoá cảng này điểm đến là ký túc xá, gặp được nguy hiểm liền lập tức túm lấy nó, không cần cậy mạnh, biết không?”
Harry dịu ngoan gật đầu, “Mình sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.” Draco nhích qua hôn lên trán nó, Harry da mặt không tính là dày ngượng chín mặt, do dự một chút, thoáng kiễng chân cũng hôn lên mặt cậu ta một cái.
Lúc này đại cẩu Black đang đứng trên khán đài nhìn thật lâu rốt cục nhịn không được, tránh khỏi tay Lupin đi qua: “Buông Harry ra, nhóc Malfoy tà ác!”
Lupin không cẩn thận bị đại cẩu giãy khỏi tay yên lặng che mặt — Sirius thật đúng là không biết học khôn mà.
Draco hiển nhiên đã rất quen đối phó với những trường hợp như vầy, dễ dàng né sang bên cạnh, lưu loát rút đũa phép nhắm ngay đại cẩu Black giương nanh múa vuốt yếu bao che con đỡ đầu, cong khóe môi, khinh miệt nói: “Ngài Black, ngài xác định muốn vũ nhục một quý tộc như vậy sao? Ngăn cản một sinh vật pháp thuật thức tỉnh tiếp cận bạn lữ của y, xem ra cuộc sống Azkaban làm cho ngài đây rất là hoài niệm thì phải.”
Dạo này Black không khi nào không có ý đồ muốn phá hư tình cảm của cậu ta và Harry, cho dù có tốt tính đến mấy cũng không chịu được, huống chi cậu ta còn là một Slytherin trừng mắt tất báo!
Kiếp sống lao ngục đáng sợ mười mấy năm làm cho Black đối với Azkaban có loại sợ hãi bản năng, hắn ta lập tức run rẩy, những vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Draco: “Mày đừng quá đắc ý! Tao nói cho mày biết, Harry còn chưa có trưởng thành, nếu mày dám…… cho dù là phải về đến cái nơi quỷ quái kia, tao cũng sẽ giết chết mày không tha!”
Draco cười lạnh: “Không nhọc phiền ngài nhắc nhở, cậu họ!” Danh từ cuối cùng nhấn đặc biệt chuẩn, Black nhìn quanh, chỉ sợ chị họ Narcissa đột nhiên xuất hiện nhéo lỗ tai mình.
“Sirius, cha cũng vậy. Draco là Veela, con là bạn lữ định mệnh của cậu ấy, chúng con không có khả năng tách ra, sao cha lại không tiếp thụ chuyện này đi, không nên bực tức như vậy? Chẳng lẽ cha thật sự muốn nhìn thấy chúng con sinh ly tử biệt sao?” Harry trừng mắt nhìn Black đang chột dạ.
Đại cẩu nhỏ giọng than thở: “Không phải chú chỉ sợ nó bắt nạt con thôi sao! Gia tộc Malfoy……” lời cuối cùng bị Harry trừng mắt nuốt trở lại: “Sirius, cha hẳn nên đọc lại chương 258 quyển ‘Sinh vật pháp thuật’ một lần đi!”
Harry cáo biệt cùng Draco, Sirius, bước nhanh tới giữa khán đài nơi Dumbledore đang đứng. Trên đường gặp được Hermione cùng Hugh, còn có Snape bị Hugh cứng rắn kéo đến.
Hermione cùng Hugh biểu đạt sự quan tâm của cả hai, Hugh còn đưa cho nó mấy bình độc dược, đều là cậu lấy ra từ tủ độc dược của Snape, Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, lại không trào phúng tiếng nào.
Harry cảm ơn bọn họ, vội vàng đi hội hợp cùng các dũng sĩ khác.
Làm người có thứ hạng đầu, Harry đi vào mê cung đầu tiên, tiếp theo là Viktor Krum, Cedric Diggory cùng Fleur Delacour.
Khán đài thực im lặng, hầu như không nghe được tiếng gì, giống như tất cả mọi người đang nín thở cùng đợi kết quả.
Không ai biết trong mê cung đã xảy ra chuyện gì, mấy giờ đằng đẵng chỉ nghe thấy đứt quãng truyền đến vài tiếng thét chói tai, sau đó có người phóng ra tia sáng cầu cứu, Auror cùng một giáo sư nhanh chóng chạy qua. Lúc đến chỉ thấy một bán Veela đang hôn mê, những người khác không thấy bóng dáng.
Vừa đem Fleur Delacour mang ra khỏi mê cung, lại có một tia sáng cầu cứu nở rộ trên không, mấy Auror khác lập tức tiến vào mê cung. Lần này cứu trở về đến Viktor Krum, trên người anh ta có ít vết thương không nghiêm trọng, thô sơ giản lược phán đoán là bị Quái Tôm đuôi nổ làm bị thương.
Hermione lòng nóng như lửa đốt, lại lo cho vết thương của bạn trai, rồi lo lắng cho an toàn của bạn tốt, tóc dài màu rám nắng bị cào đến lộn xộn.
Snape cùng Hugh liếc nhau, thời gian không khác lắm.
Hugh ấn bả vai người yêu, hôn nhẹ lên khoé môi hắn, ánh mắt màu hổ phách yên lặng nhìn hắn, nhắn dùm sự chờ đợi của mình.
“Ta sẽ bình an trở về.” Snape hứa hẹn, sau đó đến góc độn thổ rời đi.
Harry bị trói chặt vào một bia mộ bằng đá cẩm thạch, trước mặt nó là một cái vạc lớn, ngọn lửa bập bùng dưới đáy vạc, nước trong vạc đã bắt đầu sôi trào.
Harry có chút choáng váng, trán nó đau dữ dội như bị hoả thiêu, trước mắt đều mơ hồ. Nó dùng sức mở to hai mắt, còn có thể thấy thi thể bị vứt bỏ trên mặt đất.
Đó là Cedric Diggory.
Bọn họ đồng thời bắt được cúp, không ai nghĩ rằng nó bị biến thành Khoá cảng, bọn họ bị truyền tống tới khu mộ này, sau đó Cedric Diggory bị một cái Avada Kavadra sạch sẽ lưu loát cướp đi tánh mạng, mà Harry thì bị trói lại.
Harry hung hăng cắn đầu lưỡi, vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng, nó cần phải tỉnh táo hơn.
Harry cảm giác được bên chân có cái gì đó đang trườn lại, tiếng vang dần lớn, nó đoán thứ kia hẳn sẽ không nhỏ. Nó lao lực cúi đầu nhìn, hoảng sợ, đó là một con rắn màu trắng bạc, cái đầu to quá mức tưởng tượng.
Trừ nó ra, trong khu mộ còn có ba người.
Bellatrix Lestrange cùng chồng mụ, Rodolphus Lestrange, còn có tên phản bội chết tiệt Peter Pettigrew.
“Mau!” Harry nghe thấy một giọng ra lệnh khàn khàn, người vừa rồi đã trói nó lại — Peter Pettigrew đáp lời: “Nước đã chuẩn bị xong thưa Lord.”
“Ngay bây giờ……” giọng nói lãnh khốc tiếp tục ra lệnh, mụ đàn bà điên Bellatrix Lestrange xốc lên thứ gì đó mụ ôm trong lòng, Harry kinh ngạc đến hít một hơi dài.
Cái thứ kia nhìn như một đứa trẻ con cuộn mình, nhưng so với trẻ con thì xấu xí hơn, Harry thề nó chưa bao giờ thấy thừ gì đáng sợ hơn thế này. Nó không có lông, làn da như mọc vảy, hồng hồng, như thịt non mới mọc,như là bị bị thương nộn thịt. Mặt bẹp như mặt rắn, ngũ quan hầu như nhìn không ra. Tứ chi vừa dài lại vừa mềm, cứ như không có xương.
Đây là Voldemort?
Harry quả thực không thể tin được, người như vậy cũng muốn thống trị giới phù thuỷ, mà cư nhiên có nhiều người làm tuỳ tùng như vậy, thế giới thật sự quá điên cuồng!
Bellatrix đem cái thứ gì chưa rõ là Voldemort kia bỏ vào vạc đang sôi, nó chậm rãi chìm xuống, Harry ở trong lòng ác độc nguyền rủa nó bị chết đuối.
“Xương người cha, trong lúc vô ý quyên ra, giúp con trai tái sinh!” Bellatrix miệng lẩm nhẩm, giơ cao đũa phép lên trời. Phần mộ dưới chân Harry đột nhiên vỡ ra, một ít tro bụi bay ra, rơi vào vạc, nước trong nồi biến thành màu lam, vừa thấy chỉ biết có kịch độc.
Harry kinh ngạc nhìn hết thảy, đột nhiên hơi hiểu ra.
“Thịt người hầu, tự nguyện quyên ra, giúp chủ nhân trọng sinh!” giọng the thé thuộc về phụ nữ hô lên, mang theo sự liều lĩnh điên cuồng cùng nhiệt liệt, khiến người ta kinh hãi.
Mụ lấy ra một con dao, nhắm ngay tay trái mình dứt khoát chặt xuống. Harry nhắm mắt lại không dám nhìn, nhưng vẫn nghe thấy tiếng có gì đó rơi xuống nước. Khi nó mở mắt ra lần nữa thì nước trong vạc đã biến thành màu đỏ.
Tiếp theo mụ đàn bà điên kia khấp khểnh đi về phía Harry, trên mặt là đau đớn vô cùng, âm trầm lẩm bẩm: “Máu của kẻ địch, bị bắt dâng ra, giúp kẻ địch sống lại!”
Harry hoảng sợ mà mở to hai mắt, nhìn Bellatrix đem con dao dính máu mụ đâm vào tay mình, đau đớn kịch liệt chiếm cứ mọi cảm quan, nhưng miệng bị chặn lại không cách nào kêu ra tiếng.
Bellatrix dùng bình thủy tinh hứng lấy máu Harry, lại trở về bên vạc, đổ máu vào.
Giờ thì Harry hoàn toàn hiểu được, Voldemort sẽ sống lại!
Nó liều mạng lắc đầu, khẩn cầu Merlin đừng cho chuyện này thành công.
Nhưng hiển nhiên, nguyện cầu của nó không thành hiện thực.
Cái vạc sôi trào kia nhô lên một thân ảnh màu đen vừa cao vừa gầy, một màn quỷ dị này khiến Harry nhìn xem mà rợn tóc gáy.
“Mặc quần áo cho ta!” giọng người kia lạnh lẽo ra lệnh, Bellatrix đứt tay còn chưa ngừng chảy máu, dùng một loại ánh mắt cuồng nhiệt khó có thể hình dung nhìn chăm chú vào chủ nhân của mụ, nghe được mệnh lệnh lập tức đem một chiếc áo choàng đen nhẹ nhàng mặc vào cho gã.
Harry nhìn thoáng qua Rodolphus đứng bên cạnh, gã này không có phản ứng gì, giống như đã vô cùng quen với chuyện như vậy.
Thật là kỳ quái, bọn họ không phải vợ chồng sao?
Tiếp theo nó thấy rõ hình dáng người kia. Nói thật, Harry hy vọng mình không thấy, thật là hại mắt mà.
Mặt trắng bệch như đầu lâu, hai mắt rất lớn, đỏ rực, cái mũi bẹp, lỗ mũi là hai khe hở, giống như khi nó mơ thấy ác mộng, không, thậm chí còn xấu xí hơn cả trong mộng.
Voldemort sống lại tinh tế kiểm tra thân thể mới của mình, sau đó gọi Peter Pettigrew qua. Gã xốc tay áo Peter lên, Harry thấy trên cánh tay khô gầy là dấu hiệu đỏ tươi, là dấu hiệu đen đã từng xuất hiện ở Quidditch World Cup.
Voldemort đặt một ngón tay lên dấu hiệu, rất nhanh dấu hiệu trở nên tối đen, Peter kêu thảm thiết. Voldemort nỉ non gì đó, cách quá xa, Harry không nghe rõ lắm, nhưng biểu tình Bellatrix càng thêm điên cuồng, mụ không để ý tới cánh tay đứt lìa mà bắt đầu dùng chất giọng khàn khàn nhiệt liệt biểu đạt lòng trung của mình.
“Đúng vậy…… Bella, ta biết mi trung thành…… Đến đây đi, Chúa tể hắc ám ban cho mi tân sinh……” Voldemort cao ngạo nói xong, Bellatrix lập tức lấy một tư thế gần như phủ phục bò qua.
Voldemort giơ lên đũa phép, gã không có đọc chú ngữ, miệng vết thương của Bellatrix ngừng máu, sau đó huyết nhục, xương cốt bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu sinh trưởng.
Chỉ mới qua vài phút, cánh tay kia dã dài ra như cũ. Bellatrix quỳ gối trước mặt Voldemort, hèn mọn mà hôn môi góc áo chùng của gã, “Lord, cảm tạ ngài nhân từ, Bella là nô bộc trung thành nhất của ngài……”